Giang Hoành đã bị dọa đến mất hết hồn vía, ôm chặt lấy cổ người vừa ôm hắn, run run nói: “Đa tạ, đa tạ….Ta có thể tự bước đi.”
Hai má trắng nõn của tiểu thư sinh kề sát trên cổ, mềm mại bóng loáng, Tùy tiểu Hầu gia vốn định thả hắn xuống dưới, thấy hai chân Giang Hoành run cầm cập, liền trầm mặt, ôm hắn lên xe ngựa của mình.
Cũng đúng lúc, lão chưởng quỹ chạy ra ngoài gọi người, vừa vặn nhìn thấy xe ngựa của Hầu gia, không kịp suy nghĩ nhiều liền quỳ xuống cầu xin, người người đều biết Tĩnh Xuyên hầu Tùy Lam quang minh lẫm liệt, gặp phải việc này tuyệt đối sẽ không bàng quan đứng nhìn.
Tinh thần Giang Hoành thoáng khôi phục, cùng Hầu gia ở trong xe ngựa, ngồi sát bên cạnh, thân thể không thể không căng thẳng, sợ mình không để ý mạo phạm Hầu gia.
Hầu gia ngồi nghiêm chỉnh, nhắm mắt dưỡng thần, cũng không để ý con chuột nhỏ bên cạnh đang suy nghĩ gì.
Giang Hoành chà xát bàn tay lạnh lẽo, thử dò xét nói: “Đa tạ ân cứu mạng của Hầu gia, không biết nên tạ ơn thế nào….Nếu không ghét bỏ…Ngày mai mời ngài đến viện dùng bữa cơm…Tối nay thì không kịp chuẩn bị, thủ nghệ của ta cũng không tệ lắm…”
Giang Hoành che khuôn mặt đỏ ửng, tại sao trước mặt Hầu gia lại nói năng không rõ ràng, càng nói càng sai.
Giang Hoành nhìn thấy trường thương cùng tư thế oai hùng của Tùy tiểu Hầu gia, một tay nắm thương một tay cúi người ôm mình từ dưới đất lên, trong phút chốc hô hấp cứng lại, cảm xúc kích thích lan tỏa toàn thân.
Hắn chợt nhớ lại hai năm trước tại nhã gian Nghênh Xuân lầu, không cẩn thận nhìn thấy ca cùng Nhạc Liên thân mật.
Hầu gia nhắm mắt dưỡng thần không nói lời nào, bầu không khí càng lộ rõ vẻ lúng túng.
Lúc này, một tiếng “Được” nghiêm túc lạnh nhạt mang theo mười phần trung khí phát ra.
Giang Hoành sững sờ: “Hầu gia đồng ý?”
Tùy tiểu Hầu gia lại nhắm mắt nghỉ ngơi, yên tĩnh lắng nghe động tĩnh của chuột nhỏ.
Xe ngựa dừng lại trước cửa đại viện Giang gia, thả Giang Hoành xuống rồi lập tức chạy đi.
Giang Hoành nhân cơ hội nắm lấy hộ vệ đi theo Hầu gia, nhét vào trong tay hắn hai khối bạc, nhỏ giọng hỏi: “Hai vị đại nhân cầm lấy uống rượu…Lão nhân gia Hầu gia….Có phải là đang nổi giận?”
Dạ Phong đem bạc bỏ vào trong túi, sờ sờ cằm: “Theo như ta quan sát thì Hầu gia đang cao hứng.”
Dạ Ảnh bất động thanh sắc móc hai khối bạc kia bỏ vào trong túi mình, cau mày sửa lời: “Tháng trước Hầu gia chúng ta vừa mới qua sinh thần hai mươi lăm, ngươi đừng gọi loạn.”
Dạ Phong liền mò bạc lại về túi mình: “Không bằng trước mặt Hầu gia chúng ta thay ngươi nói tốt vài câu.”
Dạ Ảnh liền mò bạc lại trở về rồi phun ngụm nước bọt vào túi: “Hầu gia thích ăn cá mè hoa.”
Dạ Phong: “Ồ.”
Giang Hoành sững sờ.
Ta cũng đâu có làm gì sai…Tại sao lại phải cần các ngươi nói tốt vài câu.
Giang Hoành phái gã sai vặt đi lấy rượu ngon từ trong hầm lên, thỉnh hai vị đại nhân vui lòng nhận, coi như nhận thức bằng hữu.
Lúc đưa rượu gã sai vặt nói thêm, Đại thiếu gia gửi thư đến, còn có thêm một số đồ vật.
Giang Hoành ngày đêm ngóng trông đại ca gửi thư báo bình an, nhanh chóng chạy đi xem, trong viện có hai rương lớn, mở ra nhìn một chút, bên trong là đông lê, có kẹp thêm tờ giấy, kêu Giang Hoành chia cho mọi người trong viện.
Bọn sai vặt nha đầu đều cao hứng, được Đại thiếu gia săn sóc, đi xa nhà còn nhớ đến bọn hạ nhân, khác với những chủ tử hay xem thường hạ nhân.
Giang Hoành mừng rỡ cầm thư trở về phòng.
Trong thư viết qua loa vài câu hỏi han, nói Giang Hoành không cần mong nhớ.
Bên trong còn có một bọc giấy, xung quanh quấn dây thừng, mở ra nhìn, bên trong là vài quả táo đỏ.
Trên giấy bọc viết:
“Tiểu Hoành, đây là loại quả ăn vào có thể sinh con, lúc trở về ca sẽ sinh cho đệ đứa cháu đẹp đẽ, đệ đọc nhiều sách, nghĩ mấy cái tên hay cho ta.”
“Đây không phải quả táo sao?” Giang Hoành nhặt lên ngửi một cái, liếm liếm, cắn thử một miếng.
“Vị cũng là táo.”
Ngược lại ngọt vô cùng, vừa hồi âm vừa ăn, chốc lát sau đã ăn xong.
Đề bút hồi âm, nhắc đến chuyện được Hầu gia xuất thủ cứu giúp, những hàng chữ ngưỡng mộ không thôi, miêu tả Tùy tiểu Hầu gia đến thiên hoa loạn trụy.
Thiên hoa loạn trụy: ba hoa thiên địa.
Xong lại ngồi lật sách cả ngày, nghiêm túc đặt tên cho hài tử của đại ca.
——
Bên này của Giang Túng nghiêm chỉnh gọn gàng, thời gian nhàn rỗi, đi vòng khắp các hiệu trong thành, trong phút chốc đã hiểu rõ các loại hàng cùng giá cả.
Khí hậu bên này quả thực rét lạnh, có lúc cũng lười động, ngồi trên giường sưởi kề sát Nhạc Liên, Nhạc Liên tựa vào đầu giường xem sổ sách, Giang Túng nằm nhoài bên chân hắn gảy bàn tính.
“Số bạc mang theo coi như đủ, trừ đi chín mươi vạn lượng mua bột trân châu, còn lại hơn hai mươi, đặt mua vài thứ mang về đi.” Giang Túng lười biếng tính toán một chút, “Đời trước Lâm gia có sai sót, chúng ta phải cẩn thận.”
Nhạc Liên từ phía sau vòng qua eo hắn, khẽ hôn vành tai: “Yên tâm.”
Người đưa tin từ Cẩn Châu tới, Giang Túng mở ra nhìn một chút, cười đưa Nhạc Liên xem: “Ngươi xem, tiểu Hoành đặt tên cho con chúng ta, Giang Lan, nhũ danh cũng nghĩ xong, gọi Doãn Nguyệt.”
Nhạc Liên cười nhạt: “Tại sao lại không cùng họ phụ thân.”
Giang Túng lườm hắn một cái: “Ta sinh thì dựa vào cái gì mà phải theo họ ngươi….Không phải, ta cũng là phụ thân của nó.”
Hai người bất quá cũng chỉ nói giỡn, chuyện hài tử, ngẫm lại, mặc dù chuyện đó có thật, nhưng mua của một tiểu hài nhi Địch tộc, ai biết có mấy phần thật mấy phần giả.
Nhạc Liên cong mắt cười ôm hắn, cằm đặt lên bả vai: “Đời trước nhất định ta đã làm ra rất nhiều chuyện tốt, nên bây giờ mới có thể ở cùng với ngươi.”
Giang Túng cười lạnh: “A, đời trước ngươi làm rất nhiều chuyện tốt.”
Mở tờ giấy thứ hai ra, sắc mặt Giang Túng dần lạnh nhạt, lông mày cau lại.
Khả năng nói khoác của tiểu tử kia đối với Tĩnh Xuyên hầu quả thực đã đến cực điểm, đọc hàng chữ là có thể thấy sự ngưỡng mộ lộ rõ trên mặt.
“Giang Lan….Lam…” Giang Túng nheo mắt lại, “Có khi nào do quá ngưỡng mộ, nên lúc suy nghĩ liền xuất ra cái tên này.”
Đề bút hồi âm.
——
Không tới một tháng, bên Thạch gia sai người sang nói với Giang Túng rằng hàng đã chuẩn bị đầy đủ.
Hai người lập tức đi Thạch gia nghiệm hàng, mang theo ba mươi vị sư phụ.
Ba mươi vạn cân bột trân châu, sáu ngàn túi, chỉnh tề trên đất, phóng tầm mắt ra nhìn xa tất cả đều là túi, xếp ba tầng.
Vị sư phụ chuyên về ngọc lập tức tiến hành kiểm hàng, cầm khay cùng dao nhỏ, rạch một đường trên túi, bột trân châu rơi vào khay, kiểm tra thực hư.
Từ trước đến giờ Giang Túng luôn cẩn thận, tự mình cùng các sư phụ điều tra, mỗi sư phụ hai trăm túi, Giang Túng cùng Nhạc Liên kiểm ba ngàn túi, một túi cũng không tha.
Tra đến sáng sớm ngày thứ hai, mệt đến kiệt sức, Giang Túng nằm nhoài trên đùi Nhạc Liên, bị ôm trở về nơi ở, hai người đều bị hàn khí hun lạnh, nằm sưởi ấm một lúc lâu mới lại được sức lực.
Đến khi chắc chắn chất lượng của ba ngàn túi là hàng tốt, Giang Túng mới ấn dấu tay nhận hàng.
Nhận hàng xong cũng không thể không đề phòng, Giang Túng sợ Thạch gia dùng mánh khóe, cùng ba mươi vị sư phụ nhìn chằm chằm bọn họ chất hàng lên thuyền, sợ đối phương đổi trắng thay đen.
“Có thể yên tâm rồi.” Nhạc Liên nắm tay Giang Túng nói.
“Thật kỳ lạ.” Giang Túng ngáp một cái, “Nếu hàng hóa đầy đủ, vậy đến cùng Lâm gia gặp phải sự cố gì mà bị lưu vong.”
Ở kiếp trước việc phạm tội của Lâm gia là cấm truyền, Giang Túng cũng không biết được, chuyện gì xảy ra cũng đều phải có nguyên nhân, mặc dù định tội một thương nhân không khó, nhưng tội của Lâm gia khi đó là trọng tội, khi quân phạm thượng, nếu là do có liên quan đến Tùy Lam cùng Cảnh vương thì lẽ ra nên chặt đầu toàn bộ nam nhân, nữ quyến làm kỹ nữ.
Giang Túng nghĩ đến đau đầu, Nhạc Liên để hắn nằm bên chân, dùng lực đạo thích hợp thay hắn xoa bóp.
Giang Túng giương mắt cười: “Tâm can, dưới đáy ngứa, ngươi cho ta ngậm một chút.”
Nhạc Liên nhẹ nhàng nắm bóp vùng eo: “Còn chưa ngậm đủ sao.”
Giang Túng cắn liếm cổ Nhạc Liên, câu dẫn khiêu khích: “Đêm nay đừng thổi đèn, ta muốn xem thử thời điểm hầu hạ ta biểu tình của ngươi sẽ như thế nào.”
Giang Túng ngồi trên giường, một chân dài nhỏ lười biếng gác lên khuỷu tay Nhạc Liên, một chân đạp lên cự vật dưới lớp vải mỏng, ánh mắt mơ hồ hưởng thụ, rũ mắt nhìn Nhạc Liên quỳ gối ngậm lấy tính khí của hắn nuốt sâu vào cổ họng.
“Thoải mái.” Hô hấp Giang Túng trở nên ồ ồ, đầu ngón tay miêu tả sống mũi cùng đôi mắt Nhạc Liên, “Đừng cạ răng nanh của ngươi vào ta, liếm tốt một chút.”
Nhạc Liên nhả ra, đẩy hai chân Giang Túng ra áp lên trước ngực, đầu lưỡi liếm miệng huyệt non hồng đang mở ra đóng lại.
“A!” Thân thể Giang Túng run rẩy.
Miệng huyệt cực kỳ mẫn cảm, bị đầu lưỡi mềm mại liếm láp, khiến hắn cơ hồ không chịu nổi, Giang Túng đỡ mí mắt nhìn Nhạc Liên, tiểu huyệt ngày càng siết chặt hơn.
“Ngươi tại sao….Lại liếm nơi đó….”
“Mỗi tấc da trên người ca ta đều muốn hôn, một chỗ cũng không rời.” Nhạc Liên nâng eo Giang Túng, tính khí thô to đỉnh vào tiểu huyệt, tiến quân thần tốc, đè lên nơi sâu nhất, nghiền nát vách thịt, Giang Túng thu hết biểu tình bị khoái cảm nhấn chìm của Nhạc Liên.
“Ngày mai theo ta ra ngoài một chút, ta phải đi điều tra Thạch gia.”
“Ca ca, chuyên tâm một chút.”
…
Hai ngày liên tiếp nói chuyện phiếm cùng bọn tiểu nhị để tìm chút manh mối.
Huynh đệ Thạch gia lúc trước buôn lậu muối để gầy dựng cơ nghiệp, sau đó rửa tay gác kiếm, làm trân châu.
Ánh mắt Giang Túng lạnh lùng, nắm tay Nhạc Liên đi về: “Về xem lại hàng.”
Nhạc Liên yên lặng đi theo.
Giang Túng đã từng buôn lậu muối, ai trong nghề cũng đều hiểu rõ nội tình, chỉ sợ lúc này đã bị Thạch gia lừa.
Hai người thừa dịp ban đêm đi vào thuyền, đổ toàn bộ ra xem.
“Thao.” Cả người Giang Túng toàn là bụi đá, dùng sức đạp một cái, “Con mẹ nó, hắn dám lấy bột bếp lò hôi đến gạt lão tử.”
Ai buôn lậu muối cũng đều biết, buôn một lời bốn, nhưng là trọng tội, để qua được cửa ải kiểm tra, dùng hai túi chồng vào nhau, bên ngoài đổ gạo vào, muối đổ vào túi bên trong, cuối cùng đổ gạo lên phía trên che đi túi bên trong.
Thời điểm kiểm tra hàng hóa chỉ rạch một đường nhỏ, tầng bên ngoài đương nhiên là gạo, cho dù bất ngờ bị kiểm tra nghiêm ngặt, mở miệng túi, cũng sẽ chỉ thấy gạo bên trên.
Tầng ngoài là bột trân châu, nhưng tầng bên trong là bếp lò hôi, nếu chưa từng buôn lậu muối, sẽ không nghĩ ra được chiêu này.
Chẳng trách Lâm gia lại gặp họa, dùng bếp lò hôi thay thế trân châu, tất nhiên là tội khi quân, mà Lâm lão bản đã ấn dấu tay nhận hàng, Thạch gia đương nhiên không can hệ.
Giang Túng nghiến răng nghiến lợi: “Dám chơi lão tử…”
Nhạc Liên phủi đi bụi đá trên mặt hăn, ngưng trọng nói: “Tầng ngoài hoàn hảo, tính lại thì có hai phần ba bột trân châu, một phần là bếp lò hôi, mua thêm mười vạn cân bổ sung thêm chắc sẽ kịp.”
Giang Túng âm thầm tính toán: “Trong tay chỉ còn dư lại hai mươi vạn lượng bạc, không đủ mua mười vạn cân, phái người quay lại lấy ngân phiếu từ chỗ Giang Hoành cũng mất hai mươi ngày, chúng ta còn chưa đầy hai tháng, vạn nhất Thạch gia biết chúng ta đang cần gấp, cố ý tăng giá, hoặc lại giở trò, chúng ta sẽ không kịp trở tay.”
Nhạc Liên tỉ mỉ xem bếp lò hôi cùng bột trân châu, thầm nghĩ, nói: “Túng ca, bếp lò hôi không khác bột trân châu lắm, chỉ là không óng ánh tinh tế, trộn nhiều dễ bị phát hiện, pha chế thêm một chút rượu là được, lưu lại . cân bếp lò hôi, mua thêm . cân bột trân châu rồi trộn lại.”
Giang Túng suy nghĩ một chút, cũng là một biện pháp, nhưng quá mức mạo hiểm.
“Chỉ bằng hai người chúng ta sao có thể phân ra mấy nghìn túi bột đá, càng nhiều người biết, khả năng bị đâm sau lưng càng cao, sau này khi ngủ cũng sẽ không thể an ổn. Ngươi đừng mưu lợi bằng thủ đoạn bất chính, đi đêm cũng có ngày gặp ma.” Giang Túng thở dài một tiếng, “Ta lại có thể mất đi ngươi.”
Nhạc Liên nhẹ nhàng vỗ bả vai hắn: “Ta đưa tin về Cẩn Châu trước, trong tay có ngân phiếu sẽ dễ dàng thuận lợi hơn.”
Giang Túng hừ nhẹ nói: “Đừng gửi thư về. Ta phải đối đầu cùng huynh đệ nhà họ Thạch, nếu để cho hắn có thêm một văn tiền nào, ta liền không phải họ Giang.”