Chương thứ bốn mươi
‘Thân thể ngươi không thoải mái , mau nằm xuống nghỉ ngơi đi!’
Huyền Hoài Cẩn lụa chọn trốn tránh, kiên cường đẩy Lạc Ngọc ra, nhưng Lạc Ngọc lại gắt gao dính trên người hắn, như thế nào cũng không gỡ ra được.
‘Hoàng thúc khẩn trương như vậy làm cái gì a…..’
Lạc Ngọc giờ phút này đã hóa thành du côn đùa giỡn con gái nhà lành kiêm hoàng thúc y, nhưng so với du côn thì Lạc Ngọc y còn biến thái hơn đi.
‘Không có gì! Chúng ta khong thể….’
Lời còn chưa dứt, Huyền Hoài Cẩn, đôi môi đã bị chiếm lấy.
Nhìn đôi mắt vô hạn phong tình trước mặt, Huyền Hoài Cẩn trừng lớn mắt, trong lòng tràn ngập áy náy cùng phức tạp.
‘Vì cái gì không thể?’
Nụ hôn giằng co thật lâu, thẳng đến song phương hô hấp không thông, Lạc Ngọc mới buông tha.
‘Ta là hoàng thúc ngươi!’
Huyền Hoài Cẩn tức giận không để ý hình tượng , rống lớn.
‘Phụ hoàng thì sao?’
Lạc Ngọc một chút kinh hãi cũng không có, tiếp tục làm ra động tác ái muội, sẵn tiện đem vị hoàng đế trong cung cấm kia là tấm gương sáng.(vô cùng sáng chói lun)
‘Đó là….’
Huyền Hoài Cẩn muốn thuyết phục Lạc Ngọc, nhưng chính mình lại không tìm được lí do, ngay cả viện đại một cái cớ cũng không được!
Nhưng tại thời điểm hắn á khấu, Lạc Ngọc lại không an phận tiếp tục sự nghiệp của y.
‘Ngươi…..’
Huyền Hoài Cẩn tức giận đến phát run, hắn ban đầu còn cho rằng Lạc Ngọc là đứa nhỏ thiện lương đơn thuần, lần đó trong cung là do hoàng huynh bắt y , nhưng nay xem ra, y thật sự không phải thế!
‘Chẳng lẽ hoàng thúc ngươi không nghĩ sao…’
Lạc Ngọc rút một tay về, giải khai đai lưng của mình, y bởi vì trúng độc vẫn nằm trên giường lại vận y phục rộng thùng thình, nên đai lưng không còn y phục theo đai lưng rơi xuống!
Lạc Ngọc cười tà mị, lộ ra bờ vai tuyết trắng, thân thể tuyệt mĩ ẩn ẩn hiện hiện.
‘Hoàng thúc…’
Lạc Ngọc dùng lực kéo Huyền Hoài Cẩn đến giường, xoay người một cái y trên Huyền Hoài Cẩn bị áp ở dưới.
Bị vây phía dưới, Huyền Hoài Cẩn phải chịu dụ hoặc kinh người, nội y Lạc Ngọc toàn bộ mở ra lộ ra ngực trắng như tuyết không tỳ vết , da thịt tất thảy không hề che lấp hiện ra trước mắt Huyền Hoài Cẩn, ngụy hoa hồng nhạt nở rộ, theo chủ nhân lay động câu dẫn tầm mắt !
‘Đủ!’
Huyền Hoài Cẩn nhắm chặt mắt, muốn kháng cự lại mị lực nhưng tay hắn lại bị y dẫn dắt, ở khuôn ngực nhãn nhụi bóng loáng di chuyển thậm chí ngẫu nhiên ở ngụy hoa nho nhỏ kia mân mê !
‘Ha ha…’
Lạc Ngọc cười rộ, thanh âm như nước chảy làm cho nhân tâm run rẩy. Nhắm mắt lại, không nhìn thấy nhưng Huyền Hoài Cẩn lại cảm nhận sâu sắc hương thơm từ Lạc Ngọc truyền đến khiến hắn khó kìm nén.
‘Phụ hoàng cũng không từng đố kỵ…. hoàng thúc ngươi cần gì phải miễn cưỡng mình gắng nhẫn nại…’
Lạc Ngọc vừa nói vừa cố tình khơi dậy của Huyền Hoài Cẩn. Y thích nhất là khiêu khích con mồi khiến họ mất đi lý trí, nhìn con mồi trầm mê trong đó, thật khiến hắn thích thú.
Cùng Huyền Kì Dịch cùng một chỗ tuy rằng hưởng thụ đến cực lạc nhưng bản thân y lại mất đi lí trí, làm tổn hại đến lòng tự trọng của y….
Bất quá hiện tại, hết thảy đền bị y nắm trong tay, nhìn thoáng qua hoàng thúc vẻ mặt nhẫn nại khiến Lạc Ngọc cười đến sáng lạng, ha ha, hoàng thúc , ngươi sẽ nhanh đến cực hạn thôi……