Chương
Editor: bobocapcap
Beta: moonie
Tuy rằng không ý thức đến Lạc Ngọc trong lời nói ám chỉ, nhưng Cách Uyên vẫn là thật cao hứng mời Lạc Ngọc, hai người có thể một chỗ cũng là chuyện khoái trá, bởi vậy, hắn trên mặt khó được tươi cười, mà bản thân, lại còn không có tự giác.
[Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường], ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, ở một bên sửa sang lại này nọ Minh Nghi không dấu vết thở dài, Cách Uyên trong ấn tượng của y không phải là dễ dàng lộ ra tình cảm, cũng không biết,Cách Uyên gặp Lạc Ngọc, là hắn may mắn hay là bất hạnh a.
Có lẽ Cách Uyên chính mình còn không có phát hiện, nhưng hắn, lại có thể tinh tường nhìn đến Cách Uyên trong mắt mê luyến, không, có lẽ đã muốn không chỉ có là mê luyến , hành động của Cách Uyên, đều đã muốn vượt qua chừng mực mê luyến, gởi gắm tình cảm đến một người không nên gởi.
Thân là hoàng tộc, vốn là không nên dễ dàng động tâm, huống chi, Lạc Ngọc thân phận lại không chấp nhận chân tình của Cách Uyên.
Còn nữa, nhìn hai người này trao đổi quan sát, hắn không nhận thấy Lạc Ngọc hội đối Cách Uyên ôm cảm tình giống nhau.
Tuy rằng ôn nhu, nhưng Lạc Ngọc lại không dễ làm cho người ta phát giác khoảng cách, lời nói của y, cũng chỉ có mơ hồ khiêu khích, cũng không có bao nhiêu cảm tình.
Hai người này, nếu là muốn viên mãn, cũng không phải chuyện dễ dàng a.
“Cho ngươi thêm phiền toái , ngày khác lại đến bái phỏng.”
Thanh âm mềm nhẹ đánh gãy Minh Nghi trầm tư, hắn ngẩng đầu, lại nhìn đến Lạc Ngọc nhìn phía hắn trong ánh mắt để lộ ra nghiền ngẫm.
Lập tức, hắn chỉ biết Lạc Ngọc đã muốn nhìn thấu ý tưởng hắn, nhưng không có tiến thêm bước nào.
Đây là hắn tự tin sao? Cho rằng Cách Uyên cho dù đã biết thái độ hắn cũng vẫn hội yêu say đắm hắn?
Nhìn theo thân ảnh hai người rời đi, Minh Nghi đột nhiên một tiếng cười khẽ, ha ha, chuyện người khác, hắn cần gì phải để ở trong lòng?
Hắn cũng không hứng thú đi chỗ đó hai người làm kì đà a.
“Sau này còn muốn tới sao?”
Đi ở ra ngoài phủ, Cách Uyên đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên.”
Lạc Ngọc không chút nào keo kiệt tặng một nụ cười, thừa dịp Cách Uyên trầm túy ở nụ cười của hắn, năm tay đối phương.
Trong lòng bàn tay truyền đến độ ấm làm cho Cách Uyên kinh ngạc , này, là ý tứ gì?
“Ta hiện tại là bệnh nhân, vạn nhất đi đường khi chân mềm nhũn, không muốn mất mặt, cho nên một đường này, ta liền đem chính mình giao cho ngươi phụ trách nha.”
Lạc Ngọc cười khẽ vui đùa, không đi vạch trần không gian ái muội giữa hai người.
“Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi ngã sấp xuống .”
Hơn nữa ngày, Cách Uyên mới lúng ta lúng túng nói ra, toàn bộ tâm thần hắn, giờ phút này đều ở tại trong bàn tay mềm mại của Lạc Ngọc.
“Đây chính là ngươi nói a……”
Lạc Ngọc cười đến càng sáng lạng, mắt thấy con mồi sắp sa lưới, hắn sao có thể không cao hứng?
Mà Cách Uyên, ở một lát hậu ý thức được chính mình hứa hẹn, cũng không chút nào hối hận.
Có lẽ Lạc Ngọc chính là hay nói giỡn, nhưng đối hắn mà nói, cũng là một cái thật sự hứa hẹn.
Mặc kệ phát sinh cái gì, hắn cũng sẽ không làm Lạc Ngọc “Ngã sấp xuống”……