Bẩm Báo Vương Gia Vương Phi Đến Rồi

chương 53: 53: kế hoạch vượt ngục chấm dứt hận thù

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ba ngày sau, Tư Dạ Hành Vũ đã mất rất nhiều thời gian dò xét tình hình ở Thận hình ti và Quốc Định Quán, cũng mất nhiều công sức suy nghĩ kế sách cứu nguy.

Dù có hơi táo bạo, nhưng ngoài cách hắn nghĩ ra cũng không còn phương án nào tốt hơn nữa.

Sau khi đã chuẩn bị mọi thứ tươm tất, Tư Dạ Hành Vũ lén lút một mình đến Thận hình ti, còn rất biết cách đối nhân xử thế, cho mỗi tên cai ngục nhìn thấy hắn một lượng bạc để chúng tự lấy bịt miệng mình.

Theo sự chỉ dẫn của cai ngục, Hành Vũ vội vã đi đến chỗ biệt giam Kim Quang.

Chỉ mới có mấy ngày, mà ông đã thân tàn ma dại đến mức nếu gã cai ngục không nói đó là người hắn cần tìm, Tư Dạ Hành Vũ cũng không thể nhìn ra nổi.

Hắn vội ngồi xổm xuống, xót xa đến đau nghẹn ruột gan.

Dù Kim Quang không có quan hệ huyết thống gì với hắn, nhưng cũng là phụ thân của Tịnh Ngọc, đồng thời cũng là người hắn rất mực kính trọng.

Giọng Hành Vũ run run, nói:

“Nhạc phụ, nhạc phụ! Tiểu tế đến thăm người đây!”

“Hiền tế… là con sao? Có phải là ta đang mơ không?”

Kim Quang yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn, vừa thấy Tư Dạ Hành Vũ thì liền nước mắt lưng tròng.

Có hắn ở đây ngay lúc này, với ông cứ như thể đang được ở cạnh Tịnh Ngọc vậy.

Tư Dạ Hành Vũ cố kìm nước mắt, hai bàn tay run run cố nắm chặt bàn tay già nua và yếu ớt.

Hắn đưa mắt nhìn ngó xung quanh, sau khi đảm bảo không có ai ở đây thì mới nói tiếp:

“Nhạc phụ, không phải là mơ đâu, tiểu tế thật sự đang ở đây.

Tiểu tế không chỉ đến thăm người, mà còn tìm cách cứu người ra khỏi đây nữa.”

“Cái gì? Sao có thể?”

“Mấy ngày nay tiểu tế đã suy nghĩ rất kĩ, tình thế nguy cấp, chỉ đành “được ăn cả, ngã về không.” Còn ít ngày nữa là đến ngày hành quyết, nơi hoàng thượng chọn là núi Tùng Vân cách kinh thành năm mươi dặm về phía Tây.

Muốn qua được núi Tùng Vân, trước mắt phải vượt sang dãy đèo Miên Châu hiểm trở, nên tiểu tế sẽ lợi dụng địa hình ở đó, cho người mai phục sẵn… Tiểu tế sẽ… tiểu tế sẽ cướp tù, cứu tất cả mọi người ra, nơi ở tạm thời thì cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi.

Tóm lại, trước mắt cứ cứu mọi người khỏi ải chết trước đã, sau đó tiểu tế sẽ tìm cách minh oan cho người, rồi mọi thứ sẽ trở lại như cũ thôi.”

Kim Quang nghe xong, vừa bất ngờ vừa kích động.

Hai tay ông nắm chặt hai song sắt, lo lắng nhìn qua nhìn lại:

“Không được! Như vậy quá mạo hiểm! Nếu như không thành công, cả con và Tịnh Ngọc đều sẽ liên lụy.

Hiền tế, chi bằng cứ mặc kệ ta, mặc kệ của Kim thị này.

Hoàng thượng đã hứa cho Tịnh Ngọc được sống, chỉ cần con và con bé sát cánh bên nhau, còn sợ gì không rửa oan cho được?”

“Người đang nói gì vậy? Đợi đến lúc đó thì còn nghĩa lý gì nữa?”

“Hiền tế, hùm chết để da, người chết để tiếng.

Ta cũng lớn tuổi lắm rồi, không còn sợ chết nữa.

Chỉ cần oan khuất được giải, Kim thị ta lưu danh đời đời, vậy là đủ.”

Tư Dạ Hành Vũ nuốt nước bọt, mồ hôi chảy ròng ròng.

Cùng cực lắm, hắn mới phải dùng đến cách này:

“Nhạc phụ, người nói như vậy, không lẽ không cần non sông xã tắc nữa hay sao? Kẻ âm mưu trong chuyện này không ai khác là Doãn Thành Thái, nếu người chết đi, chức thừa tướng sẽ giao lại cho ông ta.

Đến lúc đó, quốc gia thế nào, dân chúng ra sao, người cũng mặc kệ? Có phải vậy không?”

“Ta…”

Kim Quang im lặng một lúc rất lâu.

Ông gục mặt xuống, tần ngần suy nghĩ.

Từng suy tính trong đầu là một lần Kim Quang đau ruột, thắt gan.

Vượt ngục là vi phạm quốc pháp, còn nếu chết đi một cách oan khuất, là tiếp tay cho kẻ xấu làm càng…

Không rõ là bao lâu, Kim Quang mới chỉnh đốn được suy nghĩ trong đầu.

Ông ngước mặt lên nhìn Tư Dạ Hành Vũ, được đối diện với vẻ mặt đầy lo lắng và mong chờ kia, càng giúp cho ông có thêm dũng khí:

“Được, hiền tế.

Hãy cứ làm theo cách của con, nhưng phải nhớ, đảm bảo an toàn tuyệt đối cho con và Tịnh Ngọc.”

“Tiểu tế đã rõ!”

---------------

Chỉ khoảng một tuần hơn, thời gian hành quyết cả gia tộc Kim thị cũng đã đến.

Từ sáng sớm, Tư Dạ Hành Lâm đã đích thân ngự giá, cùng chúng sĩ áp giải cả nhà họ Kim lên đường đến núi Tùng Vân để tiến hành xử tử.

Còn Kim Tịnh Ngọc bị giam lỏng và chặn đứng thông tin, nên cho đến thời điểm hiện tại, vẫn chưa hề hay biết chuyện gì hết.

Trước lúc đoàn quân của Tư Dạ Hành Lâm rời đi, một đại cung nữ một thân một mình đi đến Quốc Định Quán, mang theo một chiếc hộp đựng thức ăn cỡ lớn.

Bà ta hỏi thăm người để vào tìm Tịnh Ngọc, vừa thấy nàng đã mừng rỡ như gặp được cố nhân.

Kim Tịnh Ngọc ngồi yên trên ghế, quan sát người này một lượt từ đầu đến chân, thắc mắc:

“Bà là cung nữ trong cung sao? Đến đây tìm ta có chuyện gì?”

Đại cung nữ đó vừa nói vừa đặt hộp đựng lên bàn, vui vẻ mở nắp và lấy ra một chén chè đậu xanh thơm nức mũi, cười nói:

“Kim phu tử… à không Nhị vương phi, nô tì đúng là cung nữ trong cung, nhưng thời còn trẻ từng có qua lại mấy lần với chỗ Kim phu nhân.”

“Kim phu nhân mà bà nói, là đích thê của thừa tướng, hay là kế thất?”

“Đương nhiên là đích thê rồi! Là Nguyệt Cung phu nhân.”

Nghe vậy, Kim Tịnh Ngọc càng trở nên đề phòng hơn.

Nếu nói là người quen của Đường Nguyệt Cát đến tìm nàng thì cũng cứ cho là có lý, nhưng mẫu thân nàng đã mất lâu như vậy, sao lại…

Thấy Kim Tịnh Ngọc chau mày suy tư, đại cung nữ tiếp tục nói cười một cách niềm nở, khuôn mặt phúc hậu đến mức tạo cho người ta cảm giác gần gũi khó tin:

“Chuyện là nô tỳ có qua lại với Nguyệt Cung phu nhân, nên cũng vô tình chạm mặt với Nguyệt Cát phu nhân được mấy lần.

Kể ra cũng lâu rồi không gặp mặt, nhưng không hiểu vì sao sáng sớm hôm nay nô tì gặp được bà ấy ở Trường An môn, nơi các cung nữ và thái giám cứ đến thời gian định kỳ sẽ được gặp người nhà.

Bà ấy mang đến chiếc hộp đựng thức ăn này, và cả lá thư này nữa…”

Vừa nói, đại cung nữ vừa lấy trong tay áo ra một lá thư tay.

Kim Tịnh Ngọc nhận lấy rồi cho bà ấy lui ra, còn bản thân vì có chút nghi ngờ nên mới mở ra xem thử, thứ đầu tiên nàng nhìn không phải nội dung, mà là bút tích.

Nàng khẽ gật đầu, xác nhận đây là bút tích riêng của Đường Nguyệt Cát, không lẫn vào đâu được, có điều tại sao bà ta lại mang thức ăn cho nàng?

[Tịnh Ngọc, là di nương đây.

Những ngày qua di nương đã suy nghĩ rất nhiều về những lời mà ngày trước con nói.

Di nương biết lỗi rồi, biết lỗi vì đã đối xử tệ bạc với con, không những thường xuyên la mắng chì chiết, mà còn xem con như người dưng xa lạ.

Con nói đúng, chúng ta đâu chỉ là mẹ ghẻ con chồng, dù ít dù nhiều thì ta vẫn là cô mẫu của con mà?

Nhưng chỉ tạ lỗi suôn thì thật thiếu thành ý, mà di nương cũng không biết con thật sự thích thứ gì.

Nghe nói những ngày qua con bị giam lỏng trong Quốc Định quán, chắc chuyện ăn uống cũng gặp nhiều khó khăn.

Phụ thân con nói với ta con rất thích ăn chè đậu xanh, nên từ sớm ta đã thức dậy nấu cho bằng được.

Ngay ngày cung nữ được đến Trường An môn gặp người nhà, ta mới nhờ một người quen cũ của mẫu thân con chuyển vào giúp.

Tịnh Ngọc, nhất định con phải ăn thử đấy.]

Kim Tịnh Ngọc đảo mắt qua lại đọc từng chữ một, vừa đọc vừa dò xét lại xem đây có đúng thật là Đường Nguyệt Cát viết không.

nhưng quả thật nét chữ của bà ta không đẹp và đều, muốn nhại lại y hệt thì còn khó hơn chuyện viết cái khác đẹp hơn.

Hơn nữa chuyện cô thích ăn chè đậu xanh, trên đời này cũng đâu có mấy người biết?

Vậy là thật sao? Bà ta thật sự đã suy nghĩ lại và muốn chuộc lỗi sao? Hàng ngàn câu hỏi tự đặt ra trong đầu Tịnh Ngọc.

Sau một hồi đắn đo, Kim Tịnh Ngọc lại đặt bức thư xuống một cách nhẹ nhàng, tiến đến ngồi cạnh bàn, cầm muỗng khuấy nhẹ thứ hỗn hợp thơm lừng mùi đậu trong chén.

Nàng khẽ cười, tự nói với chính mình:

“Đấu đá, ganh ghét nhiều năm như vậy, đúng là cũng nên chấm dứt thôi.

Nếu bà ấy thật sự nhượng bộ, vậy mình cũng nên nhúng nhường một chút, sẽ đẹp cả đôi bên.”

Nàng nói rồi, vui vẻ múc một muỗng nhỏ, thổi qua thổi lại rồi cho vào miệng.

Hương vị của đậu xanh, đúng là tuyệt không gì bằng, nước chè cũng không quá ngọt, rất vừa với khẩu vị của Tịnh Ngọc.

Bởi vì vậy mà nàng đã ăn rất nhiều, trong chốc lát đã hụt hơn nửa chén.

Lúc Kim Tịnh Ngọc chuẩn bị múc thêm một muỗng, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng ẩu đả và đánh nhau vô cùng dữ dội.

Nàng vội bỏ muỗng xuống, vơ vội thanh kiếm có sẵn trong Quốc Định quán, chạy ra ngoài xem sao.

Bên ngoài, Tư Dạ Hành Vũ cưỡi ngựa xông thẳng vào khuôn viên Quốc Định Quán, tay cầm “bạch hổ”, múa máy oai hùng, khiến bọn lính cấm vệ dù đã được đào tạo kĩ càng nhưng vẫn phải chịu bại dưới tay hắn.

Vừa nhìn thấy Tịnh Ngọc, hắn vội hét lớn:

“Tiểu Ngọc, mau đến đây, đi cứu phụ thân của nàng!”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio