Mặt trời lên cao trên thiên đỉnh, ánh nắng gay gắt rọi xuống chiếc cầu mây.
Lãnh Dạ Xuyên bước chân đến khoảng sân đã nghe từ phía bên hông nhà truyền đến tiếng nước chảy róc rách.
Mi mục lay động hắn hướng về ngỏ sau nơi phát ra âm thanh.
Bước chân dừng lại hắn nhìn thấy tiểu yêu đang ngồi vò một tấm chăn mỏng trong chậu thau.
Tiểu yêu cũng dừng động tác ngước nhìn hắn.
Đáy mắt hoảng loạn hệt như kẻ gian bị bắt tại trận khi đang làm chuyện xấu.
Sư phụ, ngươi không phải là nói đi đến chiều, sao mới giờ này đã quay về, sao lại quay về vào lúc này kia chứ.
"Sa nhi, con đang làm gì?" Biết y giặt chăn nhưng thấy thái độ có chút quái quái.
Hắn phải hỏi cho rõ, khéo yêu nghiệt này lại đang âm mưu gây ra cái họa gì có ngày hắn gánh không nổi.
"Ha ha sư phụ.
Đồ đệ đang giặt chăn nha." Tử Sa chột dạ vội đứng ra phía trước che đi cái chậu thau, cười cười nói.
Nguyên lai đêm qua y đã phát tiết lên tấm chăn này, lúc nãy gấp chăn mới phát hiện ra.
Vội vội vàng vàng đem đi giặt, sợ sư phụ mà nhìn thấy cái thứ này tám đời tổ tông dòng họ của y sẽ nhục nhã mà đội mồ sống dậy cho coi.
Sư phụ, ngươi chắc sẽ không biết được gì đâu chứ hả.
Tiểu yêu bấn loạn trong lòng.
Tim đập thình thịch.
Dạ Xuyên vẫn tiến tới mắt nheo lại nhìn y.
Hễ mỗi lần y làm chuyện gì khuất tất đều xưng đồ đệ với hắn.
Hắn có thể không nghi ngờ?
"Tử Sa, tấm chăn này vi sư vừa mới giặt được có mấy hôm đâu.
Con thế nào đắp qua có một lần đã lại đem đi giặt?"
"Ơ...!Sư phụ, lúc nãy đệ tử sơ ý làm đổ chút cháo lên cho nên..." Tiểu yêu đổ mồ hôi vội đáp.
Mắt Dạ Xuyên chùng xuống.
"Ừm, thì ra là vậy.
Được rồi, trời đang nắng gắt, thân thể con lại chưa khỏi.
Trước đứng lên vi sư giặt thay con." Miệng nói, Lãnh Dạ Xuyên đã ngồi xuống kéo lấy tấm chăn kia.
"A, không được, sư phụ.
Tuyệt đối không được." Tiểu yêu cả kinh ngồi xuống toang giật ngược lại.
Dạ Xuyên vẫn nắm chắc lấy tấm chăn.
Nhíu mày nhìn y.
"Sao lại không được? Hương Vân cốc này chỉ có hai sư đồ ta.
Con bị thương chả nhẽ ta lại để con làm việc này.
Có nhiều chuyện đôi khi cũng không cần quá cứng nhắc theo nguyên tắc, con có hiểu không?"
"Được rồi, mau đứng dậy đi vào nhà."
Lãnh Dạ Xuyên đỡ đồ đệ đứng lên.
Ngồi khá lâu tê chân, ngoài vết thương quấn băng cá mập cắn phải, đầu gối kia vẫn còn vết tím bầm do cây roi sư phụ quất vào, một lần đứng lên này nhanh chóng truyền đến cơn đau nhứt khủng khiếp.
Tiểu yêu loạng choạng, bất giác cả cơ thể đổ ập về phía trước kéo theo cả Lãnh Dạ Xuyên.
"Rầm."
Tấm lưng hắn đập mạnh vào mặt đất, Tử Sa vừa vặn nằm gọn trên người hắn.
"Sư phụ.
Ngươi có sao không sư phụ?" Hốc mắt bàng hoàng, tiểu yêu vội vươn tay đỡ lấy sau ót của Dạ Xuyên, xoa xoa mấy cái.
Lòng đau muốn chết.
Khoảnh khắc hai mắt giao hòa, Tử Sa thất thần ngây dại.
Lại nói ngay cả Lãnh Dạ Xuyên cũng không có ý định di dời tầm mắt, gắt gao dán chặt lên đồng tử mắt của đồ đệ.
Cả hai cứ như vậy nhìn nhau, với tư thế này hạ thể hai người áp sát vào nhau đến không còn khoảng hở.
Nơi nào đó của Tử Sa rất thành thật mà gồ lên một mảng.
Hầu kết dịch động, bàn tay siết chặt lấy sau ót của Dạ Xuyên.
Y cúi xuống hôn lên môi hắn.
Rồi lấn thêm một chút, đầu lưỡi thọc vào trong, một đường hôn sâu.
Trong khi hôn, nơi nào đó của y theo bản năng tự nhiên còn nhúc nhích đâm chọt vào bụng hắn.
Đỉnh đầu Dạ Xuyên nổ ầm một tiếng.
Hắn hoảng loạn đẩy đối phương ra, giơ tay tát vào bên gò má của y một phát.
Lực đạo khá mạnh khiến gương mặt Tử Sa nghiêng về một hướng, gò má đỏ bừng.
Vươn tay áp lên nơi vừa bị sư phụ cho ăn tát, cả gương mặt tiểu yêu trầm xuống.
Dạ Xuyên bật ngồi dậy mạnh tay xô đồ đệ ngã ra đất.
Quát lớn "Tử Sa.
Ngươi dám phi lễ với vi sư?"
"Sư phụ, là đệ tử nhất thời hồ đồ, lần sau sẽ không tái phạm nữa.
Sư phụ người đừng tức giận sư phụ.
Sư phụ!" Tiểu yêu lồm cồm bò dậy nắm lấy cánh tay sư phụ.
Hoảng loạn mà phân trần.
Nào ngờ Lãnh Dạ Xuyên giựt phắc cánh tay của y ra, quyết không khoan nhượng: "Tử Sa.
Ta thấy chân ngươi là vẫn còn khỏe lắm.
Bồn chứa phía nam Tàm viện vừa hay đã sửa xong rồi.
Ngươi liền đi gánh nước đổ đầy đi."
Đổ đầy bồn sao?
Cả kinh.
Tiểu yêu mở to mắt nhìn sư phụ rồi lại bất giác chìm xuống, khẽ cúi đầu vâng dạ.
Đoạn lồm cồm đứng dậy quay lưng rời đi.
Lãnh Dạ Xuyên cũng chẳng buồn ngó xem cái bộ dáng y rời đi là như thế nào.
Với đôi chân thương tật kia đến đi còn loạng choạng, y là sẽ gánh được bao nhiêu thùng nước cả một đoạn đường xa đến thế để về đến phía nam Tàm viện đây? Huống hồ là đổ đầy.
Lãnh Dạ Xuyên hắn đây là ép người quá đáng rồi.
||||| Truyện đề cử: Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên |||||
Còn có chúng môn đệ nghe tin tiểu sư đệ lại bị sư phụ trách phạt thì lắc đầu rét lạnh kéo tới giếng nước trong rừng trúc mà bàn tán xì xầm.
"Xem đi, Sa sư đệ mới được sư phụ tha bổng không đầy hai ngày lại đã bị phạt.
Không biết lần này đệ ấy lại gây ra chuyện gì nữa đây?"
"Nhìn đi, nhìn đi.
Chân sư đệ hình như chảy máu kìa."
Chúng môn đệ đứng vây xem Thích Tử Sa nặng nề nhấc từng bước chân, đòn gánh mang theo hai thùng nước chòng chành ghì siết bờ vai khiến tấm lưng y đau nhứt, hai khớp gối chịu lực lại càng đau gấp bội phần.
Còn có cẳng chân nơi cá mập cắn phải, thịt nơi đó vẫn còn hõm vào trong nay các cơ bị ép vận lực quá sức căng lên lần nữa nứt toạc.
Máu theo lớp vải băng thấm loang ra ướt đẫm.
Đôi chân run lẩy bẩy cố bám víu vào mặt đất cơ hồ kéo lê đi.
Tử Sa răng cắn chặt môi kham nhẫn, mồ hôi tiết khắp thân.
"Xoạch."
Âm thanh té ngã vang lên thật lớn.
Tử Sa ngã nhào ra đất, thùng nước lăn lóc vương vãi đòn gánh đè lên người y.
Chúng môn đệ mặt xám ngoét lại không dám chạy đến đỡ, sợ liên lụy đến bản thân, sợ sư phụ trách phạt.
Tiểu yêu vẫn là tự mình lồm cồm bò dậy.
Ngải Tử Ưu vô cùng chướng mắt lao đến giật đòn gánh vứt sang bên, đường chân mày nhíu chặt: "Sa sư đệ đừng gánh nữa, theo huynh đi gặp sư phụ."
"Không, đệ không đi.
Bồn chứa tính sao? Nếu qua đêm nay không đổ đầy đệ sẽ bị sư phụ đuổi ra khỏi cốc."
"Tử Sa à, việc ở lại cốc quan trọng với đệ đến vậy sao, thành ra cái dạng này đệ vẫn còn không tỉnh.
Sư phụ vốn chỉ xem đệ như các đệ tử khác, đệ có thể về lại Tàm viện mà.
Mau đi cùng ta, ta đến xin sư phụ hủy bỏ hình phạt này cho đệ."
"Không.
Đệ không đi.
Tử Ưu sư huynh, huynh đang làm lỡ thời gian của đệ đó có biết không? Huynh mau tránh ra đi." Bực tức quát lớn.
Tiểu yêu gạt bàn tay đại sư huynh ra.
Cám ơn đại sư huynh nhưng thời gian với y bây giờ vô cùng khan hiếm và trong mắt y hiện tại chỉ có sư phụ mà thôi.
Được ở bên cạnh hắn mới là quan trọng nhất.
Ngải Tử Ưu trầm lặng giây lát, đôi chân tự thức mà dịch sang một bên hai bước nhường đường cho tiểu sư đệ.
Tiểu sư đệ cũng không nói thêm gì nữa, lặng lẽ cúi xuống gom thùng với đòn gánh lên vai quay lại giếng nước trong rừng trúc.
Chúng môn đệ nhìn nhau lắc đầu.
Đại sư huynh xem ra vô cùng quan tâm Sa sư đệ, y thế nào phụ ý tốt của hắn?
Lại nữa, sư phụ cũng thật càng lúc càng khắc nghiệt với Sa sư đệ.
Đây là phạt y hay là đày chết y vậy?
Đứng ngây ngốc một hồi.
Ngải Tử Ưu đột nhiên quay đầu chạy vụt đi, chúng môn đệ há hốc mồm kinh ngạc: "Đại sư huynh tính làm gì.
Chẳng lẽ đến Hương Vân cốc xin sư phụ tha phạt cho Sa sư đệ sao?"
Quả không sai, hắn là tới Hương Vân cốc.
Đến nơi nhìn thấy Bạch Vương Thượng tiên đang ung dung luyện kiếm, chẳng hề quan tâm gì đến sống chết của Sa sư đệ, đáy mắt hắn có chút bất mãn, lại ẩn ẩn niềm vui không hiểu là tại vì sao.
Không chút do dự Tử Ưu quỳ xuống nền, hướng Dạ Xuyên chắp tay cầu tình.
Đây không biết đã lần thứ mấy hắn cầu xin cho tiểu sư đệ.
"Bạch sư phụ, xin người tha cho Sa sư đệ, đệ ấy đang bị thương.
Còn nữa lúc nãy đệ tử nhìn thấy chân đệ ấy chảy rất nhiều máu rất có thể đã bị nhiễm trùng rồi.
Nếu còn lĩnh phạt sẽ bị hoại tử đó sư phụ.
Xin người tha cho tiểu sư đệ.
Sư phụ, cầu xin người.
Sư phụ!"
Đường kiếm kia dừng lại.
....
Giếng nước nơi rừng trúc, chúng môn đệ vẫn vây quanh dõi theo từng bước chân tiểu sư đệ.
Những bước chân đầy máu, mồ hôi, cùng nước...(nước giếng hay là nước mắt của y)
Chợt nhiên có bước chân lịch bịch của lão gia nhân chen vào.
Lão ấy chạy tới báo tin rằng: "Bạch Vương Thượng tiên có lệnh.
Đồ đệ Thích Tử Sa lập tức quay về Hương Vân cốc.
Hủy phạt."
Nghe hai từ hủy phạt, Thích Tử Sa hốc mắt tròn xoe, quên cả đớn đau mệt mỏi y nhe răng cười đem đôi thùng gánh dúi vội vào tay lão gia nhân, một đường chạy về Hương Vân cốc.
Bỏ lại ba ngàn sáu trăm linh hai con mắt ngây ngốc sững sờ ở mé sau lưng.
"Này Sa sư đệ.
Chân ngươi đang đau mà, có cần chạy nhanh đến vậy không?"
"Sa sư đệ, ngươi quên là ai đã phạt ngươi, còn háo hức quay về.
Ngươi đây là muốn tìm chết?"
Chúng môn đệ gọi với theo.
Thở dài ngao ngán.
Nào biết được tâm trạng của kẻ đang yêu có nề hà gì cay đắng gian nan.
Sống chết vì ai kia sớm đã bỏ ngoài tầm mắt.
Vượt hơn tất cả y chỉ muốn ở bên cạnh sư phụ, cùng hắn sống tới bạc đầu.
Nửa đoạn đường về cốc Vân Hương.
Tiểu yêu hấp tấp ngã oạch xuống bao lần, toàn thân như con chuột vừa mới chui dưới cống lên, bê bết mồ hôi cùng bùn đất lấm lem, mùi máu tươi sau tấm lưng cùng dưới lớp vải băng chân xộc lên tanh tưởi.
Y không quan tâm, lồm cồm đứng dậy chạy tiếp, thế nhưng lần này hầu như đã vắt kiệt sức.
Y không chạy nổi nữa, tứ chi rã rời chẳng còn nghe lời.
Khoảnh khắc ngã xuống.
Ngay lúc này một cánh tay chợt vươn ra đỡ lấy tấm lưng y, kéo vào lòng.
"Sư phụ?" Nằm gọn trong vòng tay sư phụ.
Tiểu yêu nhận kinh hỉ lớn mà ngẩng nhìn hắn.
Nước mắt bất giác ứa ra chảy dài.
"Sa nhi đừng khóc, đã không sao rồi.
Có vi sư ở đây.
Vi sư đưa con về cốc." Chẳng sợ đồ đệ vấy bẩn lên người mình.
Dạ Xuyên càng ôm chặt lấy y hơn.
Toàn thân y lạnh toát mặt tái nhợt hại hắn mất hết bình tĩnh vốn có ngày thường.
Hôn vội lên trán y một cái Dạ Xuyên hắn bế thốc y lên.
Một đường rời đi.
Bấy giờ Ngải Tử Ưu mới bước ra, lặng lẽ đứng nhìn theo bóng dáng hai sư đồ họ khuất dần, ánh mắt sâu thẳm, vạn niệm.
Đã sớm nghi ngờ từ trước Hoàng Diệp Huy kia chính là Đệ Đông quốc vương cũng tức là phần hồn của sư phụ.
Chỉ là hắn không sao ngờ tới ngay cả sư phụ cũng đã động lòng với tiểu sư đệ mất rồi.
Hắn còn có thể làm gì đây? Nên chúc mừng cho tiểu sư đệ hay nên kéo y rời khỏi Hương Vân cốc.
Với bản tính cứng nhắc cố chấp của sư phụ.
Động lòng đã đành nhưng để chấp nhận y xem ra hãy còn quá xa vời.
Không khéo kiên trì người cuối cùng tổn thương chính là tiểu sư đệ.
(Chuyển cảnh)
Hương Vân cốc
Lãnh Dạ Xuyên sau khi đem tiểu yêu về.
Liền dùng nước ấm gột sạch thân thể, lại đem y đặt lên giường trúc sát trùng vết thương, đắp thuốc vào chân băng bó.
Cả quá trình y đều không có phản kháng, cư nhiên hai gò má đã phiếm hồng, ngoan ngoãn nằm sấp trên mặt nệm, vùi mặt vào gối mềm, để yên cho Dạ Xuyên thoa thuốc vào mấy vết lằn roi chằng chịt trên lưng.
"Sa nhi, con có oán vi sư không?" Tiếng nói bất chợt vang lên.
Tia lửa xẹt qua đồng tử mắt.
Thích Tử Sa vẫn vùi mặt giấu vào gối bông mềm, trốn tránh câu hỏi của Dạ Xuyên.
Nếu hỏi y có oán sư phụ không thì chắc chắn là có rồi.
Nhưng hơn thế nữa y còn yêu hắn.
Yêu tới chết đi sống lại.
Trải qua lần sinh tử vừa rồi dưới đáy giếng y mới hiểu thêm về trái tim mình.
Bất luận sư phụ đối y khắc nghiệt tới dạng nào trong lòng y thủy chung vẫn chấp chứa hắn mà thôi.
Cơ mà mấy ngày gần đây có tiến triển tốt.
Y phát hiện ra sư phụ hình như cũng có chút cảm giác với mình.
Đôi mắt của hắn cử chỉ của hắn ôn nhu nhiều hơn.
Đôi lúc còn nhìn y không rời.
Phạt y xong rồi lại đau lòng xót dạ mà tha thứ.
Suốt từ nãy tới giờ không quản ngại dơ bẩn làm sạch vết thương trên cơ thể y.
Vừa đấm vừa xoa có phải hắn động lòng với y rồi không?
"Sa nhi.
Con khóc đấy à?" Thấy đồ đệ lặng thinh không trả lời.
Dạ Xuyên tưởng y đang khóc.
Sốt ruột hỏi lần nữa.
Hành động nôn nóng của hắn chứa bao nhiêu ái muội, bao nhiêu hy vọng ngấm ngầm, bất giác hại tiểu yêu khóc thật.
Nước mắt lăn dài trên má.
Y thình lình nhởm ngồi dậy quay sang ôm chầm lấy sư phụ.
Làm nũng.
Mếu máo.
"Sư phụ ngươi là kẻ độc ác máu lạnh.
Ta thật oán hận ngươi.
Hễ mỗi lần ta làm sai chút gì ngươi cũng đều phạt ta thật nặng, có phải ngươi muốn ta chết không.
Nếu là thế thì ngươi cứ kiên trì với lập trường của mình đi.
Ta chết rồi không còn ai làm phiền ngươi nữa, ngươi sẽ tha hồ vui vẻ a sư phụ."
Lời ai hờn mác như dao cứa vào tim.
Dạ Xuyên đau lòng chua xót.
Áp tay vào xoa xoa bên má đối phương.
Nhìn vào đôi mắt ngấn nước của y mà khẽ bảo: "Sa nhi đừng nói nữa.
Con chết rồi vi sư làm sao có thể sống vui vẻ, lương tâm sẽ ray rứt từng ngày."
"Sư phụ..." Tiểu yêu nhận ấm áp từ lòng bàn tay của sư phụ.
Tim đập rộn ràng ngẩng nhìn hắn.
Môi mắt kề cận tấc gang thiếu điều muốn chạm vào nhau.
Dạ Xuyên chủ động nhích thêm một chút làm cho hai chóp mũi chạm vào nhau.
Hơi thở nồng đậm phả ra hắn khàn giọng bảo: "Sa nhi à.
Từ nay vi sư không bao giờ tổn hại con nữa.
Sẽ không."
Với tình cảnh gần gũi này thì tiếp theo chính là hôn.
Bờ môi tiểu yêu mấp máy nhớm nhớm muốn hôn sư phụ.
Sóng lòng tràn về tuôn trào mãnh liệt.
Nào ngờ hắn nói rồi chính là lần nữa ôm y vào lòng.
Vòng tay xoa xoa tấm lưng y.
"Sa nhi tin tưởng vi sư.
Không oán hận vi sư nữa nhé!"
"Ân!"
Sư phụ, ta yêu ngươi a!
Tiểu yêu hụt hẫng gật đầu, mặt vùi vào trong ngực sư phụ.
Lời yêu âm thầm nào dám nói ra.
Là sư phụ câu dẫn y nhưng không muốn thừa nhận.
Có một ngày y khiến hắn mạnh dạn thố lộ tiếng lòng mình.
Tiểu yêu cười thầm ảo vọng.
Mệt quá mà ngủ thiếp đi hồi nào không hay.
Lãnh Dạ Xuyên cẩn thận đặt y về lại gối nằm.
Nhìn gương mặt xanh xao nhợt nhạt của y.
Hắn day dứt khôn nguôi.
Sa nhi.
Phải làm sao với con bây giờ đây?
Vi sư...
Dạ Xuyên cúi thấp xuống hôn nhẹ lên trán đối phương.
Hai ngày sau đó Lãnh Dạ Xuyên luôn túc trực bên cạnh chăm sóc đồ đệ không rời nửa bước.
Chẳng ai ngờ tới vị tiểu sư muội kia lành thương còn dám đột nhập vào trong cốc lén lút nép bức vách bên hông nhà trộm nhìn vào quan sát cảnh tượng trong phòng.
Nhìn thấy sư huynh chăm chút ân cần tiểu đồ đệ kia, ánh mắt nàng ta trợn trừng đại hỏa, cơn ghen tị bốc lên ngùn ngụt.
Trong đầu rắp tâm tính kế hòng loại trừ Thích Tử Sa.
Biết rõ Lãnh Dạ Xuyên vô cùng ghét yêu tinh, lại không thể dung chứa đồ đệ phạm vào môn quy, nàng ta liền lóe sáng trong đầu nghĩ ngay ra một cách giản đơn.
Chính là chỉ cần vạch trần thân phận yêu tinh của tiểu đồ đệ, thì Dạ Xuyên hắn nhất định sẽ trục xuất y ra khỏi Trúc Lâm Phong.
....
Trời còn mờ hơi sương.
Lão gia nhân chạy lịch bịch trên chiếc cầu mây tiến vào khoảng sân đứng dưới mái hiên nhà.
Chắp tay hướng bên trong phòng cất tiếng rõ to: "Bẩm Thượng tiên, lại có hai môn đệ bị mất tích trong cánh rừng trúc, mọi người vô cùng hoang mang.
Thỉnh người mau đến xem tình hình."
Lãnh Dạ Xuyên đang ngồi bên cạnh mép giường, Tử Sa vẫn chưa thức dậy.
Nghe một tiếng bẩm báo này, hắn vươn tay kéo chăn đắp lên thân đồ đệ quay bước ra ngoài cùng lão gia nhân rời khỏi cốc.
Nép sau vách nhà dòm theo bóng dáng sư huynh thấp thoáng xa dần.
Diệp Trúc mỉm cười thâm ý.
Đúng là trời cũng giúp ả thực hiện kế hoạch.
(Chuyển cảnh)
Theo lệnh Lãnh Dạ Xuyên, chúng môn đệ đổ ra tìm kiếm tung tích hai đồng đạo khắp cùng Trúc Lâm Phong.
Rốt cuộc một nhóm đã phát hiện thấy hai môn đệ kia bị trói chặt tay chân vứt dưới cái giếng khô sau núi, nơi mà Tử Sa mấy ngày trước chịu phạt.
"Bạch sư phụ, đã đưa hai sư đệ về Tàm viện.
Khắp người chỉ bị xây xát nhẹ không gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày tâm tình liền ổn định." Hai sư đồ đứng gần cạnh bên giếng khô giữa núi rừng hoang vu.
Ngải Tử Ưu hướng sư phụ chắp tay cúi đầu bẩm báo.
"Tử Ưu, chúng có nhìn thấy diện mạo hung thủ không?" Mắt vẫn nhìn về miệng giếng khô gần trước mặt.
Dạ Xuyên khẽ hỏi.
"Dạ, không thưa sư phụ.
Hai đệ ấy nói lúc đó hung thủ bịt kín mặt mũi còn ra tay rất nhanh lẹ cho nên không thể nào nhận diện được nhưng trước khi ngất đi, hai đệ ấy có ngửi thấy một mùi hương hoa ngan ngát của lài.
Có thể nào là một nữ nhân không a sư phụ, và nữ nhân này chính là thủ phạm đã bắt đi hai trăm môn đệ?"
Đường chân mày phút chốc nhíu chặt lại.
Lãnh Dạ Xuyên lắc đầu bảo: "Không có khả năng liên quan.
Cũng sắp tới thời lên lớp rồi, con trước quay về mọi chuyện để sau hẵng tính."
"Dạ, sư phụ!"
Nói lời vội vàng rồi chính hắn gấp gáp rời đi.
Hương hoa lài tỷ muội Hoàng gia kia rất ưa thích dùng thường ngày.
Cảm giác bất an phút chốc dâng tràn trong đáy con tim.
Lãnh Dạ Xuyên đi được một quãng đã thời tan biến mất.
Tử Ưu nhìn theo đáy mắt âm trầm.
Bộ dạng vội vã bất thường của sư phụ rời đi e rằng liên quan tới tiểu sư đệ.
Bất quá có sư phụ bên cạnh cũng không tới lượt hắn nhúng tay vào.
Chỉ mong rằng tiểu sư đệ bình an vô sự..