"Thật sự phải làm như thế sao?" Bạch Huyên hỏi.
"Đúng." Thập Diệp nói.
"Ta nói thế nào cũng đường đường cũng tính là Bạch Vô Thường đại nhân, làm chuyện này quá sức mất mặt rồi!
"Ngươi không phải là người."
"Mất mặt!"
"Mặt mũi và lấp đầy bụng, ngươi chọn cái nào?"
"Ta là quỷ sai, không cần ăn cơm."
"Không thấy ngươi ăn ít chút nào đâu."
Thập Diệp nhét cho Bạch Huyên một cây gậy trúc, từ trong tay nải rách của mình móc ra một lá cờ vải ném lên mặt Bạch Huyên: "Hoặc là ngươi đem lương khô hôm qua ngươi ăn vụng của ta nôn ra, hoặc là thành thật mà đi làm việc."
"Ý ngươi là mấy cái bánh sắp thiu kia sao?" Bạch Huyên bất mãn: "Ta là sợ ngươi ăn vào đau bụng, nên mới hi sinh tấm thân tôn quý này ra để thử độc thôi... "
Thập Diệp lại ném Cỏ tinh vào mặt Bạch Huyên: "Làm việc."
Cỏ tinh bị coi là bao cát ném đi vô cùng mất hứng, nhảy ln đỉnh đầu Bạch Huyên nhảy loạn, vụn cỏ rơi đầy trên đỉnh đầu Bạch Huyên, nhìn giống như bị đội một chiếc mũ có màu sắc không ra gì.
Bạch Huyên túm lấy Cỏ tinh, phủi vụn cỏ khỏi đỉnh đầu mình, miệng lẩm bẩm gì đó không nghe rõ, nhưng nhìn biểu cảm ước chừng cũng không phải là chuyện tốt lành gì, bất quá hắn cuối cùng cũng bắt đầu chịu làm việc... Lá cờ được cột lên cây gậy trúc, dựng thẳng ở ven đường, đón gió mở ra, bên trên viết mấy chữ to tướng: "Bói quẻ bói toán, bùa chú trị bệnh, không linh không lấy tiền".
Nửa khuôn mặt Bạch Huyên giấu ở phía sau lá cờ, dáng vẻ xấu hổ không dám nhìn ai.
Thập Diệp vén áo choàng ngồi ở phía sau bàn gỗ, trên bàn gỗ nào là đồng tiền, mai rùa, giấy bùa, chu sa sắp xếp ngăn nắp chỉnh tề, sửa sang lại dáng vẻ một chút, đợi mối làm ăn tìm đến cửa.
Ra khỏi trấn Lăng Thủy hơn nửa tháng nay, đây là ngôi trấn đầu tiên mà bọn họ đi ngang qua, tên là An Bình, nằm ở Sơn Tùy, dân cư tuy không nhiều, nhưng phố chợ rất phồn thịnh.
Vị trí Thập Diệp và Bạch Huyên ngồi chính là ngôi chợ lớn nhất của trấn An Bình, bên trái họ là một tiệm bán thịt, chủ quán là một hán tử trẻ tuổi họ Trương, bên phải một hàng bán cá, bà chủ hơn ba mươi tuổi, nghe người ta gọi là Lưu Ngư Nương, tính cách vô cùng hào sảng, vừa nhìn thấy Thập Diệp cùng Bạch Huyên liền mặt mày hớn hở, còn cho bọn họ mượn bộ bàn ghế để bày quầy hàng.
Đối với Thập Diệp mà nói, bày sạp bói toán, bán bùa chú coi như là công việc quen thuộc, lúc mới bắt đầu quả thực có chút xấu hổ, nhưng khi một người đã đói đến đầu váng mắt hoa, thì cho dù là mặt mũi gì cũng đều bị ném ra sau đầu hết sạch.
Hơn nữa, trải qua một khoảng thời gian điều tra thị trường, Thập Diệp phát hiện nghề bói toán truyền thống này kỳ thật cũng không quá được hoan nghênh, dù sao thì đầu vào cũng quá thấp, chỉ cần là một kẻ có thể trợn mắt nói dối thì đều có bản lĩnh đi lừa gạt được, những kẻ lừa đảo không đồng đều tràn ngập khắp thị trường, dẫn đến độ tín nhiệm của dân chúng đối với việc bói toán giảm xuống rõ ràng, ngược lại Thập Diệp từ lúc bắt đầu đã coi trọng việc kinh doanh buôn band bùa chú, bởi vì dù sao hắn cũng coi như có chút hàm lượng kỹ thuật, cộng thêm bùa chú của Thập Diệp phần nhiều đều có hiệu quả kỳ diệu, một truyền mười, mười truyền trăm, chắc chắn sẽ mang lại không ít mối làm ăn.
Cho nên lần này Thập Diệp vẫn dự định tập trung vào nghề làm bùa chú, cố ý đi mua giấy vàng mới cùng bút lông, chu sa là thượng phẩm mà hắn mang ra từ trong quán, hiệu quả vẽ bùa tuyệt đối đảm bảo.
Quả nhiên không qua bao lâu, đã có mối làm ăn tìm đến cửa.
Người đến là một vị cô nương trẻ tuổi, đội mũ sa dày, vốn là cầm giỏ đến mua thịt ở quầy hàng bên cạnh, xem ra cũng rất quen thuộc với Trương đại ca bán thịt, vừa chọn thịt vừa nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn qua sạp bói toán của Thập Diệp.
Thập Diệp ngồi thẳng tắp, khẽ gật đầu với cô nương kia.
Cô nương kia cúi đầu, tựa hồ có chút ngượng ngùng, Bạch Huyên ở phía sau không biết vì sao dùng sức ho khan.
Thập Diệp cũng không vội, căn cứ vào kinh nghiệm của hắn, người bình thường đến mua bùa chú lúc đầu đều có chút do dự, dù sao thì người bình thường đều không hay tin vào những chuyện ma quái, bùa chú như thế này, bùa chú chứ đâu phải thuốc chữa bệnh, nếu không thật sự có nhìn thấy hiệu quả, thì đâu ai không muốn tiêu tiền oan. Những lúc thế này, chẳng những không thể gấp gáp, ngược lại càng phải bình tĩnh, lấy bất biến ứng vạn biến, mới có thể làm cho người ta an tâm, nếu là quá mức nhiệt tình, ngược lại càng làm cho người ta sinh nghi ngờ.
Cho nên, Thập Diệp không nhúc nhích, chỉ ngồi ở đó, cũng không nhìn cô nương kia nữa.
Hắn không nhìn, cô nương kia mới mạnh dạn hơn một chút, còn vén tấm vải che trước mặt ngắm Thập Diệp thêm vài lần, đến lúc người bán thịt bên cạnh nói xong rồi, cô nương kia liền lấy thịt bỏ vào giỏ, đi ra ngoài hai bước chợt dừng lại, đứng một chặp, rồi quay người lại, hạ thấp mũ sa xuống ngồi ở trước bàn đối diện với Thập Diệp.
"Chào, chào đạo trưởng." Thanh âm của cô nương kia rất mềm mại, nhất thời làm cho Thập Diệp nhớ tới món bánh đường trắng.
"Bần đạo có lễ." Thập Diệp đầu tiên thi lễ.
Cô nướng kia cầm vạt áo lên vò vò, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.
Bạch Huyên: "Hừm, khụ khụ! "
Thập Diệp cũng không để ý tới hắn, tiếp tục yên lặng chờ đợi, ước chừng qua nửa chén trà, cô nương kia mới nhỏ giọng nói: "Bùa chú của ngươi thật sự có thể chữa bệnh sao? "
Thập Diệp: "Đúng. "
"Thật sự là không linh không lấy tiền?"
"Ừm."
"Bệnh gì cũng có thể chữa được sao?"
"Phải xem bệnh tình cụ thể thế nào đã." Thập Diệp nói, "Nếu như là bệnh nặng đến mức ngàn cân treo sợi tóc rồi, thì bần đạo vẫn là khuyên là nhanh chóng đi khám bệnh. "
"Vậy, đó cũng không phải là... Chính là một chút bệnh vặt..." Thanh âm của cô nương còn nhỏ hơn, cúi đầu thật thấp, cẩn thận vén mũ sa, lộ ra nửa khuôn mặt: "Ngài xem khuôn mặt này của ta có thể chữa được không? "
Khuôn mặt của cô gái tròn tròn, làn da rất đỏ, trên má, cánh mũi và cằm mọc đầy nốt mụn đỏ, nhìn như những con bọ cánh cứng màu đỏ mà chi chít.
Cô nương kia tựa hồ rất không quen để lộ mặt, ho nên chỉ cho Thập Diệp nhìn thoáng qua sau đó lại nhanh chóng phủ mũ sa xuống, đầu rũ xuống càng thấp hơn.
"Ta đã đến khám ở rất nhiều đại phu, họ đều nói là ghẻ, không dễ chữa..."
"Có thể chữa." Thập Diệp nói.
Cô gái ngẩng phắt đầu lên: "Thật sao?! "
"Chờ một chút." Thập Diệp trải giấy vàng trên mặt bàn, giấy vừa mới được cắt vào buổi sáng, đều dài sáu tấc, rộng một tấc năm, là kích thước tiêu chuẩn của bùa chú Thất Tinh Quán, bút cũng là buổi sáng nay mới thấm, là dùng đến sương sớm lúc trời bình minh, hắn mở nắp hộp sứ đựng chu sa ra, dùng đầu bút dính chu sa, cây bút lướt trên giấy vàng, cổ tay hắn di chuyển như rồng bay phượng múa, vừa viết vừa thấp giọng nói: "Mặt trời mọc phương Đông, xanh biếc lại trắng trong, tiên đồng ngọc nữ, trừ bệnh lở loét, một mụn đau đớn, hai mụn mủ máu, ba mụn nhọt, nhanh chóng tiêu tan, đừng đợi đến sáng, nhanh chóng rời đi, không đợi đến sáng, khẩn cấp nghe lệnh. "
Dứt lời, bút dừng, bùa chú cũng vẽ xong.
Nét chữ bằng chu sa trên lá bùa nhìn như nước chảy mây trôi, dưới ánh mặt trời gợn lên một tầng bạch quang nhàn nhạt nhưng chỉ thoáng qua trong chớp mắt.
"Đây là chú tiêu mụn nhọt, dán vào trán ba khắc, mụn nhọt gì cũng có thể tiêu hết." Thập Diệp đưa bùa chú ra nói.
Cô nương sững sờ nhận lấy: "Bao nhiêu tiền vậy? "
Thập Diệp: "Đợi sau khi mụn nhọt tiêu hết, hẵng quay lại trả tiền, tùy tâm là được. "
Cô nương một bước ba quay đầu rồi mới dứt khoát rồi đi, vì đội mũ sa nên không thể nhìn thấy biểu cảm của nàng, nhưng từ bước chân của nàng không khó phán đoán ra nàng ta đối với bùa chú này rất nghi ngờ, đừng nói cô nương này không tin, ngay cả Lưu Ngư Nương sạp hàng bên cạnh cũng không tin.
"Tiểu đạo trưởng, vết lở loét của Nhị Nha đã bị lâu lắm rồi, các đại phu lớn nhỏ ở An Bình trấn này đều đã khám qua, hoặc là nói không chữa được, hoặc là kê chút thuốc đắt muốn chết, nhà nàng nghèo không thể trả nổi, chỉ có thể kéo dài như vậy, mặt bị hủy, cũng không có ai đến nhà nàng cầu thân, thời gian lâu dài đều biến thành lão cô nương luôn rồi." Lưu Ngư Nương nói: "Nếu ngươi thật sự có thể chữa khỏi cho nàng, vậy thật đúng là công đức vô lượng. "
"Nghe có vẻ như là bệnh nan y nhi, ngươi thật sự có thể chữa được sao?" Bạch Huyên tiến lại gần hỏi.
Thập Diệp: "Có thể chữa khỏi." "
Bạch Huyên tỏ vẻ: "Ngươi đừng có vì ta không đọc sách nên lừa ta".
"Vị cô nương kia bởi vì mặt nổi mụn nhọt mà sinh ra lo âu, ưu tư quá nặng, khí lo lắng ngưng tụ trong nguc không tan, dần dà liền sinh ra oán khí, oán khí bám vào da thịt vào huyết mạch, hấp phụ khí ô trọc chung quanh, dẫn đến vết loét mặt chuyển biến xấu đi, cứ như vậy, tự nhiên thuốc thang tầm thường cũng không có hiệu quả." Thập Diệp nói: "Chú tiêu mụn nhọt vừa rồi là do ta tự nghĩ ra, trong đó dung nhập thanh tâm chú cùng tinh lọc chú, một là có thể làm cho tâm bình khí hòa, hai là có thể tinh lọc oán khí, đã chặt đứt bệnh căn, đương nhiên là chú đến bệnh trừ. "
"Hay lắm hay lắm, nghe có vẻ rất lợi hại!" Lưu Ngư Nương bội phục.
Trương đại ca cũng tiến lại gần, chỉ vào cằm mình buồn bực hỏi: "Đạo trưởng, hay là ngươi cũng vẽ một tấm bùa chữa cho ta cục mụn này đi? "
Mí mắt Thập Diệp không hề nâng lên, nói: "Rửa mặt nhiều là được rồi. "
Lưu Ngư Nương cười to.
Bạch Huyên lẩm bẩm: "Nói cũng có lý có tình đó, có điều ai biết có phải là nói hươu nói vượn hay không. "
Thập Diệp liếc hắn một cái, khẽ lắc đầu, bưng chén trà trên bàn lên uống một ngụm, chén trà cũng do Lưu Ngư Nương tài trợ, màu xám xịt còn thua cái chén rách của gã xin cơm bên kia đường, nhưng nằm vào tay Thập Diệp, chén rách cũng có nhiều hơn vài phần thanh nhã thoát tục... ngón tay của Thập Diệp thon dài, đầu ngón tay mượt mà, lúc bưng chén trà, ngón cái nâng đáy chén, vừa vững vàng vừa đẹp mắt, nhất là lúc vừa mới cầm bút vẽ bùa, tiêu sái tự nhiên, thật sự là vô cùng đẹp... Bạch Huyên không khỏi nhìn về tay mình một chút: Cũng đều là mười ngón tay, vì cái gì mà chữ mình viết ra chữ giống như mèo cào chó cn thế không biết.
Bạch Huyên quan sát Thập Diệp, Thập Diệp cũng chú ý Bạch Huyên. Thời gian bọn họ ở chung càng ngày càng dài, Thập Diệp càng ngày càng cảm thấy Bạch Huyên con người này, không, à, là con quỷ này càng ngày càng làm cho người ta khó nắm bắt, tuy rằng mỗi ngày khóc lóc than nghèo, nhưng lại không thấy hắn chủ động đi nghĩ biện pháp gì để kiếm tiền, giống như thủ đoạn kiếm tiền duy nhất của hắn chỉ là chờ đến ngày Minh giới phát bổng lộc, vì thế cho nên đầu lưỡi pháp khí kia của hắn cho đến bây giờ vẫn còn chưa đi tu bổ được
Đối với việc ăn mặc, ha còn có một loại chấp niệm vô cùng đặc biệt, quần áo Bạch Huyên ước chừng là có chất liệu đặc thù, hoặc là có gia trì pháp lực gì đó, cho dù ngày hôm trước làm bẩn bao nhiêu rách bao nhiêu, thì ngày hôm sau luôn có thể trắng tinh như mới, bởi vậy, hắn luôn nhìn không vừa mắt với đạo bào của Thập Diệp.
Bộ y phục hắn đưa cho Thập Diệp, Thập Diệp vẫn không đụng vào, dù sao cũng là do nam nhân tặng, cứ cảm thấy có gì đó không đúng, vì thế, Bạch Huyên mới hờn dỗi với hắn mấy ngày liền... lại nói, phương thức giận dỗi của cái tên này cũng làm cho người ta không hiểu nổi, hoặc là lén lút đem lương khô của Thập Diệp ăn sạch, thực sự là ấu trĩ đến cực điểm, hoặc là im lặng không lên tiếng, hai mắt lúc nào cũng trừng mắt ai oán nhìn Thập Diệp.
Giống như bây giờ.
Bạch Huyên lại trừng mắt với hắn, mục tiêu bây giờ của hắn là bàn tay, ánh mắt hung ác quả thực giống như lập tức muốn xông lên cn một cái. Thập Diệp yên lặng cho tay vào trong ống tay áo.
Bạch Huyên cuối cùng cũng chịu dời mắt đi, ho khan một tiếng.
"Cô nương đó sẽ trở lại trả tiền không?"
"Có."
"Vạn nhất không trở về thì sao?"
"Không."
"Phải đợi bao lâu?"
"Nhiều thì một nén nhang, ít thì một chén trà."
"Ta không tin, ngươi dám đánh cược với ta không?"
"Thất Tinh Quán quán quy, tránh xa bài bạc."
"......"
Ước chừng là không thể nói chuyện tiếp với Thập Diệp được nữa, Bạch Huyên có vẻ rất nhàm chán, nhìn bên trái, ngó bên phải, xoay một vòng, lại tìm Lưu Ngư Nương mượn một cái ghế ngồi ở bên cạnh bàn, muốn nghiên cứu bùa chú của Thập Diệp, liên bị Thập Diệp tát một cái đánh sang một bên, Bạch Huyên càng thêm nhàm chán, đem Cỏ tinh bắt bỏ lên bàn, xoa xoa bụng Cỏ tinh để giết thời gian, Cỏ tinh kia lại rất hưởng thụ, ở trên bàn trải người thành một cái bánh cỏ mềm mại, trong thân thể phát ra thanh âm ùng ục.
Bạch Huyên bật cười, dùng bả vai huých vào người Thập Diệp, ý bảo Thập Diệp cũng thử xem.
Thập Diệp liếc nhìn: nhàm chán.
Bạch Huyên dứt khoát nắm lấy ngón tay Thập Diệp, bắt chọc chọc vào bụng Cỏ tinh.
Tay Bạch Huyên rất lạnh, bụng Cỏ tinh lại ấm, hai loại nhiệt độ khác nhau tập trung trong bàn tay Thập Diệp, khiến Thập Diệp giật mình, đột nhiên rút tay về.
Bạch Hập: "Phụt."
Thập Diệp: "Cười cái gì? "
Bạch Huyên chỉ chỉ vào trên mặt bàn, Cỏ tinh cư nhiên giống như một cái bánh kếp tự mình lật lại, lông cỏ trên lưng còn run rẩy, rõ ràng là đang mời gọi.
Thập Diệp: "..."
Trên ngón tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ của Bạch Huyên và Cỏ tinh, hai loại cảm giác lẫn lộn cùng một chỗ, phảng phất ở trên ngón tay hắn buộc một sợi dây tinh tế, dẫn dắt tay hắn chậm rãi vươn tay về phía Cỏ tinh...
"Đạo trưởng, đạo trưởng!" Lưu Ngư Nương đột nhiên hét lớn: "Ngươi mau xem! "
Thập Diệp vụt một cái thu tay lại, chỉ thấy một đám người huyên náo ở cửa chợ, nhìn qua ít nhất cũng có hai ba mươi người, đi đầu chính là cô nương đội mũ sa vừa rồi, khí thế hùng hổ chạy tới.
"Xong đời, nhất định là bùa chú chết tiệt lúc nãy của ngươi gây họa rồi!" Bạch Huyên nhảy dựng lên hét to, sợ tới mức Cỏ tinh rầm rầm thu lại thành một đoàn: "Còn không mau dọn đồ chạy trốn! "
Lời còn chưa dứt, một đám người đã vây lấy quầy bói toán của Thập Diệp đến mức một khe hở cũng không lọt.
"Chính là hắn sao?" Một hán tử hơn năm mươi tuổi chỉ vào Thập Diệp hỏi.
"Chính là hắn!" Mũ sa cô nương gật đầu.
"Này này, các ngươi muốn làm gì?" Bộ dáng Bạch Huyên giống hệt gà mái già bảo vệ gà con chắn trước người Thập Diệp, Cỏ tinh nhảy lên trâm cài của Thập Diệp, cỏ xanh toàn thân xù lên, kêu chít chít không ngừng.
"Ngươi chính là kẻ viết bùa chú cho Nhị Nha nhà ta phải không?" Hán tử hỏi Thập Diệp.
Thập Diệp đứng lên, yên tĩnh nhìn quanh một vòng, nhưng thấy trong đám người này, phần lớn là dân chúng lớn tuổi, có người đỡ thắt lưng, có người quẹo tay chân, có người mặt mũi héo như rau, trên người họ ít nhiều mang đều toả mùi thuốc, ánh mắt nhìn Thập Diệp sáng quắc.
Thập Diệp: "Cô nương là khoẻ rồi sao? "
Bạch Huyên: "Hả? "
Thảo Tinh: "Chít? "
Cô nương nhấc nón lên, nửa canh giờ trước trên mặt còn đầy những vết loét đỏ, hiện tại lại trắng nõn như ngọc, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, làn da mơ hồ còn có hơi phát sáng, thật vô cùng đẹp mắt.
Bạch Huyên hít sâu, Cỏ tinh cả kinh rơi xuống đất, ngay cả Lưu Ngư Nương cùng Trương đại ca kế bên cũng sợ ngây người.
"Đa tạ đạo trưởng, ân đức của đạo trưởng tựa như phụ mẫu tái thế!" Cô nương nước mắt lưng tròng, khom người bái lạy, Thập Diệp vội lên đỡ lấy.
Thập Diệp: "Không cần phải làm thế."
"Đúng đúng đúng, những hư lễ này cứ bớt đi." Bạch Huyên huơ tay múa chân nói: "Đưa tiền là được! "
"Ta quên mất." cô gái vội vàng lấy ra túi tiền ra, đếm năm đồng tiền lớn: "Đây là trả cho đạo trưởng." "
Bạch Huyên: "... Khuôn mặt của ngươi có giá năm đồng? "
Cô gái mặt đỏ bừng, cha cô gái vội vàng đi lên nói: "Nhà ta nghèo, đây là tiền mà nha đầu nhà ta tiết kiệm rất lâu mới có, ta biết là có hơi ít, cho nên chúng ta đã mang đến cho đạo trưởng mấy mối làm ăn khác! "
Phía sau một đám dân chúng nhao nhao la hét.
"Ta cũng nổi mụn!
"Lòng bàn chân của ta đã bị thối rữa nhiều tháng rồi."
"Đạo trưởng, thắt lưng ta đau mười mấy năm rồi, ngài xem có thể chữa được không?"
"Tháng trước ta bị gãy chân."
"Nửa đêm ta cứ hay bị ho."
"Lưng ta lúc nào cũng ngứa, khó chịu lắm."
Thập Diệp xoay người ngồi xuống: "Xếp hàng. "
Chúng bách tính lập tức tranh nhau xếp hàng sau, còn có người hét lớn: "Đạo trưởng, bùa này bao nhiêu tiền một tấm? "
Thập Diệp: "Tùy tâm là được. "
Bạch Huyên vừa nghe xong liền nóng nảy: "Đừng mà, vạn nhất toàn bộ cho ngươi có ba bốn văn tiền thôi thì sao, lúc đó đến tiền mua giấy thôi còn không đủ. "
Thập Diệp: "Công đạo từ trong lòng người. "
Bạch Huyên thiếu chút nữa hộc máu, vốn định khuyên thêm vài câu nữa, thì đã thấy Thập Diệp đã bắt đầu chấp bút viết đạo bùa đầu tiên, bệnh nhân là một lão già, nghe nói là cuối năm bị ngoái ngã một cái, đau thắt lưng hơn nửa năm, chống gậy đi đến, đang ngồi ở đó rn rỉ không ngừng. Kết quả, dán bùa chú Thập Diệp lên không bao lâu, cư nhiên liền bước đi như bay, vui vẻ đến miệng cũng không khép lại được, nếu không phải Bạch Huyên tận mắt nhìn thấy, quả thực cho rằng lão già này là do Thập Diệp bỏ tiền ra để đến đóng giả lừa người.
Dân chúng đứng xếp hàng khám bệnh chấn động, điều càng chấn động hơn nữa đó là, lão già kia chỉ trả có mười văn tiền.
Không đến nửa canh giờ, chuyện ở trên chợ có một đạo trưởng thần tiên chữa được bách bệnh đã truyền ra khắp trấn An Bình, dân chúng đến khám bệnh từ đầu đường xếp hàng đến cuối đường, lại rẽ một vòng từ cuối đường xếp hàng ra đến đầu đường.
Lưu Ngư Nương cùng Trương đại ca cũng không để ý chuyện mua bán của mình nữa, bận rộn giúp Thập Diệp duy trì trật tự, Bạch Huyên sớm đã vứt phăng cái chuyện cảm thấy mất mặt ra bên ngoài Cửu Trùng Thiên luôn rồi, ngồi bên cạnh Thập Diệp đặt thêm một cái bàn chuyên phụ trách thu tiền, từ trưa bận rộn đến lúc hoàng hôn. Đừng nói chứ, tính ra thì người đến khám bệnh nhiều, cư nhiên lại có thể dư ra được vài ba lượng bạc.
Bạch Huyên cực kỳ vui vẻ, chỉ có mấy đồng tiền nhưng cứ đếm lui đếm tới hoài.
"Việc làm ăn này tốt ghê, tuy rằng mỗi tấm bùa kiếm được không nhiều lắm, nhưng cũng coi như là lợi nhuận ít tiêu thụ mạnh." Bạch Huyên lấy ra sáu mươi văn tiền chia cho Lưu Ngư Nương cùng Trương đại ca: "Đa tạ hai vị hôm nay đã giúp đỡ. "
Hai người cười đến không khép mồm lại được, liên tục nói cảm ơn.
"Hai vị đêm nay có chỗ nghỉ chân chưa? Nhà ta ít người, nếu hai vị không chê, thì hãy đến nhà ta ngủ lại." Trương đại ca đưa ra lời mời.
"Được đó, Thập Hoa ngươi nói xem?"
Thập Diệp không trả lời, hắn đang nhìn ghi chép bùa chú, lông mày khẽ nhíu lại.
Bạch Huyên tiến lại gần nhìn hai lần, cũng không nhìn ra nguyên nhân, hỏi: "Làm sao vậy? "
"Có chút kỳ quái." Thập Diệp nói: "Ngươi xem chỗ này..." Hắn chỉ vào một hàng ghi chép: "Hôm nay ta xuất ra một trăm bốn mươi sáu tấm bùa, có tám mươi sáu tấm đều là chữa các bệnh ngoài da. "
Bạch Huyên nhìn kỹ, đúng thật nè, bên trong tám mươi sáu tấm bùa, hai mươi bốn tấm là bị bệnh lở loét, còn lại đều là chữa bệnh da mưng mủ, da chảy mủ, ngứa da, da xuất hiện mảng bám không rõ ràng vân vân.
"Lợi hại rồi." Bạch Huyên gõ bàn tay nói: "Hay dứt khoát ngươi đặt một đạo danh cho ngươi đi, gọi là đạo trưởng "Khắc Ghẻ Ban Linh Tử", thế nào? "
Thập Diệp trừng Bạch Huyên một cái.
"Nghe ngươi nói thế, mấy năm nay người mắc bệnh về da trên trấn quả thực là càng ngày càng nhiều. " Lưu Ngư Nương nói: "Có người có thể chữa lành, có người thì chữa thế nào cũng không hết, còn có... " Lưu Ngư Nương hạ giọng: "Đạo trưởng, người ta đều nói thân thể bị lở loét là vì làm chuyện xấu tổn hại âm đức, có phải là thật hay không? "
"Thị trấn này có người bị lở loét ác tính?" Thập Diệp hỏi.
Lưu Ngư Nương cùng Trương đại ca liếc nhìn nhau, muốn nói lại thôi.
"Nói ra nghe chút đi, nhãn rỗi cũng nhàn rỗi rồi." Bạch Huyên rót hai chén trà đưa cho hai người.
Trà là trà đã pha nhiều nước rồi, uống vào cũng chẳng có tư vị gì, bất quá Lưu Ngư Nương cùng Trương đại ca hai người đã nuốt ngụm trà xuống bụng rồi, thì lời cũng theo đó mà ra.
"Trấn An Bình chúng ta có một hộ gia đình lớn, họ Tiền, đời đời làm kinh doanh, gia cảnh giàu có, cuộc sống cũng không tồi, nhưng năm năm trước, đương gia của nhà họ Tiền mắc phải một căn bệnh lạ, trên đỉnh đầu lở loét, lòng bàn chân thì chảy mủ." Lưu Ngư Nương chỉ chỉ vào căn nhà cuối chợ: "Nhà Tiền gia ở cuối đường, cực kỳ khí phái. "
Trương đại ca thở dài nói: " Nói đến người này, có nhiều tiền như vậy kỳ thật cũng không có tác dụng gì, vị Tiền lão gia này từ khi mắc phải căn bệnh lạ này, toàn thân hôi thối, ngay cả cửa cũng không có cách nào đi ra khỏi được, muốn tiêu tiền cũng không biết tiêu làm sao. "
Bạch Huyên: "Không tìm đại phu đến khám sao? "
Lưu Ngư Nương: "Xem rồi, nhưng mà vô dụng thôi, càng chữa bệnh càng nặng hơn. "
Thập Diệp: "Hôm nay bần đạo không thấy bệnh nhân nào họ Tiền cả. "
Trương đại ca: "Hừ, người Tiền gia là thân phận địa vị gì, không chỉ có tiền mà còn có thế, nghe nói biểu ca của Tiền lão gia là đại quan tam phẩm trong kinh thành, đương nhiên là chướng mắt phường đạo sĩ vô danh vô tính rồi... "
Bạch Huyên: "Khụ! "
"Không không không không, ta không phải nói đạo trưởng ngài, đạo trưởng ngài pháp thuật cao thâm, tiên phong đạo cốt, cùng những con người ngoài kia tuyệt đối không phải một loại."
"Đúng đúng đúng," Lưu Ngư Nương vội vàng bổ sung: "Ý chúng ta là nói đến mấy tên là những đạo sĩ giả đến Tiền gia để lừa tiền, thật là vô cùng thiếu đức. "
Bạch Huyên uống thêm một ngụm trà: "Bọn họ đã làm gì? "
Lưu Ngư Nương lộ ra biểu cảm tức giận: "Bọn họ nói, Tiền lão gia sở dĩ bị lở loét ác tính như thế, là bởi vì một người con thứ. "
"Con thứ?"
"Tiền lão gia có một vị thiếp thất tử bà gọi là Di thái thái, Tam Di thái là một cô nương nhà nông, bị người trong nhà bán đến Tiền gia làm nha hoàn, về sau bị Tiền lão gia thu làm thiếp thất, mới năm đầu tiên đã sinh được nhi tử, đây chính là con trai đầu lòng của Tiền lão gia, lại bị những đạo sĩ kia nói đứa nhỏ này là tai tinh, hại Tiền lão gia bệnh lâu không khỏi, Tiền lão gia trong cơn giận dữ đem hai mẹ con này đuổi ra khỏi Tiền gia, ngươi nói xem, một nữ nhân yếu đuối còn kẹp thêm một đứa nhỏ, không nơi nương tựa thì phải sống như thế nào!"
Thập Diệp cau mày: "Họ nói như vậy Tiền lão gia cũng tin sao?"
Lưu Ngư Nương chậc chậc một tiếng: "Lại nói đứa nhỏ này, nó có hơi khác với những hài tử bình thường, là một người câm... "
"Trên đời này người câm cũng đâu có ít, có gì kỳ quái chứ?" Bạch Huyên nói.
"Vấn đề là cậu ta không chỉ câm, mà còn đặc biệt...", trương đại ca gãi gãi đầu nói: "Đặc biệt xấu xí. "