Cuối cùng Hoàng Nam và Khánh Dương cũng về được lớp của mình, cả lớp lúc này vô cùng ồn ào và náo nhiệt về lời tuyên bố của Nguyên Khang vừa rồi.
Khánh Dương và Hoàng Nam ngồi vào chỗ thì đã thấy Minh Quân và Bảo Huy cũng đang thảo luận rất nhiệt tình.
“Lần đầu tiên trong lịch sử của trường có vụ này nha.
Mà tao thấy nó hơi xàm.” - Minh Quân bày tỏ ý kiến.
“Xàm mà có hiệu quả là được.
Dù sao bọn họ cũng sợ Nguyên Khang, nói thêm mấy lời cũng không mất đi miếng thịt nào mà còn có hiệu quả hơn bữa giờ.” - Bảo Huy đáp.
Khánh Dương không biết mình nên bình luận kiểu gì cho chủ đề vừa rồi.
Cô nên cảm thán gì đó sao? Không rõ nữa.
Chưa bao giờ Khánh Dương cảm thấy việc mình với Nguyên Khang ghét nhau từ nhỏ là một điều may mắn đến như vậy, nếu không thì không rõ lúc này cô nên có tâm trạng gì mới phải.
Nếu như không phải là vì cô quá mức sợ bà Hương, và có ác cảm với Nguyên Khang thì dù cô không có tình cảm gì với cậu ta, với thân phận lúc trước của cô thì nghe những lời này của cậu thì không khác nào như bị người ta tát một cái vào mặt.
Dù sao đó cũng chỉ là nếu như, còn trong thực tế thì cũng không phải là chuyện liên quan đến cô từ lâu rồi.
Ngược lại thì cô lại cảm thấy lo lắng cho Việt Anh, rõ là hôm trước ở Kait cậu nhóc đã thành công mang người đi, thắng đậm - với Nguyên Khang rồi.
Không hiểu vì sao chỉ sau ba ngày mọi chuyện lại thành ra như thế này.
Rồi Việt Anh đâu, cậu nhóc để Nguyên Khang náo loạn ồn ào như vậy mà vẫn không xuất hiện, nếu vậy thì làm sao kịp tranh giành với người ta chứ.
Khánh Dương cảm thấy cậu em nhà mình có vẻ không được ưu ái lắm trong mối tình tay ba này rồi.
Dù cô không chắc liệu khi chú thím của mình biết chuyện thì sẽ có thái độ như thế nào, có thể sẽ không đến mức như mẹ của Nguyên Khang nhưng cũng không khả quan cho lắm.
Gia đình của bọn họ dù sao cũng có địa vị, đối với mấy cuộc tình không trải qua bàn tay sắp xếp như thế này nếu không đụng chạm tới danh tiếng hay lợi ích thì không sao, vô tình lại tạo ra một câu chuyện tình đẹp đẽ để kể lại cho đời sau như của ba mẹ cô, nhưng nếu nó có tác động xấu thì không rõ người lớn sẽ làm ra chuyện gì.
Hoàng Nam từ đầu đến cuối không có phản ứng nào đặc biệt, bỗng nhiên bất thình lình lên tiếng:
“Tự nhiên cảm thấy ghen tị ghê.”
Đáp lại hắn là ba cặp mắt đầy khó hiểu quay sang nhìn chằm chằm.
Như vừa phát hiện ra điều gì đó vô cùng khủng khiếp, Minh Quân hét lên một tiếng, rồi lắp bắp nói:
“Ôi đệt, mày...!mày điên rồi.
Mày muốn được như Thùy Chi hả? Mày thích Nguyên Khang sao? Khánh Dương, cậu đã làm gì mà thằng Nam tuyệt vọng đến mức chuyển qua thích con trai luôn rồi? Hơn nữa lại là kẻ thù truyền kiếp nữa, khẩu vị mày hơi nặng rồi đó Nam.”
Minh Quân vừa dứt lời thì đã bị Hoàng Nam đạp vào ghế một cái.
Bảo Huy thì che miệng cười, còn Khánh Dương lại tặng cho Hoàng Nam một ánh nhìn đầy phức tạp.
“Mày mới điên ấy.” - Hắn nạt lại.
“Chứ sao? Mày còn ghen tị cái gì ngoài cái đó nữa.
Mày muốn Nguyên Khang nói mấy lời đó với mày hả? Trời ạ, làm tao không hiểu vì sao bọn mày lại ghét nhau, thì ra là vừa yêu vừa hận.
Có phải hồi xưa mày thổ lộ với Nguyên Khang rồi bị từ chối nên mới ghi thù đến giờ không?”
“Câm ngay cho tao.”
“Mày không nói rõ thì tao cứ nghĩ như thế đấy.”
Minh Quân ngày càng mạnh miệng khiến cho Hoàng Nam đùng đùng tức giận.
Hắn không nghĩ mình có nghĩa vụ phải giải thích mới Minh Quân, nhưng khi đối diện với ánh mắt đầy sự thông cảm của Khánh Dương, hắn đành phải nói mấy lời.
“Tao thấy vụ tuyên bố này của tên đó cũng hay.
Tao cũng muốn làm vậy mà không được.”
Minh Quân và Bảo Huy, hai người vừa mới buông lời chê bai hành động của Nguyên Khang là nhảm nhí xong thì quyết định im lặng và tự cầu nguyện cho bản thân.
Làm sao bọn họ biết được Hoàng Nam cũng thích trò này chứ.
Trước khi quay lên, Bảo Huy còn tặng cho Khánh Dương một ánh mắt đầy thông cảm, tựa như muốn cổ vũ cô nếu một ngày nào đó Hoàng Nam nổi điên kéo cô ra giữa hành lang và tuyên bố “Cô gái này là của tôi, đụng đến cô ấy là đụng đến tôi” thì hãy thông cảm cho hắn một chút.
Hoàng Nam có sở thích như vậy, bọn họ cũng vừa mới biết như cô thôi.
Khánh Dương thử tưởng tượng đến cảnh Hoàng Nam thật sự làm một trận như Nguyên Khang vừa rồi, không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
Cô không phù hợp với loại hình này đâu.
Có lẽ Hoàng Nam cũng đoán được như vậy, hắn không thấy hành động vừa rồi của Nguyên Khang là một trò hay ho, hắn chỉ cảm thấy ghen tị vì không biết bao giờ Khánh Dương mới đồng ý thành bạn gái của mình để hắn có thể đi nói với người khác cô là của hắn mà thôi.
Tất nhiên thì suy nghĩ thật sự này Hoàng Nam sẽ không chia sẻ cho bọn Minh Quân biết rồi.
“Đừng nhìn Nam như vậy, Nam không làm trò đó đâu.”
“Ừ, như vậy thì tốt.” - Lúc này Khánh Dương mới yên tâm.
Tất nhiên là so với việc tuyên bố trước toàn dân thiên hạ như Nguyên Khang thì Hoàng Nam thích mấy hành động trong bóng tối, nói ít nhưng khiến người ta hiểu (lầm) nhiều hơn.
Ví dụ như trực tiếp ném ra vài cái lệnh cảnh cáo, hay là đánh người để bày tỏ quan điểm, rủ rê dùng bình nước đôi, hoặc là như bây giờ, để cho Khánh Dương mặc chiếc áo mà ai cũng biết là của hắn.
Ừ, như vậy vẫn thiết thực hơn, dù sao Khánh Dương cũng không thích mấy trò màu mè, lòe loẹt.
Ngồi yên chưa được bao lâu thì Minh Quân lại quay xuống, cậu nhíu mày nhìn chiếc áo hoodie màu xanh xám mà Khánh Dương đang mặc một chút rồi nói một cách đầy vô tội:
“Hình như hôm nay cậu mặc áo hơi rộng.”
Bảo Huy nghe xong thì liền đấm Minh Quân một cái, ra vẻ mình học cao biết rộng hơn người bạn này, hùng hồn giải thích:
“Đồ quê mùa, mày không biết đồ oversize à, bây giờ người ta chuộng mặc như vậy đấy.”
“Mày mới là thằng đần, cái áo này là của Hoàng Nam mà.
Nhìn logo trên áo nè, là cái áo mấy năm trước làm thằng Nam nổi tiếng sau một đêm trong giới săn đồ phiên bản giới hạn đó.”
Minh Quân không muốn tiết lộ sự thật sớm như vậy nhưng cậu bị sự vô tư của Bảo Huy làm cho tức chết.
Hoàng Nam bị vạch trần âm mưu, tuy trong lòng có chút chột dạ nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ chính trực.
Khánh Dương bị sự thật Minh Quân vừa tiết lộ làm cho ngại ngùng không thôi, thảo nào mọi người lại nhìn cô bằng ánh mắt khác lạ như vậy, nhất là cái người bị cô chém mấy nhát ở Kait hôm đó.
Thì ra bọn họ đều biết cô đang mặc áo của Hoàng Nam.
Khánh Dương cảm thấy hơi nghi ngờ, đây là trùng hợp hay là do Hoàng Nam cố ý nhỉ.
Có vẻ chỉ như là vô tình thôi, vì hắn cũng đâu đoán được cô sẽ quên mang áo khoác chứ.
Trong lúc khu vực của nhóm Hoàng Nam vẫn còn đang “căng thẳng" vì chủ đề chiếc áo hoodie của Hoàng Nam thì Thùy Chi đã quay về lớp, không thấy Nguyên Khang theo cùng.
Mọi người nhìn thấy Thùy Chi đều vô thức tránh dạt sang một bên, tựa hồ như đã bị lời tuyên bố lúc nãy của Nguyên Khang làm cho sợ hãi.
Thùy Chi dù không muốn bị bắt nạt nữa nhưng ánh mắt đầy mỉa mai xen lẫn châm biếm này của mọi người cũng khiến cô không mấy dễ chịu.
Cô quay về chỗ ngồi, lấy ra một chiếc áo khoác jeans bạc màu rồi mang bước đến bàn của Khánh Dương.
Kể ra đây là lần thứ hai cô đến chỗ của người bạn nhập học cùng ngày với mình này, cùng vào trường một lúc nhưng số phận của hai người lại hoàn toàn đối lập với nhau.
Thùy Chi cũng không mong ước điều gì, cô cũng không muốn được mọi người yêu quý như Khánh Dương, cô chỉ muốn có những ngày tháng yên ổn mà thôi.
“Mình trả lại áo cho cậu nha, cảm ơn cậu nhiều lắm.
Hôm đó chưa kịp nói lời cảm ơn tử tế với cậu.”
Thùy Chi trả lại áo khoác cho Khánh Dương rồi nói lời cảm ơn với cô một cách chân thành.
Dù Khánh Dương có là ai đi chăng nữa thì vẫn là người đã giúp đỡ cô vào thời điểm khó khăn, ân tình này cô vẫn sẽ ghi nhớ.
Khánh Dương nhận lại áo khoác từ tay Thùy Chi, nhẹ nhàng gật đầu với cô bạn.
“Ừ không có gì.”
Chờ đến khi Thùy Chi về chỗ rồi thì bọn Minh Quân mới bắt đầu hỏi thăm chuyện giữa Thùy Chi và Khánh Dương.
Kể từ sau sự kiện vào ngày đầu tiên đi học, bọn họ cũng không ai thăm hỏi gì cô bạn mới kia nữa, chủ yếu là không muốn xen vào chuyện của bên Nguyên Khang, vì vậy khi thấy Thùy Chi trả lại áo cho Khánh Dương thì không khỏi cảm thấy tò mò.
Khánh Dương cũng không giấu diếm gì bọn Minh Quân nên đem chuyện mình đến Kait kể ra một lượt, tất nhiên là tới đoạn cứu Thùy Chi xong thì lại sửa thành Minh Đạt có đánh nhau với nhóm người kia một chút, hoàn toàn không nhắc đến bản thân mình sau chi tiết khoác áo cho Thùy Chi nữa.
Câu chuyện cũng chỉ dừng ở đoạn cô nhìn thấy bộ ba Nguyên Khang, Thùy Chi và Việt Anh giằng co tại cửa ra vào, còn chuyện riêng của cô và Hoàng Nam thì Khánh Dương không nhắc đến.
“Cậu ga lăng hơn hẳn con trai bọn mình luôn đó.”
Bảo Huy không tiếc lời khen ngợi, từ lần đầu tiên nghe đến Khánh Dương qua lời kể của Hoàng Nam, Bảo Huy đã từng khen cô là người nghĩa khí, bây giờ lại là galant.
Hình tượng của Khánh Dương trong lòng Bảo Huy vô cùng tốt đẹp.
“Ồ ra là vậy, hóa ra đó là lý do dẫn đến vụ ẩu đả sáng nay.” - Minh Quân nói.
“Ừ, chuyện gì cũng có lý do của nó thôi.”
Đám Minh Quân đang hóng chuyện giữa chừng thì buộc phải quay lên vì giáo viên đã vào lớp.
Sau khi thi xong cũng không có mấy ai quan tâm đến những bài học nằm ngoài chương trình nữa cả, nhưng vì để dạy cho đủ bài giáo viên vẫn phải lên lớp.
Hoàng Nam không tham gia vào câu chuyện của Khánh Dương và hai người kia, hắn chỉ nghe lời cô kể và xâu chuỗi lại mọi chuyện.
Thì ra lúc hắn nhìn thấy cô là sau khi cùng Minh Đạt đi cứu người quay trở lại.
Hoàng Nam đưa mắt nhìn sang chiếc áo khoác jeans bạc màu Khánh Dương đang cầm trên tay, vô tình nhớ đến bộ váy hở lưng mà cô mặc ngày hôm đó, làm cho mặt của hắn hơi nóng.
Cũng nhờ vậy mà cũng không còn cảm thấy lạnh nữa.
Khánh Dương đang vô cùng khó xử, Thùy Chi trả áo cho cô, vậy là cô có áo khoác rồi.
Nếu thế thì phải trả lại áo cho Hoàng Nam đúng không nhỉ.
Dường như Hoàng Nam được một thế lực tâm linh nào đó mách bảo, hắn cũng chú ý đến chiếc áo khoác được trả về kia.
Khánh Dương có áo khoác rồi, sẽ không trả lại áo cho hắn đấy chứ.
Ngay khi Khánh Dương vừa quay sang, cô còn chưa kịp nói gì thì Hoàng Nam đã cướp lời trước.
“Áo này mỏng lắm, không đủ ấm.
Vẫn là mặc áo của Nam đi.”
“À…, ừ, vậy Dương mượn hết ngày vậy.”
Vào giờ giải lao, Hoàng Nam sau khi nhận một cuộc gọi thì liền rời khỏi.
Khánh Dương cũng không ngồi lại trong lớp mà sang lớp B một chuyến để lên kế hoạch rủ Thùy Linh đi spa làm đẹp vào cuối tuần.
Hiện tại đang là thời gian rảnh, đi thư giãn một chút sau khi thi học kỳ cũng là một kế hoạch không tồi.
Mọi thứ rất nhanh được quyết định, cả hai chọn được một spa có uy tín, thống nhất được giờ rồi trực tiếp gọi tới để hẹn trước.
“Cái kèo hẹn hết mùa thu mới đi được.” - Thùy Linh nói sau khi nhận được email xác nhận lịch hẹn.
“Đi được là mừng rồi.”
Thùy Linh như nhớ ra một số lời đồn thổi mà mình vừa nghe được.
Cô ngả người về phía sau, nhíu mày nhìn Khánh Dương từ trên xuống dưới.
“Nghe đồn mày mặc áo của Hoàng Nam, thì ra là thật.”
Khánh Dương không nghĩ chiếc áo này của Hoàng Nam lại mang nhiều tai tiếng như vậy.
Hơn nữa cô cảm thấy việc mình mặc áo của hắn cũng không đến mức ồn ào như vậy chứ.
“Có cái áo thôi mà mọi người làm thấy ghê quá.”
“Tất nhiên là ghê rồi, trước giờ Hoàng Nam làm gì cho ai đụng vô đồ của mình đâu.
Nhất là cái áo mà làm cậu ta thành danh này đó.”
Thùy Linh học ở trường Silver trước khi Hoàng Nam nhập học nên đối với những tin tức do cô cung cấp thì Khánh Dương hoàn toàn tin tưởng.
Về mặt tổng hợp thông tin trong trường thì khó có người qua được Thùy Linh.
Tuy vậy, Khánh Dương vẫn cảm thấy nghi ngờ.
“Giỡn hoài, Hoàng Nam có nhiều bạn gái cũ như vậy, không lẽ chưa từng cho ai mặc áo khoác của mình sao.” - Khánh Dương nói.
“Không cho nha.
Hoàng Nam có một cái không mặc để sẵn trong tủ đồ ấy, cái đó mới là để cho người khác mượn.
Còn cái mày đang mặc là độc nhất vô nhị rồi.”
Thùy Linh nắm không ít thông tin về các nhân vật nổi tiếng trong trường nên cả chuyện này cô cũng biết.
Khánh Dương không khỏi giật mình, thì ra còn có chuyện như vậy sao, về điều này thì cô chưa từng biết đến.
Khánh Dương nói với Thùy Linh thêm vài câu nữa rồi quay trở về lớp A, nhưng chưa kịp bước vào thì đã thấy Cảnh Nguyên đang chờ mình.
Kể từ lần đi xem phim bị Hoàng Nam bắt gặp đó, cô biết rằng cậu cố tránh mặt mình, cô cũng không có ý định duy trì mối quan hệ lâu dài với người này nên cũng không nghĩ về chuyện đó nữa.
Không ngờ mới đó mà cũng gần nửa tháng rồi.
“Khánh Dương, mình muốn xin lỗi cậu.” - Cảnh Nguyên mở lời trước.
“Về chuyện hôm đó sao? Thôi mình không nhớ tới nữa.
Bỏ qua đi.”
Khánh Dương trả lời một cách hờ hững làm cho tinh thần của Cảnh Nguyên càng thêm suy sụp.
Là bỏ qua, chứ không chấp nhận lời xin lỗi và tha thứ cho cậu.
Cô bỏ qua là vì cô không muốn nhớ đến cậu nữa, hoàn toàn không muốn quen biết với cậu nữa.
Cảnh Nguyên hối hận rồi, lẽ ra cậu không nên làm theo lời Cảnh Thư.
Vở kịch đó không những không giúp được Cảnh Thư mà còn hủy hoại đi một chút tình bạn vốn dĩ đã rất mờ nhạt của cậu và Khánh Dương.
Đây cũng chính là điều khiến cho Cảnh Nguyên hối hận nhất.
Còn Hoàng Nam và Khánh Dương, chính Cảnh Nguyên cũng không hiểu rõ.
Bọn họ vậy mà chẳng hiểu lầm nhau một chút nào, cách bọn họ phản ứng tại ngày hôm đó cũng khác với dự đoán của cậu và Cảnh Thư.
Sau đó bọn họ lại tiếp tục dính lấy nhau, hiện tại Khánh Dương còn mặc áo của Hoàng Nam nữa, không biết đã thân thiết đến mức nào rồi.
Có lẽ ngay từ đầu hai anh em cậu đã đoán sai toàn bộ về mối quan hệ giữa Hoàng Nam và Khánh Dương.
Tất cả những gì anh em cậu nghĩ ra đều mang lại một kết quả hoàn toàn khác, theo cách mà bọn họ không ngờ đến và không thể nào hiểu được.
Khánh Dương cảm thấy mình không còn gì để nói với Cảnh Nguyên nữa liền bước sang một bên, vòng qua cậu để bước vào lớp của mình.
Cảnh Nguyên vẫn muốn vớt vát một chút hy vọng cuối cùng, cậu giữ Khánh Dương lại.
“Tuy rằng mình xúc động mà hành động lỗ mãng nhưng những gì mình nói đều là thật, mình thích cậu.”
Khánh Dương nhìn xuống cánh tay của mình đang bị Cảnh Nguyên giữ lấy, ánh mắt cũng không còn sự ấm áp như lúc đầu.
Cô lạnh lùng giật tay ra, Cảnh Nguyên ban đầu không dám dùng lực, sợ Khánh Dương lại càng thêm tức giận nên cô chỉ cần cố một chút thì đã giật được tay về.
“Mình đã nói với cậu rồi, nếu như còn muốn chúng ta có thể nhìn mặt nhau thì buông mình ra.
Nhưng cậu đã không làm theo.”
“Lúc đó mình xúc động quá, thật xin lỗi.
Cậu cho mình một cơ hội được không, cho mình theo đuổi cậu, cạnh tranh với Hoàng Nam.”
Hoàng Nam vừa quay trở lại lớp thì lại chứng kiến Cảnh Nguyên đòi cạnh tranh với mình.
Hắn biết ngay mà, nếu hắn thật sự để mọi chuyện diễn ra tự nhiên thì toi đời, may mà hắn đã kịp hành động trước, không cho tên này cơ hội để chen vào.
Hoàng Nam làm như người mà Cảnh Nguyên sống chết đòi cạnh tranh kia không phải là mình.
Hắn vẫn duy trì sự tự tin như ngày trước, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ thay đổi thất thường như trước mặt Khánh Dương sáng nay mà ung dung bước đến bên cạnh cô.
Hắn quét mắt nhìn tình địch của mình ở phía đối diện với ánh mắt khinh địch một cách vô cùng rõ ràng.
Nếu như phải chấm điểm về độ nguy hiểm của những tình địch tiềm năng thì trong mắt Hoàng Nam, Cảnh Nguyên đứng cuối bảng, kẻ đáng gờm nhất vẫn là tên nhóc ở Kait hôm nọ.
Vì hắn biết tên nhóc đó giống mình, có kinh nghiệm, có kỹ năng, lại còn có thể nhìn ra và thích con người thật của Khánh Dương.
Thành Trung là một trò hề nhưng lại hơi dai dẳng.
Còn Cảnh Nguyên này thậm chí chẳng có tí uy hiếp nào.
“Muốn cạnh tranh công bằng sao? Được, tôi với cậu cùng theo đuổi Khánh Dương.”
Hoàng Nam chính thức khiêu chiến với Cảnh Nguyên, cậu còn chưa kịp trả lời thì Khánh Dương đã lên tiếng.
“Không có cạnh tranh gì cả.”
Lời nói của Khánh Dương khiến cho Hoàng Nam và Cảnh Nguyên đều sửng sốt nhìn cô.
Khánh Dương không quan tâm đến ánh mắt của bọn họ, cô nói tiếp:
“Cảnh Nguyên, mình không có tình cảm với cậu.
Sau chuyện hôm đó, mình không thể nào cư xử với cậu bình thường như lúc trước được nữa.”
Hoàng Nam như mở cờ trong bụng, hắn muốn cười lớn nhưng không dám, phải diễn một vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên mà nhìn Khánh Dương, hoàn toàn là một trà xanh phiên bản nam điển hình.
Tiện ghê, hắn tuy không đánh giá cao Cảnh Nguyên nhưng cũng không ngờ người này bị Khánh Dương tự tay quét bay như vậy.
Hắn cũng biết Cảnh Nguyên đã sớm chọc tức Khánh Dương rồi, nhưng tên này vẫn là một người mang đến cho người ta cảm giác rất nghiêm túc và chừng mực, vì vậy hắn lo là cô sẽ không dễ dàng thẳng thắn từ chối cậu như thế.
Cuối cùng thì vẫn là Khánh Dương phũ phàng hơn Hoàng Nam nghĩ nhiều.
Cảnh Nguyên bị từ chối tận hai lần, đành phải mang một gương mặt thất thần không còn một chút sức sống nào quay trở về lớp.
Hoàng Nam thấy tình địch đã bị thổi bay xong, trong lòng tràn đầy phấn khởi.
Hắn lại đeo lên chiếc mặt nạ vui vẻ từ sáng đến giờ đuổi theo Khánh Dương về chỗ ngồi.
“Nếu vậy thì Dương đồng ý chuyện của chúng ta rồi đúng không?”
Hoàng Nam còn đang suy nghĩ làm sao mình lại may mắn như vậy thì liền bị Khánh Dương dội cho một gáo nước lạnh, buộc hắn phải lại nhìn nhận sự thật đau lòng này.
“Ai nói?”
“Chứ Dương nói với Cảnh Nguyên là không cần cạnh tranh mà.”
“Ừ thì cậu ta không cần tham gia thôi, chứ đâu có nói gì Nam đâu.
Dương vẫn chưa trả lời Nam nha.”
Hoàng Nam thở dài một tiếng đầy não nề, Khánh Dương nhìn người bên cạnh lúc nãy vẫn còn đang hăng hái, lúc này lại như một quả bóng đã bị xì hơi thì âm thầm cong môi cười nhẹ.
Đến bây giờ cô mới biết Hoàng Nam còn có nhiều hình ảnh mà cô chưa từng nhìn thấy như vậy đấy.
Tuy rằng Hoàng Nam mừng hụt nhưng hắn cũng không buồn quá lâu.
Như vậy cũng tốt, nếu bây giờ Khánh Dương đồng ý thì mới làm ảnh hưởng đến kế hoạch đã chuẩn bị trước của hắn.
Hoàng Nam nhớ ra kế hoạch ban đầu của mình, hắn lấy ra một tấm thiệp mời màu đen ra đưa cho Khánh Dương.
“À, ba mẹ của Nam gửi Dương nè.”
Khánh Dương nhận lấy tấm thiệp màu đen được thiết kế tinh xảo trên tay, trên thiệp còn được in sẵn tên của cô trên đó, không phải là tên ba mẹ của cô.
Điều này khiến Khánh Dương cảm thấy sửng sốt không thôi.
Cô chỉ là bạn học của Hoàng Nam, không ngờ cũng có vinh dự được ba mẹ của hắn mời đi dự tiệc kiểu này mà không qua người lớn trong nhà.
“Đây là sự kiện gì vậy?”
“Cũng không có gì, chỉ là một buổi tiệc tối thôi, do ba mẹ của Nam cùng với một số nhà khác chủ trì.”
“À.”
“Hôm đó Dương có bận gì không?”
“Không, hôm đó cũng là ngày thường trong tuần mà.”
“Nếu vậy thì tối hôm đó Nam đến đón nhé?”
“Ừ.”
Khánh Dương nhìn lại thời gian tổ chức trên tấm thiệp mời một lần nữa, thứ tư tuần sau, không phải là tròn mười này kể từ khi Hoàng Nam tỏ tình với cô ở Kait sao? Thì ra hắn đã sớm có chuẩn bị cả rồi, cô cứ như vậy mà đi theo sắp xếp của hắn.
Tiếc là khi sập bẫy rồi mới biết là mình bị gài, thật là buồn quá đi thôi.
Khi Khánh Dương nhận lời thì Hoàng Nam mừng thầm trong lòng.
Hắn đã đoán đúng, ba mẹ của Khánh Dương vẫn không nói cho cô biết về bữa tiệc này dù thiệp mời đã phát đi đầy đủ từ hơn một tuần trước, chứng tỏ họ không muốn dẫn Khánh Dương đi cùng, nói đúng hơn là vẫn chưa muốn giới thiệu cô với giới truyền thông.
Hoàng Nam đã sớm nghi ngờ, hắn muốn Khánh Dương cũng đến bữa tiệc đó, nhưng không hiểu vì sao hắn lại có cảm giác ba mẹ của cô sẽ không dẫn cô theo, vì vậy nên mới nhờ ba mẹ của mình mời riêng cô đến.
Nhớ lại cả quá trình chuẩn bị cho tấm thiệp này, Hoàng Nam không khỏi cảm thấy đau đầu.
Khi đó là đang trong giờ ăn tối, sau khi cân nhắc suy nghĩ một hồi hắn mới dám hỏi:
“Buổi tiệc sắp tới cho con xin riêng một tấm thiệp mời được không? Con muốn mời bạn.”
“Mời Khánh Dương à?” - Bà Hà cười hỏi.
Hoàng Nam không nghĩ tâm tư của hắn thoáng chốc đã bị bà Hà vạch trần như vậy.
Hoàng Nam không sợ trời, không sợ đất, mạnh mẽ gật đầu thừa nhận.
“Yên tâm, thiệp mời của gia đình bên đó là gửi đi đầu tiên đấy.”
Hoàng Nam bị những lời nói đầy tính châm chọc của ông Thanh làm cho mất mặt.
Hắn đương nhiên biết rằng buổi tiệc này sẽ mời gia đình Khánh Dương.
Trước đây đúng là Hoàng Nam không quan tâm tới chuyện kinh doanh của gia đình, nhưng từ sau biến cố đó thì hắn cũng tìm hiểu đôi chút.
Tất nhiên là không thể nào bỏ qua được thương vụ hợp tác vô cùng lớn giữa gia đình của hắn và cô, có thể xem là một trong những dự án quan trọng nhất của nhà hắn trong năm năm tới.
Vì vậy nên buổi tiệc này không thể thiếu gia đình của Khánh Dương được.
Chỉ là sau khi Hoàng Nam tìm hiểu thì liền biết được rằng sau khi về nước được một năm thì trong các buổi tiệc lớn nhỏ của giới thượng lưu thì ba mẹ cô đều đi một mình, có vẻ như chưa muốn công khai danh tính của Khánh Dương với mọi người.
Vì vậy hắn sợ rằng lần này cũng vậy nên muốn dự phòng một chút.
“Nhưng lỡ họ không dẫn cậu ấy theo thì sao? Ba mẹ làm thêm dùm con một cái thiệp thôi.”
Ông Thanh và bà Hà trao đổi ánh mắt với nhau, trực giác nuôi con nhiều năm của bọn họ mách bảo rằng Hoàng Nam đang có gì đó vô cùng mờ ám.
“Vì sao con lại sợ Khánh Dương không đến? Con đang có âm mưu gì đúng không?” - Bà Hà hỏi một cách ngờ vực.
“Mẹ cứ nghĩ oan cho con.
Con chỉ muốn gặp cậu ấy thôi.”
Bà Hà vẫn thấy Hoàng Nam rất đáng nghi nhưng cũng không hỏi gì thêm, dù sao thì cũng chỉ là in thêm một cái thiệp, cũng không tốn nhiều thời gian, hơn nữa thì ở buổi tiệc quan trọng toàn là người lớn như vậy thì hắn có thể làm được cái gì chứ.
Có khi là chỉ muốn gặp người thương nhiều hơn một chút mà thôi.
“Thôi được rồi.
In thêm thì in thêm.
Con tốt nhất là đừng có làm trò gì quá đáng.
Có ba mẹ người ta ở đó, không khéo bên họ ác cảm với con thì không ai cứu nổi con đâu.”
Hoàng Nam vẫn cảm thấy vô cùng oan ức, nhưng dù sao hắn cũng xin được riêng một tấm thiệp cho Khánh Dương nên cũng không dám kỳ kèo thêm gì nữa.
Bà Hà đồng ý với Hoàng Nam xong thì lấy điện thoại ra để nhắn tin cho thư ký của mình chuẩn bị.
Được giữa chừng thì bà dừng lại quay sang nhìn Trường Vũ, người vẫn đang tập trung ăn cơm.
“Vũ ơi, con có muốn xin riêng cho ai không để mẹ nhắn luôn một lần.”
“Danh sách khách mời có tập đoàn Vạn Đạt không mẹ?”
“Có.”
“Dạ vậy thôi, con không cần xin thêm.”
Trường Vũ vừa trả lời xong thì bà Hà lại nhìn Hoàng Nam rồi lắc đầu một cái như muốn ám chỉ hắn nên noi gương anh trai của mình, bình tĩnh như vậy chứ không lo lắng sốt vó lên như hắn.
Hoàng Nam vô cùng muốn đập bàn giải thích với ba mẹ của mình rằng là do anh em bọn họ khác nhau.
Trường Vũ với cô gái anh ta thích vẫn còn chưa thoát khỏi tình trạng bạn bè bình thường nữa, nếu người đó đến thì càng vui, không thì cũng không có gì thay đổi.
Còn hắn với Khánh Dương đã sắp tu thành chính quả rồi, hắn còn đang chờ cô đồng ý nữa thôi, mà hôm đó lại chính là một ngày quan trọng vì vậy không thể nào thiếu sót.
Tuy nhiên Hoàng Nam chỉ nghĩ như vậy chứ không nói ra, hắn phải chờ đến khi được cầm tấm thiệp trên tay thì mới yên tâm được.
Sau khi bữa tối kết thúc và quay trở lại phòng ngủ, bà Hà mới hỏi ông Thanh về chuyện của Hoàng Nam lúc nãy.
“Nếu mà bọn họ biết chúng ta gửi thiệp riêng cho con gái họ thì có kỳ không nhỉ? Em cứ thấy thế nào đó.
Đã mời gia đình họ rồi gửi riêng cho con gái của họ nữa.”
“Không sao, anh thấy Doanh với Trà đều là người dễ tính.
Họ không nghĩ nhiều đâu.
Nếu có gì thì sẽ là hai đứa nhỏ bối rối một chút thôi, cũng không phải là người lớn chúng ta.”
“Hay là em báo cho họ trước ta? Chứ có vẻ như bên đó chưa muốn giới thiệu con gái với mọi người đâu.
Lỡ như chúng ta làm ảnh hưởng gì đến chuyện nhà của bọn họ nữa.”
“Ừ, vậy cũng được.
Báo cho họ trước một tiếng cũng tốt.
Hai ngày nữa anh có một cuộc họp với bên đó, để anh nói cho.”
Bà Hà nghe xong thấy cũng hợp lý, vậy thì bà yên tâm rồi.
Khi Khánh Dương về đến nhà thì đã cảm thấy trong nhà mình có thêm người.
Cô vừa mở cửa bước vào trong thì đã bị bà Trà đưa đến trước mặt một nhóm người.
Trên bàn trong phòng khách bày ra đủ loại bản vẽ, giấy tờ, và thước dây.
Khánh Dương hoàn toàn cảm thấy mờ mịt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Cuối cùng con cũng về rồi, lại đây, để bọn họ lấy số đo để đặt lễ phục nào.”
“Lễ phục? Để làm gì vậy mẹ?”
Khánh Dương bị nhóm người xoay vòng vòng, dựa theo lời nói của bọn họ mà giơ tay nhấc chân một cách vô thức để lấy số đo.
“Để dự tiệc, thứ tư tuần sau có một buổi tiệc quan trọng.
Ba mẹ sẽ dắt con đi.
Đến lúc làm quen với mọi người rồi.
Mấy bộ đầm của con tuy cũng đẹp nhưng lại không phù hợp với loại tiệc kiểu này.”
Khánh Dương cảm thấy thế giới của mình như sụp đổ, thứ tư tuần sau, làm sao lại trùng hợp như vậy.
Từ thái độ của mẹ mình và cả việc bà gọi riêng nhà thiết kế đến để chuẩn bị lễ phục thì Khánh Dương có thể tưởng tượng ra tầm quan trọng của buổi tiệc này.
Tất nhiên nếu là bình thường thì cô có thể vui vẻ đồng ý đi cùng, không có vấn đề gì cả.
Nhưng tối hôm đó cô đã đồng ý với Hoàng Nam là sẽ tham gia tiệc của gia đình hắn rồi.
Tuy rằng hiện tại cô chưa có câu trả lời, nhưng cô không muốn làm hắn thất vọng, hôm đó là một ngày quan trọng của cả hai người bọn họ, cho dù câu trả lời của cô là gì đi nữa thì cô đều phải đến.
Khánh Dương im lặng quan sát bà Trà bận rộn tới lui, bà hết xem bản vẽ thì lại đi thảo luận với nhà thiết kế, bỗng dưng cô không biết phải mở lời như thế nào.
Đây là lần đầu tiên mang Khánh Dương đến một buổi tiệc lớn nên bà phải dành nhiều thời gian để chuẩn bị hơn so với bình thường.
Khánh Dương không tìm được cơ hội để nói chuyện, cuối cùng đành phải nuốt hết những lời mình muốn nói xuống bụng, chờ đến khi bên công ty chuẩn bị lễ phục về hết rồi mới nói với bà Trà.
“Buổi tiệc hôm đó con không tham gia được đâu.
Con có hẹn trước vào hôm đó rồi.”
“Hẹn gì? Không thể dời được sao?”
Cũng rất lâu rồi Khánh Dương mới cảm thấy khó mở lời với mẹ của mình như vậy.
Cô cảm thấy vô cùng có lỗi, cô không muốn làm cho mẹ của mình thất vọng, nhìn thấy bà chuẩn bị nhiều thứ như vậy, cô cũng không nỡ.
Nhưng mà cô cũng không thể từ chối Hoàng Nam.
“Hẹn này không hủy cũng không dời được.”
Bà Trà khẽ nhíu mày.
Bà bắt đầu cảm thấy nôn nóng.
Bà không nghĩ mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, một buổi tiệc được tổ chức vào ngày thường trong tuần thì còn trùng được với ai chứ.
Tuy nhiên bà Trà cũng không nghi ngờ con gái của mình tìm lý do để từ chối, bà biết rõ tính cô, tính tình Khánh Dương không bài xích mấy kiểu tiệc tùng như thế này, tất nhiên cô cũng không sợ hãi hay lo lắng.
Dù vậy, thái độ của bà cũng không lạc quan lên thêm được bao nhiêu.
“Thật sự không thể dời lại sao? Bữa tiệc này rất quan trọng, có mời cả bên bác với chú con nữa, mẹ đang định dịp này giới thiệu con chung với mấy đứa Mocha luôn cho đỡ bỡ ngỡ.
Chúng ta không phải là bên chủ trì, với cương vị là khách mời thì có thể gặp những người mà nhà chúng ta hay qua lại để làm quen từ từ, như vậy thì sau này con sẽ không bị ngộp.”
“Con hiểu ý của mẹ, nhưng mà do con lỡ nhận lời bên kia trước.
Nếu như con biết trước thì con sẽ từ chối họ rồi.”
Bà Trà khẽ giật mình, có lẽ vợ chồng bà cũng có lỗi một phần.
Thật ra thì thiệp mời đã được gửi đến từ lâu rồi, nhưng vợ chồng bà vẫn còn mãi đang cân nhắc liệu có nên cho Khánh Dương tham gia hay không, do dự mãi nên vẫn không nói cho cô biết.
Thế mà ngay khi vừa quyết định thì lại xảy ra chuyện này.
Ông Doanh về đến nhà thì liền bắt gặp bầu không khí căng thẳng của vợ và con gái.
Ông ngồi xuống ghế sofa, nghe hai người phụ nữ trong nhà thuật lại mọi chuyện một lượt.
Ông biết với tính cách của Khánh Dương thì nếu như cô chấp nhận hủy hẹn với bên kia thì đã nói ngay từ đầu rồi, không cần phải nói qua nói lại nhiều lời như vậy.
“Thôi không sao, dù sao ba mẹ cũng dạy con là hứa phải giữ lời mà.
Nếu con đã hẹn với bên kia trước thì cứ đi bên đó đi.
Dù sao cũng không phải chỉ có duy nhất buổi tiệc tuần sau, không lần này thì còn lần khác.
Lần sau nhớ ưu tiên cho ba mẹ đó biết chưa?”
“Dạ con biết rồi, cảm ơn ba mẹ nhiều lắm.
Lần sau chắc chắn sẽ đi chung với hai người, đi mỗi tuần đều được.”
Khánh Dương cảm thấy như được cứu rỗi, cô mừng đến mức nhảy cẫng lên, vẫn là ông Doanh chiều cô nhất.
Bà Trà vẫn còn một chút bất mãn, bà nhìn chồng mình với ánh mắt đầy trách móc, đấy, lại chiều hư con gái nữa rồi.
“Còn mấy bộ lễ phục em đặt hàng hết rồi.”
“Thì để lần sau mặc thôi.” - Ông Doanh cười nói.
“Tới lúc đó lỗi thời rồi thì làm sao?”
“Khi đó chúng ta lại đặt tiếp đồ mới.”
Bà Trà nhắc đến chuyện lễ phục làm cho Khánh Dương sực nhớ ra một chuyện quan trọng, hình như cô cũng chưa biết mình sẽ mặc gì vào buổi tiệc ngày hôm đó.
May mà mẹ cô đã đặt sẵn lễ phục cho cô rồi, vô cùng thuận tiện.
Trong phút chốc Khánh Dương liền quên đi sự việc tội lỗi vừa nãy, cô vội vàng nó:
“Bộ lễ phục đó con vẫn sẽ mặc mà.”
“Hừ, tiện cho con quá nhỉ?” - Bà Trà không giấu được sự bất mãn.
“Đi mà mẹ, để đó cũng phí rồi lỗi thời như mẹ nói.
Dù sao con cũng chưa biết hôm đó mặc gì, sẵn tiện giờ có đồ mẹ chuẩn bị cho con sẵn rồi.”
“Ừ, con hay quá, sẵn tiện mấy đôi giày với phụ kiện mẹ đặt con nhận hết luôn đi.
Còn lịch hẹn làm tóc với make-up nữa, con tiện tay dùng luôn một lần là vừa khớp.”
“Hì hì, con sẽ dùng hết, không sót một cái nào, bảo đảm không phí tiền của mẹ.”
Khánh Dương cười nói một cách vô tội.
Ông Doanh không biết làm sao với sự tức giận của vợ nhưng vẫn muốn nuông chiều con gái, ông đành phải đứng ra hòa giải.
“Thôi được rồi, con lên phòng nghỉ ngơi đi, bảy giờ xuống ăn tối.
Bây giờ ba mẹ cần nói chuyện riêng một chút.”
“Dạ được, dạ được, ba mẹ cứ tự nhiên.”
Khánh Dương nói rồi chạy như bay lên phòng, may quá, vấn đề khó khăn nhất trong ngày của cô đã được giải quyết, ngay cả những lo lắng vụn vặt như lễ phục cũng được xử lý luôn còn tặng kèm thêm lịch hẹn làm tóc và trang điểm miễn phí, Khánh Dương cảm thấy mình quá lời sau vụ này.
Chờ cho đến khi Khánh Dương đã lên phòng, ông Doanh mới nói với bà Trà.
“Em biết hôm nay sau khi họp xong anh Thanh nói gì với anh không?”
Ông Doanh kể lại cho bà Trà nghe toàn bộ những gì ông và ông Thanh đã trao đổi với nhau về vụ chiếc thiệp mời thứ hai kia.
Sau khi nghe xong, một chút tức giận lúc nãy của bà Trà hoàn toàn được tiêu tan toàn bộ, bây giờ chỉ còn lại cảm giác buồn cười.
“Ôi hai đứa nhỏ này.
Thật tình.
Mà em biết thằng bé này không nhỉ?”
“Thì là thằng bé đợt anh kể có gặp ở nhà mình đó.
Cũng được lắm.
Tuy bằng tuổi Khánh Dương nhưng trông khá trưởng thành, cũng chừng mực và lễ phép.
Hình như trước đó em cũng có kể là thấy thằng bé đưa Khánh Dương về mà.”
“À ra là cùng một người hả.
Cũng được khá lâu rồi đúng không?”
“Ừ, lâu rồi.
Anh thấy hợp hơn con trai của Hương bạn em đấy.”
“Em biết rồi, em biết anh vẫn luôn bất bình về vụ hứa hẹn của bọn em mà, nhưng anh yên tâm, giờ em không còn muốn nghe ai nhắc đến cậu ta nữa.
Sau này cũng chừa cái tật hứa bậy bạ luôn.”
“Ừ.
Thật ra thì hồi xưa lúc anh kể về Khánh Dương thì bên chị Hà cũng có ý muốn hỏi anh mà cuối cùng có vẻ nhận ra như vậy không đúng lắm nên không hỏi nữa.
Hóa ra bây giờ lại thế này, thôi cứ để mọi chuyện tự nhiên vậy.”