Tiếng nói vang vọng cả tiểu viện, một bóng hắc y nhân nhanh như chớp xuất hiện trước mặt Lạc Kiều Ninh và lục trưởng lão.
- Giờ thì các ngươi có thể trốn được đến nơi nào. – Hắc y nhân bình thản ngồi xuống ghế, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn mỉm cười nhìn hai người Lạc Kiều Ninh.
Lục trưởng lão khi nhìn thấy gương mặt của hắc y nhân, ông giật mình lùi lại mấy bước. Ông không ngờ rằng, kẻ đã uy hiếp ông, kẻ có cảnh giới vô cùng cao đêm hôm đó tới viện của ông, phóng thích uy áp khiến ông không thể cử động lại là một hộ vệ vô cùng bình thường đi theo ông. Ông không thể ngờ ngươi mà ông lo sợ nhất lại là kẻ ngay bên cạnh mình hang ngày.
- Ngươi, ngươi ,…, thì ra là ngươi. – Lục trưởng lão tay run run chỉ về phía hắc y nhân
- Lục trưởng lão, là ta. Ông không ngờ được phải không? – Hắc y nhân ở nụ cười
- Ngươi, rõ ràng là cảnh giới của ngươi thấp hơn ta kia mà. Làm sao mà ngươi có thể là người đó.
- Ha ha ha, các ngươi đúng là những kẻ nhà quê. Có Bích Tinh Châu dùng để che mắt cảnh giới của bản thân mà cũng không biết. mà cũng phải thôi, các ngươi chỉ như con kiến trong thế giới tu chân làm sao mà biết được những thứ này. Mà cũng chỉ vì các ngươi mà ta phải tốn thời gian ở cái nơi khỉ ho cò gáy, linh khí nghèo nàn này gần chục năm. Nhưng lệnh của thiếu chủ ta lại không dám trái bởi nếu thiếu chủ cho người điều tra một chút cũng sẽ biết được hết mọi việc. Thật may mắn khi hôm nay ta có thể xong chuyện mà trở lại gia tộc. – Hắc y nhân liếc mắt nhìn Lạc Kiều Ninh, chỉ vì hai đứa nhãi này mà hắn mất chục năm không tu luyện, ở thế giới nhược nhục cường thực này thì chậm một chút cũng có thể bỏ lỡ nhiều cơ hội. Cuối cùng hôm nay hắn cũng có cơ hội trở về.
Lạc Kiều Ninh từ khi hắc y nhân bước vào cũng chưa hề lên tiếng, nàng đang đánh giá kẻ trước mặt. Tư hắn toát ra hơi thở nguy hiểm, khiến cho nàng cảm giác được nàng so với hắn chỉ như một con kiến đứng trước con voi. Mạnh, quá mạnh, hắn ít nhất phải trên nàng vài ba cảnh giới.
- Ngươi thân phận thật là gì – Lạc Kiều Ninh ngước mắt nhìn về phía hắc y nhân lạnh lùng hỏi.
- Ồ, con nhóc phế vật hôm nay có thể tu luyện, khí thế cũng khác trước nhỉ.
Ánh mắt cũng sắc bén làm cho ta cứ tưởng là một lão già chứ. – Hắc y nhân giật mình khi chạm phải ánh mắt sắc bén, lạnh nhạt của Lạc Kiều Ninh, tuy nhiên cảnh giới của hắn cao hơn nàng nhiều nên cũng bình tĩnh lại ngay - Ồ, đã là luyện khí kỳ cửu giai trung giai, ngươi so với người trong gia tộc ta cũng thuộc vào hàng thiên tài đó. Đáng tiếc, đáng tiếc, ngươi lại là con gái của kẻ phế vật đã cố trèo cao muốn phu nhân của thiếu chủ.
- Ngươi, câm miệng. – Sát khí tỏa ra từ người Lạc Kiều Ninh, hắn dám nói phụ thân của nàng là phế vật, hắn dám bôi nhọ phụ thân cùng phụ mẫu. Hai người đó đều yêu đối phương, chính tên thiếu chủ kia lợi dụng thân phận, quyền lực của mình khiến gia đình của nàng tan nát, mỗi người nơi. Những dòng sát khí màu đỏ cô đọng vờn quanh Lạc Kiều Ninh, khiến nàng trông như tu la tiên tử bạch y đứng giữa hồ máu.
Cả hắc y nhân và lục trưởng lão đều chấn động. Sát khí, cả hai không thể tưởng tượng được một đứa bé lại có sát khí tới bực này, chỉ cần chạm nhẹ vào luồng sát khi đó cũng cảm nhận được những lời kêu gọi “giết giết” thôi thúc từ trong tâm can. Hoảng sợ, bất ngờ, đau đớn đó là những cảm xúc của lục trưởng lão. Ông biết rằng chỉ khi giết người mới có thể hình thành sát khí và với sát khí như thế này thì không biết Lạc Kiều Ninh đã trải qua bao nhiêu nguy hiểm, giết bao nhiêu người rồi... trong khi nó mới chỉ là tiểu cô nương tuổi
- Hành Vân, Vân Vũ, Vân Tuyết – chiêu kiếm toàn bộ sức mạnh của Lạc Kiều Ninh hướng tới hắc y nhân. Nàng biết rằng chỉ có xuất toàn lực may ra thì nàng còn cơ hội đả thương được người này. CHính vì vậy nàng ra tay bất ngờ nhằm đoạt trước tiên cơ
Kiếm khí như mây mù, như gió tuyết mang theo sức mạnh cuồng bạo lao tới hắc y nhân, thế nhưng hắc y nhân chỉ cười nhẹ phất tay toàn bộ kiếm khí biến mất không còn dấu vết, đồng thời vung chưởng đánh Lạc Kiều Ninh va vào chiếc giường làm nát thành nhiều mảnh nhỏ. Lạc Kiều Ninh trọng thương , máu tươi tràn qua khắp cơ thể, trông nàng giống như huyết y nhân, bạch y bị máu tươi nhuộm đỏ. Nhưng ánh mắt nàng vẫn băng lãnh nhìn hắc y nhân.
- Để các ngươi sống là mối nguy hại cho gia tộc, vì vậy để ta tiễn ngươi xuống địa ngục.
Hắc y nhân phi thân giương kiếm lao về phía yết hầu Lạc Kiều Ninh. Lạc Kiều Ninh thân mang trọng thương, khó cử động cùng vần hành linh khí, cứ thế bất lực nhìn mũi kiếm tử thần cứ từ từ tiến tới đòi mạng.