Sau khi bắt đầu mối quan hệ yêu đương nghiêm túc với Hoàng Nam thì vòng tròn bạn bè của Khánh Dương cũng được mở rộng không ít, mà đa phần trong số đó đến từ nhóm bạn của hắn.
Ban đầu Hoàng Nam cũng không muốn để một đám con trai đến tìm Khánh Dương làm quen, hắn thấy như vậy đối với cô mà nói thật sự là một điều vô cùng phiền phức.
Hắn cũng không muốn cuộc sống của bọn họ có quá nhiều sự biến động so với lúc trước chỉ bởi vì cả hai xác nhận mối quan hệ với nhau.
Nhưng dù đã cân nhắc rất cẩn thận nhưng Hoàng Nam lại không thể ngăn cản được một đám nhóc con lớp dưới thân thiết của mình tìm đến Khánh Dương.
Thoạt đầu Khánh Dương cũng có chút bất ngờ với sự nhiệt tình của lũ nhóc này, nhưng cô cũng cảm thấy không có gì là phiền phức cả, thậm chí còn vui vẻ làm quen và kết bạn cùng bọn họ nữa.
Khánh Dương biết mối quan hệ của Hoàng Nam rất rộng, ngoài bọn Minh Quân ra vẫn còn rất nhiều người cô chưa từng biết đến.
Ví dụ như nhóm của Phúc Nguyên ở câu lạc bộ Esport hay là một hội bạn bí ẩn nào đó của hắn ở Kait hôm nọ, mà thành viên duy nhất cô đã từng gặp qua một lần là Đức An ở hành lang lớp học hôm trước.
Khánh Dương không phải là người nhút nhát, cũng không gặp vấn đề về mặt giao tiếp xã hội nên cô cũng không cảm thấy phiền phức như những gì Hoàng Nam đã lo lắng.
Cô chỉ là cảm thán đôi chút mà thôi.
Trước đây Khánh Dương chưa từng làm quen hay tiếp xúc nhiều với bạn bè của những người yêu cũ của mình trừ khi đó là người mà cả hai cùng quen biết.
Còn Hoàng Nam, bằng một cách nào đó, trên mọi phương diện đều mang đến cho cô những lần đầu tiên khó giải thích.
Đối với đám nhóc lớp vẫn theo đuôi Hoàng Nam mà nói thì Khánh Dương chính là một sự tồn tại khá thú vị, bọn họ chưa từng thấy đàn anh của mình đối xử với một người nào đó đặc biệt như vậy.
Hơn nữa Minh Quân và Bảo Huy cũng vô cùng thân thiết với cô, vì vậy đám nhóc nhanh chóng nhận định rằng đây là một nhân vật vô cùng quan trọng, bắt buộc phải kết thân mặc cho Hoàng Nam cố gắng ngăn cản.
Thời gian trôi qua khá nhanh, chẳng mấy chốc đã đến buổi tiệc hồ bơi vào ngày cuối năm.
Đây là một sự kiện ăn chơi giải trí do hội học sinh tổ chức riêng, kéo dài một ngày một đêm, hoàn toàn không liên quan gì đến nhà trường.
Vì Hoàng Nam là người phụ trách chính nên vô cùng bận rộn, gần tới ngày tổ chức sự kiện, Khánh Dương càng ít có cơ hội gặp mặt hắn.
Vào ngày sự kiện diễn ra thì Hoàng Nam như hoàn toàn bốc hơi khỏi cuộc sống của Khánh Dương vậy.
Nhưng cô cũng không cô đơn vì đã có Thùy Linh và cả một nhóm bạn của hắn bên cạnh rồi.
Buổi tiệc bắt đầu vào lúc giờ tối, kết hợp giữa tiệc buffet và lễ hội âm nhạc, kéo dài cho đến gần nửa đêm.
Vì để thuận tiện cho việc sẽ bị đẩy xuống hồ bơi bất kỳ lúc nào nên mọi người đều mặc sẵn đồ bơi bên trong trước, bên ngoài sẽ mặc tạm một loại trang phục đơn giản để thuận tiện cho việc ăn tối và chơi trò chơi lúc đầu.
Cho đến tận tối nay Khánh Dương mới lờ mờ cảm nhận được sự khác biệt sau khi chính thức làm quen với một nhóm nam sinh khối dưới thân thiết với Hoàng Nam là như thế nào.
Ở buổi tiệc này, cô hoàn toàn không cần phải làm gì cả, ngay cả Thùy Linh là bạn thân của Khánh Dương cũng được hưởng ké phúc lợi này.
“Hai chị thích ăn gì? Để tụi em đi lấy cho.”
Phúc Nguyên tự hào là người đầu tiên gặp gỡ Khánh Dương trong nhóm, ngày đó cậu vô cùng thức thời mà gọi to hai tiếng chị dâu, dù bị Hoàng Nam vì thẹn thùng mà đánh cho vài cái nhưng cậu vẫn cảm thấy bản thân mình có sự vượt trội kỳ lạ, hơn hẳn những người khác một bậc.
Vì vậy, cậu nhóc cảm thấy sau bọn Minh Quân thì ở đây cậu chính là người thân thiết với Khánh Dương nhất nên chủ động đưa ra lời đề nghị.
Khánh Dương nhìn một đám nhóc đang chờ đợi câu trả lời của mình thì không khỏi cảm thấy khó xử, cô cũng không cần được đối xử đặc biệt như thế đâu mà.
“Thôi mọi người cứ đi lấy cho mình đi, chị tự lấy được rồi.” - Khánh Dương cười nói.
“Vậy sao được? Anh Nam không có ở đây thì tụi em phải chăm sóc cho chị chứ.”
Phúc Nguyên vội vàng phản bác.
Khánh Dương cười một tiếng.
Cô không rõ đám nhóc này học những điều này từ đâu ra, có phải là do Hoàng Nam dặn dò hay là bọn họ đã quen làm như vậy với những người yêu cũ trước đây của hắn rồi hay không.
Tuy nhiên sự nhiệt tình này cô cũng không thể nhận được, dù sao sự quan tâm này của bọn Phúc Nguyên dành cho cô cũng là nhờ Hoàng Nam mà có được, những chuyện nhỏ nhặt thì không sao, nhưng không phải cứ chuyện gì cũng để bọn họ làm cho mình như thế.
“Không cần thật mà.
Tụi chị cũng muốn đi dạo một vòng xem có món gì nữa.”
Khánh Dương nói rồi đẩy Thùy Linh một cái để cô bạn hùa theo với mình.
Thùy Linh hiện tại đang không tập trung cho lắm.
Cô bắt đầu cảm thấy hối hận khi chọn ngồi cùng bàn với Khánh Dương rồi, đây chính là một sai lầm.
Vì sao cô lại quên mất chuyện nếu ngồi cùng bàn với Khánh Dương cũng đồng nghĩa với sẽ ngồi cùng bàn với Minh Quân chứ.
Thùy Linh cảm thấy không thoải mái cho lắm.
Cô còn đang cân nhắc có nên quay về khu vực của lớp mình hay không thì đã bị Khánh Dương ra hiệu.
“Ừ, tụi chị cũng muốn tự đi xem hơn.” - Thùy Linh lên tiếng.
Phúc Nguyên khá thất vọng, vậy là lỡ mất một cơ hội rồi.
Thật ra với bọn Phúc Nguyên mà nói, bọn họ không phải đối xử tốt với Khánh Dương vì cô là bạn gái của Hoàng Nam, trước đây bọn họ còn không hứng thú với những người yêu cũ của hắn nữa.
Khánh Dương là trường hợp đặc biệt.
Mà sự đặc biệt này bọn họ chỉ vừa mới nhận ra cách đây vài ngày.
Chị dâu của bọn họ cũng không phải nhân vật bình thường như những người khác.
Thật ra lúc đầu khi chưa biết gì về Khánh Dương, bọn Phúc Nguyên cũng hơi lo lắng.
Dù sao giữa bọn họ và Hoàng Nam không phải chỉ là sinh hoạt cùng câu lạc bộ mà thỉnh thoảng còn kết bè kết phái đi đánh nhau nữa.
Tuy không tính là dân anh chị, cũng chỉ là giải quyết mâu thuẫn, xung đột trong trường và trường khác mà thôi, nhưng người ngoài nhìn vào sẽ không thấy như vậy.
Phúc Nguyên đã từng có bạn gái nên cũng biết rằng có rất nhiều nữ sinh sẽ không chấp nhận được điều này.
Những cô gái hiền lành tốt bụng sẽ lập tức đánh đồng bọn họ với những kẻ đầu đường xó chợ, đam mê bạo lực, toàn là những kẻ xấu xa.
Nếu không phải Hoàng Nam từng đứng đầu toàn khối thì không biết bọn họ còn bị nói xấu đến mức nào nữa.
Điều này thật là oan ức, nhưng cũng không phải cứ giải thích thì con gái sẽ hiểu.
Phúc Nguyên vô cùng lo lắng, cậu không biết sau khi Khánh Dương biết chuyện thì có ép Hoàng Nam không được qua lại với bọn họ nữa hay không.
Nếu như phải nhận hết tiếng xấu về mình và để cho Hoàng Nam vào vai ngây thơ vô tội thì bọn họ cũng không có gì oán trách, nhưng mà vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Trong lúc bọn Phúc Nguyên còn đang suy nghĩ liệu có nên giúp Hoàng Nam gánh lấy hết những điều tai tiếng này hay không thì đã có một sự kiện nhỏ xảy ra giúp cho bọn họ giải quyết được khúc mắt trong lòng mình.
Vài ngày sau khi Hoàng Nam công khai người yêu trên mạng thì đám anh trai xã hội của mối tình trước đó của hắn lại tìm đến hỏi tội vì hắn lại một lần nữa làm tổn thương trái tim của nữ thần trong lòng bọn họ.
Bằng một sự trùng hợp vi diệu nào đó thì sự kiện ấy diễn ra ngay sau giờ sinh hoạt câu lạc bộ Esport của Hoàng Nam và bọn Phúc Nguyên.
Lúc đó Khánh Dương cũng ra về cùng bọn họ, vô tình gặp trúng ngay cảnh này.
Trước sự bối rối và lo lắng vì bị người khác phát hiện chuẩn bị làm chuyện xấu của Phúc Nguyên thì Hoàng Nam đã quay sang nói với Khánh Dương:
“Anh cần đi đánh nhau một chút, chắc cũng không lâu đâu.
Hay là em quay lại sảnh ngồi chờ cho đỡ mỏi chân.”
Phúc Nguyên và cả bọn nghe xong thì toát mồ hôi hột.
Anh hai à, tụi em biết anh tự tin và dày dặn kinh nghiệm nhưng loại chuyện như thế này không ai nói ra trực tiếp như vậy đâu, mà phải nói giảm nói tránh một chút.
Anh nói ra như vậy không sợ chị dâu sợ hãi hoặc chán ghét mà đá anh luôn ư?
Thế nhưng bọn Phúc Nguyên chưa lo lắng được bao lâu thì lại bị câu trả lời của Khánh Dương làm cho ngơ ngác.
“Không lâu thì em đứng đây chờ cũng được.
Mà ở đâu vậy?”
Bọn Phúc Nguyên há hốc mồm nhìn Hoàng Nam với Khánh Dương đối đáp với nhau, phản ứng này có gì đó sai sai thì phải.
“Cũng gần đây thôi.
Nếu mà em không thấy phiền thì đi cùng luôn nhé?"
“Vậy đi, đỡ phải quay lại trường đón em.”
Đến lúc này thì bọn Phúc Nguyên hoảng hốt thật sự.
Khánh Dương còn muốn đi xem Hoàng Nam đánh nhau nữa, thật là khủng bố.
Hay là do cô vẫn chưa biết mọi chuyện thật sự diễn ra như thế nào nhỉ.
Không lẽ là do Hoàng Nam nói giảm nói tránh gì đó lừa Khánh Dương tin chăng.
Có khi nào sau khi xem xong thì cô trực tiếp đá hắn luôn hay không.
Bọn Phúc Nguyên cảm thấy tương lai của Hoàng Nam vô cùng tăm tối.
Cuối cùng cho đến khi sự việc đó kết thúc, Khánh Dương còn cùng bọn họ đi ăn lẩu cho đến tận khuya.
Bọn Phúc Nguyên chờ mãi, chờ mãi nhưng vẫn không thấy Khánh Dương tức giận.
Thậm chí lúc nãy cô còn đứng xem rất bình thản, tựa như những gì mình đang chứng kiến chỉ là một hoạt động bình thường mà không có gì xấu xa hay tội lỗi cả.
Phúc Nguyên cảm thấy Hoàng Nam vô cùng may mắn khi có được một người bạn gái như Khánh Dương, cũng mừng cho hắn khi không phải trải qua tình huống đau đầu và oan ức như mình.
Nhưng cũng cảm thấy vô cùng ghen tị.
Vì sao Hoàng Nam làm việc xấu thì không bị người khác trách mắng.
Còn cậu thì chung hội chung thuyền với hắn thì lại bị người khác nói là không lương thiện và chính trực chứ.
Phúc Nguyên vô cùng sầu não.
Sau ngày hôm đó, Khánh Dương cảm thấy bọn Phúc Nguyên nhiệt tình với mình hơn hẳn, thiếu điều xem cô như là chị gái trong nhà mà đối xử tận tình, khiến cô có chút choáng ngợp, không rõ mình đã làm gì khiến cho bọn họ thay đổi thái độ đột ngột như vậy,
Khánh Dương không biết chỉ với việc không có phản ứng gì đặc biệt của mình khi thấy Hoàng Nam tụ tập đánh nhau lại khiến cho bọn Phúc Nguyên ngưỡng mộ mình không dứt, vì vậy khi bị cô từ chối lòng tốt của mình lại khiến bọn họ vô cùng thất vọng.
Một nam sinh khác trong nhóm của Phúc Nguyên vẫn không từ bỏ cơ hội.
“Hay là bọn em lấy món nướng cho hai chị nha, ở đó giờ đông lắm, lại toàn khói nữa, rất ngột ngạt và bị bám mùi.
Hai chị cứ xem những món khác, còn khu vực đồ nướng thì tụi em lo nha.”
Nam sinh đó nói đến mức này thì Khánh Dương cũng không tiện từ chối nữa, cô đành phải gật đầu đồng ý.
Sau đó cả nhóm tách nhau ra để bắt đầu công cuộc chọn món của mình.
Ở trên sân khấu cũng đã bắt đầu những tiết mục biểu diễn đơn giản dạo đầu, chuẩn bị cho một đêm vô cùng cuồng nhiệt.
Trái với không khí vui vẻ, ồn ào và náo nhiệt ở khu vực sân khấu và tiệc buffet bên cạnh hồ bơi, lúc này ở ban công lầu hai cách đó không xa, Hoàng Nam đang ngồi một mình trước một hệ thống màn hình camera đồ sộ, đủ để quan sát toàn bộ những gì đang diễn ra ở bên dưới.
Hoàng Nam không có biểu cảm gì đặc biệt, hắn nhìn qua một lượt các góc quay xem có gì bất thường hay nguy hiểm xảy ra trong buổi tiệc bên dưới hay không, đồng thời mở nhóm chat ra kiểm tra xem những tiết mục biểu diễn đã sắp xếp ổn thỏa chưa.
Tạm thời thì các nhóm nhảy, ca sĩ tự do đã đến đầy đủ.
Cũng không có ai hủy hẹn hay dời lịch, mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát.
Hoàng Nam nén một tiếng thở dài, tình hình vẫn ổn.
Hắn rời khỏi vị trí ngồi của mình mà bước đến phía lan can, nhìn xuống bên dưới.
Hoàng Nam nhìn quanh một vòng, cố tìm hình ảnh của Khánh Dương ở trong biển người đông đúc bên dưới.
Bỗng nhiên có người vỗ vai hắn, Hoàng Nam hơi nghiêng đầu nhìn sang Đức An không biết đã xuất hiện bên cạnh mình vào lúc nào.
“Tiếc nuối vì không tham gia à?”
Đức An cười hỏi.
Cậu đưa cho hắn một chiếc hộp nhựa trong suốt, bên trong là một số món ăn đơn giản.
Hoàng Nam nhận lấy, hắn nhìn Đức An với ánh mắt đầy kỳ quái, từ khi nào tên này lại quan tâm hắn như thế nhỉ.
Chẳng lẽ là muốn nhờ vả gì sao.
“Đừng nhìn tao với ánh mắt như vậy.
Là Khánh Dương gửi cho mày.”
Hoàng Nam nghe xong liền kiểm tra lại điện thoại một chút, quả nhiên là có tin nhắn từ Khánh Dương.
Chủ yếu là nhắc nhở hắn ăn uống đầy đủ, nếu có thể thì cố gắng sắp xếp chút thời gian xuống tham gia cùng bọn họ.
Hoàng Nam cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, hắn trả lời tin nhắn của cô xong rồi cũng bắt đầu ăn để lót dạ.
Nếu Khánh Dương không nói, Hoàng Nam cũng quên mất mình cũng cần phải ăn tối.
Thời gian trôi qua khá nhanh, mới đó mà cũng đã trễ rồi.
Hoàng Nam có một tật xấu mà Khánh Dương chỉ vừa mới nhận ra thời gian gần đây.
Một khi hắn đã rơi vào trạng thái tập trung cao độ thì thường mất đi nhận thức về thời gian, vì vậy những ngày gần đây hắn thường xuyên bỏ bữa.
Khánh Dương cảm thấy mình có nhắc thì cũng vô dụng, chi bằng trực tiếp mang đồ ăn đến cho hắn thì hiệu quả hơn nhiều.
“Tiếc thì có tiếc, nhưng tao là ban tổ chức mà.” - Đến lúc này Hoàng Nam mới trả lời câu hỏi của Đức An.
Đức An tặc lưỡi, cậu lắc đầu đầy chán nản.
“Năm nào mày cũng làm ban tổ chức hết, rồi chơi được bao nhiêu đâu.
Tội gì phải tự mình làm.
Mày thuê hết dịch vụ rồi thì để bọn họ lo.
Nhìn mày tao hết ham vào hội học sinh.”
“Thuê thì thuê nhưng tao không quản thì lỡ có chuyện gì thì sao.
Với lại hội học sinh có quy định mỗi người phải đứng ra tổ chức một sự kiện gì đó trong năm đó thôi.”
Hoàng Nam có cảm giác mình là một kẻ bị ám ảnh về sự hoàn hảo.
Một khi đã liên quan đến mình thì hắn sẽ bị ám ảnh, luôn muốn mọi chuyện chỉn chu và chất lượng hết mức có thể, tuyệt đối không thể có bất kỳ sai sót nào xảy ra.
“Mày nhìn thằng anh tao đi.
Hồi đó cũng trong hội học sinh mà ngoài phá trường phá lớp thì có làm được gì đâu.
Mà cũng có ai nói gì được ông ta chứ.
Với lại tao nghĩ mày không làm gì cũng không có ai dám nói gì mày.
Mỗi số tiền nhà mày rót vào cái trường này thì đủ nhét vô mồm cho tụi nó câm miệng.”
Hoàng Nam không phản ứng gì với những gì Đức An vừa nói.
Hắn cũng không biết tại sao mình lại làm những việc này một cách nghiêm túc như vậy nữa.
Thật ra cũng không ai ép hắn làm, có lẽ là vì hắn muốn làm mà thôi.
“Tao với anh mày không giống nhau.”
“Tất nhiên rồi, ông ta là một tên điên, còn mày thì có thể xem là bình thường.
Mà mày làm nhiều như vậy là do vẫn còn để ý tới chuyện hồi đó hả?”
Hoàng Nam ngẩn người mất một lúc, chuyện hồi đó mà Đức An nhắc đến xảy ra cũng khá lâu về trước.
Cũng là sự kiện khiến hắn đột nhiên thay đổi, không còn ăn chơi quậy phá nữa mà quyết định quay về làm con ngoan trò giỏi.
Một câu chuyện hoàn toàn của riêng hắn, một vấn đề khiến hắn vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng dù đã nhiều năm trôi qua, một đoạn ký ức hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện tình cảm.
Sự kiện đó cũng không nhiều người hiểu rõ, hầu hết mọi người đều biết những gì đã diễn ra nhưng không ai biết rằng chuyện này đánh một đòn mạnh vào tâm lý của Hoàng Nam đến mức nào.
Vào thời điểm đó, ngoài ba mẹ của hắn ra thì không một ai hay biết rằng hắn đã sớm thay đổi thành một con người hoàn toàn khác.
Đức An vô tình biết được cũng là vì cậu cũng từng là thành viên trong nhóm dự bị của cuộc thi đó với Hoàng Nam.
Hồi cấp hai Hoàng Nam từng tham gia một cuộc thi về lập trình dành cho học sinh trung học.
Nội dung liên quan đến lắp ráp và lập trình cho mô hình Lego, một loại hình tương đối mới mẻ.
Đức An cũng tham gia đội tuyển này, cậu phụ trách lắp ráp cùng với những người khác, còn Hoàng Nam thì phụ trách về phần lập trình.
Không nằm ngoài dự đoán của bọn họ, cuộc thi đó Hoàng Nam đã mang về giải nhất cho trường Silver.
Trường Silver là trường quốc tế, thường không tham gia những cuộc thi do bộ giáo dục tổ chức.
Đó là năm đầu tiên bọn họ tham gia và cứ thế dành được hạng nhất trong khi trường Silver chưa từng có lịch sử đạt giải hay được biết đến về những hạng mục như vậy.
Hoàng Nam là người duy nhất trong đội biết lập trình, hắn cũng không trải qua trường lớp huấn luyện gì đặc biệt, mà còn là một cái tên hoàn toàn mới và cũng là người nhỏ tuổi nhất trong một cuộc thi cho học sinh từ lớp đến lớp này nên đã thu hút được nhiều sự chú ý.
Hắn dần trở nên nổi tiếng, cũng có đủ loại bài báo tâng bốc, phỏng vấn này kia.
Đối với một người sinh ra trong nhung lụa, lại có tài năng thiên phú, cuộc sống thuận lợi dễ dàng như Hoàng Nam thì một chút thành tích này như tiếp thêm năng lượng, biến hắn từ một con người tự tin trở nên kiêu căng và ngạo mạn.
Đó chính là thời điểm Hoàng Nam cảm thấy vui vẻ và tự mãn nhất, tựa như trên đời này không có điều gì có thể khiến hắn thất vọng, một cuộc tình huy hoàng kia đã sớm không còn mấy ấn tượng nữa, hắn đã tìm được niềm vui mới.
Cảm giác chiến thắng và đứng trên người khác này mới thật sự là điều khiến hắn cảm thấy bị mê hoặc.
Mọi chuyện cứ mãi thuận buồm xuôi gió như vậy cho đến một ngày nọ, có một bài báo về thân phận của Hoàng Nam được đăng lên mạng.
Đức An còn nhớ đại khái tiêu đề của bài viết đó, "Chân dung rich kid của tập đoàn HTC: Quán quân trẻ tuổi nhất của cuộc thi Robotics là ai?".
Đó cũng là một bài báo bình thường, giật tít tiêu đề trên mạng mà thôi.
Chỉ là sau bài viết đó có nhiều người bắt đầu tìm hiểu về thân phận của Hoàng Nam.
Người ta bắt đầu nhận ra rằng hắn thật ra là con nhà giàu, học trường quốc tế, rồi đi rêu rao thành tích đó chắc chắn là dùng tiền mà có được, giải thưởng đó là do gia đình hắn mua về, hoàn toàn phủ nhận năng lực của hắn.
Hoàng Nam có một giai đoạn suýt nữa thì phát điên vì chuyện này.
Hắn từ trên đỉnh cao danh vọng bị người ta đạp ngã xuống đất vô cùng đau đớn.
Hắn tức giận, phẫn nộ, điên cuồng phản bác trong sự bất lực.
Hắn từng hack hết các tài khoản bình luận chê bai mình, cũng từng cãi nhau với cư dân mạng thâu đêm suốt sang.
Dù làm thế nào đi nữa thì người ta vẫn một mực không tin rằng hắn có tài năng.
Lần đầu tiên trong đời Hoàng Nam nhận ra rằng thân phận chính là một loại bất lợi.
Không có tiền thì bị khinh thường, có tiền thì lại bị phủ nhận.
Hắn đã nỗ lực như vậy vì sao không một ai chịu đánh giá một cách công bằng, mà người ta có thể quy chụp mọi thứ chỉ vì hắn sinh ra trong một gia đình giàu có cơ chứ.
Kể từ đó Hoàng Nam vô cùng chán ghét khi có bất kỳ ai gọi hắn bằng một chức danh nào đó kiểu như thiếu gia của tập đoàn HTC hay là con trai của Phan Minh Thanh.
Sau đó Hoàng Nam đã bắt đầu có một loại quyết tâm vô cùng to lớn, hắn sẽ làm cho người ta nhớ đến tên của mình, chứ không phải là con trai của một ai đó hay là thiếu gia của một gia đình nào đó.
Cũng vì vậy mà hắn quay trở lại học hành nghiêm túc, lên kế hoạch cho cuộc đời của mình và làm nhiều chuyện mà nếu như là người khác, ở trong hoàn cảnh của hắn sẽ không tự làm khổ bản thân như hiện tại.
Nhắc lại sự kiện kia, tâm tình của Hoàng Nam có chút không tốt.
Hắn không phủ nhận những gì Đức An vừa nói.
“Ừ, tao vẫn còn nhớ.”
“Haiz, nếu tao là mày tao cũng bực.
Nhưng mà mày đày đọa bản thân mình làm gì với cái bọn ghen ăn tức ở đó.
Do tụi nó ghen tị nhà mày giàu còn thi được giải này kia nên mới nói vậy thôi.
Còn mày cứ tập trung làm mấy cái này, không sợ à?”
“Sợ gì?” - Hoàng Nam ngạc nhiên hỏi Đức An.
Hắn có gì để sợ sao.
Đức An nhíu mày, cậu nhìn xuống buổi tiệc ồn ào bên dưới.
Lúc này bữa tối cũng đã sớm kết thúc.
Hiện tại chủ yếu là lúc mọi người thưởng thức đồ uống, nghe nhạc và chơi trò chơi.
Toàn bộ thức uống sử dụng đêm nay đều không có cồn nhưng được pha chế theo hương vị như cocktail và mang đến cảm giác như đang uống rượu và bia, cũng tạo được chút cảm giác chân thực.
“Tao cảm thấy Khánh Dương cũng được nhiều người chú ý.
Mấy buổi tiệc kiểu này là cơ hội tốt, mày thì trốn biệt trên này.
Không sợ sao?”
“Không.”
Hoàng Nam trả lời ngay mà không cần suy nghĩ.
Hắn cũng không thiếu tự tin đến mức như vậy.
Ngoài những tên phiền phức mà hắn đã từng dằn mặt ra thì những kẻ còn lại Hoàng Nam chẳng bận tâm một chút nào.
Hắn cũng không phải là loại người vì yêu mà hóa rồ, sinh ra cảm giác hoang tưởng về sự nguy hiểm với toàn bộ sinh vật có giới tính nam xung quanh Khánh Dương.
Hoàng Nam cảm thấy việc gì cũng nên có lý trí, không phải là hắn không ghen, nhưng hắn vẫn phân biệt được đối tượng nào có sức uy hiếp, còn lại thì đều là ruồi muỗi, không đủ để hắn lo lắng.
Nếu như Hoàng Nam cư xử theo cách mà Đức An nghĩ hắn nên làm, lúc nào cũng vì lo lắng và ghen tuông vớ vẩn mà kè kè theo Khánh Dương rồi lại làm mấy hành động vô nghĩa như kiểm soát hay là ép buộc cô không được nói chuyện với người này, không được mặc đồ kiểu kia thì chỉ sợ khiến cô chán ghét mà chấm dứt với hắn luôn.
Điều Hoàng Nam thật sự quan tâm là sự an toàn của Khánh Dương, dù sao cũng có hắn ở đây thì mấy chiếc vệ tinh không có năng lực chiến đấu kia thì có thể làm được gì chứ.
Vì vậy đối với những gì Đức An vừa nói, Hoàng Nam cũng không bị tác động.
Hơn nữa, Hoàng Nam tin rằng nếu như một mối quan hệ xuất hiện rạn nứt và đổ vỡ thì cách hành xử đó chỉ khiến mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn và chẳng thể cứu vãn được.
“Mày đang bị tự tin thái quá à?” - Đức An cười hỏi.
Cậu vẫn cảm thấy Hoàng Nam không giống như người bình thường.
Nếu như cậu có một người bạn gái như Khánh Dương chắc cậu stress đến chết mất, lúc nào cũng thấp thỏm, lo lắng và bất an.
Chứ chẳng như Hoàng Nam lại ung dung như hiện tại, dường như chẳng có một chút lo lắng nào.
“Thật ra thì bọn tao cũng hơi khác với bình thường.
Mày không hiểu đâu.”
Hoàng Nam cũng không có ý định giải thích chi tiết với Đức An, chỉ tóm gọn trong một câu đủ ý là được.
Đức An bĩu môi, Hoàng Nam lại khoe khoang rồi, trông thật là đáng ghét.
Như nhớ ra chuyện gì đó, Đức An lại hỏi.
“Bọn mày quen nhau cũng được vài ngày rồi, khi nào thì ra mắt hội của thằng anh nhà tao vậy?
“Ra mắt? Tại sao tao phải ra mắt mấy lão ấy?”
Hoàng Nam đã ăn xong, hắn đặt chiếc hộp rỗng lên bàn rồi lấy một tờ khăn giấy lau tay, không quên ném lại cho Đức An vài câu hỏi đầy sự khó chịu.
“Đừng nói mày quên vụ cá cược rồi nha.”
Hoàng Nam rủa thầm một tiếng, hắn lại quên béng vụ cá cược với bọn Tuấn Minh.
Đây là lần thứ hai rồi.
Có lẽ vì hắn thật sự không xem trọng vụ cá cược này là bao.
Tự nhiên lúc trước lại nổi hứng đồng ý với mấy ông anh này làm gì, bây giờ lại phiền phức như vậy.
“Tao đồng ý để chiều ông anh nhà mày thôi.
Nếu không cho anh ta cơ hội phục thù thì anh ta không để yên đâu.
Chứ tao chả quan tâm mấy.” - Hoàng Nam hờ hững đáp.
Đức An dành một giây mặc niệm cho anh trai nhà mình.
Trong khi Tuấn Minh xem đây là một vụ cá cược để đời, dồn hết sinh mạng, tiền bạc, niềm tin và hy vọng vào thì Hoàng Nam lại chẳng buồn nhớ đến.
“Vụ đó cũng nhiều tiền mà.
Mày không để tâm thật à?”
“Tao cũng không thua mà.”
Hoàng Nam chắc chắn mình không thua, nghĩa là hắn và Khánh Dương sẽ bên nhau nhiều hơn sáu tháng.
Còn Tuấn Minh cũng rất tự tin rằng anh ta sẽ thắng vì anh ta tin chắc rằng Khánh Dương sẽ đá Hoàng Nam sớm thôi.
Ai cũng có lý lẽ của riêng mình, Đức An hoang mang cực độ, cuối cùng thì bên nào mới đúng nhỉ.
Cậu cũng muốn tham gia nhưng vì sao cảm thấy mông lung quá, không biết nên về phe nào đây.
“Mày chắc chắn đến vậy sao?”
“Ừ.
Tao rất có niềm tin rằng lần này tao sẽ quen rất lâu.”
Hoàng Nam cười nói trong lúc nhắn tin với Khánh Dương.
Đức An không quan tâm đến chuyện Hoàng Nam vừa nhắn tin vừa nói chuyện với mình, cậu nói tiếp:
“Ôi đừng nói trước mày ơi, không có gì là mãi mãi hết.
Mày nói trước coi chừng bước không qua.”
Động tác soạn thảo tin nhắn của Hoàng Nam đột ngột dừng lại, hắn cũng giật mình trước những lời mình vừa nói ra.
Thì ra đến một ngày hắn cũng nghĩ về độ dài của một mối quan hệ, rằng hắn sẽ bên cạnh ai đó rất lâu nữa.
Trước đây Hoàng Nam chưa từng nghĩ đến điều này.
Hắn không thích tính trước, không muốn đưa ra kỳ hạn cho các cuộc tình của mình, thậm chí chưa từng nghĩ đến chuyện lâu dài hay mãi mãi.
Không ngờ đến một ngày hắn cũng thốt ra được những lời này như vậy.
Hoàng Nam không xem trọng lời Đức An cảnh báo, hắn cười một tiếng đầy khinh thường rồi đáp.
“Tao không tin mấy chuyện tâm linh đó đâu.
Đừng hù tao.”
Đức An cảm thấy không tốt lắm.
Dù cậu chưa hoàn toàn nghiêng về một phe nào, nhưng không hiểu sao cậu lại có một dự cảm xấu, Hoàng Nam sẽ bị những lời hắn nói hôm nay quật cho một trận đầy đau đớn.
Đức An lắc đầu thật mạnh, cố gắng xua đi suy nghĩ quái gở kia ra khỏi đầu mình.
Cậu lại nhìn xuống bữa tiệc bên dưới, lúc này Khánh Dương đang trò chuyện cùng nhóm bạn của Hoàng Nam, xung quanh vẫn không thiếu một vài ánh mắt của các nam sinh khác đang nhìn đến.
“Mày không sợ chuyện lúc trước lặp lại sao?”
Đức An nhắc về Hải Yến, đây cũng chính là lý do khiến cậu tìm gặp hắn tối hôm nay.
Khi Đức An nhắc đến quá khứ huy hoàng kia, biểu cảm của Hoàng Nam không mấy thay đổi.
Hắn nói:
“Đừng so sánh Khánh Dương với chị ta.
Tao không thích.
Hơn nữa chị ta cũng không có tư cách gì để được nhắc đến ở đây.”
Hoàng Nam im lặng một chút, ngay khi Đức An vừa định nói gì thì hắn lại tiếp tục.
“Nếu như có một ngày nào đó giữa tao và Khánh Dương xảy ra chuyện gì thì đó sẽ là vấn đề của riêng tụi tao mà thôi.
Sẽ không vì một ai khác.”
“Rồi rồi.
Tao chỉ lo cho mày thôi.
Với lại lão Khải về nước rồi, mày biết chưa?”
Đức An nghĩ rằng mình đã mang đến cho Hoàng Nam một thông tin thú vị, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không mấy quan tâm.
Tựa như người mà Đức An nhắc đến là một cái tên hoàn toàn xa lạ, chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của hắn vậy.
“Thì sao? Liên quan gì đến tao?”
“Ừ thì coi như mày đã hoàn toàn bỏ qua cái quá khứ đó rồi đi.
Nhưng mà thằng anh tao đang lên kế hoạch xử lão Khải.
Hồi đó khi mày gặp chuyện thì ông ta còn đi du học, không tự tay trả thù được cho mày.
Bây giờ nghe tin lão Khải về nước thì ông ta lại lên cơn rồi.
Mày biết đó, thằng anh nhà tao đôi lúc sẽ bị quá khích.
Mẹ tao thì sức khỏe không tốt, anh tao mà gây họa gì thì chắc mẹ tao vào viện mất.
Vậy nên mày khuyên nhủ giúp tao với, coi như là vì sức khỏe của mẹ già nhà tao đi.”
Đức An nói một cách bất lực.
Gia đình cậu cũng hoàn cảnh, tuy rằng vô cùng giàu có nhưng sức khỏe mẹ cậu không tốt cho lắm.
Sau nhiều lần bị Tuấn Minh làm cho kích động thì mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn.
Lần gần đây nhất là khi anh ta đi du học về và tuyên bố mình yêu con gái của tội phạm giết người hàng loạt thì mẹ của bọn họ đã suýt nữa tắt thở ngay tại chỗ vì quá mức tức giận.
Hiện tại mất một thời gian dài điều dưỡng và chăm sóc thì mới dần được cải thiện.
Nếu bây giờ Tuấn Minh vì tình nghĩa anh em xã hội với Hoàng Nam mà làm ra chuyện gì đó điên rồ với Hồng Khải thì sợ rằng mẹ của bọn họ sẽ không thể chịu đựng được mất.
Thật ra thì Hoàng Nam khá thân thiết với gia đình bọn họ, nhưng nếu Tuấn Minh bị kích động mà giết người hay làm gì đó vi phạm pháp luật thì lại là một câu chuyện khác.
Dù hơi chạnh lòng nhưng Đức An vẫn phải công nhận Tuấn Minh rất quý Hoàng Nam, anh ta xem hắn như em trai ruột của mình vậy.
Với những gì Hồng Khải đã làm với hắn năm đó, nếu như Tuấn Minh không đi du học thì cũng không biết sẽ làm ra chuyện động trời gì nữa.
Bây giờ Hồng Khải quay lại rồi, chắc chắn Tuấn Minh sẽ không để yên.
“Thật sự tao chẳng còn quan tâm gì tới mấy chuyện của hai năm trước nữa.
Về nói với anh mày vậy đi, không cần phải trả thù dùm tao.
À mà thôi, để tao tự nói.
Vậy nha.
Vụ này để tao lo.”
Hoàng Nam nghĩ một hồi rồi chốt hạ.
Nếu như Đức An có thể dễ dàng thuyết phục được Tuấn Minh thì còn phải tìm hắn nhờ vả sao.
Vấn đề quan trọng sống còn của mình được giải quyết khiến Đức An nhẹ nhõm hơn hẳn, lúc này cậu mới nghĩ đến những chuyện khác.
“Thật ra thì tao lo lão ấy lại tìm mày kiếm chuyện nữa đó.
Hồi đó vụ này cũng rùm beng cả lên.
Tao nghĩ lão còn cay mày lắm.”
Tâm trạng của Hoàng Nam bất chợt trầm xuống.
Thật ra sự việc năm đó cũng không được giải quyết một cách êm ấm.
Sau khi lừa Hoàng Nam bất thành, Hải Yến lại tìm về Hồng Khải đề tính toán cho rõ ràng.
Cô ta không thể nào chịu thiệt như vậy.
Cuối cùng cô ta quyết định kéo Hồng Khải xuống vũng nước này cùng với mình.
Không cần Hồng Khải mang ra dù dọa, chính Hải Yến tự mang chuyện đó đi tố cáo với công an.
Dù trước đó Hồng Khải rất tự tin gia đình gã có thể dùng tiền đè xuống vụ bê bối này, sự thật cũng chứng minh gã đã đúng, nhưng tổn thật lại kinh khủng hơn những gì gã có thể tưởng tượng.
Cuối cùng dưới sức ép của gia đình Hồng Khải, Hải Yến dù đã lấy được một khoản tiền không nhỏ nhưng buộc phải về quê sinh sống, không được tiếp tục ở lại thành phố này nữa.
Còn Hồng Khải thì bị gia đình đưa sang nước ngoài chờ cho mọi chuyện dần lắng xuống.
Bây giờ có lẽ đã đến thời điểm an toàn nên quyết định quay trở lại.
Hoàng Nam cảm thấy mệt mỏi, vì sao lại là lúc này.
Không cần Đức An cảnh báo, Hoàng Nam cũng biết Hồng Khải sẽ quy hết toàn bộ những tai họa mà gã gặp phải khi đó là trách nhiệm của hắn dù hắn không làm gì cả.
Thậm chí hắn lại là nạn nhân của gã nữa.
Hoàng Nam không quan tâm, cũng không sợ Hồng Khải sẽ làm gì mình.
Khi đó hắn còn nhỏ đã không sợ người này, bây giờ lại càng không sợ.
“Mặc kệ anh ta.
Anh ta có thể làm gì được tao chứ?”
“Đúng là anh ta không làm gì được mày.
Nhưng tao sợ anh ta sẽ đụng đến Khánh Dương.”
“Khánh Dương không phải là chị ta, tao cũng không phải là tao của năm đó nữa.”
“Ừ, tao hiểu ý mày.
Nhưng mày vẫn nên cẩn thận.
Tao nghĩ mục đích cuối cùng của lão ta là làm cho mày đau khổ, sống không bằng chết ấy.
Nên cũng không phải là nhắm đến Khánh Dương, mà sẽ tìm cách tác động và chia rẽ bọn mày.
Kiểu vậy.”
“Cảm ơn đã cảnh báo.
Tao sẽ khuyên nhủ anh mày.
Còn lại thì không cần phải bận tâm đâu.”.