Bạch Vương Thượng Tiên

chương 85: 85: sư phụ ngươi chạy đâu cho thoát

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Căn phòng nơi Hương Vân cốc.

Lão gia nhân, tiểu tử mồ côi, còn có Ngải Tử Ưu và hai mươi mấy môn đệ chen chen chụm chụm vây quanh chiếc giường trúc.

Số đệ tử còn lại nối dài ra tới khuôn sân trước nhà, nói chung là vây chật kín cả khuôn sân.

Vài môn đệ còn đi qua đi lại trên chiếc cầu mây ngắm nhìn đàn cá bảy màu bơi lội tung tăng dưới dòng suối len qua các khe đá.

Hoa thơm nước chảy núi non hùng vĩ Hương Vân cốc quả nhiên đẹp tới say đắm lòng người.

"Hừ, giờ mà các đệ còn có nhã hứng ngắm cảnh sao?" Tử Nham từ xa bước tới nheo mắt bảo.

"A Nham nhị sư huynh thật không phải vậy đâu.

Đường vào trong phòng chậc kín rồi.

Chúng đệ cũng đang rất nóng lòng tình hình của sư phụ.

Đại phu ông ấy vào trong đó khá lâu rồi còn chưa có trở ra.

Muốn đem sư phụ tới Thích La điện cho tiện bề chăm sóc tiểu sư đệ lại e ngại.

Cho nên bọn đệ đứng đây đợi tin sư phụ sẵn tiện ngắm cá bơi lội cho qua thời gian ấy mà." Mấy môn đệ quay sang cười cười đáp lời.

"Vậy các đệ đợi đây đi, huynh vào trong xem thử, có gì thông báo với mọi người sau." Nói đoạn Tử Nham cất bước vào trong.

Trúc Lâm Phong quy củ rõ ràng, hắn là nhị sư huynh chỉ xếp sau Ngải Tử Ưu.

Mọi người nhìn thấy hắn bèn hành lễ và dạt sang hai bên nhường đường.

Trong phòng.

Trên chiếc giường trúc Lãnh Dạ Xuyên hai mắt nhắm nghiền vẫn chưa tỉnh lại.

Có một con sam to lớn ngồi thù lù ngay bên cạnh bám dính tay hắn không buông dính tới ai nấy cũng đều thấy ngại.

Vậy mà con sam ấy còn chưa biết xấu hổ.

Suốt từ lúc lão đại phu ngồi mép giường thăm khám cho Dạ Xuyên.

Nó ngay bên cạnh giám sát sợ đại phu phạm vào chỗ không nên phạm hoặc châm kim làm đau sư phụ nó.

Chốc chốc nó còn hôn tay hắn, hôn tay chưa thỏa hôn luôn cả mặt mũi xem trong phòng như chốn không người.

Ai nấy cũng đều rét lạnh.

Phát hiện ra thiếu niên nào đó da mặt càng lúc càng dày.

Này thì có để yên cho người ta khám bệnh không vậy.

Khụ.

Đại phu già bật ho khan ngồi bên mép giường bắt mạch cho người bệnh.

Chậm chút cất giọng khàn khàn:

"Có lẽ tiên đan đã đẩy uế vật kia ra khỏi cơ thể của Thượng tiên rồi.

Các ngươi đừng lo.

Không đầy hai canh giờ nữa người sẽ tỉnh lại."

"Hề hề, đa tạ đại phu.

Mời ông đi lối này.

À mà không, đi lòn ngỏ sau nha.

Phía trước tắt đường rồi, nhân số đông quá đông." Đám đệ tử cười xuề cười xòa chắp tay mời lão ngỏ sau.

"Không cần đa tạ.

Thượng tiên nhờ có tiên đan hộ thể điều tức vẫn tự phục hồi được.

Lão chỉ châm vài cây kim giúp làm nhanh quá trình lưu thông khí huyết mà thôi."

Đại phu già toát mồ hôi trán, vươn tay lau lau, gật gù cười xòa, lão cũng muốn rời khỏi đây cho rồi.

Con sam to đùng trên giường dọa lão sợ thót tim.

Suốt từ nãy tới giờ bắt mạch châm kim cho Thượng tiên mà nó cứ trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống lão vậy đó.

Bất quá sống tới từng tuổi này rồi cũng không cần phải ham sống tới vậy.

Lần sau Thượng tiên có bị gì nữa xin vẫn cứ gọi lão.

Lần gọi lần bạc, lão là chóng đến nha.

Cười híp cả mắt nhăn rúm, đại phu già cầm hộp y cục bằng gỗ lòn ngỏ sau nhà mà ra về.

Bóng dáng lão vừa khuất, âm thanh to nhỏ bất đồng đã xối xuống mang tai Thích Tử Sa.

Mấy chục môn đệ Trúc Lâm Phong hè nhau mắng y té tát.

"Tiểu sư đệ, chúng ta thật không ngờ đệ hồ đồ đến mức ra tay tổn hại sư phụ, đệ có còn là người nữa hay không? Khắp người sư phụ lưu đầy vết thương, đệ nói chúng ta làm sao tha thứ cho đệ đây?"

Ai cũng mắng.

Ngay cả đại sư huynh và nhị sư huynh cũng mắng.

Con sam to lớn biết mình phạm tội tày trời.

Ngồi thu lu một góc bày dáng vẻ hối lỗi.

Tuy nhiên nó vẫn không hề rời khỏi cánh tay của nam nhân đang bất tỉnh trên giường.

"Hừ, các ngươi nói nhiều với nó làm gì, để gia ta lôi nó ra ngoài kia tránh để Thượng tiên là bị nó hại chết.

Lại nói nó là yêu chứ có phải người đâu nhễ."

Lão gia nhân nhếch môi chạy lịch bịch tới vươn bàn tay gầy trơ xương túm cổ áo Tử Sa muốn lôi nó khỏi giường.

Bất quá nhấc không có được, thiếu niên vẫn ngồi im bất động ôm lấy cánh tay người bệnh hai mắt âm trầm.

Quái, con tiểu yêu tinh hôm nay nặng như đá tảng lôi hoài không nhúc nhích.

Lão gia nhân giật giật môi càng tức giận hơn.

Xắn hai cái ống áo dài lượt thượt lên tận bả vai để lộ ra đôi cánh tay gầy trơ xương, lão hắng giọng bài ca con cá xối xuống đầu ai kia đều đều như trút sợi.

"Xú tiểu tử nhà ngươi, ngươi quên vì sao Thượng tiên rơi vào tay tên pháp sư tàn ác, còn không phải là vì ngươi sao.

Vì ngươi hắn moi tiên đan, vì ngươi hắn thà nhảy vực sâu vạn trượng cũng không muốn rơi vào tay gã.

Vì ngươi hắn bị chuốc bùa yêu, chịu đủ dày vò thống khổ.

Thành thân thì sao, hắn cũng là thân bất do kỉ, là thân bất do kỉ ngươi có hiểu hay không.

Hành hạ hắn ra cái dạng này, ngươi so với tên cặn bã kia còn đê tiện hơn vạn lần."

Mưa sa mưa rào kéo nước về qua đây, chúng môn đệ vô tình hứng phải.

Lão già, chúng ta thấy kẻ nhiều lời lại mới chính là ông.

Bất quá Thích Tử Sa bị lão mắng té tát mà mặt mày đỏ bừng, tâm tình hứng khởi tươi mát.

"Này này, xú tiểu yêu.

Gia ta mắng ngươi đến lùng bùng lỗ tai rồi sao, lấy cái gì vinh hạnh á, nhìn bản mặt ngươi thẹn như tân nương sắp gả."

"Phải, ta đang chờ hắn tỉnh lại để gả đi đây.

Ta nợ hắn quá nhiều.

Một đời này chỉ có thể lấy thân báo đáp.

Đa tạ ông đã nhắc nhở a lão già." Tử Sa không biết xấu hổ nói cười còn cúi xuống hôn tay sư phụ thêm một cái trân trọng.

Chúng môn đệ cũng xấu hổ lây.

Cảm thấy nếu còn lưu thêm chút nữa sẽ ăn cơm chó tới bội thực ai nấy lần lượt cáo từ tiểu sư đệ mà ra về.

"E hèm, trời đêm nay có vẻ lạnh à nha.

Gia ta phải về phòng dược đây.

Lúc nãy đi vội quên không cất thuốc, sương xuống khéo hỏng thì nguy." Lão gia nhân nói bâng quơ sau đó cũng rời khỏi phòng.

"Sa sư huynh nghỉ ngơi đi.

Mai đệ quay lại thăm huynh, a không trước thăm Thượng tiên sau mới thăm huynh nha." Tiểu tử mồ côi giơ tay chào ai kia, cười híp cả mắt một đường lượn khỏi phòng.

Căn phòng chật kín phút chốc chỉ còn lại có hai người.

Đám đệ tử ùn ùn rời đi như bầy ong vỡ tổ nối đuôi nhau ra tới chiếc cầu mây rồi khuất dần sau rặng cây um tùm phía đuôi cầu.

Tử Sa thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có không gian riêng tư cùng sư phụ.

"Sa nhi..."

Giọng ai khẽ cất lên trong mê man.

Tử Sa cả người chết lặng.

Nước mắt tuôn rơi.

Đã bao ngày rồi không được nghe ai đó gọi tên mình.

Âm thanh sao trầm thấp êm ái quá.

Quay đầu lại khẽ nhìn bờ môi sưng mọng nam tử lãnh diễm đang mấp máy hé mở, cư nhiên hai mắt người ta vẫn nhắm nghiền.

Tử Sa vỡ òa hạnh phúc.

Thật giống với trước đây, trong lúc ngủ say sư phụ vẫn thường gọi tên y.

Xem ra sư phụ thật sự đã bình phục rồi.

"Sư phụ, ta là Sa nhi của ngươi đây."

Cúi thấp xuống Tử Sa hôn lên bờ môi sưng mọng của lang quân, cũng không dám hôn mạnh sợ làm hắn đau.

Đôi môi hắn bị y cắn lúc chiều chẳng những sưng còn rướm chút máu khô kết lại.

Thật quá sai lầm.

Lang quân tỉnh dậy sẽ không hận chết y đấy chứ.

Kịch...

Có tiếng bước chân nhẹ chạm nền, gấu váy nữ nhân phết dài lượt thượt.

Thích Tử Sa chẳng ngẩn đầu lên cũng đoán được là ai đang tới.

"Thỏ tinh, mau giao nhẫn cho ta."

Bị thiếu niên phớt lờ.

Muội muội Thử Hạ tức giận vung kiếm tấn công tới tấp, chỉ mong chặt đứt ngón tay be bé của ai kia, đoạt nhẫn về.

Nguyên lai trời vừa sụp tối, nàng đã mò đến đây núp đợi cả canh giờ liền ngoài rìa hồ sen.

Muỗi bay vo ve cắn nát hai cái chân, bọn đệ tử Trúc Lâm Phong mới chịu rời đi, chớp lấy thời cơ nàng xông ngay vào phòng.

"Thích Tử Sa, lão nương không tin không giết được ngươi."

"Ngươi tốt nhất nên tin."

Tử Sa dứt lời một trưởng đánh tới, trực tiếp đập vào lồng ngực của nàng ta.

"Á."

Bật thét một tiếng chói tai, tấm lưng nàng dộng hự xuống mặt nền, máu tươi văng lên, khiến Tử Sa thập phần chán ghét.

"Hừ, ngươi làm bẩn nền."

Nàng ta lồm cồm bò dậy, hốc mắt mở to kinh hoàng, cái đầu cứ thế biến dạng méo mó hút gọn vào trong chiếc nhẫn xanh.

"Cơm nóng mất ngon, người giận mất khôn." Thiếu niên nhếch mép, mở hộc tủ gỗ vất chiếc nhẫn vào trong, mỉm cười đắc ý.

Rõ biết bảo vật đang nằm trong tay ai mà còn đâm đầu tìm chết.

"Thử Hạ, chúc mừng huynh muội ngươi đoàn tụ nha."

....

Sáng hôm sau, con chim tíu riu trên cây xoan đào bên hông nhà hót vang líu lo, vạn vật bừng tỉnh giấc.

Mi mục chớp động, có cái gì đè lên lồng ngực thực nặng, lại có cái gì cọ loạn vào chóp mũi thực nhột.

Lãnh Dạ Xuyên chậm mở mắt nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp đang ngủ say trên ngực mình, chóp đầu đen mun có vài ba cọng tóc lù xù cong lên cọ loạn vào mũi hắn, thiếu niên ngủ tới ngon lành.

Sa nhi...

Sa nhi của hắn đây mà.

Cơ thể nóng hầm hập hai sư đồ dán vào nhau, đã bao lâu rồi không có y bên cạnh.

Đáy mắt vụt kinh hỉ Lãnh Dạ Xuyên vươn bàn tay to lớn muốn chạm vào gò má mềm nộn như sữa của đồ nhi, rất tiếc nửa chừng hắn bỗng nhiên dừng lại, bàn tay bắt đầu run rẩy.

Khoảnh khắc toàn bộ sự việc trong suốt khoảng thời gian qua ùa về rõ mồn một trong tâm trí hệt như in lên trang giấy trắng không sót một chi tiết nào.

Tội lỗi mặc cảm đủ cung bậc hành hạ dày vò trái tim.

Dạ Xuyên thấy bàn tay mình dơ bẩn quá, lấy tư cách gì chạm vào đồ nhi.

Nhớ nhung chất ngất bao ngày qua ái nhân nằm ngay trên người mình mà chẳng thể chạm vào thật cười ra nước mắt.

Thật quá ngu si.

Ngửa cổ hít vào ngụm khí lạnh, Dạ Xuyên nằm yên bất động như thế rất lâu luyến tiếc hơi ấm của đồ nhi.

Một giọt nước vô tình rơi xuống.

Tíu riu tíu riu...

Con chim trên cây xoan đào lần nữa hót vang bên hông nhà.

Lần này trên chiếc giường trúc chỉ còn có một người, cư nhiên người kia vừa mới rời đi tức thì.

Thích Tử Sa mở mắt, có gì thật ướt trên chóp mũi.

Y vươn tay quệt lấy còn không ngại cho vào lưỡi nếm thử bỗng giật mình chấn kinh.

Nước mắt của sư phụ, giường phòng trống trơn, không còn nghi ngờ gì nữa hắn bỏ trốn rồi.

Khó khăn lắm mới cứu được ngươi về.

Ngươi tuyệt đối đừng bỏ ta mà đi nữa đấy.

Đừng nha sư phụ...

Tá hỏa tam tinh Thích Tử Sa ba chân bốn cẳng lao ra khỏi phòng đến quên cả mang hài, chỉ hận khắc này không thể mọc thêm hai đôi cánh để bay cho lẹ.

Chạy khắp Hương Vân cốc lại ra cánh rừng rậm nối liền với Tàm viện, miệng không ngừng rống gào đến khảng cả cổ họng vẫn chẳng thấy bóng dáng người thương đâu.

Quá tuyệt vọng bấn loạn khi lần nữa đánh mất sư phụ.

Tử Sa ngồi bệch xuống bãi cỏ, lưng tựa vào gốc cây sù sì to xác, từng giọt nước thi nhau rớt xuống cổ áo, chả biết là nước mắt hay mồ hôi của y nữa.

Lãnh Dạ Xuyên chẳng đi đâu xa, chỉ cách y vài mươi bộ.

Nhìn thấy y khóc, nhìn thấy y đau, còn có cái lòng bàn chân kia nữa, cư nhiên chạy loạn khắp Hương Vân cốc, nơi nơi gai mắc cỡ thật nhiều, cứ thế mà dẫm đạp lên, máu rịn ra cũng chẳng màn ngó tới.

Nói xem ngươi có phải là ngốc lắm không Thích Tử Sa?

"Sư phụ, ngươi đâu rồi, sư phụ, sư phụ? Đừng trốn tránh ta, xin lỗi ngươi mà ta không nên hành hạ ngươi như thế, ta không nên yêu ngươi theo cách mù quáng như thế, làm ơn ra đây gặp ta đi sư phụ.

Nhớ ngươi bao ngày rồi ngươi biết không sư phụ, sư phụ..."

Tử Sa, với cái bộ dạng hiện tại, ta còn có thể gặp ngươi sao?

Nép thân vào gốc cây, Dạ Xuyên hai mắt nhắm nghiền, cõi lòng thắt chặt, đứng qua nửa khắc đợi cho tiếng gào khóc kia ngày một xa dần hắn mới chậm bước ra.

Mảnh bạch y phất phơ trong gió lặng lẽ nhìn theo bóng dáng cố nhân.

Tất cả muộn màng rồi, chẳng thể nào quay lại như trước được nữa.

....

Chúng môn đệ biết tin cùng Tử Sa tản ra khắp Trúc Lâm Phong tìm sư phụ, cho đến chiều tối cũng chẳng thấy người đâu.

Trong cánh rừng trúc, ánh đuốc lập lừng sáng rực cả góc trời.

Cuộc tìm kiếm vẫn không hề dừng lại.

Bỗng xoạch một tiếng.

Thích Tử Sa vấp phải dây leo ngã oạch xuống, mặt cắm vào gai nhọn kéo rách một đường.

"Ôi không tiểu sư đệ chảy máu rồi."

Mọi người xúm tới vực y dậy.

Sáng giờ chạy khắp Trúc Lâm Phong tìm sư phụ cơm nước chẳng buồn ăn, Tử Sa gần như kiệt sức rồi vậy mà bóng dáng người thương vẫn hoài xa tầm tay với.

Ông trời muốn trêu đùa y cho tới khi nào đây.

Tử Sa ngửa cổ oán hờn.

Bỗng bầu trời lòe chớp đỏ.

Khoảnh khắc mưa tuôn như trút nước.

Mưa xuân thôi mà có cần phải nặng hạt tới vậy không, mặt mũi Tử Sa ướt mèm, bao ánh đuốc vụt tắt ngấm.

Chúng môn đệ xôn xao nhìn nhau.

Với tình thế trước mắt chỉ còn có quay về.

"Trời tối còn mưa to thế này chúng ta không thể đi tiếp được đâu.

Tiểu sư đệ cũng quay về Tàm viện cùng mọi người đi.

Đợi ngớt mưa hoặc tới sáng mai chúng ta sẽ tiếp tục tìm sư phụ."

"Nếu vậy để đệ quay về cốc một chuyến đã.

Biết đâu sư phụ đổi ý giờ đang ở nhà đợi đệ thì sao."

"Ừm, vậy để bọn huynh đi cùng đệ.

Trời tối còn mưa đường trơn trượt đi một mình nguy hiểm lắm."

"Hi hi mọi người không cần lo cho đệ.

Đường xá đệ đi lại như ăn cơm bữa sớm đã thuộc nằm lòng nhắm mắt lại còn có thể chạy như thường." Cười nói rồi Tử Sa một đường đi thẳng.

Nhìn theo thân ảnh tiểu sư đệ chìm dần vào làn mưa chúng môn đệ bất giác nhói lòng.

Rõ đang đau khổ muốn chết mà tiểu sư đệ còn gượng cười sợ mọi người lo lắng.

Một con tiểu yêu tinh như y cũng quá mức đáng yêu rồi.

Chợt nhớ lại ngày đầu y nhập môn trong bộ dạng nhếch nhác bẩn thỉu, ai nấy chê cười chế giễu còn nhận bao nhiêu đắng cay trừng phạt từ sư phụ.

Gian truân lắm mới có ngày hôm nay hy vọng sư phụ sớm trở về, đừng làm tổn thương tiểu sư đệ nữa.

(Chuyển cảnh)

Thích Tử Sa quay về Hương Vân cốc giường phòng vẫn trống trơn lạnh lẽo không hề có hơi ấm con người.

Ngoài trời tối đen như mực mưa vẫn chưa dứt mà càng lúc tuôn càng nặng hạt hơn.

Tử Sa bồn chồn nhớ lang quân da diết chẳng biết đêm nay lang quân ngủ ở đâu, có bị đói lạnh chăng? Không tới Tàm viện như thỏa thuận, Tử Sa lần nữa lao đầu ra trời mưa đêm tiếp tục tìm kiếm.

Hắn chẳng về đêm nay y làm sao có thể ngủ yên.

Sáng tới giờ hầu như lật tung từng tấc đất quanh Trúc Lâm Phong còn chỗ nào chưa có tìm qua đây? Tử Sa vò đầu nghĩ ngợi giữa làn mưa tuôn mặt mày đẫm nước, y chợt nhớ ra cái giếng khô thuở nào.

Nơi y từng bị nước dìm tới sắp chết.

Sư phụ phạt nhốt y xuống dưới cũng là hắn cứu y lên, làm sao có thể quên cho được kỷ niệm đắng cay lẫn ngọt ngào ngày đó.

Sư phụ, ta nhất định tìm thấy ngươi.

Tay vuốt nước trên mặt.

Tử Sa xoay người tan biến mất.

Lúc này dưới cái giếng khô sau núi.

Lãnh Dạ Xuyên ngồi co cụm một góc, toàn thân ướt sũng cơ mà hắn không để ý tới điều đó bởi hắn bận tâm suy nghĩ về tất cả những sự việc xảy ra trong suốt khoảng thời gian qua.

Càng nghĩ hắn càng cảm thấy sợ hãi không dám đối diện với sự thật.

Bao năm qua hắn miệng nói ghê tởm Hoàng huynh, cuối cùng lại ngủ cùng gã.

Còn xuống tay lấy mạng người hắn yêu thương nhất.

Khắc này hắn cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình thì đúng hơn.

Hoàng huynh, ngươi bức ta đến bước đường hôm nay, cuối cùng ngươi đổi lấy được cái gì.

Những đau đớn mà ngươi đã gây ra cho ta, những ngọt ngào mà ngươi đã mang lại cho ta, ta lấy lí do gì để lấy mạng ngươi?

Ngươi vì ta làm đến độ này, nếu ta xuống tay lấy mạng ngươi.

Dạ Xuyên ta cầm thú cũng không bằng.

Nhưng ngươi có biết tình yêu là cái gì không, ta mãi mãi cũng chẳng yêu thích ngươi, nếu như chẳng thể quay đầu thì cứ mặc ta lần nữa rớt xuống vực thẳm, biết đâu ngươi không như bây giờ.

Sa nhi của ta cũng một đời an ổn.

"Sư phụ, sư phụ!"

Có tiếng gọi bất giác vang lên gần đâu đây rồi vọng xuống thành giếng.

Lãnh Dạ Xuyên giật mình chấn kinh, vội nép gọn vào góc tối.

Dạ Xuyên nhận ra đó là giọng của Tử Sa.

Y đã tìm tới đây rồi.

Vào giờ khắc này mà y vẫn còn đi tìm hắn sao, giữa trời mưa còn tối đen như mực thực sự quá mức nguy hiểm.

Sa nhi con mau quay về đi, sao lại ngốc tới vậy.

Ta chẳng đáng để con bận tâm.

"Sư phụ ta biết ngươi chỉ ở quanh đây thôi, ngươi mau ra đây gặp ta đi, từ sáng tới giờ ta tìm ngươi cực khổ lắm ngươi biết không.

Ta còn chưa có ăn cơm, cả người đang ướt sũng nè.

Ta thực sự rất lạnh sư phụ ngươi đành lòng bỏ mặc ta sao."

"Sư phụ, ngươi ra đây đi, đừng tránh ta nữa.

Ngươi tránh một ngày ta tìm một ngày.

Ngươi tránh một năm ta tìm một năm.

Ngươi tránh một đời, ta tìm ngươi một đời.

Lòng dạ ngươi sắt đá đến vậy sao, sư phụ? Nếu vậy thì cứ trốn cho thật kĩ, đừng để ta tìm được ngươi."

Nghe giọng ai kia vang lên lảnh lót nửa mùi mẫn tha thiết lại dường như oán hờn cùng thách thức.

Dạ Xuyên bối rối nép càng kĩ hơn sát vào trong góc tối.

Tử Sa môi đỏ cong lên nhoẻn cười.

Chân chậm tiến đến miệng giếng, ngửi ra cái mùi nhàn nhạt từ y áo của Dạ Xuyên, đồng tử mắt phút chốc đỏ tươi như máu, long lanh sáng ngời soi xuống đáy giếng.

Dù là dưới giếng tối đen như mực, y vẫn nhìn thấy sư phụ đang co cụm một góc, đáng thương vô cùng.

"Sư phụ, ngươi chạy đâu cho thoát."

Thích Tử Sa không nói nhiều, một đường lao xuống đáy giếng, phút chốc biến thành một con thỏ ngọc nằm trọn trên vùng bụng ai kia.

Dạ Xuyên vô cùng bối rối chưa biết phải làm ra cái hành động gì khắc này, y đã liền đấy hiện thân người vươn tay ôm lấy hắn, vùi mặt vào lồng ngực ấm nóng của hắn mà cọ loạn nức nở.

"Sư phụ, ta tìm thấy ngươi rồi, ta rốt cuộc tìm thấy ngươi rồi.

Đừng tránh ta nữa sư phụ, để Tử Sa bên cạnh ngươi."

"Tử Sa, ta đã không còn xứng đáng với con, thân thể ta hiện tại dơ bẩn, thập phần dơ bẩn, con quay về đi.

Chúng ta từ nay đường ai nấy đi, ta không can dự vào tương lai của con nữa."

"Không, đừng mà sư phụ."

Dạ Xuyên dứt lời đẩy Tử Sa ra, vụt đứng dậy phi thân lên khỏi miệng giếng, một đường rời đi.

Tử Sa gào lên gấp gáp đuổi theo sau, bất quá khinh công của sư phụ vượt hẳn y làm sao đuổi kịp.

Bơ vơ giữa màn đêm u tối, mưa gió vẫn trút xuống từng cơn lạnh lẽo giá băng.

Thích Tử Sa kiệt sức gục ngã đất sình, mi mục rũ xuống ngất lịm.

Một vạt áo trắng tinh chờ tới.

Lãnh Dạ Xuyên vội ôm y vào lòng.

"Sa nhi, Sa nhi, tỉnh lại Sa nhi!"

Nhìn đôi môi ai kia tím tái, cõi lòng hắn thắt chặt đớn đau.

"Thật đau quá Sa nhi, con muốn hành hạ bản thân cho đến khi nào, ta phải làm gì với con đây?"

"Sư phụ.

Ngươi có thể hôn ta, ôm ta và làm chuyện đó với ta.

Ta sẽ không hành hạ bản thân mình nữa.

Mỗi ngày đều sẽ ăn ngon ngủ ngon." Thích Tử Sa vụt mở mắt ra, khóe môi cong lên đáp lời ranh mãnh, rốt cuộc cũng chỉ có cách này mới dụ được ngươi ra.

"Sa nhi, con..."

Lãnh Dạ Xuyên có chút tức giận vừa bật miệng quở trách, bờ môi rất nhanh đã bị chặn lại.

Thích Tử Sa vòng tay ôm lấy hắn, một đường hôn sâu.

Không cho đối phương có cơ hội phản kháng, càng không cho bỏ chạy....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio