Nữ nhân nghe tiếng gọi, ngạc nhiên quay lại.
Người kia là ai, tại sao lại biết tên của nàng?
Hạo Phong chống tay ngồi dậy, mừng rỡ reo lên:
“Tiểu Thanh? Là Tiểu Thanh đúng không?”
Tiểu Thanh lúng túng nhìn nam tử thần sắc nhợt nhạt nhưng vẫn vô cùng anh tuấn kia, ấp úng hỏi:
“C… Công tử là ai? Sao lại biết tiểu nữ?”
“Tôi là Hạo Phong.
Mặt Sẹo đây.”
Tiểu Thanh kinh ngạc nhìn chàng, Mặt Sẹo làm sao hoá thành một người xinh đẹp tuyệt trần như vậy?
“Công tử, xin ngài đừng đùa.
Mặt Sẹo mang vẻ ngoài xấu xí, còn công tử đây… dung mạo như thần tiên thế kia…”
Hạo Phong biết nàng không tin, bèn nói thêm:
“Tại Đàm Hoa Sơn, hái hoa bắt bướm, cùng với Thạch Đầu đại ca và những người khác chơi trốn tìm, rồi đi lạc.
Chính cô đã dẫn mọi người đi tìm tôi.
Có còn nhớ không? Sau đó…”
Hạo Phong chợt im bặt.
Sau đó là chuyện không vui vẻ gì.
Chàng chỉ muốn lưu giữ lại những điều tốt đẹp nhất mà thôi nên không nói tiếp nữa.
Tiểu Thanh vẫn không tin được lời Hạo Phong nói, bèn lại gần, nhìn chàng thật kỹ.
Làn da mịn màng này không có lấy một lỗ chân lông, còn đẹp hơn cả nữ nhân các nàng, ngó nghiêng ngó dọc chẳng thấy chỗ nào giống Mặt Sẹo mà nàng từng quen.
“Công tử rõ ràng là đang lừa tiểu nữ…”
Hạo Phong mỉm cười:
“Ngày đó là do tôi dịch dung.
Tôi là Hạo Phong thật mà.
Khi được tìm thấy trong rừng, tôi đã mang một con hổ trắng về trị thương, ắt hẳn cô vẫn còn nhớ chứ?”
Hạo Phong nói tới đây, đôi mắt Tiểu Thanh bỗng dưng nhoè đi rồi vỡ tan thành nước.
Nỗi ân hận ngày đó vẫn đeo bám nàng cho tới tận bây giờ.
Rồi Hạo Phong và Lý ma ma bỗng dưng biến mất, nàng không biết họ sống chết thế nào.
Nay bỗng dưng Hạo Phong lại xuất hiện trước mặt, khiến nàng vui mừng không thốt nên lời.
Nhanh như chớp nàng lao vào ôm lấy chàng như lúc nhỏ, không để ý Kỳ Phong kế bên mặt mày đã đen xì vì ganh tỵ.
“Là Hạo Phong thật rồi, là cậu thật rồi!”
Hạo Phong cũng đưa tay ôm lấy nàng:
“Đúng vậy… Là tôi đây…”
Kỳ Phong hắng giọng một cái, Tiểu Thanh mới xấu hổ buông chàng ra, tay quẹt nước mắt:
“Xin lỗi… tôi không còn mặt mũi nào gặp cậu nữa.
Ngày xưa… vì sợ bị tẩy chay mà tôi đã không dám chơi với cậu…”
Hạo Phong mỉm cười lắc đầu bảo:
“Chuyện ngày bé đã qua rồi, khi ấy chúng ta chỉ là trẻ con.
Hiện tại… tôi đã không còn nhớ tới.
Hơn nữa, cô vừa cứu tôi một mạng, tôi phải biết ơn mới phải, làm sao có nửa điểm oán giận cơ chứ?”
Tiểu Thanh lắc đầu:
“Cứu người là chuyện nên làm mà.
Là con người, dù xấu đẹp, sang hèn cũng phải biết thương yêu giúp đỡ lẫn nhau.
Chỉ tiếc là bọn tôi nhận ra chuyện này quá muộn màng, khiến cậu phải chịu nhiều ấm ức.”
Rồi nàng sực nhớ ra điều gì, liền nói:
“Phải rồi, Thạch Đầu ca ca cũng ở đây!”
Tiểu Thanh quay sang nơi người thanh niên cao lớn đang ngồi, lên tiếng gọi:
“Thạch Đầu ca ca!”
Thạch Đầu nghe Tiểu Thanh gọi, liền ngẩng mặt lên nhìn, bước lại gần bọn người Hạo Phong.
Tướng mạo của gã vẫn không thay đổi, cao to như ngày nào.
Gương mặt theo thời gian có nhiều góc cạnh, tuy không thuộc dạng anh tuấn nhưng cũng tương đối ưa nhìn.
Vẻ ngoài thâm trầm không hề giống với bộ dạng hung dữ lúc nhỏ khiến Hạo Phong suýt nữa nhận không ra.
Thạch Đầu nhìn hai huynh đệ Hạo Phong, rồi quay sang Tiểu Thanh hỏi:
“Có chuyện gì?”
Tiểu Thanh vui mừng đứng lên, kéo tay gã lại gần Hạo Phong:
“Huynh nhìn xem, có nhận ra ai không?”
Thạch Đầu nhìn chàng chăm chăm một lúc lâu, rồi lắc đầu:
“Không ra.”
Tiểu Thanh lại nói:
“Là Hạo Phong! Hạo Phong ngày xưa mang mặt sẹo xấu xí đó!”
Thạch Đầu không tin người trước mặt là “Mặt Sẹo” mà gã từng ức hiếp lúc nhỏ.
Gã ngó nghiêng ngó dọc, cố hình dung nhưng không tài nào nhận ra.
Tiểu Thanh liền giải thích cho gã nguyên do.
Thạch Đầu nghe xong, nét mặt sa sầm lại, không dám nhìn thẳng vào mắt chàng nữa.
Thời thơ ấu đã qua, sau bao nhiêu năm thăng trầm, Thạch Đầu nhớ lại chuyện xưa, cảm thấy bản thân thật xấu xa vì đã hùa nhau ăn hiếp một cậu bé đáng thương.
Nay gặp lại, gã không có mặt mũi nào đối diện với chàng.
Hạo Phong thấy gã không nói gì, bèn cắt đứt sự im lặng:
“Thạch Đầu đại ca không nhận ra đệ cũng phải thôi.
Đã bao nhiêu năm rồi, dung mạo cũng không còn như xưa.
Chuyện cũ bỏ qua, đừng nhắc lại nữa.”
Rồi chàng nhớ tới dịch bệnh ở làng, liền hỏi:
“Tại sao làng ta lại bị dịch bệnh hoành hành như vậy? Hai người sao lại ở đây?”
Tiểu Thanh lúc này mới nức nở nói:
“Không biết tại sao, một người tên Đại Tam tới làng, mang căn bệnh lạ, toàn thân nổi những chấm đỏ vô cùng đáng sợ, sau đó hắn sốt cao, xuất huyết và tử vong.
Kể từ đó, những người tiếp xúc với hắn dần mắc bệnh tương tự, dịch bệnh dần lan ra khắp nơi trong làng.
Mọi người chết dần, đến khi chỉ còn một vài người sống sót.
Tôi và Thạch Đầu đại ca vô cùng hoảng sợ đã cùng nhau bỏ trốn khỏi làng…”
Kỳ Phong nghe tới đây, lập tức đứng dậy, chĩa kiếm về phía Thạch Đầu và Tiểu Thanh, ôm Hạo Phong lùi xa vài bước:
“Mau tránh ra!”
Tiểu Thanh thốt lên:
“Bởi vì sợ đi tới nơi khác, lỡ mang bệnh sẽ lây cho người vô tội, nên bọn tôi đã ở đây, cho tới khi không còn nguy cơ lây nhiễm nữa mới rời đi.
Đến nay đã gần ba tháng trôi qua, chúng tôi không ai mắc bệnh cả…”
Kỳ Phong không quan tâm tới lời nàng nói, gằn giọng bảo:
“Ta nói mau tránh ra! Nếu chẳng may lây bệnh cho Hạo Phong, đến mười cái mạng các người cũng không đền nổi đâu!”
Hạo Phong thấy Kỳ Phong quá hung hăng, liền ngăn lại:
“Ca ca… huynh đừng như vậy… Bọn họ đã không còn khả năng lây bệnh nữa rồi…”
“Hừ, ta không tin.
Đề phòng vẫn hơn! Hai người mau cút khỏi đây!”
Thạch Đầu nãy giờ vẫn còn hối hận vì đã đối xử tệ với Hạo Phong lúc nhỏ.
Nhưng thái độ này của Kỳ Phong khiến gã không ngăn được bất bình, hừ lạnh nói:
“Các người đối xử với ân nhân như vậy sao?”
Hạo Phong thấy không khí trở nên căng thẳng, liền cố sức đứng dậy, cầm lấy tay Kỳ Phong kéo lại:
“Huynh bỏ kiếm xuống đi… Tại sao lúc nào cũng phải dùng bạo lực để giải quyết vậy… khụ khụ.”
Thấy Hạo Phong ho mãi không ngừng, Kỳ Phong liền tra kiếm vào vỏ, liếc nhìn Thạch Đầu và Tiểu Thanh, đỡ chàng ngồi xuống, thấp giọng nói:
“Ta lo cho đệ…”
Hạo Phong không thèm để ý đến hắn, hướng Tiểu Thanh hỏi:
“Hiện giờ hai người định đi đâu?”
Tiểu Thanh lắc đầu buồn bã nói:
“Tôi không biết… Tới đâu hay tới đó thôi.”
Hạo Phong liếc nhìn Kỳ Phong, tính nói gì đó.
Nhưng hắn đã vội cướp lời:
“Không có chỗ nào, thì theo bọn ta đi.”
Cả ba đều hết sức kinh ngạc nhìn Kỳ Phong.
Mới đây thôi hắn còn sợ Thạch Đầu và Tiểu Thanh lây bệnh, giờ lại chủ động muốn họ đi cùng.
Kỳ Phong hắng giọng nói:
“Hạo Phong ở trong cung buồn chán, nếu có các người làm bạn thì đệ ấy sẽ không ủ rũ nữa.”
Hạo Phong nghe những lời của hắn, cực kỳ cảm động.
Chàng cứ tưởng sau mọi chuyện, hắn sẽ giận chàng, ghét chàng.
Nhưng rốt cục, hắn đã vì chàng mà làm tất cả.
Trong lòng áy náy không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Trái lại với vẻ vui mừng của Hạo Phong, Thạch Đầu và Tiểu Thanh cùng nhau thốt lên:
“Trong cung?”
Tiểu Thanh hỏi tiếp:
“Ý công tử nói là hoàng cung?”
Kỳ Phong nhún vai:
“Không phải hoàng cung thì còn ở đâu cơ chứ?”
Tiểu Thanh lắp bắp:
“Hai vị… rốt cục là ai?”
“Là hoàng tử.
Hạo Phong là đệ đệ cùng cha khác mẹ của ta.”
Tiểu Thanh nghe xong cả kinh vội kéo tay Thạch Đầu quỳ xuống:
“Tiểu nữ thật là có mắt như mù.”
Hạo Phong thấy Tiểu Thanh tỏ vẻ cung kính thì vô cùng bối rối, vội vàng nói:
“Đừng đa lễ.
Dù thân phận của tôi đã khác, nhưng hai người vẫn là bằng hữu… không có gì thay đổi.”
Tiểu Thanh xua tay:
“Làm sao có thể không có gì thay đổi được? Chúng tôi quả thực đã làm nhiều điều có lỗi với điện hạ…”
Hạo Phong vẫn như trước mỉm cười dịu dàng:
“Mau… mau đứng lên đi.
Tôi thực sự… không dám nhận là hoàng tử gì đâu.” Chàng chẳng qua chỉ là đứa con bị cha ruột ghẻ lạnh mà thôi…
Kỳ Phong liếc mắt nhìn Thạch Đầu và Tiểu Thanh:
“Đệ ấy đã nói vậy, hai người đừng nên khách sáo nữa.
Mau đứng lên đi.”
Tiểu Thanh nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Kỳ Phong, cảm thấy rùng mình không dám cãi lại, liền đứng lên.
Đêm hôm đó, cả ba người Hạo Phong được dịp ôn lại chuyện xưa.
Kỳ Phong ngồi lắng nghe về việc bọn Thạch Đầu hùa nhau ức hiếp chàng, trong lòng lại nổi lửa giận, hừ lạnh một tiếng:
“Ta đổi ý rồi.
Bọn họ đã phản bội đệ một lần.
Nếu theo đệ về, không chừng sẽ có lần thứ hai.”
Hạo Phong dĩ nhiên không đồng tình, bèn nói:
“Ca ca, lời nói đã thốt ra sao có thể dễ dàng thu lại? Tiểu Thanh bất đắc dĩ mới làm vậy.
Thạch Đầu đại ca cũng đã ân hận rồi.
Chắc chắn họ sẽ không làm hại đệ đâu.”
“Đệ thật ngây thơ đến ngu ngốc.”
Hạo Phong chưa bao giờ bị Kỳ Phong mắng là ngu ngốc, tưởng mình nghe nhầm, ngây ra nhìn hắn.
Bên cạnh Tiểu Thanh cúi mặt buồn bã:
“Tứ điện hạ nói đúng.
Tiểu nữ là một kẻ hèn nhát, nhu nhược, không có tư cách đi theo Thất điện hạ…”
Thạch Đầu nãy giờ im lặng, cũng lên tiếng:
“Tiểu nhân cũng vậy.
Ngài không trách phạt là đã diễm phúc của tiểu nhân rồi.”
Hạo Phong bị ba người bọn họ chọc cho tức điên lên, cuối cùng chàng không chịu được lớn giọng nói:
“Thôi được rồi! Các người muốn làm gì thì làm! Ta không quản nữa!”
Kỳ Phong thấy chàng nổi giận cũng ngạc nhiên không kém, cuối cùng thở dài nói:
“Thôi được rồi.
Ta tạm tin các người một lần.
Sau khi theo Hạo Phong, nếu một trong hai người phản bội đệ ấy, ta sẽ giết cả hai.”
Tiểu Thanh vẫn cảm thấy áy náy và tội lỗi:
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì nữa.
Đây là mệnh lệnh.
Mau nghỉ ngơi, ngày mai xuất phát về cung.”
Thế là Thạch Đầu cùng Tiểu Thanh quay về chỗ của mình.
Bên này Kỳ Phong cũng ôm Hạo Phong thật chặt.
Cơn sốt của chàng đã hạ, nhưng hắn sợ chàng lại đột ngột sốt trở lại, nên cả đêm không ngủ được, chốc chốc lại thức dậy, đưa tay sờ hết trán, mặt, cổ.
Khi thấy nhiệt độ của chàng vẫn bình thường mới yên tâm rụt tay về.
Cứ thế trằn trọc đến tận ngày hôm sau..