Bạch Thước ở dược viên chờ đến nửa đêm, không chờ được người, chung quy nhớ Trọng Chiêu, không nhịn nổi nữa, lặng lẽ đến Triều Nhật viên.
Nhưng trong vườn Triều Nhật viên cũng đen như mực, Trọng Chiêu lại không ở đây, trong lòng Bạch Thước lo lắng, đợi dưới mái hiên một đêm, đến khi tia nắng ban mai đầu tiên xuất hiện mới nghe được tiếng bước chân vang lên ngoài cửa viên.
Bạch Thước vừa nhấc đầu, là hình bóng quen thuộc.
“A Chiêu!”
Bạch Thước đâm đầu chạy tới, đấm một cái lên vai Trọng Chiêu, Trọng Chiêu sửng sốt.
“Huynh đã đi đâu? Buổi tối không nghỉ ngơi cho tốt, hại ta đợi cả đêm!”
“Ta……” Giọng Trọng Chiêu có chút nghẹn ngào, hắn giấu đi cảm xúc trong mắt, cười cười: “Ta ra sau núi luyện kiếm.”
“Lại đi luyện kiếm? Không phải huynh mới xuất quan sao?” Bạch Thước không tán đồng mà nhíu mày: “Tiên pháp cần phải luyện, nhưng thân thể cũng không được lao lực đâu.” Bạch Thước vừa lẩm bẩm vừa móc từ túi dược ra một bình sứ trắng nho nhỏ đặt vào lòng bàn tay Trọng Chiêu, đáy mắt sáng lấp lánh: “Ta nghe lén các sư huynh đệ đó nói……Huynh đã tấn vị Tiên quân, đây là tiên lộ đêm qua ta luyện ra, hai chúng ta đã lâu không gặp, đi, đến dược viên của ta, chúng ta uống một chén thật đã, ăn mừng cho huynh!”
Bạch Thước lôi kéo Trọng Chiêu, nhưng người phía sau lại bất động, Bạch Thước nghi hoặc quay đầu, thấy trên mặt Trọng Chiêu không có nửa điểm ý cười, sửng sốt.
“Chỉ là một Tiên quân, không có gì đáng để ăn mừng.”
Từ khi vào Phiêu Diểu đảo bái tiên tới nay, Bạch Thước chưa bao giờ gặp qua bộ dạng ủ rũ mất mát như thế của Trọng Chiêu, Bạch Thước có chút không biết làm sao: “A Chiêu, huynh làm sao vậy……”
“Sư đệ nói lời ủ rũ gì vậy, đệ chính là đệ tử xuất sắc nhất trăm năm qua của Phiêu Diểu đảo ta, dùng ba năm lấy thân xác phàm nhân tấn vị Tiên quân, đủ để trở thành câu chuyện đáng để mọi người trong Tiên giới ca tụng.”
Nhĩ Quân từ ngoài viên đi vào, kiêu ngạo mở miệng, ánh mắt nàng dừng ở cái nắm tay giữa Bạch Thước và Trọng Chiêu, khó nén được sự căm ghét trong đáy mắt.
Bạch Thước cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Nhĩ Quân liền buông Trọng Chiêu ra.
“Bạch Thước, chẳng qua ngươi chỉ là một đệ tử ngoại môn, không cần suốt ngày chạy tới nội điện, thu nhận một cái phàm thai như ngươi ở Phiêu Diểu đảo, cũng nhờ cha ta năm đó ban ân!” Nhĩ Quân không vui mở miệng.
“Phải, Nhĩ Quân sư tỷ.”
Trọng Chiêu vừa định mở miệng, Bạch Thước lại liên tiếp chọt chọt sau lưng hắn, cười tủm tỉm nói: “Ta về dược lư đây.”
Bạch Thước xoay người liền đi.
“Khoan đã!” Nhĩ Quân rút bình sứ từ trên tay Trọng Chiêu ra, đưa tới trước mặt Bạch Thước: “Tiên khí của ngươi không thuần, luyện tiên lộ chỉ sợ cũng khó có thể tinh thuần, cầm về đi, đừng quấy rầy sư đệ tu luyện.”
Trọng Chiêu tức giận khó nén, Bạch Thước đơ người, nhìn thấy thần sắc của hắn, bay nhanh đến tiếp nhận bình sứ trắng: “Phải, sư tỷ.”
Bạch Thước cũng không nhiều lời nữa, quay lưng rời đi.
Thấy Bạch Thước thông minh như thế, Nhĩ Quân hài lòng cười, vừa quay đầu, lại đón nhận ánh mắt hơi trầm xuống của Trọng Chiêu.
“Sư đệ, ta……chỉ là lo lắng cho đệ……”
“Đa tạ ý tốt của sư tỷ, sư tỷ trợ chưởng môn sư thúc xử lý mọi việc trên đảo, mệt nhọc vất vả, chuyện ở Triều Nhật viên không phiền sư tỷ lo lắng.” Nói xong, Trọng Chiêu xoay người vào phòng.
Nhĩ Quân không vui, căm giận nhìn thoáng qua phương hướng Bạch Thước rời đi, phất tay áo bỏ đi.
Bạch Thước ôm bình sứ nhỏ trở về dược lư, lão Ô Quy nhìn bộ dạng uể oải kia của nàng, liền biết nhất định là chịu thiệt, sai bảo nàng tưới nước nhóm lửa luyện đan, bận việc cả ngày, thời gian chậm rãi trôi qua, ngược lại cũng làm tiêu tan sự mệt mỏi và hờn dỗi vì đợi cả đêm của nàng rồi.
Chạng vạng, Bạch Thước dựa vào ghế mây dưới cây hòe già trong vườn, bưng một đĩa đậu phộng, lấy ra hai cái ly, đổ đầy vào đó, nàng mới vừa nhấp một ngụm, một cái ly khác đã bị người bưng lên, uống một hơi cạn sạch.
Bạch Thước quay đầu, dưới ánh hoàng hôn, Trọng Chiêu không mặc bộ y phục có lưu vân của thủ tịch đệ tử Phiêu Diểu đảo, mà là chiếc áo vải năm đó cùng Bạch Thước rời kinh, tất nhiên hiện giờ hắn đã xưa đâu bằng nay, chẳng sợ mặc áo vải lên, vẫn khó nén phong thái phiêu dật xuất trần.
“Đã ủ vì ta, sao có thể không đợi ta?” Trọng Chiêu dựa lên một cái ghế mây khác, nhìn mặt trời lặn phát ngốc.
“A Chiêu, huynh có tâm sự à?” Bạch Thước rầu rĩ hỏi, nàng cùng Trọng Chiêu lớn lên, chẳng sợ hiện giờ Trọng Chiêu đã là Tiên quân, chỉ cần một ánh mắt, nàng liền biết hắn không vui.
Dưới cây hòe già có chút an tĩnh, mặc dù cách hai cái ghế nằm, Trọng Chiêu vẫn theo bản năng nhích lại gần Bạch Thước.
“Ta vốn dĩ cho rằng, chỉ cần thành tiên, là có thể làm được việc mình muốn làm, hiện giờ mới biết được, trời đất rộng lớn, thành tiên bất quá chỉ là bước đầu của tiên đồ mênh mông mà thôi.”
“Huynh đã rất lợi hại rồi.” Bạch Thước một mực nhét bình sứ vào trong tay Trọng Chiêu: “Chẳng phải Nhĩ Quân sư tỷ hôm nay cũng nói sao, huynh chính là kỳ tài trăm năm khó gặp của Tiên tộc! Đừng nói những lời ủ rũ, tính theo tuổi tiên, huynh mới có ba tuổi thôi đó!”
Thấy Bạch Thước giống như đang dỗ con nít, Trọng Chiêu hơi bật cười, ngay sau đó nghĩ đến việc hôm nay Bạch Thước đã chịu ủy khuất, biểu tình áy náy: “A Thước, hôm nay……”
“Tính tình Nhĩ Quân sư tỷ không phải huynh không biết, nhịn vài câu cũng không mất mấy miếng thịt, không sao đâu. Hơn nữa tỷ ấy nói cũng không sai a, phàm nhân không có tiên cơ như ta, có thể ở lại Phiêu Diểu đảo đã là tốt số lắm rồi.”
“Nhưng lúc trước người cứu sư phụ rõ ràng là muội……” Trọng Chiêu nhíu mày, buột miệng thốt ra.
Bạch Thước đột nhiên che miệng Trọng Chiêu lại: “A Chiêu!” Bạch Thước nhìn quanh bốn phía, thấy khắp nơi không người, mới nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng vội la lên: “Không phải huynh đã đồng ý với ta sao, không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa!”
“Nếu ta không nói, bọn họ vẫn sẽ luôn khinh nhục muội như vậy, A Thước, ngày mai ta sẽ nói việc này cho chưởng môn sư thúc, nói muội mới là người lúc trước đã cứu sư phụ ở hoang đảo, xin ông ấy nhận muội làm đệ tử……”
“Thì đã sao, ta không có tiên cơ, đừng nói là chưởng môn nhận ta làm đồ đệ, cho dù là Kim Diệu tiên tọa của Thiên cung tới làm sư phụ ta, ta vẫn chỉ là một phàm thai, không thành tiên được.”
Bạch Thước lắc đầu: “Huống hồ nếu chưởng môn biết, chắc chắn cố ý giấu giếm, giận chó đánh mèo với huynh, vốn dĩ chúng ta cùng nhau cứu Tùng Hạc chưởng môn, huynh cũng không nói dối.”
Ba năm trước đây, Bạch Thước cùng Trọng Chiêu lưu lạc hoang đảo, phát hiện Tùng Hạc tiên nguyên sắp tán, hai người bất quá chỉ là phàm nhân, sao có thể cứu Tiên tộc, lúc Trọng Chiêu hết đường xoay sở, Bạch Thước ngày ngày cắt máu giúp Tùng Hạc duy trì tính mạng, nửa tháng sau, Tùng Phong tìm được hoang đảo, mang ba người về, đợi Tùng Hạc tỉnh lại, lúc dò hỏi là ai cứu mình, Bạch Thước lại nói là Trọng Chiêu ngày đêm chăm sóc Tùng Hạc mới ngăn được sự xua đuổi của Tùng Phong.
Tùng Hạc thấy Trọng Chiêu có tiên duyên thâm hậu, lại cứu mình trong lúc nguy nan, cho nên mới thu nhận làm đệ tử nhập thất, cũng trong lúc hấp hối, truyền tất cả tiên lực lại cho Trọng Chiêu.
“Hơn nữa, một phàm nhân như ta, máu lại có thể cứu tiên nhân, nếu như để người khác biết, chẳng phải trở thành dược đỉnh biết đi sao?” Bạch Thước làm mặt quỷ: “Ta cũng chỉ biết làm mây ngừng trôi, đốt lửa, A Chiêu, huynh đừng đẩy ta vào hố lửa đó.”
Nếu không bởi vì như thế, Trọng Chiêu sao lại vẫn luôn giấu giếm chuyện năm đó. Hắn gật gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Được thôi, A Thước, về sau cứ cách bảy ngày ta sẽ tới dược lư gặp muội, tránh cho muội đến điện chủ chịu ủy khuất.”
“Không cần đâu, ta nghe bọn họ nói, mấy tháng nữa huynh phải đến Phượng đảo tham gia ‘ Ngô Đồng võ yến ’, Phượng đảo là thánh địa Tiên tộc, tham gia trận tỷ thí này đều là nhân tài kiệt xuất của các phủ, đến lúc đó tất sẽ hung hiểm vô cùng, huynh không cần phải lo cho ta, chỉ lo tu luyện thật tốt là được.” Bạch Thước nói xong liền ném hạt đậu phộng vào miệng, ngửa ra phía sau: “Ta nha, mỗi ngày ở dược viên này trồng đủ loại cỏ, nằm phơi nắng, tuy không phải thần tiên, nhưng suиɠ sướиɠ thắng thần tiên đó.”
Trọng Chiêu nhìn bộ dạng an tường của Bạch Thước, khói mù ủ dột cả ngày tan đi, cười nói: “Tính tình muội thế này, vẫn lười nhác như vậy, Bạch tướng quân mà thấy, nhất định sẽ mắng muội.”
Trọng Chiêu nói xong liền khựng lại, đáy mắt lộ ra cảm giác tội lỗi, vừa định nói cái gì đó đã thấy Bạch Thước chìm vào giấc ngủ say.
Gió nhẹ thổi qua, mái tóc trên trán Bạch Thước gợn lên, dáng người nho nhỏ chui trong dược bào, có vẻ hơi gầy yếu, hiện giờ chỉ còn lại hai người sống nương tựa lẫn nhau, ở trong lòng Trọng Chiêu, điều nặng nhất ngoại trừ báo thù, đó là Bạch Thước.
Hắn nhịn không được duỗi tay vén những sợi tóc tán loạn của nàng: “A Thước, ta chỉ hy vọng muội có thể bình an.”
Trọng Chiêu thở dài nhẹ một tiếng, hóa ra một cái chăn mỏng đắp cho Bạch Thước, hắn đột nhiên nhỏ giọng ho khan một tiếng, khóe miệng tràn ra một tí máu, hắn nhanh tay hủy vết máu nơi khóe miệng, không hề dừng lại, biến mất dưới cây hòe già.
Khoảnh khắc Trọng Chiêu biến mất, Bạch Thước mở mắt ra, liếc mắt nhìn hướng Trọng Chiêu biến mất, đột nhiên đứng dậy, chạy vào lều cỏ, tìm kiếm khắp rương bảo quản đan dược.
Mười mấy hộp đan bị mở ra, bên trong lại biến mất một vật, Bạch Thước há hốc mồm, xoay người kéo lão quy đang ngủ khò khò trong một góc.
“Lão Hắc, tỉnh tỉnh! Ngươi tỉnh dậy đi!”
Lão quy bị Bạch Thước lắc đến đầu choáng váng, mắt đầy sao xẹt tỉnh lại, bốn vó tức khắc chạm đất: “Làm sao vậy? Làm sao vậy? Động đất?!”
Nó vừa mở mắt, động đất không có, nhưng thật ra lại có đôi mắt Bạch Thước trừng to tròn trịa.
“Đan dược ta luyện đâu!” Bạch Thước chống nạnh giận dữ hỏi.
Lão quy nhìn hộp không rơi đầy đất liếc mắt một cái, run rẩy, giọng có chút run: “Ta...ta này không phải thấy ngươi luyện mấy viên đan dược đã lâu rồi sao, vài ngày trước trời luôn mưa, ta sợ mấy viên đan đó để trong hộp sắp hỏng rồi, liền...liền nhân lúc còn sớm ăn……”
“Ăn hết toàn bộ?!” Bạch Thước quả thực không thể tin được, “Kia chính là mười viên nhị phẩm đan dược, ta gần như đã mất hơn một năm mới luyện thành đó!”
Thấy Bạch Thước tức giận đến mặt đỏ bừng, lão quy vội vàng trấn an: “Ai nha, nhị phẩm đan dược kia ngươi ăn cũng vô dụng, ta ăn còn có thể kéo dài tuổi thọ, ăn cũng ăn rồi, ngươi lại luyện mấy viên nữa là được.”
“Không được, cần ít nhất ba tháng mới luyện ra được một viên nhị phẩm đan dược, không kịp nữa rồi.” Bạch Thước đầy mặt nôn nóng.
“Tiểu Bạch, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” Lão quy thấy Bạch Thước gấp đến như vậy, cổ rùa duỗi dài hỏi:
“A Chiêu bị thương.” Bạch Thước rầu rĩ mở miệng.
“Tiểu tử Trọng Chiêu kia bị thương?” Lão quy kinh ngạc: “Bị cái kia cái gì bạch tuộc đả thương?”
Bạch Thước lắc đầu: “Trên người huynh ấy có mùi máu, ta ngửi thấy được, đó không phải vết thương do Yêu tộc tạo thành, mà là……” Bạch Thước dừng một chút, áp xuống phỏng đoán nơi đáy lòng, trầm giọng nói: “Ba tháng nữa huynh ấy phải đến Phượng đảo tham gia ‘ Ngô Đồng võ yến ’, dựa vào việc tự huynh ấy chữa thương, không đủ thời gian.”
“Tiểu tử kia hiện giờ đã là Tiên quân, cho dù ngươi lấy mười viên nhị phẩm đan dược cho hắn ăn, cũng không được việc.” Lão quy ngáp một cái: “Nha đầu, ngươi đừng lo lắng quá nhiều……”
“Có phải nhất phẩm đan dược có thể không?” Bạch Thước một mực dựng thẳng lão quy lên, nhìn thẳng vào hai mắt nó.
Lão quy cạn lời: “Ngươi không có Tiên lực, lấy cái gì luyện nhất phẩm tiên đan?”
“Ngươi có cách.” Bạch Thước nhìn thẳng lão quy, rất là chắc chắn.
Lão quy lảng tránh ánh mắt, cười gượng: “Đừng đùa nữa, một con rùa đen như ta, có thể có biện pháp nào…… Ai ô ô ngươi làm gì……”
Bạch Thước một mạch nhấc lão quy lên, đặt nó lên dược đỉnh: “Ta mặc kệ, ai kêu ngươi ăn mười viên nhị phẩm đan dược của ta, ngươi đền cho ta đi! Nếu không luyện ra nhất phẩm đan dược, đêm nay ta sẽ ăn thịt rùa xông khói!”
Ngọn lửa bùm bùm thiêu trên mai rùa, mai rùa không chút sứt mẻ, không hề tổn thương, mà đôi tay Bạch Thước ấn trên mai rùa, lại vừa đỏ vừa sưng.
Dược đỉnh này luyện thành đã mấy trăm năm, hút tinh hoa nhật nguyệt, là kỳ đỉnh luyện dược hiếm thấy, độ nóng trong đỉnh ngay cả tiên tài mạnh nhất cũng có thể thiêu hết, đừng nói là đôi tay Bạch Thước, mắt thấy sắc mặt Bạch Thước tái nhợt, trán đổ mồ hôi, đứng thẳng không xong, lão quy bất đắc dĩ hô to.
“Được được được, ta nói cho ngươi, ngươi mau buông tay ra!”
Bạch Thước vui vẻ luống cuống tay chân ôm lão quy xuống: “Mau nói mau nói!”
Lão quy phun ra một viên thuốc, nhìn Bạch Thước tức giận bĩu môi: “Tay của ngươi sắp chín rồi, mau bôi lên đi!”
Bạch Thước bóp nát thuốc viên thoa lên tay, chỗ sưng đỏ lập tức khôi phục nguyên dạng, không khỏi tấm tắc hai tiếng, cợt nhả: “Đồ người giấu đúng thật là thứ tốt, không hổ là sư phụ của Bạch Thước ta.”
“A, có việc thì gọi sư phụ, không có việc gì thì kêu lão quy, xảo quyệt.” Lão quy biết chuyện tiểu vô lại Bạch Thước muốn làm, không làm không được, chỉ phải dốc lực truyền thụ: “Ta đã nói qua, dược sư muốn luyện nhất phẩm tiên đan ít nhất phải có Thượng quân chi lực, nhưng nếu thỏa mãn điều kiện khác, có lẽ cũng có thể thành công.”
“Điều kiện gì?”
“Lấy nhất phẩm thiên tài địa bảo luyện đan.”
“Phiêu Diểu đảo chúng ta lấy đâu ra nhất phẩm địa bảo?” Bạch Thước khựng lại, đột nhiên áp sát vào lão quy: “Ngươi biết ở đâu có phải hay không?”
“Tiểu Bạch, sư phụ ngươi như ta a, tuy rằng không có bản lĩnh gì, bất quá ngàn năm vương bát vạn năm quy, sống lâu rồi, biết nhiều thứ hơn một chút.”
“Người nói đi.” Bạch Thước lập tức dọn lão quy lên ghế mây, nịnh nót rót cho nó một ly tiên lộ: “Sư phụ, người uống chậm một chút.”
Móng vuốt lão quy vừa động, tiên lộ trong ly uyển chuyển chảy vào họng, mắt lớn mắt nhỏ to bằng hạt đậu nành lớn tức khắc đảo quanh: “Tuy rằng Phiêu Diểu đảo chúng ta an phận ở một góc Đông Hải, nhưng cũng từng đứng hàng Tam Sơn Lục Phủ, bất quá mấy năm nay trên đảo không đào tạo ra nhân tài gì, các đệ tử lại dốc hết sức theo đuổi võ tu, cho nên đã bỏ quên việc luyện dược này……”
“Sư phụ, nói ngắn gọn.” Bạch Thước đè tay cầm tiên lộ của lão quy xuống, nở nụ cười lễ phép.
Nàng hiểu rất rõ tính tình Quy sư phụ, một khi nhắc tới chuyện xưa của Phiêu Diểu đảo thì có thể nói cả đêm chưa dứt.
“Được rồi, nói ngắn gọn, ở cực đông Phiêu Diểu đảo, chỗ hải vực, có cất giấu san hô đỏ vạn năm, đây chính là nhất phẩm địa bảo duy nhất trên đảo của chúng ta!” Móng phải của lão quy chỉ ra, rõ ràng sáng tỏ.
Bạch Thước nhìn chằm chằm lão quy, sau một lúc lâu không nói gì, đột nhiên nhếch miệng cười, bày tiên lộ đầy bàn: “Trượng nghĩa! Sư phụ, ta đi đây! Người giữ lại mấy cái này uống cho đã đi!”
“Đi đi đi đi.” Lão quy lúc lắc móng vuốt, mắt say lờ đờ mông lung.
Bạch Thước buộc chặt túi dược nhỏ, thừa dịp bóng đêm vội vàng trốn đi.
Lều cỏ trở nên an tĩnh, một lúc lâu sau, lão quy đột nhiên trợn mắt, trong mắt thanh minh, nào có nửa điểm mơ hồ.
Nhất phẩm thiên tài địa bảo nếu có được dễ dàng như vậy thì chẳng phải tiên đan nhất phẩm tam giới tràn lan thành sông, nhưng nha đầu này là người thẳng thắn, nếu là không lừa nàng đi, ba tháng này nhất định sẽ gặp chuyện.
Lão quy cười hắc hắc, bắt đầu phình bụng uống tiên lộ.
Tối nay không trăng, một góc Tàng Thư Các sau điện chủ, lặng lẽ bị đẩy ra một góc, Bạch Thước quen cửa quen nẻo tiến vào, lòng bàn tay bốc cháy lên ánh sáng le lói, ở xó xỉnh nào đó lấy ra mấy quyển sách cũ, Bạch Thước phủi tro bụi trên sách, thổi nó bay đi, bìa sách ghi “Phiêu Diểu Đảo Thiên Linh Địa Bảo Lục”, nàng lật vài tờ, nhướng mày.
Quả nhiên nàng không đoán sai, lão gia hỏa cố ý lừa nàng, sách này nói rất rành mạch, san hô đỏ vạn năm của Đông Hải cùng lắm chỉ là nhị phẩm địa bảo, bên cạnh Đông Hải có cấm chế sư môn, nếu nàng xông vào, chỉ sợ sẽ bị vây năm ba tháng, vậy thì nàng sẽ không giúp được gì cho A Chiêu.
Bạch Thước thở dài một tiếng, nhưng thật ra trong lòng hiểu rõ, lão quy sợ nàng gặp chuyện mới lừa nàng. Nhưng nếu không phải san hô đỏ, rốt cuộc thứ gì mới là nhất phẩm thiên linh địa bảo?
Ánh mắt Bạch Thước đảo khắp các trang sách, đột nhiên dừng ở một chỗ. Nàng mím môi, bỏ quyển sách vào trong lòng ngực, tắt ánh sáng trong lòng bàn tay, lặng lẽ biến mất dưới ánh trăng.
Đợi khi Bạch Thước trở về lều cỏ, tiên lộ trên bàn đã rơi rớt tan tác, bốn chân lão quy chổng lên trời, tiếng ngáy vang lên.
Bạch Thước đi đến cạnh dược đỉnh niệm khẩu chú, dược đỉnh hóa nhỏ bằng bàn tay, Bạch Thước vẫy tay một cái, bỏ dược đỉnh vào túi dược, nàng xoay người định đi, đi được hai bước lại quay về, giúp lão quy đắp chăn rồi mới vội vàng đi ra dược viên.
Cùng lúc đó, trên không Yêu giới, một đạo Yêu lực màu bạc cường đại cắt qua chân trời, hướng về Đông Hải của Tiên giới.
Tác giả có lời muốn nói:
Tân niên vui vẻ !
Góc xàm xí của Kyn:
Muốn chơi Trung thuuuu...