Khi Trạch Thủy đạo trưởng đeo mặt giấy giết tới, Thập Diệp nhớ tới tình cảnh trước khi xuống núi, sư phụ đứng trước cửa đưa tiễn hắn.
Sư phụ hắn trước giờ vui buồn không hiện ra trên mặt, đứng trên bậc thang cao, sương sớm làm ướt mái tóc bạc của người, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay về phía hắn.
Đó là lần đầu tiên Thập Diệp ở trong mắt sư phụ thấy được lệ quang.
"Thập Diệp!" Bạch Huyên kéo Thập Diệp ra, tự mình nghênh đón.
Thập Diệp ôm nguc, năm giác quan đang nhanh chóng biến mất, tứ chi cứng ngắc như đá, trơ mắt nhìn Bạch Huyên cùng quán chủ, sư phụ, sư huynh đệ đánh nhau kịch liệt... bọn họ dùng Cửu Thiên Bát Phong Bộ mà hắn quen thuộc nhất, trong tay cầm chính là kiếm Đào Mộc trừ tà do quán chủ tự tay làm ra, bùa chú công kích là do sư phụ dạy, tiêu chuẩn nhất là từng cái một...
Thập Diệp lại phun một ngụm máu, cơ hồ không cách nào đứng vững được.
" Thập Diệp!" Bạch Huyên vừa chiến vừa hét: "Ngươi ngàn vạn lần phải chống đỡ... Dạ Du thần ở đâu?!"
"Ngươi gọi hai tên nhóc này sao?" Mặt giấy vẫn nhàn nhã đứng bên cạnh xem náo nhiệt vươn tay ra, trong lòng bàn tay nâng một nhóc màu xanh một nhóc màu đen, Cỏ tinh và Dạ Du Thần nhắm mắt không nhúc nhích, lông tơ toàn thân xù ra như nhím.
"Ngươi..." Bạch Huyên thân hình nhanh chóng xoay đi, trực tiếp đánh về phía mặt giấy: "Tên khốn kiếp!"
Mặt giấy vẽ bằng chu sa kia nhếch khóe miệng lên, đứng từ xa nhẹ nhàng vẽ chú văn ra giữa không trung, chú văn màu xám đen trong nháy mắt ngưng tụ thành một vòng bát quái trận đánh vào nguc Bạch Huyên, cả người Bạch Huyên bay ra ngoài, Thập Diệp cũng không biết lấy khí lực từ đâu, Đột nhiên xông ra ngoài, dùng thân thể tiếp được Bạch Huyên, quán tính mạnh mẽ hung hăng đánh bật hai người ra thật xa, lưng Thập Diệp đụng vào lư đồng trong điện, rầm một tiếng, không biết là xương cốt có bị gãy hay không mà nặng nề rơi xuống đất.
Bạch Huyên nằm sấp trong nguc hắn, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt xanh mét, trong nguc bạch y tràn ra oán khí màu đen, oán khí kia nồng đậm đến kinh người, cho dù Thập Diệp đã không còn Tịnh Mục cũng thấy được rõ ràng, những sợi tơ màu đen từ nguc Bạch Huyên bay ra, ngưng kết ở đỉnh đầu hắn, bất quá chỉ trong chớp mắt liền hình thành một khối hình cầu.
"Tiểu Vô Thường không có pháp lực còn dám làm càn lần trước mặt bản tọa, thật sự là không biết tốt xấu." Mặt giấy phất tay áo phủi bụi tro trên người, tựa như vừa rồi chỉ giải quyết một con rận đột nhiên nhảy lên người hắn.
Thập Diệp vung tay phất đi oán khí trên nguc Bạch Huyên, nhưng như thế nào cũng không thể quét sạch được, hắn bối rối kéo vạt áo Bạch Huyên ra, pháp trận bát quái màu đen cắm thật sâu vào da thịt Bạch Huyên, chú văn giống như con giòi đen chậm rãi bơi lội vặn vẹo, tựa như không có hình dạng gì, lại giống như rất có thứ tự, chỉ là một pháp trận thu nhỏ, lại vô cùng lưu loát tinh vi, trận mạch như gió tùy ý lay động, trận hạch như nước tùy ý chảy, đúng là trận thức Phong | Lưu trận.
Thập Diệp cn nát ngón tay, tính toán dùng huyết chú phá vỡ trận vỏ, lại phát hiện cho dù hắn thay đổi trận thế như thế nào, đều không có bất kỳ tác dụng gì, trình độ xây dựng Phong Lưu trận này đã vượt xa sức tưởng tượng của hắn.
Tâm thần Thập Diệp chấn động: "Ngươi là người sáng lập ra Phong Lưu Trận, Tuyền Dương chân nhân?!"
"Ồ? Thì ra những đồ tử đồ tôn của ta gọi ta như vậy?" Mặt giấy cười nói: "Danh hào này thật sự là khó nghe."
Đồ tử đồ tôn?
Trái tim Thập Diệp điên cuồng nhảy dựng lên, tất cả manh mối trong đầu nhanh chóng nối liền lại thành một chuỗi.
Mặt giấy sáng tạo ra Phong Lưu trận là cao thủ pháp trận, có thể chế tác cưng thi, rối người, là cao thủ chú thuật, hắn biết tất cả thiên bàn địa bàn của Thất Tinh Quán, có thể phục chế ra Tân Thất Tinh Quán giống hệt Thất Tinh Quán, hắn biết có thể lợi dụng Thất Diệu Kiếm phá bỏ kết giới Trảm Yêu đao, làm ra vô số oán tinh, hắn sử dụng Cửu Thiên Bát Phong Bộ, trên đầu cài trâm Khô Mộc Phùng Xuân... Khắp tam giới người duy nhất có thể thỏa mãn những điều kiện này, cũng chỉ có một người.
Thập Diệp run rẩy phát ra thanh âm: "Ngươi là... tổ sư khai sơn Thất Tinh Quán Trạch Thần?!"
Mặt giấy cười to, ngón tay vòng ta sau tai nhẹ nhàng mở mặt nạ giấy ra, lộ ra một khuôn mặt khá trẻ tuổi, mày rậm mắt to, mặt vuông môi đỏ, tướng mạo quốc thái dân an vô cùng tốt, giống hệt bức chân dung tổ sư treo trong phòng chủ Trạch Thủy quan.
"Trạch Thủy đứa nhỏ này ở phương diện đạo thuật cũng không có thiên tư gì, thu nhận đồ đệ coi như cũng tính là có mắt nhìn." Trạch Thần cười đến hiền lành: "Ngươi là đệ tử duy nhất khiến ta hài lòng trong ba trăm năm qua, cũng là đệ tử duy nhất có thể nhìn thấu Phong Lưu trận, bổn tọa cảm thấy thật may mắn."
Trong đầu Thập Diệp kêu lên ông ông, lục phủ ngũ tạng như bị lửa thiêu đốt, mắt tai miệng mũi đều chảy máu.
"Vì sao?!"
"Ước chừng là bởi vì không đành lòng đi..." Ánh mắt Trạch Thần trở nên có chút xa xôi: "Nhớ đạo thuật nhất mạch của ta lấy trừ ma vệ đạo, giúp đỡ chúng sinh làm nhiệm vụ, ngàn năm qua có rất nhiều nhân tài xuất hiện, một thời cực thịnh, nhưng không biết từ khi nào lại dần dần trở nên điêu tàn, ta suy nghĩ ngàn mối cũng không giải thích được, thẳng cho đến trước khi chết mới nhìn thấy một đường thiên cơ, thì ra căn bản của việc đạo thuật bị suy sụp, chính là bởi vì linh khí thiên địa đều bị thần tộc, yêu tộc xâm chiếm hết thảy, thứ lưu lại cho nhân tộc cũng chỉ là oán khí."
Thập Diệp: "Cái... Cái gì?!"
"Trong tam giới, Thần tộc cao cao tại thượng, Yêu tộc khuất phục trung vị, nhân tộc bị đè ở tầng dưới chót, giống như súc vật, trong nhân tộc chỉ có đạo thuật nhất mạch mới có thể chạm vào thiên cơ, xoay chuyển càn khôn, nhưng những Thần tộc kia cư nhiên chặt đứt linh khí cắt đứt tương lai của đạo thuật, đây chính là để nhân tộc chúng ta vĩnh viễn bị chà đạp dưới chân Thần tộc và Yêu tộc..." Trạch Thần thở dài: "Hài tử, ngươi nói xem, điều này có đúng không?"
Hắn ta đang nói về cái gì vậy? Thập Diệp dùng sức lắc đầu, muốn phản bác, lại phát hiện cái tật xấu miệng lưỡi vụng về của mình lại tái phát, đúng là một chữ cũng nói không nên lời.
"Bất đắc dĩ ta chỉ là một phàm nhân, cho dù nghĩ đến chuyện nghịch thiên cũng không có đủ bản lĩnh, cô hồn du đãng trăm năm cũng không phá giải được đạo, thẳng đến khi gặp Trảm Yêu đao. Không thể không nói, Đào Cảnh con người này tuy rằng điên điên khùng khùng, nhưng đích thật là thiên tài pháp khí, hắn làm ra Trảm Yêu Đao lại có thể đột phá được pháp tắc của thiên địa. Đem oán khí của nhân giới ngưng kết thành Túy, tuy không có đất dùng, nhưng phong ấn Trảm Yêu đao lại có thể đem oán khí thu thập được ngưng tụ thành oán tinh, có thể thay thế linh khí, nếu xuất ra một lượng oán tinh lớn, thì có phải là sẽ cứu vớt được đạo thuật nhất mạch rồi hay không?"
Thập Diệp ho ra một ngụm máu, rốt cục nói ra mấy chữ: "Cứu vớt... ông nội ngươi!"
"Đúng rồi, rất nhanh ta liền phát hiện không được, oán tinh lệ khí quá nặng, dễ hủy hoại lòng người, khó có thể khống chế, vì thế ta liền nghĩ ra phương pháp tinh lọc oán tinh, hài tử ngươi thông minh nhất, nói vậy đã sớm đoán được biện pháp này là cái gì rồi phải không?"
Thập Diệp cn răng: "Dùng hồn thể lực có giá trị công đức cao để tinh lọc oán tinh, hủy hồn phách người khác, hành động của ngươi có khác gì với loại yêu tà?!"
"Tất nhiên là khác!" Trạch Thần trầm mặt nói: "Ta làm chính là vì tương lai của đạo thuật, tương lai của nhân tộc, chính là vì đại nghĩa!"
"Khụ khụ khụ, chó má cái đại nghĩa nhà ngươi!" Bạch Huyên ho ra một ngụm máu, mở mắt ra.
Thập Diệp: "Bạch Huyên!"
Bạch Huyên nắm chặt cổ tay Thập Diệp: "Ngươi đừng nghe hắn nói bừa, hắn nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, chính là muốn lừa gạt ngươi giao tịnh thạch oán tinh khảm trong phách ra."
Trạch Thần: "Thập Diệp, ta là tổ sư của ngươi, sao có thể lừa gạt ngươi? Chỉ cần chúng ta có thể đạt được sức mạnh trong tịnh thạch Oán Tinh, thì nhân tộc sẽ có thể áp đảo Thần tộc, trở thành chúa tể của tam giới, đó mới là chân chính giúp đỡ chúng sinh."
"Thập Diệp ngươi còn nhớ trấn An Bình không, còn nhớ sức mạnh tín ngưỡng không?" Con ngươi Bạch Huyên tựa như ánh đèn lúc sáng lúc tối lúc lại đỏ, trên đỉnh đầu cũng lúc hư lúc thực, vết nứt màu đen khủng b hiện ra bên ngoài làn da, phảng phất như muốn xé nát cả thân thể Bạch Huyên, đó là điềm báo thần tộc sắp bị Yểm hóa: "Thần tộc chưa bao giờ vứt bỏ nhân tộc, nhân tộc mới là ý nghĩa tồn tại của Thần tộc!"
Trạch Thần: "Thập Diệp, ngươi là nhân tộc, Thần tộc tuyệt đối sẽ không nói thật với ngươi."
Thập Diệp lẳng lặng nhìn Bạch Huyên, trầm mặc.
Bạch Huyên sợ hãi: "Ngươi muốn làm gì?!"
Thập Diệp nhẹ nhàng buông Bạch Huyên xuống, dỡ đầu gối chậm rãi đứng dậy, đi về phía Trạch Thần.
Bạch Huyên: "Thập Diệp!! Đừng, khụ khụ!"
Thập Diệp đem thanh âm của Bạch Huyên vứt lại ở phía sau, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào ánh mắt Trạch Thần nói: "Ngươi biến họ thành cưng thi cả rồi, ta làm sao tin ngươi?"
Trạch Thần cười khẽ: "Bọn họ đều là đồ tử đồ tôn của ta, ta sao lại nhẫn tâm như thế, bất quá chỉ là đùa giỡn với ngươi mà thôi."
Nói xong, Trạch Thần khẽ vung ống tay áo, phủ lên mặt mọi người trong Thất Tinh Quán, mặt giấy vỡ vụn, mọi người chậm rãi nằm trên mặt đất, hô hấp vững vàng, biểu cảm bình tĩnh, giống như đang ngủ say.
"Hài tử, vươn tay ra, để ta triệu hoán tịnh thạch Oán Tinh nào." Trạch Thần nhẹ giọng nói: "Chỉ cần đem Tịnh Thạch giao cho ta, chúng ta có thể làm cho Thất Tinh Quán lại lần nữa trở nên cường thịnh, ta thậm chí còn có thể kéo dài dương thọ của ngươi."
Thập Diệp rũ mắt, giơ tay lên, mở lòng bàn tay ra.
Ai ngờ vào lúc này, Trạch Thần đột nhiên trở mặt, lưỡi dao sắc bén hung hăng cm vào nguc Thập Diệp, đâm nát trái tim hắn.
Máu bắn tung tóe ra mấy trượng, nhuộm đỏ cả ánh hoàng hôn bên ngoài cửa.
Thập Diệp bình tĩnh mở to hai mắt, chậm rãi ngã xuống đất, một khắc khi đến gần cái chết, Tịnh Mục của hắn lại lần nữa khôi phục, nhìn thấy hồn quang tràn ra từ thân thể mình, còn nhìn thấy Bạch Huyên phi thân nhào tới, da thịt toàn thân gần như nổ tung, khối đen trên đỉnh đầu đã thành hình dạng vô cùng lớn, hung hăng đè hắn xuống.
"Ha ha ha ha, hài tử ngươi quả nhiên giống Trạch Thủy, là một kẻ thành thực, Tịnh Thạch khảm ở trong phách của ngươi, muốn lấy ra chỉ có một biện pháp thôi, đó chính là..."
[Chính là giết ta đi.] Trong lòng Thập Diệp vạn phần bình tĩnh nói.
"Cái gì?!" Tiếng kêu thảm thiết thê lương của Trạch Thần hướng thẳng về phía chân trời, Thập Diệp nở nụ cười, hồn quang trong suốt của hắn như mặt trời chiếu sáng rực rỡ đem Trạch Thần bao bọc ở bên trong.
Không ngoài ý muốn, bản thân hắn ăn cả ngã về không, đem hồn quang của mình tinh lọc pháp trận trên người Bạch Huyên, chỉ cần Bạch Huyên cùng Dạ Du thần khôi phục rồi liên thủ lại, đối phó với một Trạch Thần hẳn là không có vấn đề gì, Thập Diệp ngồi trong bóng tối vô biên suy nghĩ.
Bây giờ hắn hẳn là một hồn thể, Thập Diệp giơ tay lên nhìn một chút, đường nét ngón tay là màu vàng cam, phảng phất như là đường nét mỏng manh được phác họa bằng bút chì, bao bọc lấy ánh sáng trong suốt không ngừng di chuyển, hắn lại nhìn các bộ phận khác trên người mình, cũng không có gì khác, chỉ là vị trí trong nguc thiếu một thứ, ở đó có một khoảng trống to bằng nắm tay.
Thập Diệp hoảng hốt nhớ lại, trái tim của hắn bị Trạch Thần moi ra đi, chẳng lẽ hồn thể cũng bị moi ra rồi?
Vậy hắn chẳng phải là một hồn thể không trọn vẹn rồi, sẽ không ảnh hưởng đến thành tích câu hồn của Bạch Huyên chứ, bổng lộc của Bạch Huyên có bị giảm hay không đây?
(Ôi lạy, lúc này anh vẫn lo cho kinh tế gia đình được)
Không được, Bạch Huyên thật vất vả mới đợi được hắn chết, cũng không thể câu một hồn phách phế phẩm được.
Thập Diệp đứng lên, lấy tay nhẹ nhàng đè lên khoảng trống trên nguc, mở mắt nhìn quanh bốn phía, muốn tìm kiếm hướng đi của hồn thể bị mất, đột nhiên, nguc hơi chấn độn, giữa các ngón tay rút ra một cây ánh sáng thật dài kéo thật dài đến cuối bóng tối.
Thập Diệp có cảm giác, ngón tay nắm lấy ánh sáng, chậm rãi đi về phía trước, ánh sáng hơi chấn động, truyền đến thanh âm đứt quãng.
[Vì... sao lại ở đây?]
[Tại sao không thể ra ngoài?]
[Vìsao?! Vì sao Tịnh Thạch không chịu đi theo ta?!]
Cuối ánh sáng ngưng tụ một ngọn sáng treo cao, giống như một ngọn đèn ấm áp chiếu sáng một góc bóng tối nhỏ.
Thập Diệp dừng bước, lỗ hổng trên nguc chấn động một chút, ước chừng chính là cảm giác đau đớn của hồn thể.
Dưới ánh sáng ban ngày, bóng dáng như nước nổi trôi của mười mấy hồn thể đang đứng đó, màu sắc trong suốt xinh đẹp... là sư phụ, quán chủ, còn có các sư huynh đệ của hắn.
Quả nhiên Trạch Thần lừa hắn, mọi người sớm đã chết rồi.
Thập Diệp bình tĩnh bước lên, khom người ôm quyền.
"Sư phụ, sư bá, chư vị sư huynh sư đệ, Thập Diệp đến muộn."
Mọi người quay đầu, trên mặt lộ ra ý cười.
Trạch Thủy: "Quả nhiên con vẫn đến."
Trạch Thiện: "Không muộn không muộn, đến vừa khéo."
Chúng sư huynh đệ chào hỏi:
"Thất sư huynh, huynh cũng chậm quá, để cho chúng ta đợi hơi lâu rồi đó."
"Thất sư đệ mau tới đây, ta lưu lại cho đệ một vị trí tốt rồi nè."
Thập Diệp đi tới bên cạnh Trạch Thủy, ngửa đầu nhìn chùm ánh sáng treo trên cao kia, đó cũng không phải hồn quang, mà là ba khối tịnh thạch Oán Tinh trong suốt đang tỏa ra ánh sáng.
Thập Diệp có chút kinh ngạc: "Con rõ ràng nhớ rõ chỉ có hai khối tịnh thạch Oán Tinh thôi."
"Khối bên trái này là của Đỗ Bính, khối bên phải là của Tinh Nhi." Trạch Thủy đạo trưởng chỉ vào ba khối tịnh thạch nói: "Tinh nhi bởi vì có thần quang che chở và huyết chú của con gia tăng, là nhân tộc duy nhất còn sống mà vẫn có thể tinh lọc oán tinh, khối lớn nhất ở giữa, chính là bị hồn lực của con tinh lọc."
Thập Diệp bừng tỉnh, nói vậy đây chính là nguyên nhân hồn thể hắn thiếu đi một khối.
Chung quanh ánh sáng của tịnh thạch là một đạo hắc khí vô cùng nôn nóng, trong đó còn dung hợp từng sợi hồn quang ảm đạm, vừa không phải oán khí thuần túy, cũng không phải hồn thể thuần túy, quỷ dị nhất chính là, bên trong tựa hồ còn cất giấu một thứ sền sệt, giãy dụa muốn chạm vào Tịnh Thạch, lại mấy lần bị ánh sáng của Tịnh Thạch đánh trở về.
Thập Diệp: "Cái gì vậy?"
Trạch Thiện đạo trưởng: "Là tâm ma của Trạch Thần."
Thập Diệp kinh hãi: "Chẳng lẽ Trạch Thần hiện tại kỳ thật là... "
"Trạch Thần sư tôn chân chính sớm đã hồn phi phách tán, hiện tại Trạch Thần chỉ là tâm ma hóa thân." Trạch Thiện nói: "Sư tôn cũng giống như con, trời sinh có Tịnh Mục, có thể nhìn thấy được mấy thứ mà phàm nhân không thể thấy, hơn nữa tu đạo nhiều năm, cách Vũ Hóa thành tiên chỉ còn lại một bước, cho nên trước khi chết mới nhìn thấy được thiên cơ, vì thế lúc này mới... "
"Rốt cuộc hắn thấy được gì?" Thập Diệp hỏi.
"Nhân giới ngàn năm sau, đạo thuật nhất mạch gần như bị tiêu diệt sạch."
Thập Diệp đoán được, cho nên càng lúc càng trở nên im lặng.
"Tâm ma hình thành, chạy trốn vô tung, Trạch Thần đoán trước tâm ma trăm năm sau sẽ tu luyện thành hình bằng cách sinh ra chấp niệm, gây họa cho nhân giới, sinh linh đồ thán, liền ở thời điểm đó dùng hết hồn lực, chế tạo hai loại pháp khí, hy vọng có thể git cht tâm ma." Trạch Thủy nhìn về phía Thập Diệp: "Toàn bộ Thất Tinh Quán kỳ thật chính là một Thứ Nguyên cảnh pháp khí, mỗi hồn thể của đệ tử Thất Tinh Quán đều là chìa khóa khởi động pháp khí, Tâm Ma sinh ra ở nơi này, nhất định có một ngày sẽ trở về, chỉ cần Tâm Ma vào quán giết chúng ta, Thứ Nguyên cảnh sẽ khởi động, đem tâm ma vây khốn ở trong cảnh bức hắn hiện nguyên hình, cũng chỉ có lúc này, mới có thể dùng Thất Diệu Kiếm hoàn toàn git cht Tâm Ma."
Mặc dù đã thành hồn thể, nhưng Thập Diệp vẫn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
"Nhưng sư phụ, Thất Diệu Kiếm đã... "
Đạo trưởng Trạch Thiện nhẹ nhàng chỉ vào trán Thập Diệp, kiếm quang lạnh thấu xương từ trong tay người phá không mà ra, hoa quang bn ra bốn phía, rõ ràng là hình dạng của Thất Diệu Kiếm.
Thập Diệp ngạc nhiên, bất ngờ hiểu ra.
"Chỉ có lúc ngươi và Thất Diệu Kiếm hồn kiếm hợp nhất, mới có thể luyện thành Trảm Tâm Ma Thất Diệu Kiếm: "Trạch Thần đạo trưởng hồn quang khẽ rung động: "Thập Diệp, sư phụ không nói cho con biết, con có trách ta không?"
Thập Diệp lại thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười: "Con vốn tưởng rằng Thất Diệu Kiếm bị con hủy, sợ khi trở về quán chủ sẽ phạt con phải trả lại bạc."
Bốn phía sư huynh đệ bật cười.
"Thất sư huynh cũng quá thành thật rồi, huynh cũng không nghĩ tới, nếu không phải sư phụ đồng ý, sư thúc làm sao có thể cho huynh lén lút mang Thất Diệu Kiếm đi được."
"Đúng thế đúng thế, sự phụ keo kiệt như thế!"
" May mà Thất sư đệ thành thực, nếu không Thất Diệu Kiếm này chắc không luyện thành mất!"
"Ai keo kiệt?!" Trạch Thiện Đạo rống lên: "Ta đã chết còn không nghe được một câu hay ho sao?!"
Chúng sư huynh đệ cười vang.
"Tục ngữ nói rất hay, nhân chi tướng tử kỳ ngôn dã thiện(), người đã chết rồi đương nhiên từng câu từng chữ đều là lời nói thật!
()con người sắp chết, lời nói của họ thường hay vậy
"Sư phụ, chúng con bị người keo kiệt cả một đời, trước khi chết thì để cho chúng con một lần cho đã miệng đi!"
Trạch Thiện đạo trưởng tức giận đến thổi râu trừng mắt, tuy rằng hồn thể căn bản không có râu.
Trạch Thủy đạo trưởng bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía Thập Diệp.
Thập Diệp nắm chặt chuôi kiếm: "Sư phụ, vậy con đi đây!"
Bốn phía bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Trạch Thiện muốn nói lại thôi, Trạch Thủy thì dứt khoát nói: "Lúc Thất Diệu Kiếm chém giết Tâm Ma, chính là lúc hồn lực của con bị hao tổn hết, đến lúc đó, hồn thể của con sẽ..."
Thập Diệp gật đầu: "Đồ nhi hiểu."
Trạch Thủy gật đầu: "Đi đi."
Hai hồn thể tựa như hiểu ý nhau chỉ cười không nói, Thập Diệp tung người nhảy vào trong phạm vi ánh sáng của tịnh thạch, tâm ma trăm phương nghìn kế cũng không cách nào chạm tới, ánh sáng của nó lại giống như rất thân cận với Thập Diệp, ôn nhu bao bọc lấy hồn thể của y rồi nhập vào người y, tâm ma giận dữ, theo khe hở phía sau Thập Diệp cũng muốn chui vào, nhưng vào lúc này, Thập Diệp xoay người xuất kiếm, hung hăng đâm vào trái tim của tâm ma.
Trong nháy mắt này, hàng vạn oan hồn ku rên thảm thiết, khóc lóc, gào thét, trào phúng hóa thành hắc khí nồng đậm theo thân kiếm tràn vào hồn thể Thập Diệp, phảng phất như vô số oan hồn bi thảm nhất, thống khổ nhất, thê lương nhất trên thế gian mở ra hàm răng sắc bén điên cuồng cn xé, có thể so với hình phạt chém ngàn vạn nhát đao vào người.
Hồn Quang của Thập Diệp kịch liệt chấn động, tay cầm kiếm vững như thái sơn, từng tấc từng tấc đâm vào tâm ma, tịnh thạch trên đỉnh đầu tỏa ra áng sáng chói lòa, khiến cho hồn thể cơ hồ trở nên trong suốt.
Hắc khí bao bọc chung quanh tâm ma chợt trở nên sền sệt, thét chói tai quấn quanh thân kiếm, Thập Diệp cảm thấy mình phảng phất như một cái giếng nước nho nhỏ, tâm ma tựa như đất đai khô cằn trải dài vạn dặm, điên cuồng cn nuốt hồn lực của hắn, Thất Diệu Kiếm quang đột nhiên trở nên ảm đạm, thân kiếm tán loạn, chống lại tâm ma tu luyện trăm năm, hắn chỉ là hồn thể của một phàm nhân, căn bản không đủ sức!
"Đồ nhi ngốc, một mình ngươi đương nhiên không đủ sức."
Bên tai vang lên thanh âm của Trạch Thủy đạo trưởng, Thập Diệp cả kinh, mạnh mẽ quay đầu, mơ hồ nhìn thấy hồn thể sư phụ, quán chủ, sư huynh đệ hướng hắn ôm quyền thi lễ, sau đó, tất cả hồn thể sáng lên hồn quang nhu hòa lại chói mắt, tranh nhau tràn vào trong Thất Diệu Kiếm.
Hồn quang hiến tế!
Thất Diệu Kiếm quang lần thứ hai khôi phục lại sáng ngời, lưỡi kiếm hung hăng xuyên qua bản thể tâm ma.
Hồn quang hủy diệt cùng hắc khí sền sệt dây dưa phiêu tán ra, Thất Diệu Kiếm biến mất, tâm ma biến mất, Thập Diệp cũng muốn biến mất.
Hắn tựa như một tờ giấy nhẹ nhàng phiêu đãng giữa không trung, trước mắt xẹt qua ánh sáng như đom đóm, bóng tối phảng phất như bức tường đất khô nứt bóc ra từng khối, Thứ Nguyên cảnh Thất Tinh Quán vỡ vụn, phía trước xuất hiện ánh sáng, giống như nhiệt độ của ánh nắng ban mai.
Một luồng hồn quang còn sót lại của Thập Diệp phiêu tán trong gió, cũng mang đi một tia chấp niệm cuối cùng.
Một lời hứa ra... Nhất định không thay đổi...
Bạch Huyên... Ta sợ là... phải thất hứa rồi...