Chẳng mấy chốc tiếng chân lịch bịch của lão gia nhân kia liền quay trở lại.
Đồng tử mắt tiểu yêu mở to một bộ kinh hỉ xoe tròn.
Trước mắt y là một nam nhân cao lớn, tuấn lãng.
Bạch y quấn thân phong phạm.
Ngũ quan anh khí bức người.
Còn có khắp cơ thể hắn nhàn nhạt hương thơm tiên khí bao quanh, khiến bất kì một sinh linh nào cũng e dè bấn loạn.
Sinh ra cái loại cảm giác mình như mối mọt thấp kém chẳng dám đến gần huống hồ là đối mặt nhìn thẳng dung mạo của hắn.
Vậy mà hắn tiến tới đứng trước y.
Nhìn y, hắn trầm giọng nói: "Ngươi rốt cuộc tỉnh lại."
Bờ môi giật giật.
Tiểu yêu tinh ngây ngốc nhìn nam nhân phong phạm đối diện với mình.
Y cảm thấy trong lòng nôn nao dường như đã từng gặp gỡ mà dường như cũng xa lạ vô vàn.
Bối rối y mở miệng ấp a ấp úng mà hỏi hắn: "Ngươi...Ngươi chính là Thượng tiên sao?"
"To gan, dám xưng hô với Thượng tiên như thế, tiểu yêu còn không mau quỳ xuống." Lão gia nhân trông thấy tiểu yêu xưng hô vô lễ bất kính với chủ nhân mình.
Liền giận dữ quay sang quát mắng y.
Dạ Xuyên giơ tay ngăn lại.
"Được rồi, ông trước lui đi.
Ta có chuyện muốn nói với y."
"Dạ!" Gia nhân kia cúi đầu lui ra.
Khung cảnh trước mắt chỉ còn lại hai người y cùng hắn, một nam nhân xinh đẹp nhưng xa lạ.
Tiểu yêu cảm thấy có phần sợ hãi.
Nuốt ngụm nước bọt mà ngây ngô hỏi hắn: "Thượng tiên.
Ngươi đây là muốn nói với ta cái gì?"
Dò xét biểu tình trên gương mặt tiểu yêu.
Dạ Xuyên không nhanh không chậm cất tiếng hỏi: "Tiểu yêu, ngươi giờ có thể nói bổn tiên biết.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì tại khu rừng chết?"
Gượng mặt tiểu yêu càng ngây ngốc hơn.
Y không biết tiểu yêu là ai.
Sao tên nam nhân mặt đẹp này lại gọi y là tiểu yêu.
C òn khu rừng chết lại là nơi nào, nghe mà âm lạnh ghê rợn.
"Tiên nhân, tiểu yêu là ai vậy? Ta không hiểu ngươi nói gì hết.
Ngươi có thể nói rõ hơn một chút nữa được không?
"Hừ, đừng có giả ngây ngốc trước mặt bổn tiên." Dạ Xuyên mất hết kiên nhẫn, nhíu mày nhen nhuốm hỏa quanh tròng mắt.
"Ta thật không biết ngươi đang nói gì.
Ta không biết gì cả." Tiểu yêu cũng cả giận gắt lên.
Y đã nói hết lời sao nam nhân này cứ cố chấp không chịu tin y chứ.
Đâu phải mặt đẹp rồi muốn làm gì thì làm đâu.
Hắn làm y giận rồi đó nha.
"Hừ vẫn còn giả ngây trước mặt bổn tiên.
Liền cho ngươi hiện nguyên hình."
Không khác gì y.
Dạ Xuyên còn giận dữ hơn gấp bội phần.
Dây đàn căng quá ắt đứt bựt.
Dạ Xuyên cho rằng tiểu yêu giả ngây trước mặt hắn.
Nổi giận đùng đùng giơ lòng bàn tay về phía y.
Từ ngón tay hắn một luồng tiên khí tỏa ra.
Y vẫn ngây ngốc chôn chân tại chỗ mà nhìn hắn, không hề biết né tránh.
Chẳng mấy chốc y liền biến thành một con thỏ trắng nhỏ nhắn đáng yêu trên nền đất.
Thỏ trắng cong chiếc đuôi ngắn củn, bộ lông sợ tới phát run run.
Ánh mắt Thượng tiên thoáng sững sờ.
Sững sờ vì loạt biểu tình yếu ớt đáng thương vô tội vạ của con thỏ tinh này hay vì một cái gì khác hắn cũng không biết nữa.
Hắn chỉ biết con thỏ tinh này ấy vậy mà lại không hề né tránh.
Cho rằng tiểu yêu giở âm mưu.
Dạ Xuyên bèn cúi xuống vươn tay tóm gọn lấy nó.
Trước hắn đem nhốt lại.
Còn không quên đe dọa mấy câu.
Bảo rằng: Nếu không nói ra sự thật, đừng mong trở lại hình dáng loài người.
Thỏ tinh khóc ròng một dòng sông.
Thật sự y nào có nhớ cái chi chi.
Kí ức trống rỗng.
Y hoàn toàn không biết mình là ai, từ đâu đến.
Huống hồ là đạo hạnh trăm năm, y đã vùi chôn dưới ba tấc đất.
Hết cách.
Nói nhốt, Dạ Xuyên liền nhốt y hai ngày liền không để ý đến.
Cho tới ngày thứ ba, tin tức truyền đến tai hắn.
Lão gia nhân chắp tay mày chau líu nhíu mà thưa rằng: "Hồi bẩm Thượng tiên, con thỏ trắng tinh kia đã lăn đùng ra chết."
Nguyên do y ngủ hết nửa tháng liền, cộng thêm ba ngày bỏ đói.
Không đói chết mới là lạ.
Dạ Xuyên bất đắc dĩ đem tiểu yêu trở lại thành người, bát thuốc lại được đưa đến miệng.
Lão gia nhân kia lại đút cho y uống.
Đang còn chút tỉnh táo, uống xong y lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Dạ Xuyên chứng kiến ánh mắt thoáng có chút nghi ngờ.
Nhìn lão gia nhân đem bát thuốc ra ngoài nửa chừng.
Hắn bèn gọi lại.
"Ông đem bát thuốc đó qua đây."
Cầm lấy cái bát còn dính chút nước thuốc dưới đáy.
Dạ Xuyên kề sát chóp mũi ngửi qua.
Ánh mắt hắn bỗng chốc biến sắc.
Vùng cao nguyên phía Bắc xứ Kim Hải có mọc một loài cỏ hoang dại được người đời đặt cho cái tên Quên Lãng.
Bởi chỉ cần ngửi qua mùi hương hoa một chút thần trí liền mơ màng không thanh tỉnh.
Uống vào quên sạch mọi chuyện đã qua.
Vì quá nguy hiểm loài cỏ ấy đã bị đại vương Kim Hải cho người diệt chủng.
Năm xưa hắn hiếu kì mang một ít về cất trong phòng dược để dành nghiên cứu chế luyện.
Thật không ngờ con thỏ tinh kia lại uống nhầm thuốc quý của hắn mất rồi.
Nộ khí trong lòng.
Dạ Xuyên bèn cho gọi tất cả những người có liên can tới việc chăm sóc và hốt thuốc cho tiểu yêu kia.
Nhoáng cái, bọn hạ nhân làm trong bếp đã nhanh chóng tập hợp ngay ngắn trước mặt hắn.
"Là ai đã sắc bát thuốc này?" Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Dạ Xuyên ngồi bên bàn trà.
Mấy ngón tay cầm lấy chiếc bát con giơ lên trước mặt chúng.
Khoảnh khắc đám hạ nhân cả thảy run như cầy sấy, mặt mày tái mét.
Lúc êm xuôi ai cũng muốn giành bát thuốc này là chính tay mình làm để lấy lòng hắn, để lập công với hắn.
Cư nhiên giờ thuốc có vấn đề, vẫn là để hắn biết rõ sự thật nha.
Thế là tiểu hài tử mồ côi nhanh chóng được áp giải tới.
Nó quỳ rạp dưới nền tứ chi run cầm cập.
Nói một lời hàm răng trên răng dưới của nó cứ va đập vào nhau, chẳng theo một tiết tấu nào cả.
Tuy nhiên cũng không vì sợ hãi mà nó mất khôn đi.
"Hồi bẩm Thượng tiên, thuốc này con theo đơn trưởng quản bốc sắc.
Thật không ngờ lại bốc nhầm thuốc.
Xin người tha tội.
Xin người tha tội."
Tiểu hài tử chỉ đích danh kẻ đã sai biểu mình mong được khoan hồng nhẹ tội.
Quả nhiên ánh mắt Dạ Xuyên chuyển hướng.
Hắn quay sang phía trưởng quản, nghiêm mặt nhìn ông.
Còn chưa cất lời nào.
Ông ta đã sợ hãi một bộ.
Mồ hôi tiết đầy thái dương, quỳ sụp xuống nền líu ríu kêu lên: "Hồi bẩm Thượng tiên.
Con đã chỉ dạy kĩ càng.
Thật không ngờ tiểu tử này lại ngốc đến vậy, vẫn hốt lầm thuốc."
"Câm miệng." Âm thanh phát ra không lớn lắm, đủ làm trưởng quản giật bắn người, rối rít van xin.
"Thượng tiên, con biết sai rồi.
Xin người tha tội.
Xin người tha tội."
Dạ Xuyên trầm mặt xuống.
Hạ thấp giọng nói: "Trưởng quản, ngươi đứng đầu gia nhân lại không làm gương.
Quản không tốt, còn chèn ép người mới.
Niệm tình ngươi nhiều năm làm việc ở đây bổn tiên giảm nhẹ hình phạt cho ngươi."
"Người đâu.
Lôi trưởng quản ra ngoài đánh hai mươi trượng.
Lần sau còn tái phạm trục xuất khỏi Trúc Lâm Phong."
"Đa tạ Thượng tiên khai ân." Trưởng quản dập đầu tạ ân sau đó để bọn hạ nhân xách nách hai bên lôi ra ngoài.
Bấy giờ Dạ Xuyên mới quay qua nhìn tiểu hài tử kia.
Một lời răn dạy: "Bốc thuốc không giống ra ngoài phố chợ mua bó rau, chọn bừa theo sở thích.
Sai một loại nhẹ gây tương tác phụ, nặng nguy hại tính mạng.
Vì thế tuyệt đối chỉ được chọn đúng.
Ngươi muốn làm đại phu cứu người nhất định phải cố gắng chăm chỉ, cần mẫn hơn nữa."
"Dạ, con xin ghi nhớ lời người chỉ bảo."
"Được rồi, các ngươi lui hết đi."
Cả thảy lùi ra ngoài.
Dạ Xuyên quay qua nhìn về phía chiếc giường, trên có tiểu yêu đang nằm bất tỉnh.
Ánh mắt hắn trầm xuống.
Nói với lão gia nhân bên cạnh: "Y tỉnh lại đưa y rời khỏi nơi này."
"Dạ, Thượng tiên!"
Nửa tháng sau, tiểu yêu kia quả nhiên tỉnh lại.
Lão gia nhân theo lệnh chủ liền đưa y rời khỏi Trúc Lâm Phong.
Cơ mà tới khu rừng trúc y lại giở chứng, nhất quyết không chịu đi nữa.
Còn khóc lóc ỷ ôi như một đứa trẻ.
Bộ dáng so với lần tỉnh lại đầu tiên còn cực kì ngây ngốc, yếu ớt hơn gấp mười phần.
Hết cách, lão gia nhân lại đành lê cái thân già chạy đi bẩm báo Thượng tiên.
Khi hắn đến nơi, nhìn thấy y đang ngồi rúc trong một bụi trúc.
Bộ dáng khép nép sợ hãi, run rẩy nom đáng thương vô cùng.
"Sao lại vậy?" Hắn nhíu mày hỏi lão gia nhân.
Mắt vẫn không rời tên tiểu tử kì quái đang rúc trong bụi trúc kia.
Lão gia nhân bên cạnh thở hắt ra một hơi.
Chắp tay đáp: "Bẩm Thượng tiên.
Tiểu yêu này thật là cứng đầu.
Một hai bám riết bụi trúc.
Lão lôi kéo cách nào cũng không chịu buông, miệng còn lẩm nhẩm câu gì lão nghe không rõ nữa.
Chắc tại già cả rồi lỗ tai có hơi bị ù."
Dạ Xuyên âm thầm nhỏ xuống một giọt lệ cá sấu.
Cất bước đến gần bụi trúc.
Hắn ngồi xuống giơ lòng bàn tay về phía y.
Bảo: "Ngươi trước ra đây."
Tiểu yêu ngẩng đầu nhìn Dạ Xuyên.
Chẳng biết có phải thấy lão gia nhân đem tiên tới cho mình không.
Y đột nhiên tròng mắt sáng rỡ vụt phóng khỏi bụi trúc lao tới bên hắn.
Quá bất ngờ, Dạ Xuyên ngã bật về phía sau.
Tiểu yêu cứ thế đổ sập nằm đè lên thân thể hắn.
Chẳng phải yêu thương hôn hít gì.
Y há miệng ngoạm lấy cánh tay hắn, điên cuồng mà gặm cắn.
Lão gia nhân chứng kiến hai mắt mở to vội lao đến kéo y ra.
Y còn quơ loạn hai tay hướng mắt về cánh tay Dạ Xuyên mà kêu gào khóc lóc.
Nước mắt nước mũi tèm lem.
"Củ cải của ta.
Trả củ cải lại cho ta.
Oa oa...oa oa..."
Lão gia nhân chưng hửng.
Giờ ông mới biết ban nãy nghe tên tiểu yêu nó lầm bầm, hóa ra chính là gọi hai từ củ cải đi.
Nhiều ngày không ăn gì, có lẽ sớm đã đói tới mê sảng.
Cánh tay Thượng tiên lại trắng trẻo đến vậy.
Chả trách nó nhìn nhầm thành củ cải.
Ha ha ha ha...
Lầm rầm trong bụng.
Lão gia nhân đột ngột cười phá lên.
Dạ Xuyên thừa biết trong bụng ông lão đang nghĩ cái gì.
Sắc mặt hắn trầm xuống.
Tay chắp sau hông, quay lưng đi bỏ lại một câu: "Lôi y ra khỏi đây."
Bất quá lão gia nhân chưa kịp lôi.
Tiểu yêu đã vùng thoát khỏi đôi tay ròm của lão, lao về phía tấm lưng nam nhân bạch y đang bước đi đằng trước y chừng mấy bộ kia, túm chặt lấy cánh tay người ta.
Tại vết thương ban nãy hãy còn đang gỉ máu.
Y trực tiếp bồi thêm cú nữa.
Há miệng cắn phập.
Dạ Xuyên trợn mắt nổi hung quang.
Dứt khoát đẩy y ra.
Y càng ngoạm chặt hơn nữa, ngoạm tới máu chảy dầm dề.
Lão gia nhân mặt xám ngoét lao đến cũng chẳng kéo được y ra.
Lão thấy thật quái lạ.
Con thỏ tinh bị bỏ đói nhiều ngày tới vậy thế nào còn đến nhiều sức lực.
Lão gia nhân mím môi chau mày dùng tận sức ôm chặt lấy hai bên hõm eo tiểu yêu tinh.
Cố gắng lôi y ra khỏi chủ nhân của lão.
Tiểu yêu chẳng những không buông tha nam nhân bạch y kia.
Còn co chân ngược ra sau, một cước đá văng lão gia nhân bay xa hàng mấy bộ.
Bay vào trong bụi trúc nằm chổng vó trong đấy.
Mặt úp xuống đất.
Hai cẳng chân chổng lên trên trời.
Chưa hết y còn luôn miệng mà gào.
Cái gì mà: "Củ cải của ta, củ cải của ta."
Gia nhân lồm cồm bò dậy, ngước mắt nhìn về phía hai thân ảnh đang dùng giằng kẻ xô người kéo kia.
Ông ta cảm thấy thật quái lạ.
Thượng tiên thế nào không xuống tay trực tiếp cho tiểu yêu đấy một trưởng chẳng phải là xong sao? Thật mất hình tượng.
Lại nói, lôi kéo gào khóc một hồi.
Tiểu yêu kiệt sức ngất đi trên tay Dạ Xuyên.
Hắn mồ hôi rịn đẫm trán.
Quay sang nhìn lão gia nhân đang đứng như trời chồng xem kịch hay mà bảo: "Ông đến lôi y về."
"Hả?" Ông lão trố mắt nhìn Dạ Xuyên.
Không phải lão tai ù mà nghe nhầm đi.
Phải! Chính là lôi người về.
oo
Lão gia nhân theo lệnh Dạ Xuyên lôi người về một gian phòng gỗ trong nội viện.
Thế nhưng cho tới sáng ngày hôm sau ông bước vào đem theo ít điểm tâm cho y thì không còn thấy y đâu nữa cả.
Giường phòng trống trơn.
Xem ra tiểu yêu kia tỉnh lại đã lặn đi đường nào.
Khoảng sân rộng lớn trước Thích La điện.
Hai ngàn đệ tử phái Trúc Lâm đang luyện kiếm.
Bạch Vương Thượng tiên một thân bạch y.
Hai tay chắp lưng, hướng mắt nhìn một lượt sân điện.
Hai ngàn đệ tử đồng bộ trung y bích lợt, mé cuối hàng thế nào lại lẫn vào một tên người không ra người.
Y phục lôi thôi, sờn rách.
Có điều thanh trúc vô dụng y cầm trên tay lại như biến thành thanh kiếm sắc bén, đường trúc vung ra chuẩn xác, điêu luyện vô cùng.
Mi mục Dạ Xuyên khẽ động.
Hắn chậm rãi cất bước đi xuống, mọi ánh mắt ngừng tập luyện đổ dồn về thân ảnh của hắn.
Chẳng mấy chốc hắn dừng chân ở cuối hàng.
Bấy giờ hai ngàn chúng đệ tử mới nhận ra có một người lạ trộn vào trong.
"Tên ăn mày này ở đâu chui ra.
Sao nó có thể đột nhập vào đây được?"
"Dám đến đây học lén.
Xem ra không muốn sống." Chúng đệ tử xì xầm to nhỏ.
Bao ánh mắt chẳng chút thiện cảm dành cho y.
Bất quá tiểu yêu không quan tâm mấy lời khiếm nhã ấy.
Y ngừng động tác.
Đôi mắt xoe tròn ngước nhìn Dạ Xuyên.
Đôi mắt long lanh ngây ngây ngốc ngốc.
Đôi chân đứng yên chẳng sợ, chẳng lùi.
Dạ Xuyên cũng nhìn y sau đấy quay sang gọi Ngải Tử Ưu bước ra đấu với y.
Ngải Tử Ưu là đệ tử có lãnh ngộ cao nhất trong hai ngàn đệ tử đời thứ hai.
Lúc bái sư hắn chỉ mới mười lăm tuổi.
Trải qua ba mùa xuân nơi Trúc Lâm Phong.
Hắn đã bỏ xa các môn đệ còn lại, tinh thông võ thuật.
Thậm chí còn xuất hiện thần thông.
Dạ Xuyên thế nào lại chỉ đích danh hắn đấu với một tên tiểu tử ăn mày.
Hắn vâng lệnh sư phụ, bước ra chắp tay cung kính.
Đoạn quay sang hướng tiểu yêu kia, rút kiếm lao đến.
Tiểu yêu quá bất ngờ không kịp trở tay.
Y vung cành trúc lên chống đỡ.
Lưỡi kiếm cắt ngang, trúc gãy làm hai.
Một trưởng đập thẳng vào lồng ngực y.
Y ngã lưng ra sau nằm gọn trên sân điện, mũi kiếm đối thủ đã chĩa vào yết hầu.
"A ha.
Đại sư huynh thật giỏi." Chúng đệ tử vỗ tay rầm trời.
Ngải Tử Ưu thu kiếm hoàn vỏ hướng Thượng tiên.
"Được rồi, con lui về hàng đi." Thấp giọng bảo.
Ánh mắt Dạ Xuyên chuyển tầm nhìn về tiểu yêu lên tiếng: "Ngươi đã tỉnh lại thì liền rời khỏi nơi này.
Ở đây không có chỗ cho ngươi."
Tiểu yêu nghe thấy vậy kinh sợ mím môi kêu ư ư.
Đầu lắc qua lắc lại, chân lùi dần ra sau một bộ phản đối.
Rõ ràng không muốn rời khỏi Thích La điện.
Càng không muốn rời khỏi Trúc Lâm Phong.
"Ngươi muốn học?" Dạ Xuyên nhíu mày nhìn y.
Hỏi.
"Muốn, muốn." Không cần suy nghĩ.
Tiểu yêu gật đầu lia lịa, đáy mắt sáng rỡ.
Nhìn y Dạ Xuyên trầm mặt xuống.
Hắn quay lưng đi bỏ lại một câu.
"Ngải Tử Ưu.
Con sắp xếp cho y ở lại Tàm viện."
"Dạ, sư phụ!"
Chúng đệ tử ngơ ngác nhìn nhau, tên ăn mày này, thế nào lại được sư phụ thu nhận, từ nay liền ở chung một chỗ với chúng ta, còn phải gọi nó là tiểu sư đệ, chúng ta nào có tiểu sư đệ nghèo nàn rách rưới....