Chương
‘Ngô ân!’
Cách Uyên rên rỉ, thở dốc.
Tuy rằng Lạc Ngọc đã chuẩn bị đủ, hắn cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý,nhưng khi dị vật chèn vào trong cơ thể, đau đớn đột nhiên đánh úp lại, làm cho hắn đau đến tê tâm liệt phế.
Dị vật nóng bỏng cứng rắn ở lại trong cơ thể, đau đớn làm cho lí trí hắn thanh tỉnh, tuy không cam lòng nhưng hắn biết chính mình không thể trốn tránh, Lạc Ngọc lúc này đang ở trong hắn!
‘Tình nhân làm chuyện này cũng thực bình thường đi?’
Lạc Ngọc cúi xuống hôn Cách Uyên, nụ hôn triền miên khiến cả hai người hít thở không thông, nước miếng chảy dọc xuống cổ, cảnh tượng mĩ kích thích thần kinh hai người.
Hắn quả nhiên là bảo vật!
Lạc Ngọc giờ phút này chính là đắc ý, cùng tự hào ánh mắt bản thân thật tốt, và cũng vì chiếm được con mồi hoàn mỹ!
Phân thân cực nóng bị gắt gao hàm trụ bởi cơ thể Cách Uyên, độ nóng kia làm cho hắn như tan chảy.
Lo lắng Cách Uyên lần đầu làm, Lạc Ngọc chờ cơ thể Cách Uyên thích ứng, thẳng đến khi hô hấp hắn trở nên nặng nề mới động.
Cũng không dùng nhiều tư thế, bản năng nam nhân khiến cho Lạc Ngọc có chút không thể khống chế, dùng tư thế tối nguyên thủy hung hăng giữ lấy Cách Uyên.
Mỗi lần va chạm đều tiếng vào chỗ sâu nhất, không có tiết tấu lẫn kỹ xảo, Lạc Ngọc trong cơ thể Cách Uyên đâm loạn, luật động thô bạo lại làm cho Cách Uyên dần thả lỏng, hưng phấn lên.
Nam nhân phóng đãng khắc này thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, tựa như dã thú kịch liệt giao triền làm cho hai người vô cùng hưng phấn.
Dù cho bị dược lực khống chế, Cách Uyên vẫn không cam tâm nhận thua, hắn khiêu khích nhìn Lạc Ngọc, co rút lại hậu huyệt.
Phương thức này thực khiến hắn hổ thẹn nhưng lúc này đây là phương hắn nghĩ ra lúc này, cùng Lạc Ngọc tranh đua cao thấp.
‘Nga… Uyên ngươi thật là….’
Lạc Ngọc thực hưởng thụ, tán thưởng, vách huyệt nhanh co rút như muốn nuốt phân thân vào sâu hơn, làm cho Lạc Ngọc đạt đến cực hạn khoái cảm, Cách Uyên đã muốn khiêu chiến, hắn sao có thể im lặng!?
Thu liễm động tác, không lỗ mạng va chạm như lúc đầu mà thả chậm tốc độ, dùng kỹ xảo điêu luyện va chạm nội bích nóng bỏng.
Lạc Ngọc đột nhiên thay đổi làm cho Cách Uyên nhất thời khó thích ứng, nhưng hắn dẫu sao cũng là tình trường lão thủ, đối với việc khống chế bản thân, quyết không thua Lạc Ngọc.
‘Lợi hại…’
Lạc Ngọc thở dài,dịch thể phun trào nhưng khi tầm mắt hai người giao nhau như điện xẹt, quyết tranh cao thấp.
Lại qua thêm một trận kịch liệt, trên người Cách Uyên toàn hôn ngân, hai khỏa trước ngực bị Lạc Ngọc cắn đến đỏ lại dính nước miếng phá lệ mê người, hắn tuy không muốn nhận thua, nhưng đồng tử đã có chút tan rã.
Nằm dưới quả thật bất lợi, nhưng hắn cũng là lần đầu hầu hạ người, Lạc Ngọc lại là lão thủ, cuối cùng hắn đành nhận thua.
‘Uyên bảo bối.. ta thắng nga…’ Lạc Ngọc tươi cười yêu dã tựa như hoa anh túc khiến người khác thất hồn lạc phách, ‘Ta muốn thưởng cho ngươi a…’
Vừa dứt lời, động tác nhanh nhẹn đâm mạnh vào hoa huyt, đại lực khiến giường run lên kịch liệt, thanh âm ‘chi dát chi dát’ ngày càng rõ, tiếng rên rỉ thỉnh thoảng lại truyền ra từ miệng Cách Uyên, hòa hợp cùng thanh âm rung động của giường lại tăng thêm mỹ cùng dụ hoặc….