Đối với Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích mà nói, hồ tuy là rộng, nhưng hai người cùng đi, một người buông mình một người dùng đai lưng làm điểm đặt chân, hợp tác qua lại, vượt qua không khó khăn. Sau khi rời khỏi hồ đường đi càng thêm rộng rãi, nhưng có kèm hơi lạnh dày đặc.
Một cánh cửa gỗ xuất hiện chặn giữa đường đi.
Phùng Cổ Đạo nói “Hầm băng?”
Tiết Linh Bích vượt lên trước, lấy tay đẩy cửa.
Cửa kẽo kẹt mở ra, gió lạnh vèo vèo thổi tới, Phùng Cổ Đạo tức khắc lạnh rùng mình. Hắc ám quá đột ngột làm cho hai người đang quen đi đường có ánh sáng không kịp thích ứng.
Tiết Linh Bích đưa tay giữ chặt hắn, hai người sóng vai đi tới trước.
Cửa ầm một tiếng đóng lại.
Phùng Cổ Đạo cười khẽ nói “Trang chủ rất rành cơ quan thuật.”
Tiết Linh Bích khinh thường nói “Bàng môn tả đạo.”
“Nói thế cũng không hẳn. Cơ quan thuật nếu có thể vận dụng thích đáng, chuyện lớn thì mưu thắng chiến sự, chuyện nhỏ thì ích nước lợi dân, không thể khinh thường.” Phùng Cổ Đạo nghe thấy Tiết Linh Bích dường như nở nụ cười, nghi hoặc hỏi, “Ta nói không đúng?”
“Không, rất đúng.” tiếng nói Tiết Linh Bích tràn đầy sung sướng, “Ta thích.”
“Thích cái gì?”
“Thích ngươi lấy chiến sự, dân sinh làm nền tảng để đắn đo.” Nếu không là vì hắn, Minh tôn xuất thân giang hồ chẳng có việc gì phải lo đến chuyện của triều đình.
Phùng Cổ Đạo ngây người, hiểu được ý tứ, bàn tay đang nắm đối phương không khỏi xiết thật chặt.
Trong phòng mặc dù lạnh, trong tâm lại ấm áp như xuân.
“Ngươi mang theo mồi lửa không?” Phùng Cổ Đạo vừa nói xong, phía trước chợt xuất hiện một luồng ánh sáng xanh lóe lên rồi phụt tắt, tuy chỉ trong khoảnh khắc, nhưng Tiết Linh Bích cùng Phùng Cổ Đạo đều nhìn rất kỹ càng, đúng là ma trơi.
Tiết Linh Bích nhíu mày, kiếm giấu ở tay áo đã cầm vào tay, lại không định tiếp tục lãng phí thời gian ở trong này.
Phùng Cổ Đạo ở tại cự ly quá gần, một chút biến hóa này tự nhiên thoát không được ánh mắt hắn, liền chủ động nói “Đi thôi.”
Hai người nương theo ánh sáng mờ mịt từ ma trơi, đi nhanh về phía trước.
Phùng Cổ Đạo đột nhiên “Di” một tiếng. Hắn cảm thấy dưới chân giống như đạp phải vật gì đó, ngoài mềm trong cứng.
Đột nhiên, bốn phía bùng lên mấy cây đuốc, không gian được chiếu sáng rọi như ban ngày.
Phùng Cổ Đạo cúi đầu nhìn, là một thi thể.
Tiết Linh Bích nhìn một đống thi thể nằm la liệt trên mặt đất, tâm tình không khỏi bực dọc ngày một tăng.
Ngay cả Phùng Cổ Đạo đã quen mắt đủ loại tình cảnh mà cũng không khỏi nhíu mày.
“Chúng ta cũng không nên gọi hắn là trang chủ.” Hắn nói.
Tiết Linh Bích nhìn hắn.
“Rất không phải với Đoan Mộc.” Đều là trang chủ, sao lại chênh nhau lớn đến thế? Phùng Cổ Đạo nói, “Gọi thi chủ đi.”
Phát âm như vậy, nhưng Tiết Linh Bích ngay tức khắc liền hiểu được là chữ ‘thi’, đáp lại một tiếng từ họng, “Ân”.
Hai người băng qua núi thi thể, dưới chân Phùng Cổ Đạo, một bàn tay bất thình lình vươn tới.
Phùng Cổ Đạo không hề dừng bước, chỉ có hơi nâng chân lên, sau đó hung hăng đạp xuống.
“Ư…… Hự.” Dưới chân phương truyền đến tiếng kêu rên.
Phùng Cổ Đạo tỉnh bơ bước tiếp.
Bàn tay đang sắp vươn đến chân Tiết Linh Bích e dè dừng lại, tới lúc quyết định vươn lên nữa thì, đã không thấy bóng hai người kia đâu.
Đi ra khỏi đống thi thể nửa giả nửa thật, Phùng Cổ Đạo cùng Tiết Linh Bích đều nhẹ nhàng thở ra. Nếu không phải nơi đó quá buồn nôn, bọn họ nhất định túm sạch đám người sống xen lẫn trong thi thể, từng thằng từng thằng một ra.
Hiện tại…
Đám người đó may mắn chính là nhờ tính chất công việc của mình.
Phùng Cổ Đạo cười khổ nói “Ngươi đoán ải tiếp theo là gì?”
Tiết Linh Bích nói “Sao cũng vậy.”
Phùng Cổ Đạo nói “Ta chỉ hy vọng có thể sạch hơn một chút.”
Tiết Linh Bích nhìn những khối băng rải ngổn ngang phía trước, nói “Chúc mừng ngươi, hy vọng trở thành sự thật.”
Phùng Cổ Đạo bước tới vài bước, phát hiện đây là khối băng nổi trên mặt nước. Mặt nước rộng hơn mười trượng, vượt qua chiều dài dây lưng, điểm tựa lực duy nhất cũng chỉ có khối băng.
“Khối băng hẳn là có vấn đề.” Phùng Cổ Đạo không tin kẻ nghĩ ra trò giả chết như thi chủ có thể tốt bụng mà cấp khối băng cho bọn hắn đặt chân.
Tiết Linh Bích nói “Thử xem liền biết.”
Phùng Cổ Đạo vừa định nói “Cẩn thận”, đã thấy Tiết Linh Bích phi người nhảy qua khối băng, trực tiếp sang đến bờ bên kia.
Sau lưng hắn, khối băng chậm rãi chìm xuống.
Phùng Cổ Đạo vuốt cằm nói “Xem ra cơ quan không quá linh hoạt, chả trách phải chiêu mộ thợ thuyền.”
Kỳ thật hắn cùng Tiết Linh Bích đều biết không phải do cơ quan thiếu linh hoạt, mà là đối phương thật không lường tới khinh công của Tiết Linh Bích tốt như thế. Xem ra Trương Lương Tâm nói không sai, võ công của người trong Thần Đường trấn cũng chỉ loanh quanh nhị lưu tam lưu.
Phùng Cổ Đạo vừa nghĩ vừa thả người nhảy lên, mũi chân chạm cực nhanh lên một khối băng khác, đáp xuống cạnh Tiết Linh Bích.
“Đi thôi.” Tiết Linh Bích chán nản.
Phùng Cổ Đạo nói “Ta bắt đầu chờ mong trận đối đầu chân chính.”
“Chờ mong sướng khoái lâm li?”
“Chờ mong hoa rơi nước chảy.”
……
Tại nơi cao nhất của Thần Ẩn sơn trang.
Tin tức Phùng Cổ Đạo cùng Tiết Linh Bích vượt qua Long Xà đạo thuận lợi truyền tới đây đầu tiên.
Kẻ ngồi trên vị trí tối cao có vẻ bất an lẩm bẩm “Làm sao có thể?”
Nhưng hắn rất nhanh khôi phục sức mạnh niềm tin, “Bất quá là vận khí tốt mà thôi.”
“Bọn họ tuyệt đối không qua được ải sau đó.”
“Ha ha ha ha ha……”
Điện phủ to đùng, tiếng cười văng vẳng tiêu điều.
……
Phùng Cổ Đạo bước ra khỏi mật đạo, thở phào một tiếng.
Tiết Linh Bích theo sát sau đó, “So với chuyện một năm chỉ tắm ba lần còn khó chịu hơn nữa?”
Phùng Cổ Đạo cười khổ nói “Ngươi định ghi nhớ chuyện này đến bao giờ?”
“Còn phụ thuộc vào tuổi thọ của ta.”
“……”
Bọn họ xoay người, đại hán râu quai nón đã chờ ở cửa, vẻ mặt không dám tin tưởng.
“Các ngươi ra được không chút sứt mẻ?”
Phùng Cổ Đạo thấy hắn tay chân cũng không sứt mẻ, cảm giác tiếc nuối sâu sắc, “Những lời này ta cũng muốn hỏi ngươi.”
Đại hán râu quai nón quan sát cẩn thận hai người, mới nói “Trang chủ thỉnh nhị vị đến Vô Hồi cung.”
Phùng Cổ Đạo hoài nghi mình nghe lầm , “Cái gì cung?”
“Vô Hồi cung. Vô hồi kiểu có đi không về ấy.”
Thật sự là trùng hợp, tổng bộ ma giáo cũng gọi là Vô Hồi cung…… Đây là đạo văn đi?! Nghĩ đến phong cách kiến trúc ‘mộc mạc’ của Thần Ẩn sơn trang, Phùng Cổ Đạo lại thở rất dài.bg-ssp-{height:px}
Đại hán râu quai nón cho là hắn sợ hãi, an ủi “Đừng sợ, tính tình trang trủ rất ôn hòa.”
Phùng Cổ Đạo nói “Ta thà rằng hắn hung thần ác sát một chút.”
“Vì sao?”
Tới lúc giáo huấn sẽ càng thư sướng.
Phùng Cổ Đạo không cần nói thành lời, Tiết Linh Bích đã hiểu được.
“Vì sao ?” đại hán vô cùng cố chấp với câu trả lời.
Phùng Cổ Đạo nói “Ôn hòa dễ lấy lương…”
Đại hán lại hỏi “Thì có gì không tốt?”
Phùng Cổ Đạo nói “Đếm tiền quá mệt mỏi.”
Đại hán râu quai nón “……” Tuy rằng ta biết các ngươi là gian tế, các ngươi cũng biết các ngươi là gian tế, nhưng mà trước khi bị vạch trần các ngươi có thể nào giấu giếm chút đỉnh không? Dân lao động đi xin việc sợ nhiều tiền, ngươi như vậy cũng nói ra được à?!
Từ Long Xà đạo đi ra ngoài vẫn là dãy nhà trệt, mà sau khi theo đại hán râu quai nón một đoạn đường nữa, phong cảnh đã hoàn toàn thay đổi.
Giống như từ thảm cỏ bằng phẳng tự dưng vọt lên một cây đại thụ che trời.
Phùng Cổ Đạo cùng Tiết Linh Bích thong dong tiến vào tường cao trên ba trượng tựa như tường thành, hương hoa cỏ tươi mát đập ngay vào mặt. Tháng tư, hoa đào nở rộ, cây đỏ rực trời, tận tình khoe sắc.
Đại hán râu quai nón chỉ tới lầu cao phía sau hoa đào, “Nơi đó là Vô Hồi cung.”
Tuy rằng nếu đem so với Vô Hồi cung bá khí tràn trề của ma giáo, có phần đơn sơ, nhưng đối lập với dãy nhà trệt ban nãy, đã có thể gọi là nguy nga hùng tráng. Phùng Cổ Đạo rất không cốt khí mà tỏ ra mỹ mãn.
“Ta chỉ có thể đưa hai vị tới đây, thỉnh hai vị… bảo trọng.” Biết rõ là gian tế, đại hán râu quai nón cũng không thể nào chán ghét hai thanh niên này, nguyên nhân thì đơn giản, chỉ vì…… đẹp trai quá sức!
Phùng Cổ Đạo liếc nhìn bóng dáng rối bời của đại hán râu quai nón, bĩu môi với Tiết Linh Bích.
Cửa vào Vô Hồi cung vừa cao vừa rộng, thật là tồn tại bá khí nhất trong cả tòa kiến trúc.
Hai người bước lên từng bước thang, sóng vai tiến qua cửa.
Gió đột ngột thổi mạnh, hoa đào trong vườn rung động, đóa hoa cuốn lên theo gió, như thủy triều đột kích, lặng lẽ bao trùm, bay lượn cuốn vòng trên đầu vai hai người đang đứng sóng đôi, hình ảnh tốt đẹp đến nỗi khiến người khác không đành lòng quấy rầy.
Tiết Linh Bích đưa tay phủi đi đóa hoa trên vai Phùng Cổ Đạo.
Phùng Cổ Đạo nghiêng đầu nhìn hắn, “Trên đầu ngươi cũng có.”
Tiết Linh Bích đưa đầu qua.
Phùng Cổ Đạo mỉm cười, sau đó thổi, “Phù!”
Tiết Linh Bích tận tình hưởng thụ, dùng ngón tay kẹp cánh hoa đào đặt lên đầu, “Lại lần nữa.”
Phùng Cổ Đạo “……”
Hai người đang say sưa, lại nghe bên trong đại đường một tiếng kinh lôi, quát hỏi “Người tới là ai?”
Tiết Linh Bích ngước mắt, vô thanh bắn ra nhãn đao.
Bóng dáng gầy yếu đang ngồi cách đó năm trượng trên cao hai trượng bị bắn ‘cha’ một phát, hồi lâu không nhúc nhích.
Phùng Cổ Đạo nghi hoặc nhìn dáng ngồi cứng đơ của hắn, “Hắn thế nào rồi?”
Tiết Linh Bích thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói “Thi thể?”
Phùng Cổ Đạo nhìn trái nhìn phải, tháo thắt lưng quăng tới.
“Ai da!” Người kia bị đánh trúng, suýt tý nữa ngã lăn khỏi chỗ ngồi, còn may ghế quá to quá rộng, hắn cúi gập người xuống, mông vẫn dính vào ghế, sau lập tức lại ngồi vững.
Phùng Cổ Đạo nói “Chưa chết!”
Tiết Linh Bích nói “Vậy thì còn phải giúp một tay!”
Người kia rất nhanh sửa sang lại tâm lý, hét lớn “Người tới là ai? To gan lớn mật, dám đánh lén bản trang trủ!”
Phùng Cổ Đạo nói “Tại hạ Mã Nhị, hắn là Chu Tam!”
“……” người kia hỏi “Không phải Ngưu Tam à?”
Phùng Cổ Đạo nói “Ấy, lúc đến đây hơi bị lạnh, cho nên mặc thêm cái quần!”
() đây là ngưu 牛 đây là chu 朱, cho nên gọi là mặc thêm quần, tượng hình dễ hiểu chưa :>
“……” lặng lẽ nói trong bụng: ngươi lừa ai vậy?
Phùng Cổ Đạo vuốt vuốt mũi nói “Kỳ thực hắn nửa ngày dùng họ cha, nửa ngày dùng họ mẹ, ân đức phụ mẫu phải san đều… nhưng mà không được đánh trống lảng, ngươi là ai?”
Người kia nói “Bản trang chủ chính là trang chủ Thần Ẩn sơn trang, Thẩm Duẫn.”
Phùng Cổ Đạo nói “Tên rất hay.”
“Quá lời.” Thẩm Duẫn nói “Nhìn cách ăn mặc của hai vị, xem là từ phương xa tới, không biết đến Thần Ẩn sơn trang có việc gì?”
“Nghe nói quý trang đang chiêu mộ thợ rèn…”
Thẩm Duẫn cắt lời “Hai vị vượt qua Long Xà đạo, thân thủ bất phàm, chỉ sợ không phải đơn giản là thợ rèn đi?”
Phùng Cổ Đạo nói “Không sai, chúng ta không phải thợ rèn đơn giản.”
Thẩm Duẫn tràn trề vẻ ‘quả nhiên là thế’ trên mặt.
Phùng Cổ Đạo nói tiếp “Chúng ta là thợ rèn kỹ thuật vô cùng cao siêu.”
Thẩm Duẫn nói “Ta vốn có tâm đối xử chân thành, các người làm gì lại đầy mồm dối trá, thật ép người quá đáng.”
Phùng Cổ Đạo nói “Ngươi thật là muốn đối xử chân thành?”
“Tự nhiên.”
“Dù là giao ra Thần Ẩn sơn trang cũng cam tâm tình nguyện?”
Thẩm Duẫn sầm mặt “Các người quả nhiên là mưu đoạt Thần Ẩn sơn trang, người đâu, bố trận!”
Phùng Cổ Đạo nhìn xem mấy chục người đột nhiên xông ra từ bốn phương tám hướng, chỉ tay kết tội “Ngươi lừa đảo.”
Thẩm Duẫn mỉm cười nâng tay lên “Ta thật là chân thành cho các người… chết đi.” Hung hăng phất tay xuống.
Tiết Linh Bích quét mắt bốn phía, rồi lùi lại nửa bước.
Phùng Cổ Đạo nhận mệnh thở dài, chân trái điểm nhẹ, cả người xoay như chong chóng, chân phải quét từ phải sang trái cực nhanh, một đám đệ tử Thần Ẩn sơn trang vừa mới tới gần bị hất đổ ngửa như tường đất.
Phùng Cổ Đạo quay hai vòng liền ngừng, lau mồ hôi lạnh nói “Ỷ thế hiếp người lâu quá rồi, suýt quên cả cách dùng chiêu vừa nãy!”
Tiết Linh Bích hỏi “Có nghĩ tới cách phá giải chưa?”
“Nghĩ rồi.”
“Ò?”
“Đừng đến quá gần.”
Mấy người vừa ngã ra nghe thế lập tức lùi lại mấy bước.
Tiết Linh Bích nói “Còn có cách khác tốt hơn nữa.”
“Thế nào?”
“Tập thể xông lên, không chừa một kẽ hở.”
Tiết Linh Bích vừa nói xong, một đám vừa lùi lại tức khắc xông lên ào ào.
Tình tiết tua lại như đoạn vừa rồi, cả đám người bị hất ngã.
Phùng Cổ Đạo nhìn đệ tử Thần Ẩn sơn trang ngã thất điên bát đảo trên mặt đất, cảm khái nói “Quả là hồn nhiên như cô tiên.” (Xí cho cười cái =)))))
“Bốp bốp bốp.” Thẩm Duẫn vỗ tay ba cái.