Tối hôm nay, Nghiêm Cẩn ngủ vô cùng say, một là vì Con Rùa Nhỏ cuối cùng đã trở thành bạn gái thân yêu của cậu, chiếc bánh từ trên trời rơi xuống đập trúng vào đầu cậu, thật đẹp chết đi được; hai là vụ án đã có đột phá lớn, chỉ cần bắt được bác sĩ X, sự an nguy của Con Rùa Nhỏ sẽ không còn vấn đề gì nữa, đến khi đó cô bé và mẹ cô bé cũng có thể trùng phùng, chỉ cần Con Rùa Nhỏ vui vẻ, cậu cũng sẽ thấy vui vẻ.
Một đêm không mộng mị, ngày hôm sau vừa sáng sớm, cậu lại chạy đến đứng bên dưới ký túc xá của Con Rùa Nhỏ đợi, dự định sẽ cùng cô bé ăn sáng, và trao cho nhau một nụ hôn ngọt ngào nữa, để “nạp điện” cho cậu, cậu sẽ phải đến công ty làm việc.
Mai Khôi chạy xuống dưới, cười lao về hướng Nghiêm Cẩn, nhưng Nghiêm Cẩn mẫn cảm phát giác cô bé không vui mừng như hôm qua. Cậu nắm lấy tay cô bé, đang muốn cúi đầu hỏi han, thì thấy mấy nữ sinh đi qua, ánh mắt nhìn về phía hai người có chút khác thường. Trong lòng khẽ động, Nghiêm Cẩn đã hiểu rõ rồi, bèn kéo Mai Khôi đến nhà ăn: “Có người có thái độ với em?”.
“Không có, không có.” Mai Khôi một mực lắc đầu: “Chỉ là mọi người rất kinh ngạc”. Cô bé ngập ngừng, bổ sung: “Em cũng rất kinh ngạc, không ngờ rằng lại lan truyền nhanh như vậy”.
Trong lòng Nghiêm Cẩn thấy hơi khó chịu, trước đó ở trong trường học này, cậu đã qua lại với không ít bạn gái, trước đó mỗi một lần đổi bạn gái, có lẽ đều sẽ có ít lời đồn đại bóng gió, nhưng mà khi đó cậu cũng không để ý, muốn làm bạn gái của cậu, chấp nhận chút chuyện này cậu cảm thấy cũng rất nên, nhưng bây giờ đổi lại thành Con Rùa Nhỏ, chuyện này khiến cô bé thấy có áp lực lớn như thế, cậu thấy rất không nỡ. Ngẫm nghĩ cũng đúng, bọn họ ở trong trường lâu như vậy rồi, vẫn luôn lấy thân phận là anh em, đột nhiên thay đổi quan hệ, lại thêm vào vài kẻ chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn cố gắng thêm mắm thêm muối, lời đồn chắc là chẳng dễ nghe gì.
Trên cả quãng đường đều có người liếc nhìn, đến nhà ăn ngồi xuống, xung quanh cũng dường như có người lén bàn tán, Nghiêm Cẩn quay đầu liếc nhìn một vòng, cả nhà ăn lập tức yên tĩnh lại. Mai Khôi tuy vẫn mỉm cười, nhưng hơi cứng nhắc, lộ rõ sự mất tự nhiên. Nghiêm Cẩn nắm lấy tay cô bé, cô bé dùng lực vê vê vào lòng bàn tay cậu: “Em không hề sợ đâu, bọn họ có thể làm bạn gái anh, em cũng có thể”.
Lời này dỗ cho cậu vui mừng, cười ngốc nghếch, những tiếng bàn luận bên cạnh lại vang lên, nhưng cậu không buồn để ý đến nữa. Hai người ăn xong bữa sáng thì đi tản bộ một chút, Nghiêm Cẩn kéo Mai Khôi tránh vào một góc yên tĩnh, trao cho cô bé nụ hôn ngọt ngào xong, liền nói: “Đừng để ý đến những lời nói khó nghe đó, em cứ coi như bọn họ xì hơi đi, một lúc hơi bay đi là hết thôi”.
Nghe cách cậu ví von hết sức sinh động, Mai Khôi bật cười khanh khách thành tiếng. Nghiêm Cẩn xoa đầu cô bé, rồi kéo cô bé vào lòng ôm một lát: “Anh thật sự phải đi rồi, em phải nhớ anh đó, đã biết chưa”.
“Vâng. Nếu như cần em giúp đỡ, anh cứ gọi em.”
“Được.”
Qua một lát sau, Mai Khôi lại hỏi: “Vậy anh còn muốn ôm bao lâu?”.
Nghiêm Cẩn đỏ mặt, cốc vào đầu cô bé: “Con Rùa Nhỏ nhỏ mọn này, ôm một chút thì sao chứ? Hừ, không ôm nữa. Anh đi đây”.
“Ờ.” Mai Khôi dáng vẻ vô tội xoa đầu mình: “Là anh nói phải đi cho kịp giờ mà, em chỉ nhắc nhở một chút thôi”.
“Hừ, không cần em nhắc nhở.”
...
Hai đôi mắt nhìn chằm chằm nhau một hồi, cuối cùng Mai Khôi không kìm được: “Rốt cuộc anh có đi hay không hả?”.
Cậu chẳng nói lời nào liền quay người muốn đi, đi được hai bước lại quay lại, kéo cô bé vào lòng cắn một cái lên má cô bé: “Đuổi anh đi? Anh cắn chết em”. Cắn xong, cậu lại quay đầu, lần này thật sự chạy đi, chớt mắt cái đã biến mất trước mặt cô bé.
Mai Khôi xoa xoa bên má bị cắn đau, lẩm bẩm oán trách: “Đâu có đuổi, rõ ràng là nhắc nhở và hỏi han mà”. Cô bé đi ra ngoài quyết định lần tới chắc chắn sẽ phải nói cho anh, không được di chuyển trong nháy mắt trước mặt mình, cái cảm giác khi chứng kiến cậu biến mất ngay trước mắt thật khó chịu.
Trên đường quay về, chen giữa nhóm học sinh túm hai tụm ba, Mai Khôi nỗ lực ngẩng đầu ưỡn ngực, cô bé thích anh trai chẳng phải là làm chuyện gì xấu, hơn nữa anh trai cũng thích cô bé, đâu có giống như bọn họ nói. Cô bé phải tiếp tục nỗ lực, đạt điểm tốt nghiệp thật tốt, không thể để bố Nghiêm Lạc và cả mẹ Tiểu Tiểu mất mặt được. Trong lòng vừa lên kế hoạch định xong, thì bất chợt gặp Mặc Ngôn đúng lúc đi từ trong nhà ăn ra.
STENT
Sánh vai cùng Mai Khôi, Mặc Ngôn hỏi: “Cuối cùng chị bị anh ấy thu phục rồi?”.
Mai Khôi đỏ mặt, lắp bắp: “Đâu, đâu có”. Mặc Ngôn mỉm cười, dáng vẻ trong lòng đã hiểu rõ rồi. Mai Khôi ngẫm nghĩ không phục, lại nói: “Rõ ràng là chị thu phục anh ấy”. Mặc Ngôn toét miệng cười, quay đầu nhìn cô bé một cái đầy ẩn ý. Mai Khôi bị cậu nhìn mà chẳng hiểu gì, Mặc Ngôn lại chỉ nói một câu: “Đừng lo lắng”.
Ba từ này lại bất ngờ khiến Mai Khôi rất an tâm, thế là Mai Khôi cũng cười, khẽ gật đầu. Nếu như nói Nghiêm Cẩn giống lửa, nhiệt tình lại sôi nổi, thì Mặc Ngôn lại tựa như nước, bình tĩnh sâu lắng, cậu luôn có thể gần như chỉ là vô tình mà lại rất chân thực khiến người ta cảm thấy yên tâm.
Bên cạnh không xa có mấy nữ sinh đang ríu rít nói chuyện: “Hai người anh trai em gái yêu nhau, có phải là loạn luân gì đó kia không?”, “Đâu có, nghe nói không phải anh em ruột”, “Ồ, như vậy sao, chẳng trách từ trường khác chuyển đến tận đây, da mặt cũng thật dày đó”, “Cũng chẳng dễ dàng mà, theo đuổi lâu như vậy rồi, sắp tốt nghiệp rồi mới thu phục được, không nắm chắc thời gian thì không được”.
Mai Khôi đang lắng nghe xem bọn họ có phải là đang nói mình không, thì thấy Mặc Ngôn bỗng dừng bước, quay đầu nói với mấy nữ sinh kia: “Ăn no quá rồi thì mau chóng đi về nghỉ ngơi đi, cứ đứng đó mà luyên thuyên mãi, thật đáng ghét”.
Mấy cô nữ sinh kia bị nói đến mặt tái xanh, ra sức lườm Mai Khôi, Mai Khôi cảm thấy chẳng hiểu gì cả, đâu phải mình khuyên bọn họ đi về nghỉ ngơi, họ trừng mắt lên cái gì chứ?
Mặc Ngôn thong thả nói tiếp: “Tôi và anh tôi đều không ngại đánh con gái đâu”. Mấy nữ sinh kia chẳng nói gì cũng không dám đáp lại, cuống quýt chạy mất. Mai Khôi nghĩ một lát, cuối cùng đã hiểu ra ý nghĩa trong lời Mặc Ngôn, cô bé gật đầu: “Mặc Ngôn, bọn họ đều đã hiểu rồi”.
“Ừm, bọn họ thông minh giống như chị ấy.”
Mai Khôi lại ngẫm nghĩ: “Chắc chắn không phải em đang khen chị. Nhưng mà cảm ơn em, tuy mỗi lần em đều cãi nhau với anh trai, nhưng thực ra ra em vẫn luôn ngầm giúp đỡ anh ấy. Mặc Ngôn, cách thức biểu đạt tình cảm của em thật kỳ quái”.
Mặc Ngôn bặm môi: “Em chưa từng cãi nhau”. Cậu không mắng người, cậu luôn chỉ rủa người. Mai Khôi vừa muốn cười, lại nhìn thấy Thẩm Phi.
Lúc này Mai Khôi và Mặc Ngôn đã đến trước giảng đường, Thẩm Phi cầm sách đi vào trong. Nhìn thấy cô bé, cậu ta dừng chân, muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng chỉ cười cười, khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi qua, rồi đi vào trong luôn. Lúc cậu ta mỉm cười, trên mặt toát lên vẻ mất mát và thương tâm, khiến Mai Khôi nhìn mà thắt lòng.
Mặc Ngôn thấy vậy, nhắc nhở: “Vẫn phải nói rõ ràng với cậu ấy, để tránh tên đầu bò kia nổi điên ghen tuông, lại ầm chuyện lên”.
Tên đầu bò mà cậu nói đến lúc này áo sống chỉnh tề ngồi trong phòng làm việc, cùng đám Tiểu Mễ lật tìm các tư liệu mang về từ Hiệp hội siêu năng lực.
Nghiêm Lạc cũng có mặt từ sớm, sau khi nói chuyện với Nghiêm Cẩn, anh đã một mình đi gặp Phùng Quang Hoa, đáng tiếc con người đó nói thế nào cũng không tiếp thu, chẳng chịu nói điều gì cả. Lúc gần đến trưa, Hạ Sinh chạy tới, nói Hạ Bồi hôm nay thông minh ra rồi, vừa tỉnh dậy liền giám sát đầu óc của Phùng Quang Hoa, nhưng mà chẳng nghe thấy được gì cả. Trong lòng Nghiêm Cẩn cười, cậu ta thông minh ra rồi, thì người ta cũng đã thông minh ra rồi, chiêu thức nào thì cũng chỉ hữu dụng nhất trong lần đầu tiên mà thôi, qua kỳ rồi thì vô hiệu.
Tối qua sau khi Phùng Quang Hoa bị bắt giữ, Hiệp hội siêu năng lực cũng bị phong tỏa ngay trong đêm, Tiểu Mễ dẫn người đi, theo chỉ thị của Nghiêm Cẩn, chuyển toàn bộ hồ sơ có liên quan về công ty. Mai Khôi nói cho Nghiêm Cẩn, Phùng Quang Hoa tối qua khi nói đến chứng cứ, trong đầu rất căng thẳng về hai tủ xếp tư liệu ở trong phòng tư liệu của ông ta, vì vậy Nghiêm Cẩn đặc biệt dặn dò mọi người phải lưu tâm đến hai tủ này. Tiểu Mễ đích thân đi, chụp lại nguyên trạng toàn bộ căn phòng trước, rồi phân loại văn kiện trong tủ đóng hộp ghi kí hiệu lại, tiếp đó thì lục soát toàn bộ chiếc tủ một lượt từ trên xuống dưới, xác nhận không có tầng kép và thứ bỏ sót khác, lúc này mới vận chuyển toàn bộ về.
Bây giờ, Nghiêm Cẩn mang theo người, cẩn thẩn lật xem giấy tờ trong hơn chục thùng này. Mấy cán bộ cao cấp của hiệp hội trong đêm qua cũng bị khống chế toàn bộ, do một tổ chức người khác đang thẩm vấn lấy lời khai. Đáng tiếc đến hiện giờ, ngoại trừ có thể xác định những câu chuyện suy đoán của Nghiêm Cẩn kia là sự thật ra, chi tiết của các vụ án bọn họ chẳng thấy chút xíu tăm hơi nào.
Lựa chọn người bị hại như thế nào? Bán đứng ra sao? Con đường, người tiếp nhận, thủ đoạn... những điều này bọn Nghiêm Cẩn đều chẳng hề biết được gì. Thậm chí, ngay đến những người nào là thật sự rút khỏi hiệp hội, những người nào là bị hại, bọn họ cũng không thể xác định.
Đến chiều, danh sách tất cả nhân viên không ở trong hiệp hội đã được liệt kê ra, ngoại trừ đã xác nhận tử vong, mất tích đã được báo án, những trường hợp gọi là rút lui khỏi hiệp hội, di dân, tất cả có chín mươi sáu người. Tiểu Mễ cầm danh sách, sắp xếp người đi xác nhận, thăm dò, để xác nhận những người này thực sự không nằm trong phạm vi bị hại.
Nghiêm Cẩn bảo những người khác tiếp tục tìm ra đầu mối từ trong hồ sơ, còn cậu sẽ đích thân đi gặp Hạ Bồi.
Hạ Bồi đã trải qua một ngày để bình tĩnh lại, rõ ràng đã đưa ra quyết định nói ra hết. Cậu ta vừa nhìn thấy Nghiêm Cẩn liền bắt đầu nói tình hình mà cậu ta biết, nhưng cậu ta nhắc đi nhắc lại nhấn mạnh Hùng Đông Bình không phải là đồng bọn của bác sĩ X kia, ông ấy là người bị hại vân vân.
Nghiêm Cẩn nhẫn nại không cắt ngang lời cậu ta, nghe xem cậu ta nhận được sự dạy dỗ của Hùng Đông Bình như thế nào, cậu ta bắt đầu nói, nói đến chuyện mười một năm trước Hùng Đông Bình mất tích, lại nói đến mấy tháng trước Hùng Đông Bình đột nhiên xuất hiện tìm cậu ta hợp tác thu thập tin tức tình báo, cậu ta đã thông báo một số sự việc trong hiệp hội, bao gồm cả trong công ty dò được cho Hùng Đông Bình. Lần liên lạc cuối cùng của bọn họ là vào một tháng trước, khi đó vụ án của Tần Nam đang điều tra rất căng, Hạ Bồi vẫn luôn cảm thấy Tần Nam chính là nội gián trong hiệp hội, khi đó có truy vấn Hùng Đông Bình sự việc này có cần phải báo cáo cho hội trưởng và Boss không, nhưng Hùng Đông Bình lại nói với cậu ta sự việc không đơn giản, bảo cậu ta đợi tin tức của ông ta. Kết quả sau lần đó, Hùng Đông Bình không còn liên lạc với cậu ta nữa, cứ giống như là bốc hơi khỏi thế gian vậy.
“Tiểu Ma Vương, có phải là thầy giáo bị bọn họ phát hiện rồi không, cho nên bị hạ độc thủ?”
“Hai người đã liên hệ như thế nào?”, Nghiêm Cẩn không có hứng giúp cậu ta suy đoán tình hình của Hùng Đông Bình.
“Lần đầu tiên là trên mạng lưới thông tin, ông ấy gọi điện thoại cho anh, sau này bọn anh đều dùng tâm ngữ liên hệ với nhau. Thông thường là cuối tuần anh đến một khu vực ông ấy chỉ định, sau đó ông ấy dùng tâm ngữ tìm anh, anh chẳng hề biết ông ấy chính xác đang ở chỗ nào, ông ấy nói là vì bảo vệ anh. Sau đó bọn anh hẹn địa điểm của lần tiếp theo, rồi anh lại đến đó.”
Nghiêm Cẩn gật đầu, cậu biết Hạ Bồi không hề nói dối, những sự việc này, Mai Khôi đều đã moi ra được từ trong đầu Hạ Bồi rồi. Thế là cậu tiếp tục nói: “Hùng Đông Bình có tiết lộ sự việc gì đặc biệt với anh không?”.
“Không có, chỉ có những điều anh vừa mới nói. Đúng rồi, lần đầu tiên khi gặp mặt, ông ấy đã nói có tâm ngữ giả tên là Lỗ An Hoa, là một phụ nữ, năng lực rất mạnh. Lần đó liên lạc, ông ấy đột nhiên nói xung quanh có tâm ngữ giả đang thăm dò tin tức ý thức của mình, ông ấy nghi ngờ chính là Lỗ An Hoa, nhưng sau lần đó, ông ấy lại không nhắc đến người này nữa”, Hạ Bồi lúc này cũng bắt đầu nghĩ chuyện này: “Lúc mới bắt đầu, ông ấy vẫn luôn rất quan tâm đến chuyện còn có tâm ngữ giả khác không, sau đó có thể biết được thực sự không có, liền không hỏi nữa. Chuyện của Lỗ An Hoa cũng không nhắc đến nữa”.
Nghiêm Cẩn đưa cho Hạ Bồi một tờ bản đồ và mấy trang giấy: “Anh khoanh tròn vào thời gian và địa điểm của mỗi một lần hai người liên lạc với nhau, phải gắng hết sức viết lại thật chi tiết nội dung của mỗi lần ấy”.
Hạ Bồi đón lấy, lại hỏi một lần nữa: “Thầy giáo sẽ không gặp phải bất trắc gì chứ?”.
“Cho nên chúng ta phải gắng hết sức, tin tức anh đưa ra càng có hiệu quả, chúng ta càng có cơ hội tìm được ông ấy.” Có cơ hội tìm được Hùng Đông Bình, cũng có nghĩa là có cơ hội tìm được bác sĩ X, tìm được bác sĩ X, thì có nghĩa là sự an toàn của Con Rùa Nhỏ nhà cậu sẽ không phải chịu uy hiếp nữa.