Tí tách, tí tách, tí tách……
Trong bóng đêm, âm thanh giọt nước rơi xuống vô cùng rõ ràng, Trọng Chiêu gian nan mở mắt ra, chỉ cảm thấy một trận choáng váng, thủy động lọt vào trong tầm mắt. Trong động, thạch nhũ san sát nhau, chính giữa là một cây đại thụ che trời đen nhánh, bóng cây lốm đốm trải rộng trên mặt đất, dày đặc, âm trầm mà quỷ quyệt.
Trọng Chiêu bị trói ở một gốc cây, cách đó không xa, Nhĩ Quân nhắm hai mắt, suy yếu, bị dây leo cột vào một cái cây khác.
“Nhĩ Quân!” Lòng bàn tay Trọng Chiêu vừa động liền triệu ra tiên kiếm, chém đứt dây leo, rồi vận đan điền nhưng lại trống rỗng, nặn không ra một tia Tiên lực.
Sao lại thế? Tiên lực của hắn đâu?!
Trọng Chiêu kinh hãi, lúc này mới cảm giác ngực đau như dao cắt vào tim, cúi đầu thì thấy đọt dây leo sắc nhọn đang đâm vào ngực hắn, không ngừng hút linh lực từ Kim Đan trong thân thể hắn, thông qua dây leo truyền vào cây đại thụ khổng lồ kia. Tiên lực bị cướp càng nhiều, tà khí quanh thân cổ thụ càng thêm nồng đậm.
Biểu tình Trọng Chiêu bất định, nhìn cảnh tượng trước mắt, một âm thanh yếu ớt vang lên.
“Sư đệ……” Cách đó không xa, Nhĩ Quân dần dần tỉnh lại, nhìn thấy tình cảnh Trọng Chiêu như vậy, cảm xúc kinh hoàng lập tức biến thành nôn nóng, nàng ra sức cởi trói, một dây leo đến quất lên người nàng, để lại một đường máu trên tay. Nàng đau đớn hô một tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, dĩ nhiên nàng vẫn chưa bỏ cuộc, vẫn đang không ngừng thúc giục Tiên lực trong cơ thể cởi bỏ dây trói.
Chợt vô số dây leo theo dị động của Nhĩ Quân phát động, hóa thành gai nhọn nhắm quanh thân Nhĩ Quân.
“Sư tỷ, đừng cử động!” Trọng Chiêu trầm giọng quát, ngăn cản Nhĩ Quân.
Nhĩ Quân nhìn đại thụ quấn đầy tà khí trước mắt, nhìn về phía Trọng Chiêu, lẩm bẩm nói: “Nó đang hút chân nguyên của đệ, rốt cuộc đây là thứ gì?”
“Bồ đề.” Trọng Chiêu ngẩng đầu: “Nếu ta không đoán sai, chính là nó đả thương sư thúc, huỷ hoại Kinh Thiên trận trên đảo.”
“Bồ đề?!” Nhĩ Quân khó có thể tin: “Bồ đề không phải thần thụ Thần giới sao? Cây này rõ ràng là tà thụ!”
“Sư thúc từng nói, mấy năm trước thiên hỏa giáng xuống đảo gây ra đại hỏa mấy năm liền, sau đó toàn bộ sinh linh trên Hỏa Băng đảo đều bị lửa lớn thiêu rụi, giờ nghĩ lại thiên hỏa lúc trước chắc hẳn là cây bồ đề này, có lẽ lúc nó rơi xuống thì chỉ là một cây thần mộc cuồn cuộn thần lực, nhưng mấy năm nay nó hút hết sinh linh trên đảo, thần mộc thấm huyết, sinh thần trí, đã hóa thành tà ám.” Trọng Chiêu ngẩng đầu, nhìn cây bồ đề tràn ngập tà khí, thở dài: “Sư phụ hao hết tu vi cả đời phong ấn nó, xem ra vẫn thất bại, nó đã mạnh hơn năm đó nhiều rồi.”
“Cha……” Nhĩ Quân nhìn tà thụ, hốc mắt đỏ lên, siết chặt tay dến muốn nặn ra máu: “Chính là nó hại chết cha!”
Bỗng nhiên thần sắc Nhĩ Quân biến đổi: “Ngọc giản!”
Nhĩ Quân cố sức sờ mó trong tay áo, quả nhiên, ngọc giản hội tụ toàn bộ linh lực của tiền bối Phiêu Diểu đảo đã biến mất.
“Sư đệ, không thấy ngọc giản!” Sắc mặt Nhĩ Quân trắng bệch, trong mắt không còn hy vọng, Trọng Chiêu cũng biến sắc.
Bồ đề tà mộc cản trở tất cả liên hệ giữa Đông Hải và ngoại giới, ngay cả sư thúc cũng không phải đối thủ của nó, ngọc giản trấn phái là hy vọng cuối cùng để tiêu diệt nó, giờ ngọc giản đã bị cướp mất, Đông Hải và Phiêu Diểu đảo chẳng còn đường sống nữa rồi.
Trong động diễn ra một trận trầm mặc, hồi lâu, Trọng Chiêu chậm rãi mở miệng, hắn cúi đầu nhìn đọt cây trước ngực, trong mắt là vẻ thấy chết không sờn: “Chân nguyên Thượng quân tự bạo có thể kinh động thiên địa linh khí, có lẽ ta có thể……”
“Sư đệ, không thể!” Sắc mặt Nhĩ Quân đại biến, còn chưa kịp khuyên can, một âm thanh âm trầm đột nhiên vang lên trong động.
“Không thể ngờ Phiêu Diểu còn đào tạo ra được một tên cứng như ngươi.” Một luồng âm phong thổi qua, hắc ảnh đứng cách đó không xa, toàn thân người nọ bị tà khí bao phủ, giấu dưới áo choàng, không thấy rõ mặt, hắn đang thưởng thức ngọc giản trong tay, sau đó lại ném vào không trung: “Ta đã bỏ thứ này vào trong bản mạng thần mộc, tùy ta sử dụng, cái gọi là Phiêu Diểu Đông Hải, bất quá chỉ là tiên khí hạ đẳng lỗi thời thôi.”
Nó yên lặng tới gần Trọng Chiêu, vươn tay giật đọt cây trên ngực Trọng Chiêu ra, liếʍ ɭáρ đọt cây nồng đậm chân nguyên chi lực một cái, ngay sau đó nhanh như cắt cắm đọt cây vào lại, hoàn toàn không màng đến ngực Trọng Chiêu bắn đầy máu tươi.
Trọng Chiêu kêu lên một tiếng, sắc mặt càng thêm trắng bệch, Nhĩ Quân thét một tiếng chói tai: “Tà vật! Dừng tay!”
Bồ đề mộc trầm giọng cười khặc khặc: “Không hổ là linh thể tuyệt hảo, ngon thật. Đừng mơ, tu vi của bổn quân đã đến mức bán thần, nếu tự bạo chân nguyên có tác dụng, phế vật Tùng Phong kia đã sớm bạo, hà tất gì còn để mấy hậu bối các ngươi cầm ngọc giản trấn phái tới nơi này.”
Nó nhìn chân nguyên hoàng kim trên ngực Trọng Chiêu, vậy mà trong giọng lại mang theo mùi vị ghét bỏ: “Tuy là ngon miệng, ngoại trừ việc chữa thương thì còn lại đều vô dụng, kém xa máu của con nhóc kia.”
Trọng Chiêu biến sắc, đột nhiên ngẩng đầu: “Sao ngươi lại biết máu của A Thước……?”
Trọng Chiêu đột nhiên im bặt, đáy mắt chứa lửa giận cực đại, gằn giọng từng câu từng chữ: “Không cho phép động đến nàng! Nếu không ta……”
“Ngươi cái gì? Phế vật ngay cả chính mình cũng không bảo vệ được, có thể làm cái gì?” Bồ đề mộc hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải trực tiếp lấy chân nguyên sẽ làm chân nguyên nổ tan xác vỡ vụn, ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống đến giờ này? Đợi bổn quân hút khô chân nguyên của người rồi tóm oắt con kia trở về, toàn bộ Đông Hải đều là của ta…… Không……” Bồ đề mộc nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài đại thụ: “Toàn bộ tam giới đều là của ta!”
Trọng Chiêu đỏ mắt, đôi tay bị dây leo vây khốn rỉ máu, bỗng nhiên thần sắc bất định, cứ nhìn một chỗ hư không ngoài thủy động, cũng không biết nó nghe được cái gì, nhẹ di một tiếng nhìn về phía Trọng Chiêu, không hiểu sao cười quái dị một tiếng: “Thật sự có người vì ngươi mà không sợ chết, tiểu tử, đợi bổn quân tấn thần, sẽ thưởng cho ngươi một cái chết thống khoái.”
Bồ đề mộc biến mất tại chỗ, Trọng Chiêu biến sắc: “A Thước……!”
“Điện chủ Hạo Nguyệt điện gì chứ, chỉ là kẻ nhát gan vong ân phụ nghĩa!”
Trong rừng đào, Bạch Thước chân thấp chân cao, một mình lén lút mò mẫm trong rừng: “Đã nói có biện pháp trị tà ám kia, vậy mà hắn còn chạy! Tên nhát gan! Yêu quái xấu! Quả nhiên lão quy nói rất đúng, yêu tinh xinh đẹp đều không thể tin!”
“A Chiêu? A Chiêu?” Trong rừng, Bạch Thước nhỏ giọng gọi, móc từ túi Càn Khôn ra một lá phù, phù kia hóa thành người giấy nhỏ, khốn đốn không thôi.
“Mau, thay ta ngửi xem khí tức của A Chiêu ở đâu, rồi tìm huynh ấy.” Người giấy nhỏ còn buồn ngủ mà ngáp một cái, lười hoạt động.
“A Chiêu có nguy hiểm! Đợi khi tìm được huynh ấy, ta cho ngươi uống linh lộ!” Người giấy nhỏ vừa nghe có linh lộ uống, tức khắc đứng thẳng, chạy khắp nơi ngửi ngửi, sau đó bay về một hướng, Bạch Thước nhanh chân đuổi theo người giấy.
Trong khu rừng u ám có một đôi mắt đen tối nhìn chằm chằm Bạch Thước, cũng không động thủ, ngược lại biến mất tại chỗ.
Bên cạnh Hỏa Băng đảo, sóng biển vỗ vào bờ, ngoài đảo vẫn bị tà khí che trời kia bao phủ, Phạn Việt đứng ở bờ biển, nhíu mày, định hướng lên trời bay đi.
“Ngươi thật sự không giúp nàng? Nếu Long Tam lấy máu nàng, tấn thần sớm hơn ngươi một bước, trái lại cắn nuốt ngươi, thần hồn của ngươi sẽ biến mất……”
Heo vàng bay từ trong tay áo Phạn Việt ra, ngậm ống tay áo của hắn.
“Mười hai đệ tử Phiêu Diểu mới vào lúc nãy đều đã chết, hắn hút chừng ấy linh khí tiên nhân, chắc là vết thương đã khỏi hẳn. Trừ khi nàng cam tâm tình nguyện hiến tế máu mình, cho dù đoạt lấy cũng không dùng được. Cái thứ vừa rồi ta đối phó bất quá chỉ là phân thân của hắn, cũng chỉ có thể suýt nữa đả thương hắn, ngày trăng tròn, Yêu lực của ta chỉ có thể phát huy năm phần, cho dù ta đi, cũng không cứu được tiên môn đệ tử kia, huống hồ……” Giọng Phạn Việt hờ hững: “Hai tên tiên nhân, không đáng để bổn điện mạo hiểm. Hiện giờ ta đã biết chỗ hắn ẩn thân, đợi Yêu lực của ta khôi phục rồi đến đoạt lại khối gỗ bồ đề này là được.”
Phạn Việt tiện tay cất heo vàng vào tay áo, một đạo Yêu lực cắt qua không trung, tấm màn đen bị bổ ra một khe hở, Phạn Việt hóa thành lưu quang biến mất phía chân trời.
Cách đó không xa, hắc khí hiện thân, nhìn Phạn Việt ở xa xa, quỷ dị cười nhẹ một tiếng, biến mất tại chỗ.
Trong thủy động, dây leo còn đang hút chân nguyên Trọng Chiêu cung cấp cho bồ đề mộc, Trọng Chiêu không ngừng ngưng tụ linh lực, nhưng vẫn không có cách nào.
Bỗng nhiên, một thanh âm nho nhỏ vang lên.
“A Chiêu…… A Chiêu!”
Trọng Chiêu quay đầu, chỉ thấy Bạch Thước đang đội lá cây đại thụ trên đỉnh đầu, nấp ở phía sau thân cây cách đó không xa kêu hắn.
Sắc mặt Trọng Chiêu trắng bệch, cho dù lúc bị tà ám cắm vào tim cũng chưa trắng hoàn toàn, hắn nhoài người về hướng Bạch Thước, tức đến mắt muốn nổ đom đóm: “Sao muội lại ở đây, ai kêu muội tới! Còn không mau đi! Đi đi, rời khỏi hòn đảo này!”
Một bên Nhĩ Quân nhìn thấy Bạch Thước cũng khiếp sợ, nhìn thấy Trọng Chiêu thất thố, cắn khóe môi một cái, quay đầu, ánh mắt lộ ra một chút phẫn nộ bi thương.
“Ta tới cứu huynh đó. Sư huynh nói huynh và sư tỷ cũng tới hòn đảo này.” Bạch Thước đội lá cây nhanh chóng nhích về phía Trọng Chiêu, vừa nhìn dây leo quỷ dị bốn phía vừa lẩm bẩm: “Đây là chỗ quỷ quái gì, là lão quy cho ta người giấy nhỏ, nó dẫn ta tới, ngày thường toàn uống linh lộ của ta, thời điểm mấu chốt còn có thể dùng một chút.”
Cuối cùng Bạch Thước cũng đến gần Trọng Chiêu, lúc này nàng mới nhìn thấy dây leo bén nhọn trên ngực hắn, sắc mặt đại biến, ném lá cây qua một bên, cũng không bận tâm có bị phát hiện hay không, chạy hai bước lớn đến trước mặt Trọng Chiêu.
“Đây là cái gì?……”
Mắt Bạch Thước đỏ lên, vội vàng giơ tay rút ra, nhưng đọt cây kia vẫn còn trên ngực Trọng Chiêu không chút sứt mẻ, phút chốc tay Bạch Thước bị gai nhọn đâm vào, chảy ra máu tươi.
“Ngươi tới có ích gì, ngay cả ta và sư đệ cũng không đối phó được tà ám, bán tiên như ngươi có thể làm gì?” Nhĩ Quân tức giận nói.
Bạch Thước không dao động, biến ra một cái chủy thủ nhỏ chém dây leo, mày nhăn một đống.
“A Thước, muội đi mau, tà vật này là do bồ đề thần mộc Thượng Cổ biến thành, chúng ta không phải đối thủ, muội mau về đảo báo cho chưởng môn sư thúc, sư thúc tiên lực cao cường, nhất định có cách.”
Trọng Chiêu nói nghiêm túc, Nhĩ Quân sửng sốt, nhị thúc rõ ràng không địch lại bồ đề tà mộc kia…… Ngay sau đó nàng hiểu được, Trọng Chiêu đang lừa Bạch Thước, hy vọng nàng có thể rời đi. Đáy lòng Nhĩ Quân khổ sở, ngày thường tuy nàng kiêu ngạo ương bướng nhưng không thể nào không biết, giờ đây sự sống chết của bọn họ khó lường, có lẽ toàn bộ Phiêu Diểu đảo cũng sẽ bị huỷ diệt trong chuỗi tai nạn này, một bán tiên như Bạch Thước, không mạnh hơn phàm nhân bao nhiêu, có thể sống thì sống, chạy được thì chạy đi…… Nếu có thể cùng Trọng Chiêu sư đệ chết chung, trăm ngàn năm sau, cũng thành một đoạn giai thoại của Tiên tộc.
“Phế vật như ngươi không giúp được gì, đừng ở chỗ này làm hỏng việc, còn không mau cút về đảo báo tin.” Nhĩ Quân ngẩng đầu lên, lạnh như băng mở miệng.
Trọng Chiêu cũng hiểu được ý tứ trong lời Nhĩ Quân, quay đầu nhìn nàng bằng con mắt cảm kích.
“Bạch Thước, ngươi có nghe thấy không! Ta kêu ngươi mau……”
“Câm miệng!” Bạch Thước đột nhiên mở miệng, quay đầu nhìn về phía Nhĩ Quân, ánh mắt thanh lãnh.
Nhĩ Quân bị ánh mắt Bạch Thước làm chấn động, lời nghẹn trong họng, ngay sau đó phản ứng lại mình bị một bán tiên nho nhỏ làm kinh sợ, bực bội xấu hổ không thôi, còn định mở miệng: “Ngươi……”
“Ta kêu ngươi câm miệng.” Bạch Thước lạnh giọng mở miệng:“Đúng vậy, ta là bán tiên nho nhỏ, nhưng ít ra ta không bị vây ở chỗ này không thể động đậy, ngoại trừ ở đây nói lời vô nghĩa, cái gì cũng không làm được. Ta với ngươi rốt cuộc ai vô dụng hơn ai?”
“Ngươi!” Nhĩ Quân tức đến cạn lời, hiếm khi nàng có lòng từ bi, vậy mà Bạch Thước này lại không biết tốt xấu.
Thấy Bạch Thước lạnh mặt, Trọng Chiêu giúp Nhĩ Quân giải thích: “A Thước, sư tỷ nàng ấy……”
“A Chiêu, huynh đừng giải thích cho nàng ta, ngày thường nàng ta khinh nhục ta còn ít sao?” Bạch Thước nhìn về phía Nhĩ Quân, mặt đầy khinh thường: “Nhĩ Quân sư tỷ, nếu tỷ không có người cha làm chưởng môn, lại được linh bảo trên đảo nuôi dưỡng, tỷ cho rằng tỷ có thể trở thành lưu vân đệ tử? Cái gì song kiệt Phiêu Diểu đảo, ngươi dựa vào cái gì mà so sánh với A Chiêu.”
Nhĩ Quân sống trăm năm, có từng chịu sỉ nhục cỡ này đâu, tức giận đến mức cả người run rẩy, Trọng Chiêu nhìn bộ dạng Bạch Thước có lý không tha, tuy tức giận nhưng vẫn không nhịn được nói: “A Thước, giờ là lúc nào rồi, muội còn cãi nhau với sư tỷ, trước khi tà ám kia trở về, muội mau đi……”
Trọng Chiêu còn chưa dứt lời, đột nhiên hét lớn một tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ áo bào trắng, là do đọt cây kia đâm thật mạnh vào ngực Trọng Chiêu, kim hoàng nội đan bị chọc phá, một lượng lớn chân nguyên linh lực không ngừng bị hút vào cây bồ đề, thoáng chốc máu tươi đầm đìa trước ngực Trọng Chiêu.
“A Chiêu!” Bạch Thước không thèm đấu võ mồm với Nhĩ Quân, vội đỡ lấy Trọng Chiêu, nhưng sinh khí trong mắt Trọng Chiêu đã tắt, đọt cây kia còn đang không ngừng cướp lấy sinh cơ của hắn.
“Sư đệ! A Chiêu sư đệ!” Nhĩ Quân sốt ruột vô cùng, cũng không có cách nào: “Bạch Thước, ngươi mau về đảo, chỉ có sư thúc, hiện tại có lẽ chỉ có sư thúc……”
“Câm miệng, ngươi cho ta là đồ ngốc sao, nếu chưởng môn không xảy ra chuyện gì, động tĩnh Đông Hải lớn như vậy, ông ấy sẽ để các ngươi cùng mười hai lưu vân đệ tử bất chấp nguy hiểm tới chỗ quỷ quái này?” Bạch Thước lạnh lùng ngắt lời Nhĩ Quân: “Ta sẽ không để A Chiêu chết, đừng làm ồn.”
Nhĩ Quân ngơ ngẩn, chỉ thấy Bạch Thước cầm lấy chủy thủ rạch vào lòng bàn tay.
“Không được! A Thước, dừng tay!” Trọng Chiêu liếc mắt một cái liền nhìn ra Bạch Thước muốn dùng linh huyết của nàng cứu mình, dù rất suy yếu nhưng cũng vội vàng ngăn cản, thế nhưng Bạch Thước không chút do dự đem lòng bàn tay đặt lên trước ngực Trọng Chiêu, máu tươi mạnh mẽ truyền vào nội đan Trọng Chiêu, sắc mặt Trọng Chiêu nhanh chóng khôi phục hồng nhuận, Nhĩ Quân khó có thể tin nhìn cảnh tượng này.
Phế vật Bạch Thước ngay cả tiên cũng không tu được, thế nhưng máu của nàng ta có thể tái tạo máu thịt!
_______________________________________________________________________________________________
Chương
“Ta tới nhân thế một chuyến, cũng không phải là vì lão già cặn bã như ngươi.” Giữa không trung, Bạch Thước vốn đã rũ mắt đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực: “Bạch Thước ta cho dù chỉ là một con kiến, nhưng chết ở trong tay ngươi, không phải số mệnh của ta… Phạn Việt!”