Thật may là Nghiên Nghiên xuất hiện, tôi lại lần nữa tránh được một kiếp. Nhưng khi người đàn ông như thiên thần kia xuất hiện, tôi lại sững sờ. Trong mắt của anh ta, chăm chú như vậy, thủy chung chỉ khoá chặt một người, giống như người đó chính là cả thế giới của anh ta, ngoài ra không còn thứ gì khác. Nghiên Nghiên hoàn toàn dựa dẫm nhào vào trong ngực anh ta, anh ôm cô ấy thật chặt, tự nhiên mà thoải mái như thế. Một màn này, tốt đẹp đến mức làm cho người ta muốn khóc, lại làm cho người ta hâm mộ muốn nổi điên. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Cả đời này, yêu một người rất dễ dàng, nhưng để hai người cùng lúc yêu nhau thì lại rất khó khăn, mà trong lúc bạn cần thì người bạn yêu có thể kịp thời xuất hiện hay không, cũng có thể cho bạn dựa vào hay không, thì càng khó khăn hơn. Điều này cần có bao nhiêu may mắn? Thật may là bạn tốt của tôi lại gặp được. Người kia tỉ mỉ che chở, dịu dàng cưng chiều cô ấy, ngay cả người khác nhìn vào cũng cảm thấy hạnh phúc, huống chi là chính cô ấy. Chỉ mong năm tháng khoan dung, khiến cho mối tình tràn đầy năng lượng này có thể vượt qua sóng gió mà tiếp tục kéo dài, khiến cho phần hạnh phúc này, sưởi ấm lòng người bạc bẽo, chứng kiến thế gian này vẫn còn thứ tốt đẹp tồn tại.
Cầu mong cho, cậu, mình... Tất cả chúng ta đều mạnh khỏe…
Ngày , tháng , trời nhiều mây.
Lúc gặp lại, dù cho tham muốn giữ lấy anh càng ngày càng mãnh liệt, dù cho có lúc sự gấp gáp, lo lắng, sợ hãi của anh, toàn bộ hóa thành cứng rắn và bá đạo làm cho em cảm thấy không thở nổi. Thì tình yêu của em đối với anh, lại chưa bao giờ ngừng lại. Càng ngày càng vùi lấp em thật sâu, làm sao bây giờ? Tương lai của chúng ta đang ở nơi nào?
Ngày tháng , mưa lâm râm.
Tôi mơ, trong giấc mơ tôi thấy mình đang ở một nơi đen như mực đưa tay không thấy được năm ngón, ở đó chợt truyền đến tiếng khóc của trẻ con. Rất thanh thúy, rất đau lòng, nhưng cái gì tôi cũng không nhìn thấy, chỉ có thể lần theo tiếng khóc không ngừng đi về phía trước, vẫn đi về phía trước. Rốt cuộc, trên đỉnh đầu chiếu xuống một cột sáng, ở bên trong cái vòng sáng đó, bỗng nhiên xuất hiện một đứa bé trai, một mình cậu bé ngồi ở đó, lớn tiếng khóc. Dáng dấp của cậu bé đó thật đáng yêu, phấn điêu ngọc mài, cực kỳ giống Phượng Vi Nhiên khi còn bé, lòng của tôi lập tức liền mềm nhũn.
Cậu bé giống như bị người bỏ rơi, cánh tay nhỏ một mực quơ quơ, từng viên nước mắt lớn rơi xuống, xung quanh không có gì cả, trống trải, cậu bé ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, luống cuống lại khổ sở như vậy. . . . . . Tôi muốn đến gần cậu bé ấy, muốn ôm cậu bé vào trong ngực an ủi, nói với cậu bé rằng 'Đừng sợ. Có mẹ ở đây, có mẹ ở đây', nhưng giữa chúng tôi lại tựa như có một dòng sông nhỏ vắt ngang, tôi làm thế nào cũng không thể vượt qua được, mặc cho lòng của tôi nóng như lửa đốt, lại chỉ có thể đứng xa xa nhìn cậu bé, cái gì cũng không làm được.
Đứa bé kia rất u oán nhìn tôi... lòng của tôi đột nhiên run lên một trận, bị ánh mắt này của cậu bé nhìn làm cho tôi một hồi kinh hãi, lại tan nát cõi lòng. Cậu bé khóc nói: "Mẹ, mẹ, tại sao mẹ không quan tâm con?" Giọng nói rất uất ức, đầu mũi nhỏ hồng hút hấp, một thoáng là làm người thương yêu, cũng khiến cho lòng người vô cùng chua xót.
Trong lòng tôi đau đớn, 'Con ngoan, không phải mẹ không quan tâm con, con đáng yêu như vậy, làm sao mẹ có thể không quan tâm con chứ? Mẹ rất yêu con, rất yêu rất yêu con. . . . . . Đừng sợ, con ngoan của mẹ'. Tôi lảo đảo đi về phía cậu bé, cố gắng muốn đến gần cậu bé, thế nhưng lúc này lại xuất hiện một đứa bé trai khoảng bốn tuổi, cậu bé đứng bên cạnh đứa bé kia, cũng dùng một loại ánh mắt rất u oán nhìn tôi, mang theo tố cáo nói: tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n "Cô từ bỏ chúng tôi, cô không phải là người mẹ tốt, chúng tôi cũng không cần phải để ý đến cô nữa." Tiếp đó, đứa bé nhỏ cũng đứng lên, cậu bé nắm tay anh trai, trên mặt vẫn còn nước mắt. Sức sát thương của những lời này quá lớn, còn khổ sở hơn là đâm một dao vào người tôi, lòng tôi đau đến khó có thể hô hấp.
Tôi không ngừng kêu lên, không phải như vậy, không phải như vậy, nhưng đã không còn cơ hội nữa. Cột sáng biến mất, hai đứa bé cũng biến mất, cái gì cũng không còn, chỉ còn lại một mình tôi trong một mảnh bóng tối này bi thương hét to. . . . . .