Cho đến khi Khánh Dương nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ phải gặp lại Thành Trung và Yến Nhi nữa thì bọn họ lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô.
Chờ đến khi đội bóng rổ tập luyện xong thì cũng đã gần sáu giờ tối, lúc này ở trường cũng không còn lại nhiều người, Hoàng Nam đi bộ cùng với Khánh Dương một đoạn cho đến khu vực ngã rẽ vào nhà xe thì hai người tách ra, chỉ còn một mình Khánh Dương ra cổng chờ hắn.
Lúc này cũng đã trễ, cổng chính của trường đã được khóa lại, chỉ còn chừa một cánh cửa nhỏ bên cạnh để cho những người cuối cùng như bọn họ đi ra ngoài.
Khánh Dương bước ra khỏi cổng trường, trong lúc vẫn đang suy nghĩ có nên tranh thủ trong lúc chờ Hoàng Nam mà ghé qua cửa hàng tiện lợi đối diện trường để mua một ít đồ ăn vặt hay không thì đã nhìn thấy Yến Nhi.
Cô có chút bất ngờ xen lẫn tò mò, cô ta cũng không có người quen ở trường Silver, đừng nói là chờ gặp Hoàng Nam đấy chứ, bị hắn mắng một trận như vậy mà vẫn có tâm trạng chờ đợi.
Khánh Dương cảm thấy Yến Nhi cũng không được bình thường cho lắm.
Không biết Yến Nhi đã chờ được bao lâu, khi vừa nhìn thấy Khánh Dương thì ngay lập tức rời khỏi vị trí đang đứng của mình mà vội vàng chạy đến.
Khánh Dương trừng mắt nhìn cô ta, hoàn toàn không thể nhìn ra lý do vì sao cô ta bỗng dưng xuất hiện ở đây rồi nhào về phía mình như vậy.
Khánh Dương cảnh giác lùi về phía sau mấy bước, duy trì một khoảng cách mà cô cho là an toàn với kẻ không bình thường kia.
Yến Nhi cũng nhận ra Khánh Dương đang phòng bị mình, nhưng cô ta cũng không quan tâm điều đó cho lắm, cuối cùng cô ta cũng gặp được người mình muốn gặp.
Yến Nhi nhớ lại những gì mình đã trải qua trưa nay, không còn duy trì được hình ảnh điềm tĩnh và nhẹ nhàng lúc trước nữa mà nói lớn:
“Tôi thật không ngờ chị vì muốn níu kéo tình cảm với anh Trung mà lại thuê người lừa gạt tình cảm của tôi.
Chị đúng là đồ hèn, chỉ biết đâm sau lưng người khác.”
“Tôi? Thuê người lừa gạt tình cảm của cô? Đúng là nực cười.”
Khánh Dương nhếch môi cười nhạt, hoàn toàn xem thường những gì Yến Nhi đang nói.
Lừa cô ta, cô muốn là được sao.
Là cô ta tự đâm đầu vào đấy chứ.
Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.
Như sợ tình huống còn chưa đủ ồn ào và náo nhiệt, Thành Trung, người vốn dĩ cũng không nên có mặt ở đây giờ này không biết từ nơi nào chui ra, cũng dần tiến về phía Khánh Dương.
Cô vỗ nhẹ trán mình một cái, may mà cánh cổng này cổng phụ, nằm sát bên cổng trường Lạc Thanh, cách một đoạn khá xa với cổng chính của trường Silver nên hiện tại xem như cô đang đứng ở đoạn ranh giới giữa hai trường, nếu không thì cô sẽ cảm thấy khá mất mặt nếu như bị người quen bắt gặp bản thân mình đang đứng cùng một chỗ với hai kẻ điên này.
“Đến lúc này chị còn giả vờ thanh cao nữa sao? Anh nhìn đi.
Anh nhìn bộ mặt thật của chị ta đi.
Tất cả là do chị ta gài bẫy em.
Chị đừng nghĩ chị lôi được tôi xuống nước thì sẽ quay về được với anh Trung.
Chị là cái thá gì chứ? Vì sao một chút hạnh phúc tôi cũng không có được? Chị vào được trường cho con nhà giàu, chị muốn dạng người nào mà không có.
Vì sao cứ phải nhất quyết cướp hết mọi thứ của tôi?”
Khánh Dương cảm thấy những gì Yến Nhi nói thật là vô lý đến mức nực cười.
Là ai cướp của ai? Cô còn chưa tính toán với cô ta mà cô ta đã trách móc ngược lại cô rồi.
Ở đâu ra chuyện đánh tráo khái niệm như thế này chứ.
Tuy vậy Khánh Dương cũng không cảm thấy quá mức tức giận, cô cũng không thể nào đi tính toán với một người tinh thần đang không được ổn định được.
Tuy rằng Khánh Dương lười so đo với Yến Nhi nhưng ánh mắt đầy phức tạp của Thành Trung lại khiến cô khó chịu.
Cô không hiểu vì sao sau tất cả những gì cô đã thể hiện rõ ràng ra mặt mà hắn ta vẫn giữ nguyên suy nghĩ rằng cô thật sự còn tình cảm với hắn, đúng là một kẻ tự luyến, cùng với Yến Nhi chính là một cặp đôi hoàn hảo.
Đều là những người bị hoang tưởng như nhau.
“Cô nhập vai đến điên rồi à? Tất cả là do cô tự làm tự chịu.
Liên quan gì đến tôi? Hay là cô nghĩ ai cũng sẽ ngu ngốc đến mức bị mình lừa gạt à?”
Khánh Dương vẫn rất bình tĩnh mà nói chuyện với những người mà cô cho là thần trí không được ổn định cho lắm ở phía đối diện.
“Chị vốn dĩ không có bạn trai mới nào hết.
Là chị tuỳ tiện mang một người đến để lừa tôi.
Quả nhiên là như vậy.
Thảo nào chị không đến, hoá ra đều nằm trong kế hoạch của chị cả.
Chị quá thâm độc.”
Khánh Dương xua tay, hoàn toàn không muốn nghe tiếp những gì Yến Nhi muốn nói, cô ta thích nghĩ như vậy thì cứ nghĩ như vậy đi.
Thật ra trong cuộc sống bình thường cô cũng chưa từng gặp những người quá mức trơ trẽn như người này nên cũng không biết nên xử lý cô ta như thế nào cho phải.
Mối thù lớn nhất của cô với cô ta cũng đã trả xong, bây giờ cứ mặc kệ cô ta phát điên phát khùng đi, không liên quan gì đến cô cả.
Tiếng động cơ của xe motor phân khối lớn bất ngờ vang lên, Khánh Dương quay sang đã nhìn thấy Hoàng Nam vừa đến.
Hắn nhìn thấy Yến Nhi và Thành Trung cũng không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Hắn cứ nghĩ chuyện ở quán cafe lúc trưa cứ như vậy là kết thúc rồi chứ, sao vẫn chưa xong thế này.
Hoàng Nam có lẽ cũng giống như Khánh Dương, đều chưa gặp qua loại người đuổi mãi không đi như thế này.
Hoàng Nam tắt máy xe rồi tháo nón bảo hiểm che kín đầu ra, hắn nhìn Khánh Dương với ánh mắt dò hỏi.
Đáp lại hắn là một cái lắc đầu đầy khó hiểu, cô cũng không biết hai người này lại lên cơn gì nữa.
Sự xuất hiện của Hoàng Nam càng khiến Yến Nhi thêm phần kích động, hắn chính là giấc mộng đẹp đẽ của cô, là một giấc mơ cô ta không muốn tỉnh giấc, một chàng trai hoàn hảo mà cô ta suýt nữa đã có được, thế mà mọi thứ lại đột ngột tan vỡ chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Đến bây giờ cô ta vẫn chưa tin được từ đầu đến cuối mình chỉ là trò đùa của bọn họ, nói đúng hơn là của riêng Hoàng Nam.
Ánh mắt của Yến Nhi tràn đầy sự căm hận và không cam lòng.
Cô ta sẽ không rơi đài một mình, cô ta phải kéo theo Khánh Dương đi cùng mình, cô ta không được hạnh phúc thì đừng mơ Khánh Dương sẽ sống vui vẻ.
“Tôi đã hỏi qua rồi, hai người không phải là người yêu.
Đúng thế, làm tôi tự hỏi sao lại có một người hoàn mỹ không có tật xấu nào như anh ta chứ.
Căn bản anh ta không tồn tại.
Chị có tài đức gì mà có được một người hoàn mỹ như vậy? Chị không cho tôi sống yên ổn thì chị cũng không được phép.”
Yến Nhi không kiêng nể gì nữa mà nói ra tất cả những gì mình đang nghĩ.
Cô ta bước về phía Thành Trung đang chôn chân tại chỗ cách đó không xa, chỉ tay về phía Khánh Dương, lúc này đã chuyển sang đứng cạnh bên Hoàng Nam, người đang ngồi trên xe motor, bình thản xem cô ta diễn trò.
“Anh nhìn rõ bộ mặt thật của chị ta đi.
Chị ta muốn quay lại với anh nên mới làm ra một trò như vậy.
Đúng, em không ra gì, nhưng chị ta thì tốt đẹp lắm sao?”
“Những gì Yến Nhi nói là thật phải không?” - Thành Trung cuối cùng cũng lên tiếng, hắn ta nhìn Khánh Dương đầy dò xét xen lẫn chất vấn.
Khánh Dương trực tiếp phớt lờ tên đàn ông vô dụng nhất ở đây.
Cô hỏi Yến Nhi:
“Cô nói đủ chưa?”
“Chị đừng diễn nữa.
Được rồi.
Tôi từ bỏ.
Chị vừa lòng chưa? Tôi trả lại anh Trung cho chị đó.
Còn anh Nam dù sao cũng cùng chị diễn kịch mà thôi.
Mọi chuyện đã như ý chị muốn rồi.
Vậy thì chị có thể nhường anh ấy cho tôi không?”
Một lời vừa rồi của Yến Nhi khiến cho gương mặt của Thành Trung tối sầm, không khí ở phía còn lại thì trở nên lạnh lẽo đến mức bất thường, không rõ là do Hoàng Nam hay là do Khánh Dương.
Hoàng Nam nhìn Yến Nhi đang kích động với ánh mắt không có một chút cảm xúc nào.
Hắn vừa định lên tiếng thì Khánh Dương đã nói trước:
“Ai nói với cô tôi với Hoàng Nam chỉ diễn kịch với nhau?”
Khánh Dương vừa dứt lời thì quay người ôm lấy Hoàng Nam và hôn lên môi hắn trong ánh mắt đầy hoảng sợ của Yến Nhi và Thành Trung.
Hoàng Nam cũng bị bất ngờ, một người từ đầu đến cuối vẫn luôn nắm quyền chủ động trong mối quan hệ này như hắn bỗng dưng bị Khánh Dương cưỡng hôn, tuy rằng sửng sốt nhưng cũng cảm thấy không tồi.
Hoàng Nam biết Khánh Dương cũng chỉ là đang diễn kịch để kích động đôi nam nữ phía trước nhưng nếu như cô hoàn toàn không có tình cảm với hắn thì tại sao có thể dùng hành động này, vẫn còn rất nhiều cách khác.
Trong lòng Hoàng Nam vui như trẩy hội, hắn chỉ mất ba giây đầu tiên để ngạc nhiên, sau đó lại cướp lấy quyền chủ động từ Khánh Dương, hắn giữ lấy gáy cô, làm cho nụ hôn càng thêm sâu.
Tuy vậy, nụ hôn này cũng rất ngắn, dù sao vẫn đang ở trước cổng trường, dù lúc này cũng không có người khác ngoài bọn họ nhưng hắn cũng không muốn làm cô xấu hổ.
Vì vậy không bao lâu sau, cả hai liền buông nhau ra.
Cùng lúc đó âm thanh rơi vỡ của đồ vật thuỷ tinh đột ngột vang lên bên tai.
Hoàng Nam và Khánh Dương đều nghe thấy, cùng nhau nhìn về hướng âm thanh phát ra, đập vào mắt bọn họ là Cảnh Thư không biết đã xuất hiện ở phía sau từ lúc nào, dưới chân cô ta là một chiếc lọ thủy tinh đã vỡ nát, xung quanh là những ngôi sao gấp bằng giấy bằng giấy màu rơi ra khắp nơi.
Khánh Dương nhanh chóng hiểu được chuyện gì xảy ra, cô sờ mũi, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Hình như cô vừa vô tình làm tan vỡ trái tim của một thiếu nữ rồi thì phải.
Cũng thật khéo, không biết là do Cảnh Thư quá xui xẻo hay là do ông trời sắp đặt, buộc cô ta phải nhìn thấy một cảnh đau lòng này.
Đến bây giờ Khánh Dương mới cảm nhận được một cách sâu sắc nhất cho thân phận nữ phụ của mình, cô chính là một trong những nhân tố tạo ra tình huống cao trào trong phim truyện đó nha.
Hoàng Nam chưa bao giờ chú ý đến sự tồn tại của Cảnh Thư trong cuộc sống của mình nên cũng không có nhiều cảm xúc về những gì mình chứng kiến cho lắm, hắn không suy nghĩ nhiều như Khánh Dương, cũng chẳng quan tâm mình có khiến người nào tổn thương hay không.
Trong lúc Khánh Dương vẫn còn đang chiêm nghiệm lại về vai diễn của mình trong một kịch bản phim ảnh nào đó thì Hoàng Nam đưa mắt nhìn Thành Trung.
Khi hắn ta vừa quay sang liền bắt gặp Hoàng Nam nhếch môi cười lạnh, qua đó có thể cảm nhận được sự đắc ý và khiêu khích của đối phương dành cho mình sau nụ hôn vừa rồi, khiến cho Thành Trung bốc hỏa mà không có cách nào phát tác.
“Chị…”
Đến bây giờ Yến Nhi vẫn không thể tin được vào những gì mình vừa nhìn thấy.
Hành động vừa rồi của Hoàng Nam và Khánh Dương đã hoàn toàn đập tan một chút hy vọng cuối cùng của cô ta.
Có thể những gì diễn ra ở bữa ăn trưa ngày hôm đó là giả, nhưng nụ hôn vừa rồi thì không.
Mọi thứ vô cùng tự nhiên và ăn ý, tựa như đã diễn ra nhiều lần trước đó, không phải là lần đầu tiên.
Ngay cả Thành Trung lúc này cũng cảm thấy như bản thân mình hoàn toàn bị đánh gục, Khánh Dương đã triệt để sỉ nhục hắn, làm sao cô ta có thể công khai hôn người khác trước mặt hắn như vậy.
Đến tận lúc này Thành Trung mới bắt đầu tin rằng Khánh Dương thật sự là một người tàn nhẫn, hoàn toàn đoạn tuyệt mối quan hệ với hắn, không như Yến Nhi nói là dùng chiêu lạc mềm buộc chặt gì đó.
Khánh Dương căn bản không để hắn vào mắt.
“Tôi không biết cô hiểu lầm cái gì, cũng không quan tâm cô và người kia ra sao.
Tôi chỉ biết rằng đây là bạn trai của tôi, cô nên cút ra xa một chút.
Không thì tôi sẽ cho cô biết thế nào là thâm độc thật sự.”
Dựa vào mức độ hiểu biết của Hoàng Nam dành cho Khánh Dương, khi nghe cô nói những lời này hắn biết rằng cô muốn kết thúc câu chuyện ở đây, vì vậy hắn lấy nón bảo hiểm đội lên cho cô và bản thân rồi bắt đầu khởi động xe.
Một màn ồn ào cứ thế kết thúc như vậy.
Đi được một đoạn, Hoàng Nam thấy Khánh Dương không nói gì thì cũng cảm thấy thấp thỏm, kể ra hắn vẫn chưa cho cô một lời giải thích đàng hoàng về chuyện lúc trưa.
Hắn cũng định không kể cho Khánh Dương chuyện này, nhưng cuối cùng lại không ngờ đến chuyện Yến Nhi phát điên, đem mọi thứ đến cáo trạng với cô rồi còn mặt dày bắt cô nhường hắn cho cô ta.
Hắn cũng không ngờ Khánh Dương cũng thản nhiên mà đối đáp với Yến Nhi, tựa như cô đã biết rõ những gì đã xảy ra vậy.
Hoàng Nam không biết chuyện Yến Nhi đã vất vả nghĩ mọi cách cho Khánh Dương biết chuyện, hiện tại hắn chỉ thấy sự bình tĩnh của cô thật là khủng bố, cô có thể giả vờ chuyện gì cũng biết trước mặt hai kẻ kia, nhưng vì sao hiện tại chỉ có hai người bọn họ cô cũng không hỏi hắn chứ.
Hoàng Nam cảm thấy vô cùng bất an.
Hắn bắt đầu thăm dò:
“Dương biết chuyện rồi?”
Hoàng Nam từ từ giảm tốc độ, không để cho âm thanh của gió làm át đi giọng nói của mình.
“Biết cái gì?” - Khánh Dương hỏi lại.
“Chuyện của Yến Nhi lúc nãy.”
“Ừ.
Thật ra thì cô ta hẹn Dương tới quán cafe mà Dương không đi.
Sau đó thì gọi điện thoại bắt Dương nghe cho bằng được.”
Hoàng Nam nghe xong cũng ngạc nhiên không thôi, hắn đã đánh giá quá thấp mức độ biến thái của Yến Nhi rồi.
Xem ra trong những lời hắn đã từng nói với cô ta cũng có vài câu đúng.
Yến Nhi giống như có thâm thù đại hận với Khánh Dương, thậm chí là có đam mê cướp bạn trai của người khác, không những vậy phải làm mọi cách cho người ta biết được mới hài lòng.
Hắn mở miệng muốn nói gì đó nhưng Khánh Dương lại nói tiếp.
“Cũng nhờ vậy mà biết được Nam lại được nhiều em gái chết mê chết mệt như vậy.
Trưa một em, chiều một em, không biết là tối còn có em nào nữa không.
Em nào cũng nguyện chết vì anh Nam cả thôi.”
Hoàng Nam nghe xong mà lạnh hết cả sống lưng, hắn cảm thấy những gì Khánh Dương vừa nói rất có thâm ý.
Nếu như là trước đây khi nghe những lời này hắn sẽ phát hỏa, cảm thấy đối phương đang châm chọc và muốn kiểm soát mình.
Thế nhưng lúc này hắn lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, cuối cùng Khánh Dương cũng chú ý đến những điều này rồi, hắn vẫn còn nhớ cách đây không lâu hắn còn cảm thấy buồn phiền vì cô không thèm quan tâm đến hắn nữa.
Cuối cùng cô cũng ghen rồi, Hoàng Nam cảm thấy vô cùng vui mừng.
“Dương đang ghen sao?”
Hoàng Nam cảm thấy cánh tay đang ôm eo hắn phút chốc cứng đờ, dường như muốn rút tay về, hắn nhận ra nên vội vàng giữ lại.
“Không dám.” - Khánh Dương nói.
“Nhưng Nam chỉ muốn chết vì một em thôi.”
Khánh Dương không trả lời, trong lòng thầm mắng Hoàng Nam lại bắt đầu dùng lời lẽ ngon ngọt dụ dỗ người khác rồi đây.
“Dương muốn biết là em nào không?”
“Không muốn.”
Hoàng Nam không để ý lắm đến việc Khánh Dương không muốn nghe, hắn vẫn tiếp tục nói.
“Em nào lúc nãy mới cưỡng hôn Nam ấy.”
Nếu không phải vì sợ nguy hiểm thì Khánh Dương suýt nữa đã ra tay hành hung Hoàng Nam, ai cưỡng hôn hắn chứ? Lần đầu tiên cô gặp người bị cưỡng hôn mà phản ứng lại nhiệt tình rồi đảo khách thành chủ như hắn đấy.
Nếu như theo định nghĩa này của Hoàng Nam thì hắn đã cưỡng hôn cô ít nhất hai lần rồi, sao những lần đó không tính toán như vậy đi.
Khánh Dương cũng không rõ vì sao tự nhiên mình nổi giận, cô bất mãn lầm bầm:
“Đã nói là không muốn biết rồi.”
Đây có lẽ là lần đầu tiên Khánh Dương tức giận với Hoàng Nam khiến hắn vừa mừng vừa sợ.
Trước lời nói vô tình của cô, Hoàng Nam làm ra vẻ chán nản và thất vọng:
“Buồn thật, Nam bị lợi dụng xong rồi bỏ.”
“Sao? Nam bất mãn đúng không? Bất mãn cũng không cần Nam làm.
Dương đi tìm người khác.”
Khánh Dương đang bực bội không rõ lý do lại bị Hoàng Nam trêu thêm vài câu đã hoàn toàn phát hỏa với hắn.
Cô dứt khoát rút tay về, dùng sức đến mức hắn muốn cũng không giữ lại được.
Hắn nhận ra mình đã chạm đến giới hạn của cô, lập tức nhún nhường, biết điều mà không đùa giỡn nữa.
“Không không không, không ai lợi dụng ai hết.
Lúc nãy là bảo hành tặng kèm vụ diễn xuất lúc trước, Dương muốn sử dụng lúc nào cũng được.
Vô thời hạn.”
Khánh Dương không trả lời Hoàng Nam nữa nhưng cũng không còn tức giận như lúc nãy.
Cô cũng không rõ mình khó chịu vì điều gì, rõ ràng trước đó cô đã biết chuyện của Yến Nhi, thậm chí còn nghe vô cùng vui vẻ, cô cũng đã biết là hắn có nhiều người thích, cũng biết hắn không để bọn họ vào mắt, nhưng cuối cùng cô vẫn không khống chế được mình chú ý đến những điều nhỏ nhặt này.
Cô nén một tiếng thở dài, Hoàng Nam đúng là khắc tinh của cô trong chuyện tình cảm mà, cứ nghĩ là không liên quan thì sẽ không ưu phiền, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy khó chịu đôi chút.
Hoàng Nam dừng xe trước cổng nhà Khánh Dương, cô xuống xe rồi tháo nón bảo hiểm ra đưa cho hắn, cũng không biết mình nên bày ra vẻ mặt gì.
Hắn nhìn gương mặt một nửa giận hờn, một nửa muốn tỏ ra bình thường của cô một cách đầy hứng thú, nhưng không dám thể hiện ra ngoài, nếu không thì hậu quả như thế nào hắn cũng không dám tưởng tượng đến.
Hoàng Nam lấy điện thoại của mình đưa cho Khánh Dương rồi đọc cho cô nghe mật khẩu, cũng không có gì thay đổi so với lần trước.
“Gì đây?”
Khánh Dương nhìn hắn với ánh mắt đầy ngờ vực.
“Cho Dương xem tin nhắn của Nam với Yến Nhi.”
“Dương xem cái này làm gì? Dương cũng không có hứng đọc trộm tin nhắn của người khác”
Khánh Dương tuy nói ra những lời đầy bất mãn nhưng Hoàng Nam thấy chân mày cô cũng dần dãn ra, giọng nói cũng không còn lạnh băng như lúc nãy nữa.
Tuy cô nói vậy nhưng hắn vẫn không từ bỏ, thái độ vô cùng nghiêm túc:
“Đây là Nam mở ra đưa cho Dương xem, không phải là đọc trộm.”
Khánh Dương im lặng nhìn hắn một lúc, thấy thái độ của hắn không có vẻ gì là giả vờ cho có thì mới tin là thật.
Nhưng cô thật sự là người không có nhu cầu kiểm soát nội dung tin nhắn của người khác nên ngay từ đầu đã không muốn đọc những tin nhắn này rồi.
Ánh mắt của Khánh Dương hòa hoãn hơn một chút.
“Dương không thích xem thật, dù sao cuộc gọi đó Dương cũng đã nghe rồi.
Dương không để ý đâu.”
Hoàng Nam nhận ra thái độ của Khánh Dương đã quay về như lúc bình thường nên cũng không còn cảm thấy căng thẳng nữa.
Thấy cô thật sự không cần xem, hắn mới yên tâm cất điện thoại đi.
“Không cần để ý.
Dương cứ xem như là chúng ta diễn tiếp vở kịch hôm trước đi.
Là một người bạn trai tốt thì Nam sẽ không giấu diếm bất kỳ điều gì.”
“Nam nhập vai quá nhỉ?”
Khánh Dương cười nói, vốn chỉ định đùa một chút nhưng Hoàng Nam lại không phủ nhận.
“Ừ, Dương nói không sai.
Nam nhập vai quá rồi, nên đôi lúc không phân biệt được thật giả nữa.”
Khánh Dương bị ánh mắt nghiêm túc của Hoàng Nam làm cho bối rối, cô cảm thấy không thoải mái cho lắm nên liền nhìn đi hướng khác vài giây để ổn định lại tâm trạng của mình.
“Tuần sau khi cuối kỳ rồi, chúc Nam thi tốt nha.”
Hoàng Nam nhận ra Khánh Dương đang lúng túng nhưng cũng không vạch trần cô, hắn cười cười đáp lại:
“Thi thì thi chứ, chúng ta vẫn thi cùng nhau mà, Dương chúc làm gì sớm vậy.”
“Thì thích, được không?”
“Ừ, được hết.”
“Đây là đang diễn vai bạn trai tốt hay là sao vậy?”
“Dương nghĩ cái nào thì là cái đó.”
“Thôi Nam về đi, Dương vào nhà đây.
Đi đường cẩn thận.”
Khánh Dương nói rồi nhanh chóng bước vào nhà, Hoàng Nam chờ cho đến khi Khánh Dương đóng cửa cổng rồi mới quay xe đi về, trên môi vẫn là nụ cười đầy khó hiểu.
Ngược lại với tâm trạng vui vẻ của Hoàng Nam thì Khánh Dương cảm thấy vô cùng ưu sầu, cô không biết đây là lần thứ bao nhiêu bản thân mình đổi chủ đề và im lặng không đáp tất cả những lời nói đầy ẩn ý của Hoàng Nam rồi.
Ban đầu là do cô thấy những lời này quá mức nguy hiểm, không đáng để tin nên thường trực tiếp bỏ qua, thời gian gần đây thì lại cảm thấy không biết đáp lại như thế nào nên liền tìm cách cắt ngang giữa chừng như vậy.
Hoàng Nam cũng chưa từng bất mãn vì điều này.
Bỗng dưng Khánh Dương nhớ đến lời Thùy Linh đã nói với mình lúc chiều: “Làm sao mày biết Hoàng Nam cũng nghĩ như mày? Có khi do thái độ không lạnh không nhạt của mày làm người ta không nắm chắc thôi.” Có thể là Thùy Linh đã đúng, cô cũng chưa từng cho hắn một câu trả lời nào tử tế sau những lần hắn thăm dò cả.
Khi Cảnh Nguyên về đến nhà đã nghe thấy một loạt âm thanh đổ vỡ phát ra từ phòng của Cảnh Thư.
Nhìn thấy cậu xuất hiện, một người phụ nữ trung niên vội vàng chạy đến tìm kiếm sự giúp đỡ.
“Cháu mau vào xem Cảnh Thư một chút, không hiểu ở trường nó gặp chuyện gì mà từ khi về nhà đã nhốt mình trong phòng rồi đập phá hết đồ đạc.
Ông bà chủ hôm nay về trễ nên dì không biết phải làm sao.”
“Dạ để cháu vào xem.
Dì cứ làm việc của mình đi.”
Cảnh Nguyên trấn an người giúp việc của gia đình vài câu rồi bước tới phòng Cảnh Thư, lúc này cửa phòng đã bị khóa lại.
Cậu lắc lắc một cái rồi đập cửa, nói lớn:
“Là anh, em mở cửa ra đi.”
Âm thanh đồ dùng rơi vỡ trong phòng cũng không vì lời nói này của Cảnh Nguyên mà giảm bớt.
Cậu biết mình không thể khuyên nhủ được Cảnh Thư nên liền đến một chiếc tủ gần đó lấy ra chùm chìa khóa dự phòng rồi trực tiếp mở cửa bước vào.
Đập vào mắt Cảnh Nguyên là một căn phòng đã sớm bị làm cho rối tung, đồ vật trong phòng đều bị hất đổ xuống sàn, những vật làm bằng thủy tinh thì đã bị đập vỡ nát.
Cậu hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào Cảnh Thư đang ôm gối ngồi bất động trên giường, đôi mắt sưng đỏ lên vì khóc.
“Em lại làm sao nữa?”
Cảnh Nguyên bước vào phòng rồi đóng cửa lại, tránh cho người giúp việc bên ngoài nhìn thấy rồi lại bàn tán lung tung, cũng không phải loại chuyện tốt đẹp gì.
“Anh mau cút đi.” - Cảnh Thư hét lên, cầm một chiếc gối ném về phía cậu.
Cảnh Nguyên cũng không phải lần đầu tiên nghe được những lời vô lễ này, cậu xem như mình chưa từng nghe thấy, lưu loát tránh khỏi chiếc gối bị ném đến mà dọn dẹp lại căn phòng, bắt đầu từ những mảnh thủy tinh trước, tránh cho Cảnh Thư vì bất cẩn mà giẫm phải.
“Em không nói ra thì làm sao anh giúp em được?”
“Giúp em? Anh mà thật sự muốn giúp em thì bây giờ em đã không đau khổ như vậy rồi? Anh là đồ lừa đảo, hứa không giữ lời.”
Cảnh Thư càng nói càng tức, nước mắt vẫn tiếp tục trào ra, vô cùng đau khổ và bất lực.
Lúc này trong đầu cô chỉ lặp đi lặp lại hình ảnh mà mình vô tình nhìn thấy vào buổi chiều mà thôi.
Cảnh Thư đã từng mê mệt hình ảnh Hoàng Nam lúc chạy xe motor vì lúc đó trông hắn rất ngầu, nhưng lúc này hình ảnh đó như một con dao bén nhọn không ngừng đâm vào tim cô.
Chiều nay cô cũng nhìn thấy Hoàng Nam ngồi trên xe motor, nhưng lại lúc hắn ngồi trên xe và hôn người khác.
“Em nói cái gì vậy? Anh lừa em lúc nào?”
“Anh đã đồng ý giúp em tán đổ chị ta, mà sao đến bây giờ vẫn chưa có kết quả gì?”
Cảnh Nguyên đã dọn xong những mảnh thủy tinh vỡ, cậu nhìn em gái mình bằng ánh mắt đầy bất lực.
Không phải là cậu không muốn làm, nhưng cậu không thể làm được.
“Nhưng cậu ấy không thích anh thì anh làm thế nào được.”
“Vậy thì ít nhất anh phải khiến bọn họ hiểu lầm chứ, anh không làm được cái gì cả.
Bây giờ thì hay rồi, không những tình cảm không phai nhạt mà còn sâu đậm hơn.
Chiều nay bọn họ đã…”
Cảnh Thư nói đến đây thì lại òa khóc, cô ta không thể nào nói ra được hành động đó nữa vì nó quá đau lòng đối với cô.
Cảnh Nguyên khẽ nhíu mày, chiều nay sau khi ôn bài với Khánh Dương xong thì cậu cũng rời khỏi trường nên cũng không biết sau đó cô đi đâu và làm gì, thậm chí cô cũng không có ý định chia sẻ điều đó với cậu.
Không rõ Cảnh Thư đã nhìn thấy những gì mà lại đau khổ đến mức này.
“Bọn họ làm gì?”
Cảnh Nguyên hoang mang hỏi.
Cậu đại khái cũng có thể đoán được là Khánh Dương sẽ gặp Hoàng Nam, nhưng đó không phải là chuyện diễn ra hằng ngày rồi sao, vì sao Cảnh Thư lại kích thích đến như vậy.
“Bọn họ hôn nhau trước cổng trường.”
Cảnh Thư rất khó khăn để nói ra được những lời này.
Cảnh Nguyên nghe xong thì chết sững tại chỗ.
Cậu không dám tin đây là sự thật.
Hoàng Nam và Khánh Dương chẳng phải vẫn chưa xác định mối quan hệ hay sao.
Hay là bọn họ đã sớm qua lại nhưng không công khai cho mọi người biết.
Cảnh Nguyên cảm thấy tim mình như thắt lại, cuối cùng cậu đã phần nào hiểu được cảm giác của em gái mình rồi.
Thấy Cảnh Nguyên im lặng không nói gì, Cảnh Thư đoán rằng cậu cũng đang cảm thấy khó chịu.
Cô vội vàng lau đi nước mắt.
“Anh phải giúp em.
Em mặc kệ chị ta có thích anh hay không, đều không còn quan trọng nữa.
Em muốn bọn họ xảy ra hiểu lầm.”
Cảnh Nguyên trầm mặc nhìn sang Cảnh Thư, trong lòng nảy sinh một chút kháng cự nhưng cũng không quá mạnh mẽ.
“Ngày mai là cơ hội tốt, sau khi xem phim xong, anh phải giữ chị ta được ở trước rạp chiếu phim.
Không biết anh làm thế nào nhưng khi em kéo anh Nam đến thì phải thấy được cảnh thân mật của hai người.
Anh có thể ôm, có thể hôn, anh làm gì cũng được.
Nhưng phải để anh Nam nhìn thấy.”
“Làm sao mà em kéo Hoàng Nam đến đó được?” - Cảnh Nguyên ngờ vực hỏi.
“Em không kéo đến, mà anh ấy vốn dĩ đã ở đó.
Xuất phim của anh chiếu xong là khoảng bảy giờ tối, cứ bảy giờ mỗi tối thứ bảy thì anh Nam sẽ tập gym xong ở phòng tập đối diện rạp phim.
Chắc chắn sẽ gặp.”
Nghe xong lời giải thích của Cảnh Thư, Cảnh Nguyên nhìn cô ta với ánh mắt đầy khiếp sợ.
Cậu không ngờ em gái mình vì theo đuổI Hoàng Nam mà đã sớm nắm rõ toàn bộ lịch trình sinh hoạt của hắn, hệt như một kẻ theo dõi biến thái vậy.
Nếu đây không phải là em gái của mình thì cậu sẽ cảm thấy người này thật là một kẻ đáng sợ, nếu như có ai đó theo dõi và nắm được toàn bộ mọi thói quen sinh hoạt của cậu thì cậu sẽ cảm thấy vô cùng khủng hoảng.
“Thì ra đây mới là mục đích thật sự khi em giúp anh chọn phim và chọn giờ chiếu.” - Cảnh Nguyên nói một cách lạnh nhạt.
“Em đã tính toán rất lâu rồi.
Nếu không vì anh mãi không tán đổ chị ta thì em phải làm như vậy sao?”
“Em cũng biết là cậu ấy không thích anh.
Thì anh làm sao mà thân mật với cậu ấy được.”
Tuy lời Cảnh Nguyên nói ra chỉ là nói đến vấn đề về tính khả thi của kế hoạch nhưng thật ra là do cậu không muốn làm.
“Anh là con trai mà, anh mạnh hơn.
Chị ta có thể chống cự à?”
“Cái đó là ép buộc rồi.”
“Chẳng phải anh cũng muốn sao? Anh thích chị ta mà.”
Trong lòng Cảnh Nguyên lập tức phản đối kế hoạch này của Cảnh Thư.
Nếu làm như vậy thì Khánh Dương nhất định sẽ căm ghét cậu, cậu không muốn.
“Anh không thích ép buộc ai cả.”
“Anh đừng ra vẻ quân tử nữa được không? Anh sợ chị ta ghét anh hả? Anh đừng quên nếu như không nhờ em kêu anh giúp đỡ thì anh có biết đến chị ta không? Ngay từ đầu khi anh bước vào chuyện này thì đã định sẵn kết quả rồi.
Em đã nói với anh là anh đừng có thích chị ta thật lòng.
Nếu anh không có tình cảm thì bây giờ mọi chuyện đã dễ dàng hơn rất nhiều rồi.”
Cảnh Nguyên không thể phủ nhận những gì Cảnh Thư nói.
Đúng vậy, ngay từ đầu là cậu đồng ý giúp đỡ Cảnh Thư thì bây giờ cậu có tư cách gì để từ chối.
Cậu cũng không cao thượng đến mức sợ Khánh Dương và Hoàng Nam hiểu lầm.
Nhưng cậu không muốn thành một kẻ khốn nạn, cậu không muốn Khánh Dương ghét mình.
Lẽ ra ngay từ đầu cậu nên phản đối đến cùng kế hoạch điên rồ này mới phải.
Vẫn còn rất nhiều cách khác để giúp đỡ Cảnh Thư, vì sao cậu lại ngu ngốc mà chọn cách sử dụng tình cảm chứ, tình cảm là một thứ không thể nào kiểm soát theo ý mình được.
“Anh không làm đâu.
Cuộc hẹn ngày mai anh vẫn sẽ đi, nhưng cùng lắm chỉ là Hoàng Nam sẽ thấy bọn anh đi cùng nhau mà thôi.
Không có bất kỳ hành động thân mật nào cả.”
“Anh hai!” - Cảnh Thư tức giận kêu lên.
- “Anh thật sự muốn bỏ mặc em sao?”
“Anh chỉ muốn tốt cho em.
Em không thể với bất kỳ ai cũng cứ làm cách này được.
Không Khánh Dương thì cũng là người khác.
Hoàng Nam không thích em, em không thể dành cả cuộc đời mình chỉ để đi loại bỏ tất cả những người cậu ta thích được.”
“Anh muốn em chết đi thì anh mới vừa lòng đúng không?”
Cảnh Thư nói rồi không kịp để Cảnh Nguyên phản ứng liền rời khỏi giường, chạy đến mở cửa ban công, thật sự muốn nhảy xuống.
Sắc mặt Cảnh Nguyên trắng bệch, cậu buông hết tất cả những gì mình đang cầm trên tay mà chạy đến ôm ngang người Cảnh Thư kéo ngược cô lại vào trong phòng.
“Em điên rồi!”
Cảnh Nguyên quát lớn, lúc này tim cậu vẫn đập thình thịch, chỉ chậm vài giây nữa thôi thì Cảnh Thư thật sự sẽ nhảy xuống.
“Là do anh ép em.”
Cảnh Nguyên vẫn không buông Cảnh Thư ra, sợ cô thật sự vì bị kích thích mà lại nhảy xuống một lần nữa.
Chưa bao giờ trong đời Cảnh Nguyên cảm thấy bất lực đến như vậy, chẳng lẽ không còn cách nào sao.
Cậu không muốn đưa ra sự lựa chọn, một bên là em gái ruột, một bên là người mình thích.
Tại sao cậu phải lựa chọn chứ?
“Không thể làm cách nào khác sao?”
“Không thể.”
Cảnh Nguyên siết chặt tay, cố gắng đè xuống cảm giác khó chịu trong lòng.
“Được rồi, anh đồng ý với em.”.