Chương
Không bao lâu, Lạc Ngọc liền quan sát được một hiện tượng thú vị.
Không ít phi tần đến thăm bọn họ. Danh nghĩa là quan tâm hai vị quý phi sinh hạ hoàng tử. Bọn họ ngoài mặt là thế nhưng trong lòng thế nào mọi người đều biết rõ.
Tại sao chỉ mới mấy tháng hắn lại rõ như thế, rất đơn giản, mẫu phi hắn với nhu phi tỷ muội tình thâm. Nhu phi đến đây cùng mẫu phi tâm sự, sau đó lại cùng đàm luận chuyện hậu cung ngay bên cạnh Lạc Ngọc.
Dù không hứng thú chuyện hậu cung tranh chấp, nhưng vì mẫu phi thường bế hắn như thế không muốn cũng phải nghe. Bất quá hắn cũng không vì mẫu phi và nhu phi mà lo lắng. Các nàng ở trong hậu cung đều biết nương tựa lẩn nhau, lại thêm ngoại công hắn là nguyên lão tam triều – thừ tướng đại nhân. Thế lực của hai nàng trong hậu cung chắc chỉ kém sau hoàng hậu.
Huống hồ hắn cũng không tin mẫu phi cùng nhu phi giống bề ngoài nhu nhược. Nếu thực là người không có tâm cơ, cho dù có được gia thế hiển hách cũng khó lòng tồn tại trong hậu cung, lại còn sinh hạ được hoàng tử.
Hiện tại hắn bị mẫu phi ôm vào ngực nghe tình báo miễn phí, đáng tiếc hắn thật sự không hứng thú a.
‘Oa…..” Lạc Ngọc chu cái miệng nhỏ, lớn tiếng khóc, không phải hắn muốn giả nai, mà hiện tại chỉ có thể khóc lớn để biểu đạt ý nguyện. Mục đích đã đạt được, hai vị quý phi nói chuyện lập tức dừng lại.
‘Lạc nhi xảy ra chuyện gì?’ Nhu phi lo lắng hỏi, mà Trạch Dục trong lòng nàng cũng bởi vì tiếng khóc cảu Lạc Ngọc mà muốn đứng dựng lên.
‘Ha ha, Lạc nhi hẳn là muốn tập xoay người.’
Lạc Ngọc xài chiêu này cũng đã nhiều lần nên Nhã phi cũng không mấy lo lắng chỉ cười rồi đem Lạc Ngọc thả trên giường, tùy ý hắn một mình vung trứ tứ chi mập mạp.
‘Lạc nhi đã muốn lật sao!?’ Nhu phi ngạc nhiên:’ Vậy Dục nhi chắc cũng vậy đi.’
Nàng cũng đem đứa nhỏ đến, hai oa nhi bụ bẫm trên giường vặn vẹo thân người thật đáng yêu. Khiến cho hai người nhịn không được cười ra tiếng.
‘Nương nương, hoàng hậu cùng đại hoàng tử, tứ hoàng tử đến.’
Nha hoàn bên người Nhu phi thông báo một tiếng, Nhu phi cùng Nhã phi liếc mắt nhìn nhau, liền phân phó hạ nhân chuẩn bị nghênh đón.
‘Nhu / Nhã phi tham kiến hoàng hậu nương nương…..’
‘Không cần câu nệ, bản cung hôm nay đến là vì hoàng nhi ương bương đòi muốn tới xen tiểu hoàng đệ.’
Nhu phi cùng Nhã phi ở ngoài mặt cười nói nho nhã, nhưng trong lòng lại nghĩ: Lạc Ngọc cùng Trạch Dục là bảo bối nhi tử, sao có thể cho đứa nhỏ mười tuổi bế. Đây là ý của hoàng hậu dù thế nào cũng phải tuân theo.
‘Ha ha, khó được đại hoàng tử cùng tứ hoàng tử quan tâm đệ đệ như thế…’ Nhu phi gọi nha hoàn:’ Mang hai vị hoàng tử đi gặp Lạc nhi cùng Dục nhi.’
Còn các nàng ở lại cung kính cùng hoàng hậu trong đại điện hàn huyên. Vào nội điện, đại hoàng tử cùng tứ hoàng tử bị tiếng cười khanh khách hấp dẫn. Bọn họ đi đến ngồi bên giường, đánh giá hai vị hoàng đệ cùng lúc đó Lạc Ngọc cũng âm thầm đánh giá bọn họ.
‘Đại hoàng huynh, người nào là thất hoàng đệ, người nào là bát hoàng đệ?’
Một đứa nhỏ bốn, năm tuổi đứng bên phải hỏi đứa mười tuổi, đôi mắt mở to tràn đầy hiếu kì.
‘Đứa nhỏ bộ dáng tinh xảo trắng nõn như ngọc hẳn là thất hoàng đệ, nghe nói phụ hoàng vì vậy mới gọi hắn là Lạc Ngọc, còn ngây ngốc mập mạp kế bên hẳn là bát hoàng đệ đi.’
Hài đồng đoán, toàn lực chú ý tập trung trên ánh mắt linh động của Lạc Ngọc, đây là thất hoàng đệ của hắn sao? Không giống bát hoàng đệ ngốc ngốc, hắn có đôi mắt thật đẹp, không giống với đôi mắt của đứa bé vài tháng tuổi nên có
Lạc Ngọc cũng có hứng thú nhìn chăm chú đối phương, ha ha, đay là đại hoàng huynh a. Mười tuổi thôi nhưng bộ dáng thật nhanh nhẹn, xem ra sẽ là đối thủ nặng kí tranh chấp ngôi vị hoàng đế a. Hy vọng đến lúc đó, đại hoàng huynh của hắn có thể làm cho hắn sợ hãi.
Đến vị khác, Lạc Ngọc khó khăn chuyển động cổ, nhìn về oa nhi có đôi mắt to vài lần liền xác định được sau này hảo dạy dỗ hắn ra sao. Đôi mắt to tròn y như cún con,ha ha, nô lệ nhất nhất phục tùng chủ nhân không ai thích hợp hơn hắn đâu………