Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương

chương 30

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mai Khôi sốt rất ghê gớm, khuôn mặt đỏ hồng nóng rực, người cũng mơ mơ màng, Nghiêm Lạc và Nghiêm Cẩn vội vội vàng vàng đưa cô bé về công ty. Vì tránh để Hạ Bồi phát hiện ra bí mật của Mai Khôi, Nghiêm Lạc hủy bỏ kế hoạch đưa đội quân thiếu niên này quay về công ty làm báo cáo, mà trực tiếp chở bọn trẻ quay lại trường học.

Quay về công ty, bác sĩ khám xong bèn truyền nước cho Mai Khôi, cô bé nhỏ nằm trên giường nặng nề ngủ say. Nghiêm Cẩn khuôn mặt đau lòng, mắt nhìn chăm chú, bò bên cạnh giường trông nom, nhưng bị Nghiêm Lạc kéo ra khỏi phòng bệnh, tóm vào trong phòng họp nghe báo cáo.

Nghiêm Cẩn chu miệng lên, vô cùng không vui, đi được một bước lại ngoái đầu ba lần, cuối cùng vẫn phải để Mai Khôi rời khỏi tầm mắt mình.

Phòng họp tầng dưới, mấy cán bộ quan trọng đều đã đến. Ray chỉnh lý xong tất cả tin tức, tình hình sự việc kỳ thực về cơ bản đã được làm rõ, năm mươi sáu tên cướp bắt cóc ở trường Dương Quang đã thu hút tất cả sự quan tâm của xã hội và lực lượng cảnh sát về phía bên ấy, sau đó kẻ chủ mưu phía sau lại ở một bên khác cướp tư liệu của Hiệp hội siêu năng lực và trung tâm xét nghiệm DNA, đồng thời còn tiêu hủy căn cứ địa của bọn chúng, hoàn thành tất cả mà thần không biết quỷ chẳng hay rồi rời đi. Đây căn bản chính là chiêu dương đông kích tây.

“Căn cứ vào tình hình hiện trường mà nói, vị bác sĩ X này xử lý phòng thực nghiệm vô cùng sạch sẽ, bọn họ không lấy được bất cứ dấu vân tay nào, phân tích bước đầu các mảnh vụn thuốc nổ, thủ pháp chế tác của nó cũng chưa từng nhìn thấy qua, chắc là bọn chúng tự chế.” Ray đang chỉnh ra hình ảnh Smile gửi về từ hiện trường trên màn hình. “Phán đoán bước đầu, không giống với thuốc nổ trong trường học. Nhưng trên mặt chi tiết, cần có thời gian kiểm tra lại.”

“Vũ khí của bọn chúng quy mô lớn như vậy, không thể không có nguồn gốc, các chợ đen về vũ khí trong nước đều điều tra, cứ coi như từ nước ngoài lén vận chuyển về, chợ đen bên kia chắc chắn cũng có tin tức.”

“Hắn cướp đi những tư liệu gì?” A Mặc hỏi Phùng Quan Hoa hội trưởng Hiệp hội siêu năng lực, sự kiện lần này, hiệp hội của bọn họ tổn thất nặng nề.

“Tất cả các hồ sơ, bao gồm tư liệu nghiên cứu siêu năng lực trong tủ bảo hiểm, toàn bộ đều không còn nữa. Có một số là hồ sơ tuyệt mật, ngay đến nghiên cứu học thuật trên phạm vi nhỏ từ trước đến nay đều chưa từng công khai cũng mất.” Phùng Quan Hoa sắc mặt u ám, xem ra đích xác là tình huống rất tệ.

“Tuyệt mật thế nào?”, sự việc trọng đại, Nghiêm Lạc không thể không hỏi.

Phùng Quan Hoa trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nói: “Một tuần trước, tiến sĩ Phương có phát hiện mới về chuyển đổi ứng dụng gen giữa người có siêu năng lực và người bình thường, nhưng vẫn chưa nghiên cứu được sâu. Hai ngày trước ông ấy bảo tôi, cảm thấy mình gặp nguy hiểm, thế là chuyển phát nhanh báo cáo nghiên cứu cho tôi. Nhưng tối hôm đó, tôi không có cách nào liên hệ lại được với ông ấy. Báo cáo nghiên cứu kia tôi khóa ở trong tủ bảo hiểm, đang dự định tìm thời gian để thương lượng một chút chuyện này với bọn anh, không ngờ rằng hành động của đối phương lại nhanh như vậy.”

Chuyển đổi ứng dụng gen của người có siêu năng lực? Trong lòng Nghiêm Lạc chùng xuống, chằng trách phải cướp sạch trung tâm quản lý kết quả kiểm tra DNA. Lúc này A La nói: “Năm tên yêu thú hôm nay bắt được đó, xem ra chính là sản vật thực nghiệm loại này, chúng ta sẽ thắt chặt tra hỏi, xem xem có thể có tiến triển gì mới không”.

Thôi phán quan cũng nói: “Phía cảnh sát chúng tôi sẽ theo dõi sát sao vụ án mất tích của tiến sĩ Phương, rất nhiều tên cướp lần này bắt được đều đã có sẵn trên danh sách, e rằng có quan hệ với chuyện này. Sự kiện hôm nay chúng tôi sẽ lập thành tổ chuyên án, tập trung lực lượng điều tra kỹ lưỡng”.

Mọi người đem tất cả các việc xác nhận lại một lượt nữa, sau đó tan họp, ai đi làm việc của người đó. Trong phòng họp chỉ còn lại hai bố con Nghiêm Cẩn và Ray, Nghiêm Lạc hỏi thẳng vào vấn đề: “Báo cáo DNA của Mai Khôi, file điện tử gốc anh cầm chưa?”.

“Vâng, cầm rồi, để tránh lúc cô Triệu đến lấy vẫn có thể in ra lại, cho nên cùng lúc đó tôi lấy cả ở trong máy tính đi rồi, dự định đợi Boss quyết định đưa cho cô ta, mới đặt quay trở lại.”

Nghiêm Lạc khẽ gật đầu, đang suy nghĩ, thì Ray lại nói: “Nhưng mà mẫu hóa nghiệm vẫn còn ở đó”. Anh nhìn nhìn Nghiêm Lạc, hiểu ý tiếp tục nói: “Tôi sẽ đi kiểm tra tình trạng của mẫu, tôi biết nên làm thế nào”.

“Được, đi đi.” Nghiêm Lạc luôn rất yên tâm với cách Ray làm việc. Chuyện của Mai Khôi, anh không nói nhưng Ray chắc chắn cũng đoán được mấy phần. Nghiêm Cẩn vừa nhìn thấy trong phòng chỉ còn lại bố và cậu, vội vàng hỏi: “DNA gì? Vì sao Mai Khôi bị kiểm tra DNA?”.

“Năm chúng ta đến trấn S du lịch, từ trong nhóm máu của Mai Khôi, chú Mai của con đã phát hiện ra cô bé không có quan hệ huyết thống với mình, nhưng chuyện này chú ấy vẫn luôn giấu kín, xem ra Triệu Huệ Trung thời gian này có nghi ngờ, liền lén lấy tóc của Mai Khôi và chú Mai con đi làm kiểm tra giám định DNA. Chuyện này vừa khéo bố biết được, bố lo lắng Triệu Huệ Trung biết sự thực làm ra chuyện gì đó tổn hại đến Mai Khôi, liền bảo Ray đến đem báo cáo giám định về. Sau khi bố và chú Mai nói chuyện xong, mới quyết định phải làm thế nào. Không ngờ rằng, hôm qua vừa lấy đi, hôm nay đã xảy ra chuyện rồi.”

Nghiêm Cẩn kinh ngạc: “Vậy, báo cáo DNA của Mai Khôi không rơi vào tay bọn chúng, coi như an toàn rồi phải không?”.

“Có lẽ tạm thời là an toàn, nhưng đối phương hành sự chu đáo kín kẽ, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn. Bác sĩ X này e rằng là nhà khoa học kỳ tài, chỉ là phương hướng nghiên cứu tà môn. Mục đích của hắn tuyệt đối không chỉ là muốn dương đông kích tây, người có siêu năng lực, yêu thú, linh hồn, nếu như hắn nghiên cứu những thứ này, thì nhất định biết bố.” Công ty Nhã Mã rất nổi tiếng trong giới hàng ma, muốn tra đến ông chủ là Nghiêm Lạc cũng không phải chuyện khó gì.

“Vậy hắn lựa chọn trường học Dương Quang cũng không phải là ngẫu nhiên.” Nghiêm Cẩn nỗ lực làm rõ quan hệ bên trong: “Hắn biết Mai Khôi, biết nếu như trường học Dương Quang xảy ra chuyện, bố nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn, vậy tất cả lực lượng đều chuyển đến bên trường học, cho nên khi hắn đi cướp sạch Hiệp hội siêu năng lực, căn bản sẽ không có người nào đủ sức đi xử lý hắn”.

“Nếu là như vậy, rõ ràng hắn vẫn chưa biết năng lực của Mai Khôi, mà chỉ cho rằng cô bé là con gái nuôi của bố”, Nghiêm Lạc nhìn Nghiêm Cẩn, hỏi: “Con biết chuyện của Mai Khôi khi nào?”.

“Chính là năm đầu tiên quen biết”, Nghiêm Cẩn có chút chột dạ, giọng lí nhí.

Nghiêm Lạc cau mày: “Con đúng là vượt ngoài dự liệu của bố đó, con trai. Từ bốn tuổi có thể giữ bí mật đến tận bây giờ?”.

Nghiêm Cẩn lắc lắc đầu: “Vậy Con Rùa Nhỏ chẳng phải càng lợi hại hơn con sao, em ấy nói mẹ em ấy luôn bảo bí mật này không thể nói cho bất kỳ ai, đến bố mình em ấy cũng không thể nói. Ngoại trừ con ra, em ấy thật sự cũng không nói cho ai, em ấy tin tưởng con như vậy, con đương nhiên không thể phụ lòng em ấy rồi. Bố, bố cũng phải giữ bí mật đó”.

“Bây giờ không phải là vấn đề bí mật của hai đứa trẻ các con nữa, năng lực của Mai Khôi một khi bị kẻ xấu lợi dụng, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.”

Nghiêm Cẩn gắng sức gật đầu: “Con hiểu rõ, bố, con sẽ bảo vệ Con Rùa Nhỏ thật tốt”.

“Còn có một chuyện, bố muốn con biết, nhưng, tạm thời không được nói cho Mai Khôi thì tốt hơn”, Nghiêm Lạc nhìn con trai nghiêm túc gật đầu, tiếp tục nói: “Con còn nhớ khi chúng ta đến trấn S nhìn thấy một nhà trọ nhỏ xảy ra hỏa hoạn không?”.

Nghiêm Cẩn ngẩn ra, trả lời: “Còn nhớ, liên quan đến cái này, con cũng có lời muốn nói. Nhưng mà, bố, bố nói trước đi”.

“Bà lão chủ nhà trọ đó, hôm qua Ray trùng hợp lấy được trong báo cáo DNA, phát hiện bà lão có quan hệ huyết thống cách thế hệ với Mai Khôi. Cũng chính là nói, bà ấy là bà ngoại của Mai Khôi. Khi đó chúng ta đi sượt qua người thân của Mai Khôi ở trong trấn. Chuyện này không biết có quan hệ gì với chuyện hôm nay không, nhưng sự việc đã không có đầu mối, vẫn đừng nên để Mai Khôi biết vội thì hơn. Được rồi, con còn có lời nào muốn nói?”

“Bố, thực ra, bà lão đó, con và Mai Khôi đã gặp qua rồi.” Người đó lại là bà ngoại của Mai Khôi, chẳng trách phản ứng hôm ấy của bà lão lại kỳ quái như vậy, dặn dò hai đứa phải giữ bí mật, còn bảo hai đứa mau đi đi. Nghiêm Cẩn lúc này không còn giấu giếm nữa, đem chuyện hôm đó nói ra toàn bộ.

“Cho nên bà ngoại và mẹ Mai Khôi đều là tâm ngữ giả?”

“Chắc là vậy, Con Rùa Nhỏ nói khi còn nhỏ mẹ em ấy còn dùng thông tin ý niệm tìm em ấy, nhưng sau này không có tin tức nữa. Em ấy cũng từng thử liên lạc với mẹ, nhưng vẫn luôn không tìm thấy. Có điều, hình như Con Rùa Nhỏ là lợi hại nhất, đến bà lão kia còn khen em ấy.” Nghiêm Cẩn khuôn mặt đắc ý, khiến Nghiêm Lạc không kìm được dội cho cậu gáo nước lạnh: “Mai Khôi lợi hại, liên quan gì đến con, con kiêu ngạo cái gì?”.

“Đó là, em ấy và con là một nhóm, em ấy là Con Rùa Nhỏ của con, em ấy lợi hại chính là con lợi hại, con lợi hại thì em ấy cũng lợi hại.”

“Cả ngày hấp ta hấp tấp.” Nghiêm Lạc phát con trai một cái: “Chuyện này con vẫn giống như lúc đầu, không được nói cho ai, có chuyện gì thì bảo bố, bố đi xử lý những cái khác”.

“Vậy để Con Rùa Nhỏ chuyển trường nhé, để em ấy học cùng trường với con, cả ngày con bảo vệ em ấy, đảm bảo em ấy an toàn.” Nghiêm Cẩn đã bắt đầu trông mong đến thời gian đẹp đẽ cậu có Con Rùa Nhỏ ở bên.

“Chuyện này phải cân nhắc, Hạ Bồi bên đó hôm nay đã có phát giác, chúng ta phải xác nhận Mai Khôi có thể che giấu thân phận của mình trước mặt một tâm ngữ giả khác mới được. Hơn nữa sắp xếp phải thỏa đáng, không thể khiến người ta quá chú ý, tránh gây ra phiền phức.”

Nghiêm Cẩn hiểu rõ rồi, ở trước mặt Hạ Bồi, Mai Khôi không thể che chắn toàn bộ ý niệm của mình, như thế không bình thường, mà chỉ có thể che giấu bộ phận em ấy là tâm ngữ giả, để Hạ Bồi cảm thấy em ấy là một cô bé bình thường. Nghiêm Cẩn có chút hậm hực, sớm biết như vậy, mấy năm trước đã giày vò cho Hạ Bồi rời khỏi trường học rồi.

Hai bố con lại thương lượng một lát, sau đó cùng nhau vào phòng bệnh thăm Mai Khôi. Đến đó, nhìn thấy Tiểu Tiểu đã ngồi ở đây rồi, hôm nay đúng lúc cô đưa bố mẹ đến trấn bên cạnh nghỉ ngơi, khi nhận được tin tức, sự việc đã kết thúc rồi, cô chỉ kịp chạy về thăm Mai Khôi bị ốm. Lúc này đang nói chuyện với cô bé.

Nghiêm Lạc đi đến bên cạnh Tiểu Tiểu, hai người vừa khéo chắn hết cả giường bệnh, Tiểu Ma Vương vô cùng sốt ruột, rõ ràng cậu mới là người xếp vị trí thứ nhất đối với Con Rùa Nhỏ, vì sao vào thời khắc quan trọng, cậu luôn bị gạt ra ngoài.

Nghiêm Cẩn chen đến, sử dụng di chuyển trong nháy mắt đi đến đầu giường, nằm bò xuống giường: “Con Rùa Nhỏ, Con Rùa Nhỏ, em cảm thấy thế nào rồi?”.

Mai Khôi cười nhạt, nhỏ tiếng đáp: “Đầu không đau nữa”.

Nghiêm Cẩn vươn đến, trán chạm vào trán cô bé: “Anh xem xem”.

Tiểu Tiểu vừa nhìn thấy con trai làm động tác thân mật với Mai Khôi, liền quát: “Nghiêm Cẩn, con xuống ngay cho mẹ”. Tiểu Ma Vương khuôn mặt không vui, Nghiêm Lạc hiếm khi giúp con trai một lần, kéo Tiểu Tiểu ra ngoài, nói với cô chuyện trường học bị cướp ngày hôm nay.

Nghiêm Cẩn vừa nhìn thấy hai người lớn không còn bên cạnh nữa, vô cùng vui vẻ nhảy luôn lên giường, sán đến nhỏ tiếng nói cho Mai Khôi: “Chuyện của em, bố biết rồi. Nhưng mà em đừng lo lắng, bố sẽ giúp chúng ta, bố sẽ không nói cho ai cả”.

“Vậy, bố Nghiêm Lạc có trách em không?”

“Không trách, không trách, bố mẹ anh em còn không biết sao, họ đều thiên vị, yêu em nhiều hơn yêu anh. Bố nói rồi, đợi xác định em có thể che giấu thân phận của mình trước mặt tâm ngữ giả ở trong trường kia, thì sẽ để em cùng đi học với anh. Như vậy thật tốt biết bao, chúng ta có thể cùng nhau đi học, đến khi đó có anh chống lưng cho em, chẳng ai dám bắt nạt em, em cũng sẽ không cô đơn một mình nữa.”

Có thể đi học với anh trai, chuyện này đối với Mai Khôi mà nói cũng rất tốt đẹp. Cô bé thật sự không thích ngôi trường nội trú hiện tại, vốn là một người rất sợ kết bạn, hễ kết bạn, thì sẽ có rất nhiều câu hỏi trả lời mãi không hết, cô bé ngăn cản không được. Hơn nữa thời gian lâu rồi, lại sợ bí mật bị người khác biết, cho nên nhiều năm như vậy, cô bé vẫn luôn cẩn thận và cẩn trọng. Nếu như có anh trai ở bên cạnh, vậy thì vững tâm hơn nhiều rồi.

“Anh, em muốn học cùng trường với anh, anh giúp em nói với bố Nghiêm Lạc nhé. Em có thể không để Hạ Bồi biết em là tâm ngữ giả, em có thể làm được.” Cô bé ngẫm nghĩ một chút, lại nhíu mày: “Nhưng mà, em không có bản lĩnh khác, trường học đó của bọn anh, chẳng phải chỉ có những đứa trẻ có bản lĩnh mới được đi học sao?”.

Đúng vậy, nếu như Mai Khôi không phải là tâm ngữ giả, vậy cô bé dựa vào cái gì mà vào trong trường học đây, cũng phải có cách nói chứ. “Có rồi”, mắt Nghiêm Cẩn sáng lên: “Cứ nói em là hàng ma sư”.

“Nhưng em không biết pháp thuật, cũng không chạy được.” Hàng ma sư đều được huấn luyện từ nhỏ, thể lực và pháp lực của người nào cũng rất mạnh.

“Đúng rồi, trong trường học một nửa đều là môn học đánh qua đánh lại, chạy đi chạy về thế này.” Nghiêm Cẩn ngẫm nghĩ, thấy đau lòng, Con Rùa Nhỏ thể dục kém nhất, nếu vào trường học, vậy chẳng phải sẽ vất vả chết sao. Nhưng mà nếu như không học những môn này, các bạn học khác chắc chắn lại nói ra nói vào, gây ra nghi ngờ thì không được.

“Anh, em muốn đi, em không sợ khổ.” Hàng ma sư thì hàng ma sư, Mai Khôi hạ quyết tâm, cùng lắm là bây giờ bắt đầu luyện tập.

Nghiêm Cẩn có chút đắc ý: “Là bởi vì anh nên mới muốn đi sao?”.

Mai Khôi bị dáng vẻ này của cậu đùa cho cười: “Đúng vậy, có anh ở đó tương đối tốt. Em cũng không còn sợ phải kết bạn với bọn họ nữa”.

“Con Rùa Nhỏ…” Nghiêm Cẩn cảm động ôm lấy cô bé, ngẫm nghĩ bạn của mình hết đám này đến đám khác, nhưng Con Rùa Nhỏ này ngoan như vậy, mà vẫn luôn không có bạn bè. Cô bé chỉ có cậu, cảm giác này thật tốt, lòng hám hư vinh của Tiểu Ma Vương lại căng phồng lên rồi.

Đang vui mừng thương lượng vì chuyện tốt đẹp tương lai hai đứa có thể “như hình với bóng”, lên kế hoạch về chuyện tổ hợp đệ nhất thiên hạ bọn chúng đây có thể cùng nhau làm việc, thì Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc đi vào.

Người làm mẹ vừa nhìn thấy Nghiêm Cẩn lại trèo lên giường của cô gái nhỏ, vội vàng quát: “Nghiêm Cẩn, con xuống ngay cho mẹ!”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio