Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc

chương 20: viện thủ hữu lý [2]

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

TỨ

Giờ tý (h-h) sắp tới, bên ngoài vẫn là một màu xám.

Tiết Linh Bích tuy từ nãy tới giờ vẫn tựa trên vách động nhắm mắt dưỡng thần, nhưng đáy lòng lại yên lặng tính thời gian.

Bọn họ đã bàn bạc, chờ sau khi Ngọ Dạ Tam Thi châm phát tác xong, sẽ lại lấy máu một lần nữa.

Nghĩ tới đây, y nhịn không được mở mắt ra.

Phùng Cổ Đạo ngửa mặt nằm, dường như ngủ rất trầm.

Mặc dù mỏi mệt tới cực hạn, đau đớn tới cực hạn cũng phải hoàn thành mục tiêu, không chút nào lùi bước sao?

Tiết Linh Bích nhìn gương mặt an tĩnh của hắn, mâu quang trong mắt từng chút từng chút nhu hòa xuống, trong đầu một lần nữa hồi tưởng lại những chuyện trải qua ở Tam Vị lâu sau khi đã loại bỏ những cảm xúc phẫn hận mặt ngoài.

Đêm rất tĩnh.

Chỉ có tiếng gió thổi mong manh.

Củi lửa trong động đã thiêu không còn lại bao nhiêu, y phục ẩm ướt của Phùng Cổ Đạo vẫn chưa hong khô hẳn. Tiết Linh Bích khảy khảy đống củi lửa, đẩy thêm vào đó số củi cuối cùng.

Lửa dần dần rực lên, ánh lửa màu quất tăng thêm vài phần ấm áp cho vùng đất tuyết trong đêm đen.

Độc của Ngọ Dạ Tam Thi châm dần dần phát tác.

Y khoanh chân ngồi, vừa chiếu theo biện pháp lúc trước Phùng Cổ Đạo hướng dẫn vận công khắc chế, vừa quay đầu nhìn Phùng Cổ Đạo.

Phùng Cổ Đạo nhắm mắt, nhưng con ngươi khẽ động sau mí mắt, hiển nhiên là tỉnh táo.

Hàn khí ở Thiên Sơn khiến Tam Thi châm trong cơ thể càng thêm hung tợn bạo ngược, phát tác hơn một canh giờ.

Đợi đau đớn trôi qua, trăng sáng treo trên bầu trời đã chuyển về phía tây.

Phùng Cổ Đạo cử động một chút, áo khoác từ đầu vai trượt xuống.

Tiết Linh Bích mâu sắc trầm xuống.

“Lạnh…” Phùng Cổ Đạo thấp giọng. Mặc dù trên mặt che vải, nhưng thanh âm vẫn rõ ràng bật ra.

Tiết Linh Bích lặng lẽ vươn tay, đang định giúp hắn phủ áo khoác lên lần nữa, lại bị Phùng Cổ Đạo nắm lấy cổ tay.

Tiết Linh Bích rất bình tĩnh mà nhìn hắn.

“Y phục của ta.” Phùng Cổ Đạo nở nụ cười. Bọn họ tuy rằng không nhìn thấy khóe miệng của nhau, nhưng có thể từ trong đôi mắt phán đoán ra thần tình lúc này của đối phương.

Tiết Linh Bích rũ mắt, “Chưa khô.”

“Có mặc là được.” Hắn buông tay ra, hai tay chống đất, chậm rãi ngồi dậy.

Áo khoác từ trên người hắn trượt xuống, lộ ra một mảng da thịt nõn nà.

Tiết Linh Bích đứng dậy cầm y phục ném cho hắn.

Phùng Cổ Đạo trở tay tiếp nhận, chậm rãi đứng lên, tùy tiện để cho áo khoác trượt xuống, lộ ra thân thể quang lõa, chậm rãi mặc y phục vào.

Tiết Linh Bích cũng không lảng tránh, trầm giọng hỏi, “Ngươi quyết định rồi?”

“Thiên lý xa xôi tới Thiên Sơn một lần, có thể nào trắng tay trở về?” Động tác của Phùng Cổ Đạo rất chậm, nhất là lúc mặc quần. Động tác khom lưng này tác động tới vết thương trên yêu tế của hắn, đau đến nỗi mũi hắn xót lên, thiếu chút nữa viền mắt đỏ ửng.

Phía sau đột nhiên vươn ra một cánh tay, từ bên không bị thương ôm lấy thắt lưng hắn, chống đỡ thân thể hắn, sau đó cúi đầu giúp hắn mặc y phục.

Phùng Cổ Đạo nhìn cái gáy của y, tiếu ý từ khóe miệng tràn ra, muốn ngừng cũng không ngừng được.

Mặc xong ống quần, Tiết Linh Bích giúp hắn kéo quần lên, quay đầu thấy ý cười mãn nguyện trong mắt hắn, hai tay nhất thời dừng lại.

“Hầu gia không hổ là Hầu gia. Mặc quần cởi áo đều là vừa học đã rành.” Phùng Cổ Đạo còn chưa nói xong, Tiết Linh Bích đã nhét lưng quần vào tay hắn.

Phùng Cổ Đạo đành phải ngoan ngoãn tự mình mặc.

Mặc áo dễ hơn mặc quần nhiều lắm, chí ít không cần khom lưng.

Tiết Linh Bích khoanh tay đứng một bên nhìn hắn dùng tốc độ hầu như có thể so sánh với lão ông tám mươi tuổi mặc y phục, cười lạnh nói, “Ngươi chuẩn bị cứ như vậy đi đối phó phần cầu?”

Phùng Cổ Đạo nói, “Hầu gia nghĩ nó có cảm thấy hứng thú với vóc dáng của ta không?”

Tiết Linh Bích tức giận liếc mắt nhìn hắn, “Phần cầu tuy ở Thiên Sơn xa xôi, biệt lập thế nhân, nhưng đây không phải là nó sẽ bụng đói ăn quàng.”

“Cũng phải. Trước vầng trăng sáng như Hầu gia, ánh đèn đom đóm nhỏ bé như ta đây tự nhiên không đáng nhắc tới.” Phùng Cổ Đạo thừa nhận rất thản nhiên.

Thế nhưng loại thản nhiên này rơi vào tai Tiết Linh Bích tất nhiên không thế nào thoải mái. Chỉ thấy y đột nhiên xoay người, nhấc chân đá vào đống lửa.

Phùng Cổ Đạo đang buộc vạt áo, thấy vậy thì hơi sửng sốt.

Tiết Linh Bích khom lưng nhặt lên một khúc củi khá lớn trong đó, cầm trong tay ước lượng.

“Hầu gia chuẩn bị dùng nó thay cho kiếm?” Phùng Cổ Đạo rất nhanh đã đoán ra ý đồ của y.

Tiết Linh Bích thản nhiên nói, “Trong lòng có kiếm, thì vạn vật đều có thể làm kiếm.”

“Vậy sao Hầu gia không dùng… tóc nhỉ?” Phùng Cổ Đạo mặc áo, vươn tay nhổ một sợi.

Tiết Linh Bích nói, “Ta sợ ngươi trọc.”

“…” Nụ cười của Phùng Cổ Đạo cứng đờ, lát sau mới ho khan một cái, “Chúng ta xuất phát đi.”

“Kế hoạch đâu?” Không lẽ lại giống ban ngày mù quáng tới nỗi thân ai nấy đánh?

Phùng Cổ Đạo đáp, “Tục ngữ nói, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Vạn vật thế gian đều là tương sinh tương khắc…”

“Ngươi muốn dùng đoạn hồn hoa?” Tiết Linh Bích trực tiếp cắt ngang bài ca dài dòng của hắn.

Phùng Cổ Đạo cũng không kinh ngạc, “Hầu gia không hổ là Hầu gia…”

Tiết Linh Bích mặt không biểu tình nói, “Đổi câu mới đi.” Mỗi lần cứ hễ mở miệng ra thì là ‘Hầu gia không hổ là Hầu gia’. Giống như y luôn luôn đảo quanh ‘Thật hổ là Hầu gia’ và ‘Không hổ là Hầu gia’ vậy.

Phùng Cổ Đạo cách tầng vải sờ sờ mũi nói, “Một hồi ta hái vài đóa đoạn hồn hoa làm ám khí để kiềm chân phần cầu, mà Hầu gia thì nghĩ mọi biện pháp để lấy máu… Ách, bọc đồ của ta đâu?”

Tiết Linh Bích tiện tay đem cái bọc phía sau đưa cho hắn.

Phùng Cổ Đạo lấy ra hai bình sứ nhỏ màu trắng giao cho y, “Lần trước sư phụ ta vì cho rằng có thể lấy dễ như trở bàn tay, đánh giá thấp thực lực của phần cầu, cho nên không mang theo cái bình, vì vậy không lấy được gì.”

“Ngươi muốn trực tiếp lấy máu?” Tiết Linh Bích nói.

“Đương nhiên.” Phùng Cổ Đạo hiển nhiên nói, “Mục đích của chúng ta vốn chỉ là máu phần cầu.”

Trong óc Tiết Linh Bích nhất thời hiện lên tình cảnh Phùng Cổ Đạo rơi vào trong nước, mặt đàm lan tràn máu tươi, sát ý trong lòng từng trận nối từng trận dâng lên, một lát mới nói, “Trước tiên cứ như vậy đã.”

Phùng Cổ Đạo đem mọi thứ trong bọc lấy ra, rút ra vài tờ giấy dầu xé đôi rồi bao ở hai ngón tay, sau đó, lại dùng số băng vải còn lại bao vài tầng quanh ngón tay, thu dọn gọn gẽ mọi thứ rồi mới nói, “Chúng ta đi thôi.”

Tiết Linh Bích đột nhiên nắm lấy bờ vai của hắn.

Phùng Cổ Đạo quay đầu lại.

“Tất cả cẩn thận.” Tiết Linh Bích sắc mặt ngưng trọng.

Phùng Cổ Đạo cười nói, “Có lời căn dặn của Hầu gia, ta dù cho mượn gan trời cũng không dám bất cẩn.”

Tiết Linh Bích yên lặng chăm chú nhìn hắn một hồi, thu tay lại, dẫn đầu ra khỏi động.

Tuyết bạc phản xạ từng đợt ánh sáng trắng lóa, không hề giống như nửa đêm, ngược lại càng như lúc bình minh.

Phùng Cổ Đạo rất dễ dàng tìm được vị trí của đoạn hồn hoa, rồi chọn hai đóa kiều diễm mà ngắt lấy.

Mặc dù cách một tầng vải, hắn vẫn không dám cầm hoa quá gần. Bàn tay cầm hoa để rũ xuống.

Tiết Linh Bích nặn ra hai quả cầu tuyết, sau đó dùng nội lực hướng về phía đáy đàm ném đi.

Chỉ nghe ùm một tiếng, bọt nước văng cao ba bốn thước!

Ngay sau đó, nước đàm bốc lên. Hai chiếc sừng cong cong của phần cầu từ dưới nước thò ra, ngay sau đó là đầu, rồi tới cổ…

Phùng Cổ Đạo không đợi nó đứng vững, trực tiếp cầm hoa trong tay xem như mũi tên phóng về phía con mắt của nó.

Phần cầu đại khái là ngủ chưa đủ bị gọi tỉnh, đầu óc còn chút mơ mơ màng màng, thấy hoa phóng tới, vô thức đảo người ra sau.

Tiết Linh Bích nhân cơ hội phi thân bay lên, thanh củi trong tay như kiếm, hướng cái bụng trắng toát kia đâm xuống.

“Rống…”

Củi đâm vào trong da, huyết hoa phun tung tóe.

Tiết Linh Bích vươn tay định lấy máu, nhưng thân thể phần cầu đã ngâm vào trong nước, máu rất nhanh bị dung hòa với nước.

Tiết Linh Bích đành phải vỗ nhẹ lên mặt nước, tạm thời mượn lực đảo ngược lại bờ.

Nhưng dù tính toán của y không sai, phần cầu cũng không dễ dàng để y thực hiện được.

Ngay khi thân thể y đang lơ lửng giữa không trung, chưa kịp tới bên bờ, phần cầu đã ổn định thân hình, quẳng chiếc đuôi dài ra.

Tiết Linh Bích đã nếm thử sự lợi hại của chiếc đuôi này, lập tức muốn đề một hơi gồng mình xoay người. Nhưng nhanh hơn y chính là Phùng Cổ Đạo.

Chỉ thấy hắn trực tiếp kéo xuống băng vải che mặt, dùng nó quấn lấy Tiết Linh Bích đang ở không trung, ngay tích tắc khi đuôi của phần cầu gần sắp quật trúng, kéo giật lại.

Việc đầu tiên sau khi Tiết Linh Bích đáp lên bờ là che lại miệng mũi của hắn, cả giận nói, “Ngươi làm gì vậy?”

Phùng Cổ Đạo nói, “Đồng tâm hiệp lực tự nhiên phải vươn tay tương trợ.”

Lúc hắn nói, đôi môi như lông chim gãi nhẹ vào lòng bàn tay Tiết Linh Bích, khiến tay y từng trận tê dại, thiếu chút nữa nhộn nhạo tiến vào lòng.

Bất quá tiếng gầm gừ của phần cầu cắt đứt cuộc thì thầm của bọn họ.

Chiếc đuôi có điện kia dùng thế sấm sét, rít gào vung về phía bọn họ.

Phùng Cổ Đạo kéo tay y, lớn tiếng nói, “Ta dẫn đi lực chú ý của nó, ngươi đi lấy máu!”

Hắn nói, một tay che lại vết thương trên yêu tế, hai chân giẫm mạnh, hướng về phía phần cầu nghênh đón.

Dường như kiêng kỵ đoạn hồn hoa trong tay hắn, phần cầu lập tức vẫy đuôi hộ giá.

Phùng Cổ Đạo nhìn chiếc đuôi, lần thứ hai dùng đoạn hồn hoa làm ám khí phóng về phía mắt phần cầu, lại thừa dịp nó né tránh, cố gắng cong thắt lưng đánh tới đuôi nó!

Điện trên đuôi phần cầu nằm trên chóp đuôi, cho nên vị trí hắn bổ nhào tới là phần giữa.

Khoảnh khắc khi nắm lấy, hắn cảm thấy thắt lưng mình sắp nứt ra rồi, đau đến nỗi hắn hầu như muốn đập đầu chết đi. Nhưng phần cầu không cho hắn cơ hội này, trên thực tế, ngay khi hắn vừa nắm lấy đuôi nó, nó lại lần nữa ngửa mặt nằm vật xuống rồi nặng nề vung đuôi về phía vùng tuyết bên ngoài!

Một cái đuôi có bao nhiêu sức lực? Ngày hôm nay Phùng Cổ Đạo rốt cuộc đã biết.

Bời vì thân thể hắn đã nặng nề nện ngập vào trong ba thước tuyết.

Nếu như nói ban đầu là đau nhức, vậy hiện tại hắn ngay cả cảm giác đau cũng không có.

Nếu không phải còn có thể cảm giác được mình đang hô hấp, hắn thiếu chút nữa cho rằng mình đã chết.

Nhưng hắn không chết, tay hắn vẫn vững vàng nắm lấy đuôi phần cầu, thậm chí khi nó lại một lần nữa vung lên, cũng không chịu buông ra.

Phần cầu lại đứng lên.

Phùng Cổ Đạo nghĩ, chỉ cần một lần nữa, một lần nữa thôi là hắn sẽ đi đời.

Vì vậy, phần cầu thực sự làm thêm lần nữa.

Đuôi vung lên, nện xuống dưới!

Tay Phùng Cổ Đạo rốt cuộc tuột ra… Thân thể như cánh diều rơi… lọt vào một vòng tay ấm áp thân thương.

“Được rồi.”

Hai chữ thanh lãnh đạm mạc này trong nháy mắt đã trị hết toàn bộ thương tích của hắn. Bởi vì hắn biết giấu trong sự thanh lãnh đạm mạc ấy là điều gì.

.

.

NGŨ

Bóng đêm vẫn thâm trầm như thế.

Phùng Cổ Đạo tựa trên vai Tiết Linh Bích, hữu khí vô lực cười nói, “Chuyện này có tính là phong thủy luân lưu chuyển không?”

“Ngươi có tin bản hầu bỏ ngươi lại không?” Tiết Linh Bích nói, bàn tay đang nắm chân hắn lại nắm thật chặt.

Chân y giẫm lên nền tuyết, phát ra tiếng dát chi dát chi, nhất là sau khi Phùng Cổ Đạo không nói lời nào, tiếng động này càng rõ ràng, cũng càng chói tai.

Tiết Linh Bích nhíu nhíu mày. “Nói chuyện.”

Phùng Cổ Đạo cảm thấy mình rơi vào trong bóng tối và lạnh lẽo vô biên, khoác áo khoác nhưng lại cảm thấy gió lạnh thấm vào từng tấc xương thịt. Dù vậy, hắn vẫn cố gắng lên tinh thần hỏi, “Nói cái gì?”

Tiết Linh Bích trầm mặc một lát, mới hỏi, “Vì sao phải cứu bản hầu?”

Phùng Cổ Đạo dốc sức cắn đầu lưỡi, chờ tinh thần khẽ chấn một chút mới trả lời, “Còn Hầu gia vì sao phải cứu ta?”

“Ngươi nhiều lần lừa dối bản hầu, bản hầu làm sao có thể để ngươi chết đơn giản như vậy?”

“Đúng vậy…” Phùng Cổ Đạo trả lời có lệ, mí mắt lại một lần nữa sụp xuống.

“Phùng Cổ Đạo?” Tiết Linh Bích rốt cuộc phát hiện không ổn, dừng bước, nhẹ nhàng nhún vai.

Phùng Cổ Đạo cắn đầu lưỡi đến nỗi xuất huyết, máu loãng nhuộm trên cánh môi, đỏ tươi lóa mắt. Hắn cười khổ nói, “Hình như ta hít phải hương của đoạn hồn hoa rồi…”

Hương đoạn hồn hoa?

Tiết Linh Bích khẽ giật mình. Triệu chứng khi trúng độc hương đoạn hồn hoa là bất tri bất giác mê man tới chết.

Trong lòng y căng thẳng, quát khẽ, “Không được ngủ.”

“Kỳ thực,” Thanh âm của Phùng Cổ Đạo nhẹ như tiếng muỗi, thổi nhẹ bên tai y, “Người ta nếu có thể chết trong mê mê man man… bất tri bất giác, cũng là một chuyện hạnh phúc.”

“Bản hầu đã nói, ngươi nhiều lần lừa dối bản hầu, bản hầu tuyệt đối không cho ngươi chết đơn giản như vậy.” Y xoay người nhẹ nhàng buông Phùng Cổ Đạo xuống, ánh mắt khi chạm tới huyết sắc trên môi hắn thì hơi trầm xuống, lập tức không chút do dự từ trong lòng lấy ra bình sứ trắng, đỡ đầu Phùng Cổ Đạo chuẩn bị rót vào.

Nhưng Phùng Cổ Đạo đã rơi vào trong trạng thái nửa hôn mê, mặc dù ý thức vẫn còn, nhưng tứ chi hư huyễn vô lực, ngay cả mí mắt cũng không mở nổi.

Tiết Linh Bích vẹt ra nắp bình, hớp nhẹ một ngụm, thiếu chút nữa nhổ ra. Máu phần cầu tản ra vị tanh chua khó nói thành lời, là thứ khó ăn nhất mà y từng nếm thử trong đời. Trách không được thái y từng nói phải mang trở về, trước tiên chưng nấu khử mùi sau đó mới có thể dùng.

Nhưng trước mắt hiển nhiên không chờ lâu được như vậy.

Y nhẫn nhịn, một tay giữ cằm Phùng Cổ Đạo, cúi người áp sát vào đôi môi dính máu kia, nhẹ nhàng rót máu qua.

Có thể đã hôn mê đến không còn cảm giác, Phùng Cổ Đạo đối với cái mùi này cư nhiên không hề chống lại mà nuốt xuống.

Sau khi Tiết Linh Bích rời khỏi môi hắn, trực tiếp nắm một vốc tuyết đưa vào trong miệng súc, làm liên tục bảy tám lần như vậy, cuối cùng mùi vị mới thoáng nhạt đi.

Y ngồi trên nền tuyết đợi khoảng ba nén nhang, xác định tâm mạch của Phùng Cổ Đạo đã ổn định, mới lần nữa cõng hắn lên đường.

Đường về tuy tinh thần không hăng hái như đường đi, nhưng tâm tình lại hoàn toàn khác hẳn.

Tiết Linh Bích nhìn con đường mênh mang phía trước, cư nhiên nửa điểm cũng không cảm thấy đường dài.

Thế nhưng y không thấy đường dài, thì có người thấy đường dài, chợt nghe phía trước có một trận tiếng bước chân tất tất tác tác, chưởng môn Thiên Sơn dẫn theo vài đệ tử Thiên Sơn xuất hiện trong tầm nhìn.

Bọn hắn nhìn thấy Tiết Linh Bích, đều mừng rỡ như điên, mỗi người đều như mũi tên rời khỏi cung mà liều mạng chạy ào về phía trước, “Hầu gia!”

Tiếng hô hoán liên tiếp.

Tiết Linh Bích khó chịu nhíu nhíu mày, khi xác định người trên vai vẫn ngủ rất thơm đôi mày mới giãn ra.

“Hầu gia.” Chưởng môn Thiên Sơn là một hán tử hào sảng cũng hầu như lệ nóng tràn mi, “Ngươi không sao là tốt rồi, chúng ta đến chậm.”

Tiết Linh Bích nhớ tới lời trước đó Phùng Cổ Đạo nói, thản nhiên hỏi, “Đường bị tắc sao?”

Chưởng môn phái Thiên Sơn gật đầu nói, “Đúng vậy. Rõ ràng hai ngày trước ta còn phái đệ tử đến xem, con đường đó rõ ràng còn bình thường. Không biết sao, ngày hôm nay lại…”

Tiết Linh Bích nhíu mày nói, “Hai ngày trước vẫn bình thường?”bg-ssp-{height:px}

Chưởng môn Thiên Sơn nói với một đệ tử bên cạnh, “Trọng Kiền, hai ngày trước không phải ngươi tới dò đường sao?”

“Đúng là đệ tử và sư đệ tới.” Đệ tử Thiên Sơn tên Trọng Kiền kia nói, “Con đường đó chúng ta đã kiểm tra vài lần, tuyệt đối đi thông không có gì tắc nghẽn, không ngờ ngày hôm nay đột nhiên bị chặn. Chúng ta tự biết khinh công thấp, đành phải trở lại tìm dây thừng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không tìm được sợi nào dài vừa đủ, cho nên mới ngừng lại lâu như vậy.”

Chưởng môn Thiên Sơn vui mừng nói, “May là Hầu gia cát nhân tự có thiên tướng.”

Đệ tử khác thấp giọng nói thầm, “Ta thấy giống như có người làm.”

Đôi môi Tiết Linh Bích hơi mím chặt, nghiêng đầu nhìn về phía Phùng Cổ Đạo, trong mắt lóe ra quang mang phức tạp.

Phùng Cổ Đạo nằm úp lên lưng y mặt hướng ra ngoài, ngủ bất tỉnh nhân sự, rất thản nhiên.

Chưởng môn Thiên Sơn theo ánh mắt của y nhìn lại, kinh ngạc hỏi, “Vị này chẳng lẽ là… tiền bối? Hắn làm sao vậy?” Bởi vì bốn phía tối đen, hắn lại chỉ có thể nhìn thấy cái ót, cho nên không thể nhìn ra tuổi tác của người kia.

Tiết Linh Bích mâu quang lạnh lùng, “Hắn là Ma giáo Minh Tôn, bị thương.”

Mọi người phái Thiên Sơn đồng loạt thất kinh, ngạc nhiên không thôi đảo mắt qua lại nhìn y và Phùng Cổ Đạo.

Không phải đồn rằng Tuyết Y Hầu Tiết Linh Bích và Ma giáo không đội trời chung, thậm chí còn phái binh thiêu hang ổ của Ma giáo là Bễ Nghễ sơn sao? Tại sao lúc này trông có vẻ giao tình sâu đậm lắm lắm?

Không đợi hắn suy nghĩ nhiều, chợt nghe Tiết Linh Bích chậm rãi nói, “Bản hầu có chuyện muốn ngươi đi làm.”

.

Chim sẻ ở trước cửa sổ líu ríu liên tục.

Phùng Cổ Đạo muốn ngủ thêm, cũng không được như nguyện. Hắn ngồi dậy xếp bằng, vận công tới bụng, lãnh ý vẫn còn, nhưng không cảm thấy âm lãnh khó nhịn, hơn nữa chân khí đả thông, lại đem châm từ đan điền bức tới đầu ngón tay phải.

Cửa cót két mở ra, Trọng Kiền đi vào liền thấy ngón tay Phùng Cổ Đạo có thứ gì đó bàng bạc lòe lòe đang bị đẩy ra.

Hắn tuy hiếu kỳ, nhưng cũng biết đây là giây phút quan trọng lúc vận công, cho nên đứng lại tại chỗ, không dám tiếp tục đi tới trước, để tránh khiến người kia phân tâm.

Châm đâm xuyên ngón tay, một cây nối tiếp một cây, chậm rãi bức ra ngoài cơ thể.

Cho đến khi ba cây châm đều rơi xuống đất, Phùng Cổ Đạo mới thở ra một hơi, giơ tay lau mồ hôi, cười nói với Trọng Kiền đứng ở cửa, “Làm phiền đợi lâu.”

Trọng Kiền biết hắn là Ma giáo Minh Tôn, lúc trước lại thấy hình dạng ngạo mạn của hắn, cho rằng hắn tất nhiên là kẻ tự phụ, không coi ai ra gì, vậy mà lại hòa ái dễ gần thế kia, nhất thời có chút luống cuống, “Minh Tôn khách khí. Chưởng môn lo Minh Tôn thương thế chưa lành, hành động bất tiện, cho nên đặc biệt bảo ta tới… hầu hạ Minh Tôn.” Bởi chưởng môn Thiên Sơn đối với Ma giáo Minh Tôn này có chút kiêng kỵ, không dám phái người thường tới hầu hạ, đành phải dùng tới hắn.

Phùng Cổ Đạo cười nói, “Ngủ một giấc tinh thần rất tốt, đừng nói đến việc rửa mặt nhỏ nhặt này, dù bảo ta vượt nóc băng tường đi làm đầu trộm đuôi cướp cũng dư sức.”

Trọng Kiền nghe hắn nói vậy, cũng không tiện kiên trì, nhân tiện nói, “Đã vậy, Minh Tôn tự nhiên. Ta ở ngay ngoài cửa, nếu có chuyện gì, kêu to một tiếng là được.” Trên thực tế, chuyện hầu hạ người khác như vậy hắn chưa từng làm, cũng ước gì không làm.

“Hảo. Ngươi tên gì?”

“Đệ tử Trọng Kiền.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Hôm qua ta bị thương nặng hôn mê, không biết làm thế nào trở lại được?”

Trọng Kiền được hỏi một câu thì trả lời một câu, “Là Hầu gia cõng Minh Tôn trở về.”

“Vậy Hầu gia đâu?”

“Sáng sớm hôm nay Hầu gia đã mang theo người của hầu phủ hạ sơn rồi.”

Tim Phùng Cổ Đạo đập loạn một hồi mới nói, “Ngươi có biết vì sao hắn đi gấp như vậy không?”

“Chuyện này ta không biết.”

Phùng Cổ Đạo đảo mắt nói, “Không lẽ là hầu phủ xảy ra chuyện gì ư?”

Trọng Kiền nói, “Không hề có tin tức nào từ dưới chân núi tới. Có thể là…” Hắn bỗng nhiên ngậm miệng lại.

Phùng Cổ Đạo thở dài nói, “Hầu gia cứu ta một mạng, ta không chỉ không có gì báo đáp, thậm chí không thể nói một tiếng cám ơn. Ta chỉ muốn biết Hầu gia có việc gì mà ta đủ khả năng giúp đỡ không thôi.”

Trọng Kiền lúc này mới nói, “Cũng không phải chuyện gì to tát. Chỉ là đường tới hàn đàm hai ngày trước còn bình thường, trùng hợp ngày hôm qua lại bị tắc. Hầu gia cảm thấy chuyện này kỳ quặc, cho nên hạ sơn điều tra.”

Nếu như muốn điều tra thì sao lại vội vã hạ sơn? Rõ ràng là tưởng hắn ra tay, không muốn thấy hắn mà thôi.

Nụ cười của Phùng Cổ Đạo phát khổ. Xem ra tiền nhiệm Ám Tôn bởi vì không tìm được sư phụ mà phát tiết khắp nơi khiến cho đường sập, món nợ này bị trút hết lên đầu hắn rồi.

“Minh Tôn?” Trọng Kiền nhẹ giọng gọi.

Sắc mặt Phùng Cổ Đạo bình thường trở lại, lại là dáng dấp cười mỉm chi như ban nãy, “Có cháo không?”

“Cháo? Có.”

“Ta đã đói bụng rồi.”

Cháo của Thiên Sơn quả nhiên có một hương vị riêng.

Chiếu theo lời của đệ tử Thiên Sơn nói, nước để nấu cháo lấy từ tuyết thủy ngay cạnh nơi Thiên Sơn tuyết liên mọc, mang theo vị ngọt tinh khiết của Thiên Sơn tuyết liên, vào miệng thanh thoát êm dịu, đúng là mỹ vị mà ở Trung Nguyên khó nếm được.

Phùng Cổ Đạo một hơi uống liền ba chén to mới thỏa mãn.

Chưởng môn Thiên Sơn biết trên cổ hắn có một vết thương, trên eo lưng có một vết thương, là thương nặng chưa lành, lại đặc biệt bảo người nấu một chén canh tuyết liên lộc nhung nhân sâm để hắn bổ thân.

Nhưng cái bụng Phùng Cổ Đạo bị ba chén cháo lấp đầy, không còn chút chỗ trống nào, nhưng lại không đành lòng cô phụ ý tốt của hắn, đành phải từng thìa từng thìa nhỏ cà rề cà rề đưa vào miệng, trong lòng tự an ủi đợi chưởng môn Thiên Sơn rời khỏi là được giải thoát rồi.

Hết lần này tới lần khác chưởng môn Thiên Sơn sợ hắn tịch mịch, ngồi bên cạnh liên tục trò chuyện về cảnh sắc Thiên Sơn và phong tục dưới chân núi, khiến cho nước canh chui vào bụng Phùng Cổ Đạo càng lúc càng nhiều. Ngay khi hắn nhịn không được muốn ăn ngay nói thật, một đệ tử Thiên Sơn vội vã chạy vào cửa, nói với chưởng môn Thiên Sơn, “Khởi bẩm chưởng môn, Ma giáo Ám Tôn cầu kiến.”

Cái thìa của Phùng Cổ Đạo ngừng lại giữa không trung.

Chưởng môn Thiên Sơn quay đầu hiếu kỳ nhìn hắn, “Minh Tôn, ngươi xem…”

“Có lẽ hắn tới tìm ta. Nếu chưởng môn không ngại…”

“Đương nhiên không ngại.” Chưởng môn Thiên Sơn trước kia nghe nói Ma giáo song tôn không hợp nhau, còn sợ Viên Ngạo Sách là tới gây sự với Minh Tôn, như vậy địa chủ nơi này là hắn muốn bao che cũng khó, không bao che cũng khó. Bây giờ nghe đương sự nói vậy, tự nhiên mừng rỡ biết thời biết thế nói, “Cho mời.”

Viên Ngạo Sách vào cửa, Phùng Cổ Đạo nhìn nhìn sau lưng hắn, “Một mình ngươi?”

“Hắn không tiện tới.”

LỤC

“Không tiện tới?” Lòng hiếu kỳ của Phùng Cổ Đạo bị câu dẫn ra, chuyện gì có thể khiến Kỷ Vô Địch ‘không tiện’ tới?

Viên Ngạo Sách ánh mắt lạnh lùng nhìn sang chưởng môn Thiên Sơn, ngay khi người ta đang âm thầm hồi tưởng xem mình có phải đã từng đắc tội với hắn hay không, ánh mắt lại dời đi. Hắn nói với Phùng Cổ Đạo, “Bạch đạo tại Khai Phong mời dự võ lâm đại hội.”

“Võ lâm đại hội?” Phùng Cổ Đạo cau mày. Có câu Tư Mã chiêu chi tâm người qua đường đều biết, bạch đạo võ lâm tụ tập ở Khai Phong muốn cái gì, trong lòng bọn họ đều biết rõ ràng, “Vẫn chưa chịu tuyệt vọng sao?” Trước kia là vì có Tiết Linh Bích âm thầm trợ quyền cho bọn hắn, cho nên bọn hắn không có gì để sợ, như vậy bây giờ… Không lẽ là Tiết Linh Bích lập lại trò cũ?”

Viên Ngạo Sách thấy mi đầu của hắn càng nhíu càng chặt, lạnh lùng nói, “Võ Đang Thiếu Lâm đã mời Huy Hoàng môn cùng tới chủ trì.”

Võ Đang Thiếu Lâm?

Phùng Cổ Đạo rốt cuộc đã biểu vì sao Kỷ Vô Địch không tiện đến đây. Rất hiển nhiên, hiện tại tình thế đã nghiêm trọng tới nỗi trưởng lão Ma giáo nội ứng tại Võ Đang cũng phải đi ra giả vờ làm kẻ địch với Ma giáo.

“Kỷ Vô Địch đồng ý?” Phùng Cổ Đạo khẽ cười nói.

Quen biết Kỷ Vô Địch tới nay, đây là lần đầu tiên hai người xa nhau lâu như vậy, trong lòng Viên Ngạo Sách đã khó chịu tới cực điểm, đối với lời trêu chọc của hắn tự nhiên sắc mặt cũng chẳng đẹp được bao nhiêu cho cam, “Nếu ngươi biết nguyên nhân gây ra chuyện này, có muốn cười cũng cười không nổi đâu.”

“Nguyên nhân?” Phùng Cổ Đạo hỏi.

“Sư phụ ta trong vòng ba ngày liên tiếp hỏa thiêu sáu đại phái bạch đạo.”

Nụ cười của Phùng Cổ Đạo quả nhiên thu hồi, “Sư phụ ngươi? Vậy sư phụ ta…”

Viên Ngạo Sách nhìn vào mắt hắn, nói từng chữ một, “Sư phụ ta nói, sư phụ ngươi đã qua đời.”

“…” Phùng Cổ Đạo trong nháy mắt nghẹn ngào, trong óc trống rỗng.

“Ngươi…” Viên Ngạo Sách thấy thân thể hắn lung lay sắp đổ, vô thức vươn tay muốn dìu, nhưng tức khắc, Phùng Cổ Đạo đã vững vàng trở lại.

Vì vậy bàn tay vươn ra cũng nhất thời sửa dìu thành vỗ.

Phùng Cổ Đạo bị hắn vỗ thì kinh ngạc.

Chưởng môn Thiên Sơn kế bên xen vào nói, “Minh Tôn thỉnh nén bi thương.” Kỳ thực nói đi cũng phải nói lại, phái Thiên Sơn coi như là danh môn chính phái, lẽ ra nên đứng bên bạch đạo. Chỉ là bọn hắn ở nơi xa xôi, cũng không qua lại với võ lâm Trung Nguyên, hiện tại Ma giáo song tôn lại ở ngay trước mắt, về mặt tình cảm đương nhiên lại thân thiết với Ma giáo hơn một chút.

“Đa tạ.” Phùng Cổ Đạo đạm nhiên đáp lại.

Chưởng môn Thiên Sơn cũng không để bụng. Một ngày làm thầy cả đời làm cha, biểu hiện của Phùng Cổ Đạo lúc này đúng là nhân chi thường tình.

Viên Ngạo Sách nhân cơ hội kéo chủ đề lại điểm chính, “Bạch đạo võ lâm muốn mượn lần võ lâm đại hội này tiêu diệt Ma giáo. Võ Đang Thiếu Lâm và Huy Hoàng môn còn chưa bày tỏ thái độ, Chung Vũ tuy có danh hiệu võ lâm minh chủ, nhưng đại đa số vẫn xem hắn là người của Huy Hoàng môn, cho nên bọn hắn hiện tại đều lấy Thanh Thành như thiên lôi sai đâu đánh đó.”

“Thanh Thành?” Phùng Cổ Đạo cúi đầu trầm tư.

Viên Ngạo Sách lại lạnh lùng liếc sang chưởng môn Thiên Sơn.

Chưởng môn Thiên Sơn rốt cuộc hậu tri hậu giác phát hiện, mình sở dĩ không vừa mắt hắn không phải do trước đó đắc tội, mà là bởi vì mình không thức thời ngồi thù lù một đống hóng hớt. “Ta đột nhiên nhớ còn có hai đệ tử chưa dạy bảo, đi trước một bước. Minh Tôn Ám Tôn thỉnh tự nhiên.”

Còn có hai đệ tử chưa dạy bảo?

Cái cớ sứt sẹo cái lý do thối nát gì đây?

Viên Ngạo Sách lạnh mặt nhìn hắn rời khỏi.

Xác định tiếng bước chân của hắn đã rời khỏi phạm vi nghe ngóng, Phùng Cổ Đạo mỉm cười nói, “Lần này sư phụ và lão Ám Tôn chuẩn bị hợp tác xướng cái gì?”

Viên Ngạo Sách nhướng mi nói, “Ngươi nghĩ xem?”

“Nếu như sư phụ ta đã chết, việc đầu tiên lão Ám Tôn làm là đem phần cầu ở Thiên Sơn phân thây.” Phùng Cổ Đạo nói, “Dù cho muốn tìm bạch đạo xả giận cũng tuyệt đối không gấp như vậy.”

Viên Ngạo Sách thờ ơ.

“Hắn sở dĩ gấp như vậy, bất quá là muốn đem tin tức sư phụ ta chết rải ra ngoài.” Phùng Cổ Đạo dừng một chút, đáy mắt hiện lên một vệt tinh quang, “Phụ thân của Tiết Linh Bích thực sự chết trong tay sư phụ?” Với tính cách của sư phụ, nếu không phải do hắn làm sai trước, tuyệt đối sẽ không đem phương thức giả chết sợ đầu sợ đuôi này ra giải quyết vấn đề.

Viên Ngạo Sách dường như muốn cười, rồi lại nhịn xuống, chậm rãi gật đầu.

Phùng Cổ Đạo thấy sắc mặt hắn thì biết chuyện xưa này nhất định không thế nào rung động tới tâm can.

“Sư phụ ngươi nói, cuộc đời hắn chỉ làm hai chuyện tốt. Một chuyện là thu dưỡng ngươi, một chuyện là thay một nữ tử nhỏ bé vô tội báo thù, giết hái hoa đạo tặc bức hại nàng.”

Phùng Cổ Đạo đỡ trán, “Hái hoa đạo tặc kia không trùng hợp là binh mã đại nguyên soái đó chứ?”

“Khi hắn y phục xốc xếch giết nữ nhân, vừa lúc sư phụ ngươi muốn đi tìm người xả giận.” Viên Ngạo Sách trả lời lời ít ý nhiều, nhưng quá trình đã phi thường rõ ràng.

Phùng Cổ Đạo trấn định hỏi, “Nguyên nhân là gì?”

“Sư phụ ngươi giết người xong mới phát hiện bị mình giết là binh mã đại nguyên soái, vì vậy sau khi đưa thi thể hắn trở về, thuận tiện điều tra những chuyện đã xảy ra.” Viên Ngạo Sách dừng một chút, cố gắng giữ nét lạnh lùng, “Nữ tử kia là doanh kỹ, tại thời điểm đặc thù đã lấy trộm một vật quan trọng mà nguyên soái tùy thân mang theo.”

(Doanh kỹ: kỹ nữ chuyên hầu hạ người trong quân doanh)

“Tàng bảo đồ?” Phùng Cổ Đạo rốt cuộc cũng có thể xâu chuỗi mọi sự kiện lại.

Tiên hoàng vì kinh sợ Biên Cương vương đang rục rịch nên làm ra một phần tàng bảo đồ giả. Nơi dừng chân Bễ Nghễ sơn của Ma giáo xưa nay nổi danh thần bí quỷ quyệt vinh hạnh trở thành tàng bảo địa. Hoàng thượng vì để tàng bảo đồ an toàn, đặc biệt đem nó giao cho binh mã đại nguyên soái mà mình tín nhiệm nhất, rời xa kinh thành. Ai ngờ trên đời không có bức tường nào không lọt gió, hoàng thượng tự cho mình là cao minh cũng không cao minh hơn tai mắt của Biên Cương vương. Biên Cương vương sau khi biết được, đương nhiên trăm phương nghìn kế phái người đi trộm.

Vì vậy mới có một màn thiếu niên Tiết Linh Bích nhìn thấy phụ thân mình cùng một nữ tử phiên vân phúc vũ, điên loan đảo phượng trong trướng. Sau đó binh mã đại nguyên soái phát hiện tàng bảo đồ bị mất, lại không dám để lộ ra, đành phải để y phục xốc xếch chạy ra quân doanh truy bắt, vậy mà thiên ý trêu người, vừa vặn bị lão Minh Tôn cả đời chỉ làm hai chuyện tốt giết chết tại chỗ.

Đối với đoạn lịch sử đáng để người ta nghe xong há mỏ này, Phùng Cổ Đạo và Viên Ngạo Sách đều không còn gì để nói.

Phùng Cổ Đạo hồi lâu mới nói, “Vậy sư phụ có dặn dò gì không?”

Viên Ngạo Sách nói, “Có.”

“Chuyện gì?”

“Sư phụ ngươi đã chết, tiết thanh minh hàng năm nhớ dâng hương.”

Phùng Cổ Đạo cười khổ. Cũng chỉ có sư phụ hắn trời sinh tính tình hào hiệp, mới có thể nói ra câu xúi quẩy bảo mình hằng năm dâng hương như vậy. Có câu biết con không ai bằng cha. Hắn từ nhỏ đã cùng sư phụ tình như phụ tử, mặc dù không ở bên cạnh, hắn cũng có thể từ ngôn hành cử chỉ của hắn mà đoán ra được tâm tình biến hóa như trăng từng tháng kia. Nếu không, với tính tình của sư phụ e rằng không chỉ không giả chết trốn tránh, còn có thể chủ động tới hầu phủ, đem Tiết Linh Bích đánh tới nỗi hoàn toàn không còn sức lực nói ra hai chữ báo thù mới thôi.

“Ngươi chuẩn bị bao giờ động thủ?” Viên Ngạo Sách thấy hắn một mực trầm mặc cười trộm, nhịn không được mở miệng hối thúc.

Phùng Cổ Đạo láo liên nhìn khắp nơi, “Ngươi gấp lắm sao?”

Nói nhảm!

Nghĩ đến tình cảnh lúc xa nhau Kỷ Vô Địch gào khóc cứ như trời sắp sập, cho dù là giả vờ cũng khiến hắn tâm thần không yên.

Viên Ngạo Sách nhất thời cảm thấy khuôn mặt trước mắt thật sự là đáng đánh muốn chết, “Hay là ngươi hy vọng Ma giáo chỉ cần một Minh Tôn là đủ rồi.”

“Đây là uy hiếp.” Phùng Cổ Đạo bất mãn.

Viên Ngạo Sách cười lạnh, “Vậy thì sao nào?”

Nam tử đang dục cầu bất mãn luôn luôn dễ xúc động. Phùng Cổ Đạo thức thời nói, “Ta đồng ý.” Hắn dừng một chút, lại thở dài nói, “Những môn phái bị thiêu hiện tại nhất định vui muốn chết.” Nếu bị thiệt hại nghiêm trọng, như vậy yêu cầu Ma giáo bồi thường là đương nhiên. Chí ít hiện giờ, Ma giáo đã thành một miếng bánh lớn trong mắt bọn hắn, có thể mặc kệ cho người ta xâu xé —— Nhưng thế sự há có thể luôn theo ý người?

(dục cầu bất mãn: ý trong trường hợp này là nóng lòng muốn làm xong việc, nếu như không thành công sẽ dùng một thái độ tiêu cực để cân đối tâm lý.)

Nếu không có nắm chắc, làm sao lão Ám Tôn dám chọc cho thiên hạ bạch đạo nhiều người tức giận?

Viên Ngạo Sách hừ lạnh nói, “Cũng chỉ vui vẻ được một hồi.”

Phùng Cổ Đạo mỉm cười nói, “Hiếm khi bọn hắn vui vẻ như vậy, không bằng tiếp tục để bọn hắn vui thêm một lúc nữa đi ha?”

Viên Ngạo Sách híp mắt lại, “Ta nghĩ, ta rất sung sướng để Bễ Nghễ sơn bị đánh một lần nữa.”

Phùng Cổ Đạo thở dài nói, “Trách không được câu cửa miệng của các cụ hay nói, nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi…”

Chữ ‘đi’ chưa ra, kiếm của Viên Ngạo Sách đã xuất…

.

Từ Thiên Sơn tới Khai Phong, đường dài đằng đẵng, thế nhưng Phùng Cổ Đạo rất nhàn nhã, bởi vì hắn nằm dài cả một đường.

“Phu xe, nếu đánh xe mệt, nhớ tìm chỗ nghỉ ngơi một chút.” Phùng Cổ Đạo dựa vào gối mềm, chuẩn bị nâng chén ẩm trà… Xe chấn động thật mạnh, nước trà bắn ra, tưới ướt một mảng y phục của hắn.

Phùng Cổ Đạo mặt không biểu tình mà lau sạch, vuốt vết thương hai bên thắt lưng, không sợ chết nói tiếp, “Phu xe, đánh xe cho đàng hoàng, lát nữa ta thưởng cho ngươi một cái màn thầu.”

Xe lại chấn một cái thật mạnh.

Viên Ngạo Sách cầm roi ngựa, căm giận nghĩ, nếu không phải sợ tên kia chậm chạp kéo dài thời gian, mình đã bỏ rơi hắn cho hắn tới Khai Phong một mình rồi!

Nghĩ nghĩ, hắn nhịn không được lại dùng roi cuốn lấy một hòn đá, ném vào đường mà bánh xe sắp đi tới.

Sau đó, lại vang lên một tiếng ‘đông’.

Bị xốc khiến cho hai bên sườn đau điếng, Phùng Cổ Đạo vừa âm thầm mắng Viên Ngạo Sách té tát, vừa không thể ức chế mà nhớ tới Tiết Linh Bích. Có đối lập, hắn mới biết được quân tử động khẩu bất động thủ là phong độ hiếm có cỡ nào!

.

Thành Khai Phong dạo này rất náo nhiệt, náo nhiệt tới tấp.

Nhưng tri phủ thành Khai Phong lại rất thống khổ, thống khổ chịu không nổi. Từ khi Lăng Vân đạo trưởng, Từ Ân đại sư nào đó thường xuyên tới tìm hắn uống trà, cuộc sống của hắn ngoại trừ uống trà chính là uống trà. Tuy rằng mỗi lần bọn họ chỉ tới nửa ngày. Nhưng hết lần này tới lần khác lại là đi riêng! Một người buổi sáng, một người buổi chiều, rất ăn ý.

Hắn cũng từng nỗ lực uyển chuyển cự tuyệt bọn họ vào cửa, nhưng luôn luôn lúc quay người lại, thì thấy bọn họ cười tủm tỉm đứng ngay sau lưng, hướng hắn gật đầu thăm hỏi.

“Tri phủ đại nhân.” Lăng Vân đạo trưởng vươn tay, quơ quơ trước mặt hắn, giống như triệu hồi ba hồn bảy phách đang đi lạc vào cõi thần tiên của hắn.

“Ân ân. Đạo trưởng, ta đang nghe.” Tri phủ vỗ vỗ mặt mình, nỗ lực vực dậy tinh thần.

“Vậy quan điểm của tri phủ đại nhân đối với việc này là…”

“Quan điểm? Nga, quan điểm.” Tri phủ thâm trầm nói, “Quan điểm thì có, nhưng mà nhiều quá, phỏng chừng ba ngày ba đêm cũng nói không xong, cho nên không nói tốt hơn.”

Lăng Vân đạo trưởng mỉm cười vuốt râu nói, “Vô phương, bần đạo sẵn sàng lắng nghe.”

“Nhưng mà bản quan không muốn nói.” Tri phủ bày ra biểu tình không nói ngươi làm gì được ta. Võ Đang gia đại nghiệp đại, hắn cũng không tin người này thực sự dám làm gì một mệnh quan triều đình là hắn!

Lăng Vân đạo trưởng nói, “Đã vậy, thỉnh tri phủ đại nhân có thể thận trọng suy xét quan điểm của bần đạo, thu lại những quan binh canh giữ bên ngoài khách .”

Nhắc tới việc này, tri phủ càng thêm đau đầu. Dựa theo ý của hắn, những ân ân oán oán của bọn giang hồ này thì quan phủ không nên nhúng tay, cứ mặc bọn hắn hắc bạch bạch hắc mà gây nhau đi thôi, nhưng hai ngày trước hắn lại nhận được thư của Tuyết Y Hầu, trong thư bảo hắn nghiêm ngặt để ý kỹ nhất cử nhất động của bạch đạo.

Tuy rằng lần trước Tuyết Y Hầu tới thì huyên náo, đi thì lặng lẽ, có đầu không đuôi, nhưng người ta là Hầu gia, là sủng thần của đương kim hoàng thượng, hắn có mọc thêm hai cái đầu cũng không dám đắc tội, cho nên không tình nguyện thì không tình nguyện, làm thì vẫn phải làm.

Cho nên hắn phải lần nữa lấy ra cái lý do sứt sẹo tới không thể sứt sẹo hơn kia ra trả lời, “Đạo trưởng, họn hắn thực sự không canh phòng chỗ đó, bọn hắn chỉ là trùng hợp tuần tra chỗ đó… rồi mỏi chân nên không muốn đi mà thôi.”

Phùng Cổ Đạo: Lặng nhìn bạch đạo, ra biện pháp hay.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio