Ấn tượng của Thập Diệp đối với Chung Tinh chỉ dừng lại ở Vân Thường Các dưới bóng cây rậm rạp bên bờ sông trấn Lăng Thủy, nữ tử mặc váy hoa cười thản nhiên, chỉ cần nói hai ba câu đã có thể làm cho Bạch Huyên tức giận đến mức giậm chân giậm cẳng.
Chung Tinh trước mắt tuy rằng vẫn là gương mặt kia, nhưng cảm giác toàn thân nàng lúc này lại phảng phất như một thanh kiếm phủ băng, trong sắc bén tản ra tầng tầng hàn ý.
"Chung muội bình tĩnh, chớ nóng nảy, người này chỉ là phàm nhân không biết điều, không nên vì hắn mà làm bẩn bàn tay ngọc ngà mảnh khảnh của ngươi." Bạch Huyên giơ tay lên làm ra tư thế trấn an: "Ngươi đem hắn giao cho ta, cho dù là tan xương nát thịt hay là chặt ra thành tám mảnh cũng có thể đại lao... ai ôi!"
Bạch Huyên bị Bạch Trạc tát một cái, kêu đứng sang một bên, Bạch Trạc cũng không nói như Bạch Huyên, chỉ ngắn gọn ý tứ nói bốn chữ: "Hắn không phải Đỗ Bính."
"Hắn đương nhiên không phải Đỗ Bính." Đầu ngón tay Chung Tinh mạnh mẽ dùng sức: "Đỗ Bính rốt cuộc đang ở nơi nào? Nói đi!"
Phương thần y hai mắt trắng bệch, cổ họng phát ra tiếng rắc, đầu lưỡi rớt ra.
"Ngươi bóp cổ hắn ta, hắn ta nói kiểu gì được?" Bạch Huyên thử tiến lên: "Chung muội, có chuyện muốn thì đặt hắn xuống nói đàng hoàng, trước tiên..."
"Rắc rắc", cổ Phương thần y bị Chung Tinh bẻ gãy, đầu nghiêng đến một vị trí quỷ dị, mắt tai miệng mũi đều chảy máu.
Thập Diệp:!!
"A a a a a a! Giết người! Giết người!"
Dân chúng thét lên chói tai, đồng loạt chạy trốn như điên, Bạch Trạc thở dài, lòng bàn tay ngưng tụ ra một chùm ngân quang, vỗ vào sau lưng Bạch Huyên.
"Pháp lực cho ngươi, dùng tiết kiệm chút."
Bạch Huyên giật mình một cái, đầu ngón tay sáng ra hai tấm tử phù hét lớn: "Giới chú...Khai! Quy Nguyên Chú...Khai!"
Kết giới nửa trong suốt bao phủ lấy cả Tế Thế Đường, bùa chú xanh biếc như cánh buồm khổng lồ trải đầy cả đường phố, mọi người ngừng chạy trốn, đứng yên tĩnh tại chỗ, thần sắc mông lung, lục quang của Quy Nguyên chú thấm vào thân thể bọn họ, sau đó dần dần biến mất, dân chúng giống như mới tỉnh mộng, khôi phục quỹ đạo sinh hoạt lại bình thường.
Trong kết giới, Bạch Trạc nhìn Chung Tinh, vẻ mặt cực kỳ không hài lòng.
Chung Tinh lấy khăn lụa ra lau đầu ngón tay: "Có thể chết ở trong tay ta, xem như là tạo hóa của hắn."
Bạch Huyên nhìn mà muốn khóc, móc ra cuốn tịch thư không chữ ào ào lật điên cuồng, "Phàm nhân thọ mệnh đều có định số, Chung muội ngươi làm như vậy, Quỷ Lại bộ chúng ta phải làm bao nhiêu công tác hậu sự mới có thể... ách..."
Trên sách không chữ bay ra một chuỗi chữ màu vàng:
[Phương Tri Lâm, sinh vào ngày mùng một tháng sáu năm , phụ thân, mẫu thân năm ba tuổi phụ mẫu mất sớm, được đại phu Phương Hiên thu làm nghĩa tử, học y hai mươi năm có chút thành tựu, có công đức cứu người, hai mươi lăm tuổi vào Thất Tinh Quán, bị danh lợi và duc vọng che mắt, giúp người làm ác, xem mạng người như cỏ rác, giá trị công đức tiêu hao hầu như không còn, giảm dương thọ năm mươi năm, chết bất đắc kỳ tử vào ngày mùng một giờ ngọ ba khắc. ]
Giờ ngọ ba khắc?
Thập Diệp ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, thật đúng là, một khắc cũng không sai.
Chung Tinh: "Nếu không phải các ngươi đột nhiên xuất hiện, ta đã sớm hỏi ra tung tích của Đỗ Bính rồi, vô duyên vô cớ đến làm bẩn tay ta."
Bạch Huyên rụt rè nhìn Bạch Trạc.
Bạch Trạc: "Dù sao cũng là chết bất đắc kỳ tử, chết là được, cách chết cũng không cần quá chú ý."
Bạch Huyên: "..."
Chung Tinh: "Bạch Huyên, câu hồn người này ra đi, để ta hỏi kỹ."
Bạch Huyên: "... Nơi này cũng không phải là khu vực quản lý của ta, ta cũng không thể thay thế..."
Bạch Trạc: "Nói nhảm nhiều như thế làm gì, bảo ngươi câu hồn thì ngươi câu đi."
Bạch Huyên vẻ mặt buồn bã, hắng giọng đang chuẩn bị mở miệng, thì đột nhiên phía thấy trên kết giới bay tới một đám mây xám xịt, đuôi mây phun từng đám sương mù rơi xuống, sau đó nhảy xuống hai tên Hắc Bạch Vô Thường, trên người mặc quan phục quỷ sai tiêu chuẩn, xách xiềng xích, treo đầu lưỡi, hiển nhiên là quỷ sai chính hiệu đến câu hồn dẫn lối.
Bạch Trạc chậc chậc hai tiếng, xoay người kéo Chung Tinh qua, mái tóc đen thật dài hóa thành màn đen dày đặc, đem nàng và Chung Tinh giấu trong bóng tối.
"Không được bại lộ hành tung của ta và Chung Tinh."
Khuôn mặt Bạch Huyên càng khổ sở.
Hắc Bạch Vô Thường bên ngoài kết giới không nhìn thấy Bạch Trạc và Chung Tinh, chỉ nhìn thấy Bạch Huyên và Thập Diệp, sắc mặt hiện lên vẻ hoài nghi, Bạch Vô Thường giơ ngón tay gõ gõ vào tường kết giới: "Bạch Huyên, sao ngươi lại ở chỗ này? Đây không phải là khu vực mà ngươi quản lý!"
Bạch Huyên: "... Tình cờ đi ngang qua."
Hắc Vô Thường: "Nhanh chóng cởi bỏ kết giới để chúng ta vào làm việc, phía sau còn có nhiều hồn thể đang xếp hàng nữa!"
Bạch Vô Thường: "Động tác lanh lợi chút, đây là công việc phát sinh bất ngờ, cũng không biết là làm cái gì khiến thiên nộ nhân oán, dương thọ vèo một cái liền biến mất, thọ mạng đang yên đang lành biến thành chết bất đắc kỳ tử... chậm đã... Phương Tri Lâm không phải là chết bất đắc kỳ tử, mà là bị người giết!"
Thập Diệp: "..."
Quả thực, vết thương trên cổ Phương Tri Lâm nhìn sáng chói như thế, chỉ cần không phải người mù, đều có thể nhìn ra nguyên nhân cái chết.
Bạch Huyên: "Khụ, dù sao cũng là chết bất đắc kỳ tử, chết là được, cách chết cũng không cần quá chú ý."
Hắc Bạch Vô Thường: "..."
Bạch Huyên: "... Hai vị, có thể hay không tạo cho ta chút phương tiện, đem hồn thể của người này nhường lại cho ta..."
Hắc Vô Thường: "Sao có thể được? Ngũ Đạo tướng quân quy định "tam tòng tam không" chẳng lẽ ngươi đều đã quên rồi, không được câu hồn của khu khác, không được đổi sai hồn phách, không được kéo dài thời gian gây trễ nải, nếu có vi phạm, tuân theo quy định nghiêm khắc nhất mà nghiêm phạt..."
"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, để cho các ngươi đi câu hồn nhanh hơn rồi còn gì!" Bạch Huyên nói xong, tròng mắt ra hiệu đảo trên dưới trái phải loạn xạ một trận, ý đồ truyền đạt ý của Diêm La điện hạ cho hai vị đồng nghiệp.
Nói chứ, ước chừng là cùng Bạch Huyên làm đồng nghiệp lâu năm sinh ra ăn ý, hai vị này giống như quả thật là nhìn ra manh mối.
Bạch Vô Thường: "Bạch Huyên, ngươi có phải bị tật nơi mắt không?"
Hắc Vô Thường: "Mắt bị chuột rút?"
Thập Diệp: "Phụt!"
Bạch Huyên không biết nói gì hơn, chỉ có thể ngửa đầu hỏi trời xanh.
Trong bóng tối truyền ra một tiếng thở dài, có chút ghét bỏ người nào đó "bùn nhão không trát được tường", một chiếc khăn lụa xinh đẹp bay đến bên chân Bạch Huyên.
Khăn lụa rất đẹp, trên đó thêu hoa mai tao nhã, góc cạnh còn có chữ "Tinh".
Hắc Bạch Vô Thường nhìn thấy chữ này, đồng thời giật mình một cái, lại nhìn tròng mắt Bạch Huyên lúc nãy đã chuyển thành phong hỏa luân.
Hắc Vô Thường: "À à! Ta đột nhiên nhớ tới nhân giới có một câu, kêu, kêu gì, cái gì mà?"
Bạch Vô Thường: "Quy tắc là chết, người mới là sống!"
"Đúng đúng đúng, Bạch Huyên với chúng ta không ít thì nhiều cũng đã có hơn ba trăm năm giao tình, chút việc nhỏ này chúng ta đương nhiên vẫn phải giúp!
"Phương Tri Lâm giao cho Bạch Huyên, chúng ta yên tâm!"
"Rút thôi!"
Hắc Bạch Vô Thường ùng ục trèo lên đám mây xám xịt, vỗ vào đám mây một cái, đuôi mây phụt phụt phun ra luồn mây đen kịt, nhanh như chớp chạy biến đi.
Thập Diệp: "..."
Hắn đối với hiệu quả công việc của Minh giới quả thực là có chút nhìn với đôi mắt khác xưa.
Bóng tối như nước chảy xuôi xuống, Bạch Trạc và Chung Tinh hiện thân, biểu cảm nhìn Bạch Huyên vô cùng ghét bỏ.
"Ta lập tức đi câu hồn người này, hai vị đợi chút, ha ha ha." Bạch Huyên vòng quanh Phương Tri Lâm, sau đó lại xoay xoay người hắn vòng vòng, vừa xoay vừa gọi hồn: "Phương – Tri – Lâm – Phương – Tri – Lâm –"
Đây không phải là lần đầu tiên Thập Diệp nghe được Bạch Huyên gọi hồn, nhưng tuyệt đối chính là lần hèn mọn nhất, trước kia lúc Bạch Huyên gọi hồn, vừa có âm phong thổi, vừa có áo dài phiêu dật, nhưng hôm nay không chỉ không có gió, mà quần áo cũng không bay phần phật, thậm chí giọng nói lanh lảnh như tiếng kim loại cũng có chút không đủ sức lực.
May mà hiệu quả gọi hồn không bị giảm đi.
Trên thi thể Phương Tri Lâm xuất hiện một bóng người chồng lên, đó là hồn thể của Phương Tri Lâm, đang chậm rãi từ trên thi thể hắn ngồi dậy, mờ mịt nhìn xung quanh bốn phía.
Bạch Huyên xoay người một vòng, thay thành trường bào tay áo rộng mũ cao, vốn định từ bên hông lấy đầu lưỡi ra, lại nhớ tới đầu lưỡi bị vỡ còn chưa kịp mua mới, đành phải bỏ qua. Tuy rằng trang bị không đầy đủ, nhưng tạo hình lúc này của Bạch Huyên thoạt nhìn vẫn rất dọa người, đáng sợ tới mức Phương Tri Lâm thoáng cái nhảy lên, quỳ xuống dập đầu liên tục.
"Hắc Bạch Vô Thường đại nhân tha mạng! Hắc Bạch Vô Thường đại nhân tha mạng!"
Thập Diệp có chút khó hiểu, nơi này chỉ có một cái Bạch Huyên, Hắc Vô Thường đại nhân từ đâu tới? Một giây sau, hắn đột nhiên ý thức được, phương hướng dập đầu của Phương Tri Lâm kỳ thật đối diện với Bạch Huyên và chính hắn, mà cũng thật trùng hợp, thân đạo bào này của hắn cũng là màu đen.
Cho nên, "Hắc Vô Thường đại nhân" trong lời Phương Tri Lâm có lẽ chính là hắn?
Điều này... quả là một sự hiểu lầm vô cùng to lớn...
Thập Diệp có chút xấu hổ nhìn Bạch Trạc và Chung Tinh một cái.
Thấy Bạch Trạc nhướng mày, thần sắc nghiêm túc của Chung Túc ngưng lại, tựa hồ cũng không có ý định sửa lời.
Lại nhìn qua Bạch Huyên, vốn đối với biểu cảm của Phương Tri Lâm phải gọi là "Mũi không phải mũi, mắt không phải mắt", nhưng từ khi Phương Tri Lâm nói ra những lời này, sắc mặt rõ ràng trở nên tốt hơn nhiều, thậm chí còn có thêm vài phần sung sướng.
Bạch Huyên: "Ngươi làm người không được tốt lắm, nhưng làm quỷ mắt nhìn cũng được đó."
Thập Diệp: "..."
Đây là cái gì với cái gì đây!
"Ta hỏi ngươi, Đỗ Bính ở đâu?" Chung Tinh hỏi.
Phương Tri Lâm càng mờ mịt: "Ai là Đỗ Bính?"
Chung Tinh: "Sư phụ của ngươi, Phương Hiên."
Phương Tri Lâm vừa nghe cái tên này, nhất thời cảm thấy hoảng hốt, hồn thể vèo một cái bay lên muốn chạy trốn, nhưng còn chưa kịp bay ra ngoài một thước, Bạch Huyên đưa tay ra bắt lại, Phương Tri Lâm Đột Nhiên lui về trong tay Bạch Huyên, bị hắn bóp lấy cổ.
"Ta không biết! Ta không biết!" Phương Tri Lâm kịch liệt giãy dụa, cảm xúc của hắn tựa hồ vô cùng kích động, hình dáng của hồn thể cũng vô cùng bất ổn, bộ phận hồn thể xuất hiện hơi tràn ra, Thập Diệp chú ý tới màu sắc hồn thể của hắn thiên về màu xám, hơn nữa trong đó còn có rất nhiều tạp chất giống như tro giấy... hắn đã gặp qua trong Hồi Tố của Chu Thanh Nguyệt, đó là những dấu hiệu khi oán khí ngưng kết.
Bạch Huyên cười lạnh một tiếng, ngón tay hơi siết lại, đem cổ Phương Tri Lâm bóp to lại bằng cổ tay, Phương Tri Lâm kêu thảm lên một tiếng, tròng mắt lồi ra khỏi hốc mắt ùng ục lăn xuống đất, sương mù màu đen nhàn nhạt từ trong đồng tử dâng lên, trên không trung huyễn hóa thành ba tấm gương đồng gọng đen, trong gương mơ hồ lay động bóng người cùng với thanh âm.
Là Hồi Tố của Phương Tri Lâm, chỉ là Hồi Tồ lúc trước đều là hồn thể chủ động phóng ra, lúc này đây là bị Bạch Huyên kéo ra... Thập Diệp phỏng đoán... cho nên hình ảnh mới vừa nhỏ vừa không rõ ràng.
Hồi Tố trong chiếc gương đầu tiên, thời gian có vẻ như cách đây tương đối lâu, Phương Tri Lâm lúc đó vẫn còn là một đứa trẻ bốn năm tuổi, ăn mặc rách rưới ngồi xổm bên góc tường ăn bánh mốc, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa vàng vọt vừa gầy gò, làm nổi bật đôi mắt to đến dọa người.
Trời dưới mưa, Phương Tri Lâm lạnh đến run rẩy, người đi qua đi lại đều coi như không nhìn thấy hắn, giống như hắn chỉ là một lớp da chó không hơn không kém.
Một chiếc ô xuất hiện trên đỉnh đầu Phương Tri Lâm, mưa rơi trên chiếc ô kêu xào xạc, lại theo xương ô nhỏ xuống, dưới ô lộ ra chiếc áo xanh của nam tử cùng với một chiếc hộp gỗ đã bị nước mưa làm ướt.
Phương Tri Lâm ngẩng đầu, trợn to hai mắt.
Gió thổi lên hơi nước trên mặt ô, mái tóc dài của người dưới ô nhẹ nhàng phiêu động, đen kịt như vải sa.
Hốc mắt Phương Tri Lâm đỏ lên.
Người đàn ông dưới ô hẳn là sư phụ Phương Hiên của Phương Lâm, cũng là Đỗ Bính chuyển thể kiếp thứ sáu trong lời của Chung Tinh.
Lúc trước nghe khẩu khí của Bạch Huyên và Bạch Trạc, tựa hồ vị thần y Đỗ Bính này và Chung Quỳ có khúc mắc rất sâu, nhưng vì sao người tìm Đỗ Bính lại là Chung Tinh, hơn nữa...
Thập Diệp nhìn biểu cảm của Chung Tinh, từ sau khi xuất hiện thân ảnh Đỗ Bính trong ảo cảnh, sắc mặt Chung Tinh càng thêm âm trầm.
Chẳng lẽ Chung Quỳ có cừu oán với Đỗ Bính, Chung Tinh tính thay huynh trưởng báo thù?
Mặt kính Hồi Tố thứ nhất đã biến mất, mặt thứ hai Hồi Tố kính xuất hiện cảnh tượng mới.
Đó là một tiểu y quán, còn lâu mới bằng được quy mô của Tế Thế Đường như bây giờ. Phương Tri Lâm cao hơn không ít, ước chừng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, quần áo gọn gàng, ngồi trước quầy cầm y thư nhưng không hề tập trung, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía nội đường.
Trong nội đường mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện, lúc thấp lúc cao, tựa hồ đang kịch liệt tranh luận cái gì đó.
Ước chừng là bởi vì lúc đó Phương Tri Lâm nghe không rõ, cho nên thanh âm trong Hồi Tố kính cũng không rõ ràng, Thập Diệp chỉ có thể nghe được mấy chữ mơ hồ như "Thái y viện", "Phương thuốc", "Vinh hoa phú quý", "Không biết tốt xấu" gì đó.
Rất nhanh, một đoàn người từ trong nội đường đi ra, tất cả đều mặc quan phục màu tím, bước chân vừa nhanh vừa lớn tiếng, hình như đan rất tức giận.
Phương Tri Lâm cung kính tiễn những người này rời đi, lại quay đầu đi tới cửa nội đường hỏi:
"Sư phụ, người đã đáp ứng chưa?"
Rất lâu sau, nội đường mới truyền ra tiếng nói: "Những người này tâm bất chính, không thể làm bằng hữu với họ."
"Nhưng sư phụ, đây chính là Thái y viện, chỉ cần vào Thái y viện, cả đời này cũng không cần lo lắng ăn mặc nữa!"
"Con người sống trên đời, có việc nên làm có việc không nên, y giả vốn là để hành y cứu người, sao có thể vì vinh hoa phú quý mà vứt bỏ bổn tâm."
"Sư phụ, vào Thái y viện cũng có thể cứu người mà!"
"Hoàng đế thời này sùng bái yêu đạo, chúng ta vào Thái y viện cũng phải phụ thuộc đám yêu đạo kia thôi."
"Nhưng sư phụ..."
"Ý ta đã quyết! Không được đề cập đến nó nữa!"
Phương Tri Lâm chán nản trở lại quầy thuốc ngồi xuống, lơ đãng lật lật cuốn y thư trên tay, ánh mắt nhìn thẳng vào đại viện hào môn phía xa xa, vẻ mặt đầy hâm mộ.
Mặt kính Hồi Tố thứ hai biến mất.
Chung Tinh không lên tiếng, Bạch Trạc chậc chậc hai tiếng, Bạch Huyên thở dài một tiếng.
Thập Diệp cảm thấy phản ứng của ba người này có chút vi diệu.
Lần Hồi Tố thứ ba mở ra, lúc này đây Phương Tri Lâm đã trưởng thành, đứng trước giường từ trên cao nhìn xuống người nằm trên giường.
Người trên giường mặc áo xanh đã phai màu, chân trn, hô hấp nặng nề, một sợi tóc bạc rũ bên mép giường, tử khí nặng nề.
Phương Tri Lâm biểu cảm vô cùng không kiên nhẫn: "Sư phụ, dù sao người cũng sắp chết rồi, không bằng đem phương thuốc kia giao cho đồ nhi đi."
Người trên giường trầm mặc thật lâu, mới thở hổn hển nói: "Ta cũng không hề có phương thuốc gì cả."
"Sư phụ, người hà tất phải như thế này? Ngươi không con không cái, chỉ có con là đồ đệ duy nhất, phương thuốc không cho con thì cho ai đây?"
"Ta không có phương thuốc..."
Gương mặt Phương Tri Lâm lộ vẻ tàn nhẫn, rút ngân châm ra hung hăng đâm xuống, Phương Hiên phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương không giống tiếng người, sau đó thì không còn động tĩnh nữa.
Phương Tri Lâm lục lọi khắp nơi, lật cả gian phòng lên, thế nhưng cái gì cũng không tìm được, không khỏi có chút hoảng hốt, quỳ gối trước giường rút ngân châm ra: "Cầu xin người nói cho con biết phương thuốc ở đâu, nếu ta không giao ra được phương thuốc, Thất Tinh Quán sẽ giết con mất! Sư phụ, con là đồ nhi của người, chẳng lẽ người muốn nhìn con đi chết sao?!"
Một lúc lâu sau, Phương Hiên trên giường mới chậm rãi thở dài một hơi nói: "Nếu ta thật sự có, sao lại không cho ngươi, vì sao ngươi không chịu tin..."
"Lão già chết giẫm!" Phương Tri Lâm trở tay lại đâm ngân châm trở về, lúc này đây, Phương Hiên thậm chí ngay cả tiếng kêu cũng không còn, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở như cơn gió lướt qua khe cửa.
Đại môn bị đạp mở ra, đạo sĩ Thất Tinh Quán vọt vào, đạo bào màu xanh lam phản chiếu ánh mặt trời trắng sáng, giống như mặt quỷ thê lương.
"Phương thần y, đã tìm được phương thuốc chưa?"
Phương Tri Lâm mồ hôi đổ ra như mưa: "Lập, lập tức..."
"Quán chủ chờ không được nữa, định sẽ đích thân thẩm vấn Phương Hiên, chúng ta là tới đón người."
"Cái này, cái này chỉ sợ. Sư phụ ta bệnh nặng, không thể di chuyển được..."
"Không sao, cho dù có chết, quán chủ cũng có cách làm cho hắn mở miệng."
"...... Nhưng!"
"Yên tâm, quán chủ còn cần thân phận thần y này của ngươi, tự nhiên sẽ lưu lại cho ngươi một chỗ."
"Đa tạ quán chủ!
Phương Tri Lâm quỳ xuống hô to.
Các đạo sĩ đỡ Phương Hiên lên, kéo hắn ra ngoài, mu bàn chân Phương Hiên bị kéo lê trên mặt đất, kéo ra một vết máu thật dài.
Bên ngoài cửa, đêm đen như máu, tiếng gió mênh mông.
Tất cả Hồi Tố hiện trên mặt kính đều đã biến mất, trong kết giới một mảnh tĩnh mịch.
Bạch Huyên buông Phương Tri Lâm ra, hồn thể của Phương Tri Lâm nằm trên mặt đất, chiếc cổ nhỏ không chống đỡ được đầu hắn, đầu từng chút từng chút chạm xuống mặt đất, tựa như đang liều mạng dập đầu.
Tất cả Hồi Tồ đều xuất phát từ chấp niệm của hồn thể.
Trong Hồi Tố của Phương Tri Lâm chỉ có một người, chính là sư phụ Phương Hiên của hắn.
Nhưng trong tất cả các lần Hồi Tố, hoặc là chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Phương Hiên, hoặc là chỉ có thể nghe thấy tiếng nói của Phương Hiên, không thể thấy rõ được mặt của Phương Hiên.
"Vì sao lại thế?" Thập Diệp hỏi.
Bạch Huyên buông tay: "Tâm tư nhân loại so với sông Vong Xuyên còn sâu kín khó lường hơn, ta không đoán ra được."
Chung Tinh: "Bởi vì hắn ta hận Phương Hiên."
Thập Diệp: "Tại sao?"
Phương Hiên cứu hắn, nuôi hắn trưởng thành, dạy y thuật cho hắn, nói là cha mẹ tái sinh của Phương Tri Lâm cũng không quá đáng, cảm ơn còn chưa kịp, vì sao lại hận?
"Bởi vì..."Phương Tri Lâm ngẩng đầu lên, chiếc đầu nghiêng nghiêng quỷ dị, biểu cảm mơ hồ của hồn thể tựa như khóc cũng lại giống như cười: "Hắn luôn thanh cao sạch sẽ không tỳ vết, trong lòng luôn có tình thương, luôn thiện lương chính trực, thật sự cực kỳ khiến người ta chán ghét!"
Thập Diệp ngạc nhiên.
Đây là lý do chó má gì thế này?!
"Đây là lý do chó má gì thế hả!" Bạch Huyên tát một cái vào đầu Phương Tri Lâm khiến nó xoay xoay quanh một vòng: "Ngươi là cái thứ vong ơn phụ nghĩa, đáng đời dương thọ bị cắt năm mươi năm!"
Cổ của Phương Tri Lâm bị xoắn lại thành bánh Ma Hoa, sau lại bị Chung Tinh cầm lên.
"Xem ra Đỗ Bính là bị Thất Tinh Quán bắt đi rồi, tốt lắm, dẫn đường đi."
"Không không không không! Ta không đi Thất Tinh Quán, ta không đi! "Phương Tri Lâm hét lên thảm thiết, thanh âm hồn thể vô cùng chói tai, chấn động đến mức khiến cả kết giới đều trở nên rúng động: "Nơi đó là địa ngục, là mười tám tầng địa ngục!! Không, so với mười tám tầng địa ngục còn đáng sợ hơn!"
Bạch Trạc bật cười: "Thú vị rồi, ta lại muốn đi xem một chút, cái đạo quán nát nào lại dám so sánh với mười tám tầng địa ngục của Minh Giới ta."