Căn nhà nhỏ vắng lặng đến đáng sợ.
Chu Kỳ Khiết và Chu Mộng Nhu mỗi người ngồi một góc, thẫn thờ, chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân.
Không ai biết hiện giờ Chu gia đã dọn đi đâu, nên không ai có thể đến thăm viếng cố chủ tịch của Chu thị.
Chỉ có mấy người giúp việc ở quê nghe tin, liền vội vã chạy lên, cùng hai anh em lo chu toàn hậu sự.
Họ vô cùng nuối tiếc trước sự ra đi đột ngột của chủ tịch.
Phải chăng, sự nghiệp sụp đổ đã khiến sức khoẻ của ông ảnh hưởng tới mức như vậy.
“Thiên Như nói đúng, ngoài Vu Dịch Dương ra, thì hiện tại, không ai có khả năng giúp Chu gia vực lại Chu thị.”
Đột nhiên Chu Kỳ Khiết lạnh lùng mở cửa phòng ngủ của Chu Mộng Nhu.
Nghiêm chỉnh đứng trước cửa mà cất tiếng nói, khuôn mặt anh không còn đọng lại một chút cảm xúc nào.
Chu Mộng Nhu ngồi bó gối bên cạnh cửa sổ.
Sắc mặt nhợt nhạt, đôi mắt sưng húp thẫn thờ nhìn về phía xa xăm.
Nghe thấy tiếng nói, cô liền từ từ thức tỉnh khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn, quay ra nhìn người anh đã đứng ở ngoài cửa.
“Vậy theo anh, chúng ta nên làm gì?”
Dường như, trong thâm tâm họ đã nảy sinh sự thù hận.
Kẻ đưa họ đến bước đường này ắt phải trả giá đắt.
“Nếu như Vu Dịch Dương không đồng ý, chúng ta đành phải mượn gió bẻ măng, để Bạch thị nảy sinh mâu thuẫn với Vu thị.”
Sau khi nói ra câu đó, ánh mắt anh còn hằn rõ tia thâm độc.
“Bản hợp đồng này hãy giao cho Từ Lăng đi, nếu muốn hợp tác với Vu thị thì phải để họ nhìn thấy được thành ý của chúng ta, cho nên người đến trao đổi công việc với họ cũng không thể chọn bừa được.”
Trong phòng làm việc riêng, Bạch Hàn Phong cùng với hai em trai và ba mẹ của hắn đang bàn bạc về chuyện hợp tác.
Ý định muốn hợp tác với Vu thị vẫn đang được bọn họ triển khai.
Bạch Từ Lăng nghiêm túc cầm lấy bản hợp đồng, lật giở xem những điều khoản bên trong, đồng thời gật đầu: “Được, bản hợp đồng này cứ giao cho em, em nhất định sẽ thuyết phục được họ.”
Còn ở một nơi khác, Tôn lão gia cùng với Tôn phu nhân thì cuống quýt đi đi lại lại trong phòng làm việc, mặt mày không ngừng cau có, Tôn lão gia nói: “Dự án Mạch Long đã thuộc về Bạch gia mấy ngày nay rồi, sao vẫn chưa thấy bọn họ có động tĩnh gì, đáng ra bây giờ họ đã ngỏ lời hợp tác với chúng ta rồi chứ.”
Tôn phu nhân cũng sốt sắng không kém: “Có khi nào bên đó vẫn đang chuẩn bị hợp đồng không.”
Mắt Tôn lão ra bỗng loé lên tia sáng, rồi lập tức sa sầm mặt xuống: “Cũng là tại bà cả đó, hôm trước Cửu Vi đã làm giúp việc của Hàn Phong bị thương mà bà còn bất chấp bênh vực Cửu Vi, lại còn chê bai người của Hàn Phong nữa, tính khí thằng bé rất nóng nảy, nói không chừng đã mất hết thiện cảm với chúng ta rồi.”
Tôn phu nhân một bộ dạng hốt hoảng thanh minh: “Ây da, tôi nào có biết Hàn Phong lại bảo vệ người của nó như vậy, bây giờ biết làm thế nào để bày tỏ thành ý đây.” Ngưng lại một chút, bà ta như nhớ ra điều gì đó: “Nhưng mà Hàn Phong tàn phế như vậy, lấy được Cửu Vi làm vợ đã là phúc đức lắm rồi, nó còn chê bai cái gì nữa.”
Tôn lão gia nghe xong càng thấy ảo não: “Đến nước này rồi mà bà vẫn còn cảm thấy Cửu Vi không sai à, nói gì thì nói, công việc điều hành bên Bạch thị do Hàn Phong quyết định đến tám mươi lăm phần trăm, nếu nó nói không muốn hợp tác với chúng ta thì ắt hẳn lão Bạch cũng sẽ nghe theo nó, tới lúc đó, chúng ta biết bám víu vào đâu mà kiếm lợi nhuận, bên đó mà huỷ hoàn toàn tư cách đối tác thì chúng ta chỉ còn nước tự lực cánh sinh mà thôi.”
Tôn lão gia không ngừng vò vò tóc, vấn đề này thực khiến cho ông ta đau đầu suốt mất ngày hôm nay.
Sau buổi tối gặp mặt đó, nhìn vào thái độ của Bạch Hàn Phong là ông đã nghi rằng sẽ có điềm rồi.
Đột nhiên ông ta lại gắt lên: “Còn con bé Cửu Vi nữa, làm mình làm mẩy cái gì, hay nó định để Tôn thị rơi vào khó khăn nó mới chịu.”
Nếu thật sự như hai người đang nghĩ, thì bữa tối hôm đó coi như công cốc.
Chu Kỳ Khiết lặng lẽ đi dạo ở lối hành lang của bệnh viện.
Hôm nay anh mới đến thanh toán viện phí cho ba và hiện tại anh đang tiếp cận rất gần với khu vực dành cho những người đến đây trị liệu xương khớp.
Ánh mắt của anh không ngừng đưa ra xe để tìm kiếm hình bóng quen thuộc.
Không biết rằng, liệu có thể may mắn gặp được cô hay không.
Không biết mấy ngày này cô trải qua như thế nào, còn anh chỉ thoáng nghĩ thôi đã cảm thấy đau đớn vô cùng.
Cô không thể trở về, không được nhìn mặt ba lần cuối.
“Chu thiếu gia.”
Bỗng, từ phía sau phát ra một thanh âm trầm thấp của đàn ông.
Vu Dịch Dương khoác trên người chiếc áo blouse trắng tinh, sạch sẽ, trên cổ có đeo một ống nghe dùng để khám bệnh, đang sải bước thật dài tiến về phía Chu Kỳ Khiết..