Chương thứ hai mươi chín
Suy nghĩ hơn nửa đêm, phương án đã được đề ra, dĩ nhiên bao gồm phương án B, Lạc Ngọc vừa lòng nở nụ cười.
Lúc này trời cũng sáng, ánh sáng theo khung cửa sổ vào phòng, đem theo ánh nắng đem một mảnh hỗn độn chung quanh Lạc Ngọc hiện rõ.
Thật đúng là một đêm phóng đãng!
Quần áo, trang sức rơi vãi đầy đất, sàng đan trải loan(ga trải giường) rộng đã nhăn nhúm, trên lưu lại bạch trọc đã muốn khô, Lạc Ngọc đột nhiên cảm thấy thắt lưng càng mở rộng, nguyên lai tối hôm qua thật sự kịch liệt
Mà không biết Huyền Kì Dịch đã tỉnh lại khi nào nhưng y cũng không phát ra âm thanh mà nhân cơ hội này thưởng thức biểu tình không ngừng biến hóa của Lạc Ngọc.
Đầu tiên là sầu mi khổ kiểm suy tư rồi mở rộng trong sáng cuối cùng mỉm cười, khó có thể nhìn thấy biểu tình sinh động như thế của Lạc Ngọc, dù là Huyền Kì Dịch cũng không thể rời ánh mắt.
Có lẽ ánh mắt y quá mức nóng bỏng làm Lạc Ngọc đột nhiên hoàn hồn, tóm lại khi Lạc Ngọc cúi đầu mỉm cười vừa văn tghaasy Huyền Kì Dịch đối với hắn mỉm cười,
Tươi cười hết sức làm Lạc Ngọc dại ra nhưng rất nhanh lại hồi phục thanh nhã thường ngày.
‘Cười đến như vậy sáng lạn, chẳng lẽ không sợ trẫm không khống chế được sao?’
Huyên Kì Dịch trêu chọc, qua một đêm phong lưu làm tinh thần y rất phấn chấn, tâm tình cũng tốt đến cực điểm.
‘Ta tin phụ hoàng sẽ không chậm trễ việc triều chính.’
Lạc Ngọc khôi phục tinh thần cười, đặc biệt nhấn mạnh ‘Phụ hoàng’ cùng ‘triều chính’.
Tuy rằng Huyền Kì Dịch không để tâm đến quan hệ huyết thống, vào lúc lâm triều y sẽ tận lực khắc chế bản thân lại nói y đối với bản thân nghiêm vu kiềm chế nên tuyệt đối sẽ không lâm triều trễ.
Huyền Kì Dịch cười nhưng không nói, chính là chăm chú nhìn nụ cười của Lạc Ngọc.
Nụ cười thuần túy trước mắt với nụ cười mị quả thật đối chọi nhau, nhưng nụ cười thuần túy trên mặt Lạc Ngọc hiện tại chỉ gia tăng thêm mị hoặc, làm cho người ta hận không thể áp đảo hắn, hảo hảo yêu thương một phen.
May mà Huyền Kì Dịch tự chủ thậm cường, chỉ kéo mái tóc dài của Lạc Ngọc, đưa hắn đến trước người hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người, rồi mới gọi hạ nhân bắt đầu rửa mặt mặc quần áo.
‘Phu hoàng tựa hồ đã quên cái này di…’
Kim chúc thanh thúy va chạm vào nhau làm cho Huyền Kì Dịch đem tầm mắt hướng đến trên người Lạc Ngọc, nhìn nhìn vẫn là một cảnh tuyệt sắc diễm đồ.
Lạc Ngọc bị trói trên giường, tóc đen che lấp phần lớn da thịt, hai khỏa hồng nhị lập lòe trên ngực,hai chân thẳng tắp thon dài dù chỗ tư mật được che khuất cũng khiến người ta tâm ý viên mãn, khuôn mặt vì trải qua một đên yêu thương cuồng nhiệt tỏa khí yêu dã làm cho người ta thở dôc không thôi.
Đối mặt với Lạc Ngọc dụ hoặc kinh người, bọn hạ nhân đều cúi thấp đầu không dám nhìn chăm chú sợ bị hút mất hồn phách, trầm luân trong đó.
‘Đây là lễ vật trẫm tặng cho ngươi, đêm qua ngươi nói không phải chỉ cần là lễ vật trẫm đưa đều vui vẻ nhận sao? Một khi đã như vậy thì hảo hảo hưởng thụ đi.’
Khuôn mặt Huyền Kì Dịch lúc này chính là chỉnh nhân thành công hậu đắc ý, nhìn Lạc Ngọc choáng váng đên khi đối phương ra khỏi cung mới tỉnh lại.
Như thế nào lại lấy li hắn nói chỉnh lại hắn !
Bị phản công Lạc Ngọc nhất thời tức giận nói không ra lời, dùng sức huy động cánh tay nhưng kim liên vững chắc đâu dễ dàng giải khai, ngược lại càng làm cho chính mình thêm đau nhức, bất đắc dĩ Lạc Ngọc phải ngoan ngoãn ở trên giường chờ Huyền Kì Dịch trở lại…….