Trên sân điện Thích La, hai ngàn môn đệ đang luyện công, Ngải Tử Ưu đi từng hàng tận tình chỉ dạy.
"Tĩnh sư đệ, đổi sang vùng bụng."
"Dạ, đại sư huynh!" Tử Tĩnh vâng lời, tay cầm bó trúc đã được vọt láng đập vào bụng mình.
"Tiểu sư muội, đánh mạnh lên.
Gần khảo thí đến nơi rồi ai không vượt qua đợt này, chiếu theo môn quy liền sẽ bị phạt nặng, còn có cấm túc một tháng trong môn, trừ tịch cũng đừng mong về thăm nhà.
Cách duy nhất là tập trung ôn luyện cho ta."
"Dạ, đại sư huynh!" Chúng môn đệ đồng thanh hô to, tay càng dùng sức đập mạnh bó trúc vào thân thể khiến hắn vô cùng hài lòng.
"Ha, xin chào, xin chào.
Buổi sáng tốt lành a chúng sư huynh sư đệ sư tỷ muội." Lơn tơn từ xa bước tới.
Thích Tử Sa vươn tay xoa xoa đầu, cười híp cả mắt.
"Ai nha, mọi người đang làm cái trò gì vậy, cư nhiên tự lấy cây đập vào đầu mình.
Kẻ nào sáng chế ra cái thế động công này cũng ác nhơn thất đức quá rồi đi."
Hai ngàn môn đệ một trận rét lạnh, ánh mắt dừng trên thân ảnh của Tử Sa.
Vẫn cái dáng vẻ tâm cao khí ngạo ấy, vẫn giọng nói bán manh không chút tiết chế ấy vẹn nguyên như buổi đầu y mới đến đây.
Hai ngàn môn đệ dừng động tác, nuốt vào ngụm nước bọt víu cả đầu lưỡi.
"Tiểu sư đệ, ngươi cái tật lớn hơn cái tuổi, ác nhơn thất đức mà ngươi nói còn không phải là sư phụ chúng ta.
Phen này mạng ngươi liền thảm."
"Sa nhi, bước lên đây."
Giọng nói trầm trầm ai kia quả nhiên vang lên, Thích Tử Sa giật nảy mình.
Tuy nhiên hai ngàn cái miệng bỗng vụt im lặng chẳng một tiếng hó hé, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Chỉ còn trưng ra hàng loạt cặp mắt long lanh biết nói.
"Tiểu sư đệ, là tại ngươi xớn xác đừng oán trời trách đất mà làm gì, thôi thì ngoan ngoãn chịu phạt.
Sư phụ cùng lắm bắt ngươi gánh vài ngàn thùng nước, chẻ vài ngàn khúc củi, quỳ vài chục tuần nhang, chạy vài trăm vòng tròn Trúc Lâm Phong và nhịn ăn vài ba bữa là cùng."
Mưa xuân mưa phùn kéo về qua đây, Thích Tử Sa khóc thầm ai oán, cũng bắt chước người ta trưng ra cặp mắt long lanh biết nói: "Ta sai rồi, ác nhơn thất đức lại chính là hai ngàn môn đệ các ngươi."
"Còn có sư phụ, giờ khắc này ngươi thế nào cũng ở đây.
Chẳng phải ngươi nên ở trong chánh điện tụng kinh thắp nhang cho lão tổ sư râu ria lọm khọm của ngươi sao.
Ta lại thế quái nào cái miệng lanh hơn cái mắt, không nhìn thấy ngươi.
Ta đúng là miệng quạ mà."
Chân chậm như ốc sên bước đến trước Lãnh Dạ Xuyên, nhìn thấy hắn một thân bạch y phong phạm, thiếu niên nuốt ngụm nước bọt phút chốc muốn chui tọt vào trong vỏ ốc mà đục cho rồi.
Thật xấu hổ chết mất.
Biết vậy chẳng chạy tới đây đâu.
Đêm qua dầm mưa còn vận động vất vả hiện tại eo mỏi lưng đau chân tay bủn rủn làm sao quỳ gối được đây, lại nói bụng đương no thế này động công lại càng tức ngực khó thở.
Sư phụ ngươi tha ta đi, sư phụ!
Tử Sa chớp mắt mếu máo.
Nhìn vào cái bụng tròn vo của y, Dạ Xuyên mém chút nữa là không nhịn được cười.
Bụm tay ho khan một tiếng lấy lại nét mặt băng lạnh, giọng nói cứng nhắc vang lên:
"Tử Sa, gặp vi sư sao không hành lễ.
Chút lễ nghĩa cơ bản này cũng đợi vi sư nhắc nhở ngươi ư?"
"Ơ sư phụ..." Tử Sa chớp mắt ngây ngốc vội chắp tay cúi đầu hành lễ, giọng nói cứng nhắc đã lại vang lên, không ngừng công kích.
"Kiếm của ngươi đâu? Thân là đệ tử Trúc Lâm Phong, kiếm lại không mang bên mình, điều cơ bản của người học võ ngươi cũng không biết hay sao.
Vi sư thấy ngươi là không muốn học, càng không có tâm trạng học, tốt nhất chóng rời đi tránh làm ảnh hưởng đến đồng đạo."
"Sư phụ, đệ tử nhất thời sơ sót, tuyệt đối không có lần sau." Nguyên do y háo hức chạy đến đây, quên cả kiếm còn ở trên đầu giường.
Sư phụ cái kia quở trách không sai, kiếm là vật bất li thân, nhỡ đụng chuyện biết lấy gì chống đỡ.
Sư phụ, ta sai rồi.
Thích Tử Sa trong lòng đập loạn.
Nhìn thấy biểu tình lúng túng của y, Dạ Xuyên không nỡ trêu chọc thêm, cất hai bước đến gần vươn ngón tay trắng như tuyết miết nhẹ lên bờ môi y, thấp giọng ôn nhu.
"Được rồi, không gấp.
Vi sư chỉ nhắc nhở không có phạt con, lại nói thân thể con đang mệt sao còn đến lớp? Không phải ta đã dặn con ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi hay sao.
Nhìn con xem, ăn no đến vậy xách bụng chạy tới chạy lui, một hồi than đau xem ta trừng phạt con thế nào."
Mệt ư? Lại cọ loạn trên vành môi ư? Sư phụ, ngươi..
ngươi không biết xấu hổ.
Thiếu niên hai má đỏ bừng vì loạt biểu tình lộ liễu của lang quân.
Cả gương mặt cứ thế dại ra, ngây ngây ngốc ngốc nhìn hắn.
Đôi chân trụ nền cứng đờ như que củi, ngón tay ai kia vẫn dừng lại trên vành môi y, toàn thân y đã bắt đầu run rẩy.
Sư phụ ngươi muốn làm gì, đây là sân điện Thích La, chúng môn đệ đang nhìn ngươi, còn có động tác của ngươi khiến ta không nhịn được.
Sư phụ, mau dừng lại, sư phụ...
Bốn ngàn con mắt trợn tròn kinh hỉ, với tình cảnh hiện tại thì tiếp theo chính là một màn hôn môi.
Cơ mà ngón tay ai kia rất nhanh thu về, Lãnh Dạ Xuyên giấu bối rối vào trong đáy mắt.
Không nhanh không chậm khẽ bảo:
"Được rồi, Ưu nhi con cho mọi người tiếp tục ôn luyện."
"Dạ, sư phụ!"
Hai ngàn môn đệ thở ra một hơi thất vọng vì không được ăn cơm chó miễn phí lần lựa tiếp tục luyện công.
Tử Sa bị ai kia dọa cho sợ nhân cơ hội được tha bổng mà cũng vọt về chỗ của mình hòa cùng mọi người ôn tập.
Hạ nhân cầm đến một bó trúc mới vọt láng, phân phát cho y.
Tử Ưu tới bên tận tình chỉ dạy.
"Tiểu sư đệ, mỗi khi bó trúc đập vào đệ phải nhịn thở chịu đòn, nhịn được bao nhiêu thì đập bấy nhiêu.
Sau khi ngừng lại thì chậm thở ra, cứ thế xoay vòng liên tục.
Động tác này khổ luyện lâu ngày giúp thân thể đệ cứng cáp lúc vận khí, tùy thời đắc khí đến độ đao thương bất nhập, ngoại vật bất xâm."
"Ô, thì ra là vậy, đệ hiểu rồi, cám ơn đại sư huynh." Thích Tử Sa chớp mắt sáng rỡ.
"Hiểu rồi liền tập đi, bắt đầu từ hai cẳng chân của đệ." Tử Ưu cười xòa với độ đáng yêu của y.
"Ân." Thích Tử Sa vô cùng thích thú với bài tập mới này, hai cái tay be bé ôm theo bó trúc to đùng hết đập chân trái lại xoay qua chân phải, đánh loạn xạ lung tung, quên cả hít thở như nào.
Cộng thêm cái bụng tròn vo của y xoay xoay lúc lắc.
Khắc này chẳng khác nào con chim cánh cụt lạch bạch mò mồi trong tản băng.
Lãnh Dạ Xuyên dở khóc dở cười, chân cơ hồ tính bước về phía y một đường chỉ dạy.
Một tiếng nói quen thuộc đã gấp vang lên, mang theo hơi thở nồng đậm.
"Dạ Xuyên!"
Lãnh Dạ Xuyên đáy mắt biến sắc, vội quay phắc lại nhìn cho rõ thân ảnh kia có phải mình nghe lầm chăng.
Rất tiếc đó là sự thật.
Kẻ xuất hiện e cả đời dạ xuyên cũng chẳng hề muốn gặp lại.
Tha thiết gọi tên người thương sau bao ngày xa cách.
Nam tử tuấn lãng phút giây lao đến xà vào trong lòng hắn, mặt chôn lồng ngực kiện mĩ, tay vòng qua eo ôm ấp nhớ nhung.
"Dạ Xuyên, ta nhớ đệ, thật nhớ đệ.
Hức hức..."
Nguyên lai đêm đó Hoàng Diệp Toàn tâm cùng lực kiệt, đang trong lúc giao hoan lại bị đánh cho tơi tả, trọng thương ngất đi.
Mặc dù được mẫu thân cứu chữa, bảo toàn mạng sống thì cũng hôn mê đến tận mấy ngày mới tỉnh dậy.
Không có gã chỉ huy, bọn thủ hạ cũng không dám tự tiện hành động.
Cho đến khi gã tỉnh dậy, hiền đệ đã về tới Trúc Lâm Phong mất rồi.
Biết hung tin, Diệp Toàn mặc kệ thân thể đang còn yếu nhược một đường phi ngựa như bay đuổi đến tận đây.
Chỉ mong gặp được lang quân.
Chỉ cần có lang quân bên cạnh cực khổ cách mấy gã cũng chấp nhận hết.
"Dạ Xuyên, cuối cùng cũng được ôm đệ rồi.
Người đệ thật ấm áp.
Thật hạnh phúc.
Đệ không biết mấy ngày qua ta nhớ đệ thế nào đâu.
Đừng rời khỏi ta nữa.
Dạ xuyên.
Dạ xuyên của ta." Diệp Toàn ôm lang quân mà nức nở bày tỏ, không ngại đem cả ruột gan phơi bày ra cho hắn tin mình thật lòng.
Chúng môn đệ sững sờ đứng xem.
Hai nam nhân tuấn lãng đang ở cùng một chỗ.
Bất quá người chủ động ôm ấp níu kéo là gã pháp sư mưu mô giảo quyệt kia, còn người đứng yên bất động là sư phụ của bọn chúng.
Sau phút thất thần.
Lãnh Dạ Xuyên nhíu mày dồn lực vào cánh tay dứt khoát đẩy gã ra.
Bất ngờ nhận một cú đẩy Hoàng Diệp Toàn chân không trụ vững loạng choạng ngã bịch xuống nền.
Lãnh Dạ Xuyên có phần kinh ngạc hiện lên trong đáy mắt.
Vốn chỉ dùng có chút lực đối phương lí nào té ngã yếu xìu như cái bánh bao nhúng nước thế này.
Là giả vờ sao?
"Đại sư huynh, ta không muốn dây dưa với ngươi.
Mau cút đi trước khi ta nổi giận."
"Xuyên, ta không đi đâu.
Hai ta đã bái đường thành thân, đã động phòng hoa trúc, ta đã là người của đệ, đừng xua đuổi ta Dạ Xuyên.
Phu quân.
Phu quân của ta."
Hoàng Diệp Toàn vô cùng kích động, lồm cồm bò dậy lần nữa muốn tiếp cận Dạ Xuyên.
Thích Tử Sa bỗng từ đâu lao tới, một trưởng đập mạnh vào ngực gã, trực tiếp hất gã văng ra xa hàng mấy bộ.
Bả vai trái dộng hự xuống mặt nền, máu trào ra ướt môi.
Không đợi gã ngồi dậy, tử sa giơ tay muốn bồi thêm trưởng nữa mới phát hiện bàn tay bị ai kia khóa chặt, chẳng thể ra đòn.
"Sư phụ ngươi mau buông ra.
Ta phải giết chết tên cặn bã này, ta phải lóc xương lột da nó." Tử Sa quay sang nhìn lang quân, cố dùng sức muốn rút cổ tay ra khỏi hắn.
"Sa nhi, không được giết gã." Bàn tay càng xiết chặt hơn.
Dạ Xuyên nghiêm giọng khẳng định.
Nghe một lời này, nắm đấm của Tử Sa tích tắc vụn vỡ, đi hoang.
"Sư phụ ngươi nói cái gì, ngươi không cho ta giết tên cặn bã này sau tất cả mọi chuyện gã đã gây ra cho ta.
Có phải ngươi bị bỏ bùa mê, bỏ đến lú lẫn rồi không?"
Hận thù không thể giải, kẻ thù không thể giết.
Thích Tử Sa không cam tâm tiếng trước tiếng sau mắng Dạ Xuyên bị bỏ bùa lú lẫn.
Đồ nhi động tới tôn nghiêm của mình trước mặt bao người, hỏi thử cách nào bỏ qua đây?
Đường chân mày nhíu lại, một bạt tai giáng xuống gò má tử sa đánh chát.
Lực đạo quá mạnh, quá bất ngờ không kịp né tránh, gương mặt y cứ thế bị ép quay về một bên, gò má đỏ bừng bừng.
Cả thảy chứng kiến một trận rét run, dầu sôi lửa bỏng sợ phỏng ngón tay, chẳng ai dám tiến lên can ngăn cả.
"Sư phụ, ngươi đánh ta.
Ngăn ta đuổi theo huynh muội Thử Hạ kia ngươi đánh ta.
Ngăn ta tổn hại tên cặn bã trước mặt này ngươi cũng đánh ta.
Tất cả bọn chúng từng tên từng tên đều ức hiếp ta, đều muốn dồn ta vào chỗ chết.
Ngươi lại vì chúng hết lần này đến lần khác tổn thương ta.
Giờ ta rất muốn biết tim ngươi rốt cuộc có mấy ngăn, hay là bị chó tha mất rồi?"
"Hỗn xược!"
Đồ nhi liên tục xúc phạm mình giữa chốn đông người.
Dạ Xuyên nhíu mày một bạt tai nữa lại hạ trên gò má mềm nộn trắng trẻo, hạ cùng một chỗ.
Nỗi đau tăng lên gấp bội.
Hai hốc mắt thiếu niên bỗng chốc đỏ hoe, toàn thân run rẩy.
Nước theo khóe mi rơi xuống từng dòng.
Xiết chặt nắm tay, Dạ Xuyên thấy kẻ kia khóc mà lòng đau như cắt.
Bất quá ngoài mặt vẫn giả lạnh lùng.
"Tử Sa, ngươi hồ ngôn loạn ngữ, phạm vào bất kính.
Bổn tọa phạt ngươi quỳ nhang ba tuần, cấm ngôn trong vòng mười hai canh.
Nham nhi con lôi y vào trong điện cho vi sư."
"Dạ, sư phụ!"
Tử Nham bước lên trước hai bước, túm lấy cánh tay tiểu sư đệ.
Y chết lặng cả người, nhất thời chẳng biết làm ra cái hành động phản kháng gì nữa, nhấc từng bước chân vụn nát men theo lực kéo của nhị sư huynh mà tiến vào trong chánh điện.
Chúng môn đệ mặt mũi trắng bệch nhìn theo thân ảnh đáng thương.
Chả hiểu sao sư phụ lại làm như vậy, tổn thương tiểu sư đệ quá chừng quá đất.
Chả nhẽ sư phụ thật như lời tiểu sư đệ nói, đã động lòng với gã pháp sư cặn bã này rồi sao?
Xuyên...
Hoàng Diệp Toàn sắc diện nhợt nhạt, đưa tay quệt máu dây miệng, lồm cồm bò dậy hướng về phía Dạ Xuyên.
Đáy mắt ánh lên tia hy vọng tràn trề.
Dạ xuyên vừa mới cứu mạng gã mà không ngại tổn thương con tiểu yêu kia, còn nhốt vào trong chánh điện.
Liệu có phải Dạ Xuyên có cảm tình với gã rồi chăng?
"Đại sư huynh, chuyện trước kia tan theo mây khói, ta không truy cứu ngươi, ngươi cũng đừng bám theo ta nữa, ngươi quay về phương Bắc đi, tốt đẹp biết bao làm một đại thiếu gia cao cao tại thượng của ngươi, đi đi.
Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, lần nhìn lần liền ghê tởm.
Ngươi mau đi đi."
Bước chân khựng lại giữa chừng, tia hy vọng mới nhen nhuốm vụt tắt ngấm bởi lời miệt thị nặng nề của ai kia.
Gương mặt thanh tú của gã từ bao giờ biến thành ghê tởm trong mắt Hoàng đệ vậy.
Thật đắng lòng.
"Ta lặn lội đường xá xa xôi bất chấp vết thương trên thân tìm đến đây chỉ để đổi lấy ánh mắt xua đuổi của đệ sao Dạ Xuyên.
Đệ từng nói với ta đệ không bao giờ bỏ rơi nam nhân của mình nhưng giờ thì sao? Đệ gạt ta." Bờ môi tái nhợt chẳng còn chút sinh khí.
Diệp Toàn đớn đau khi ai kia vẫn nhìn gã bằng đôi mắt thờ ơ vô tình.
Con người này sao lạnh lùng đến thế?
Hức hức...
Nam tử tuấn lãng bỗng chốc rơi lệ, bi thương chất thành dòng.
Hoàng đệ ngay trước mặt sao tự dưng trở nên xa vời quá đỗi.
Ấm êm bao ngày qua đã vụt trôi đi mất rồi.
Không có Hoàng đệ tháng ngày sau này có thể sống tiếp được không?
"Tên cặn bã này, ngươi tưởng rơi mấy giọt nước mắt cá sấu có thể lấy lòng sư phụ chúng ta sao? Ngươi lừa được ai chứ.
Sư phụ không gạt ngươi.
Là ngươi mê hoặc sư phụ chúng ta, ngươi giết hại vô số mạng gia nhân trong vương phủ.
Ngươi còn mổ bụng thai phụ lấy hài nhi chôn sống luyện tà thuật, muốn sinh con cho sư phụ ta.
Ngươi cầm thú đội lốt người, không biết xấu hổ.
Nói ra lời lẽ ghê tởm này chính ta cũng thấy buồn nôn."
Giữa bầu không khí ảm đạm bao trùm.
Tử Tĩnh đột nhiên chen vào cất tiếng nói.
Nói xong mới biết mình lỡ lời, làm lộ bí mật xấu xa cho sư phụ nghe thấy mất rồi.
Lãnh Dạ Xuyên hai mắt sa sầm, một tiếng gầm lên phút chốc lao đến vươn tay bóp chặt yết hầu ai kia, đồng tử cơ hồ muốn vỡ nát.
"Súc sinh, ngươi không đáng sống trên đời.
Thân thể của ngươi, linh hồn của ngươi còn không bằng một con giun con dế.
Cặn bã.
Bại hoại."
Hai ngón tay không chút do dự ấn xuống, máu theo kẽ răng trào ra ướt cả cằm.
Ánh mắt Hoàng Diệp trước sau vẫn dán lên gương mặt phẫn nộ của đối phương, bật cười nhạt.
"Chút liêm sỉ của ta trong mắt đệ sớm đã nát.
Ta nói mình không làm đệ có tin ta không Dạ Xuyên?"....