Chương
Phù Liễu các không hổ danh là nơi yên hoa bậc nhất, đại môn cùng kiến trúc vô cùng tráng lệ, xa hoa, làm cho người ta lưu luyến không về.
Vừa vào cửa tú bà tiền vui mừng chào đón, thấy được Lạc Ngọc cùng Cách Xuyên khí chất xuất chúng cùng y phục hoa lệ lại càng nồng nhiệt tiếp đón.
Vào trong một cổ mùi hương thanh nhã, thơm mát xông vào mũi, khiến Lạc Ngọc đánh giá nơi này cao thêm vài phần.
Tuy hiện giờ là ban ngày, nhưng do tổ chức kì nguyện chương, khách nhân có rất nhiều.
Buổi đấu giá phải đến tối mới cử hành nên hiện giờ chỉ có các tiểu quan hầu hạ khách nhân.
Nhìn quanh tứ phía đại sảnh náo nhiệt, Lạc Ngọc có chút không hài lòng.
Trong nghề hơn mười năm, xem sắc mặt người khác mà sống, tú bà vừa nhìn đến biểu tình Lạc Ngọc liền dẫn hai người đến sương phòng lầu hai, gọi đến vài hòng bài tiểu quan cho hai người lựa chọn.
Tám thiếu niên từ mười đến mười tám xếp hàng trước mặt, trên môi luôn nở nụ cười chờ khách nhân lựa chọn.
Lạc Ngọc xem qua xét lại, quả thật không sai, hảo sơn thủy dưỡng ra thiếu niên thực động lòng người, chỉ tiếc khí chất quá bình thản không khơi được hứng thú của hắn.
Hai người qua thời gian lâu không động tĩnh, khiến tú bà có chút nôn nóng.
‘Công tử người không vừa lòng sao?’
Nhận được ánh mắt khẳng định của Lạc Ngọc, tú bà thực khó xử nhưng chỉ do dự một lát liền hạ quyết đinh.
‘Dạy dỗ sư nơi này còn vài đứa nhỏ vốn nhân đại hội đấu giá để khách nhân khai bao, tư sắc xuât schungs, hai vị công tử nếu cóa chút hứng thú, ta dẫn ngài đi chọn.’
‘Dẫn đường đi.’
Lạc Ngọc vừa lòng quyết định của tú bà, tại đại hội đấu giá khai bao tiểu quan thực độc đáo đi, tứ bà muốn bọn họ chọn lựa trước khẳng định muốn Lạc Ngọc cùng Cách Uyên lưu lại .
Hai người theo tú bà dến nhà sau Phù Liễu các, Lạc Ngọc thực chờ mong mấy con mồi sắp nhìn thấy mặt này.
‘ Sư phó lâu lý đang dạy dỗ tiểu quan, hai vị công tử muốn tuyển người trước nên nghỉ ngơi một lát chờ sư phó dạy dỗ xong ?’
‘Ngay bây giờ đi.’
Lạc Ngọc khẩn trương nhưng khi hắn nhìn Cách Uyên bên cạnh lại nổi lên l sợ.
‘Xảy ra chuyện gì?’
Câu hỏi đơngiản khiến tầm mắt Cách Uyên chuyển bên người Lạc Ngọc, nhưng ngay lập tức liền dời đi.
‘Không có gì.’
Cách Uyên thanh âm lạnh lẽo, tựa hồ không có chút động tâm, trên thực tế nộ khí trong lòng đã tích tụ khá nhiều .
‘Chúng ta vào thôi.’
Tuy rằng biết Cách Uyên tâm tình không tốt nhưng nếu đối phương không có ý ròi đi, hắn cũng không để ý mà buông tha kế hoạch.
Đẩy cửa, hai người liền vào phòng dạy dỗ…..