Lúc bấy giờ bên dưới sân thượng, mọi người tập trung đông đủ để bàn về chuyện điều tra việc gian lận thi cử của Thu Nguyệt và Sương Băng
Tử Nhạn:"Vậy chúng ta quyết định vậy đi, tôi và bốn người trong nhóm sẽ đi đến phòng hiệu trưởng xem camera có ghi được gì hay không, còn lại giao cho mọi người đấy"
Rồi đoàn chân chạy vang lên hướng thẳng phòng hiệu trưởng để điều tra xem ai đã đứng đằng sau chuyện này
Thì rầm một cái, bọn họ đụng chúng một cậu học sinh nhỏ tuổi hơn Gia Nhi, đeo mắt kính trêи người thì vô số dấu hiệu bạo lực học đường, mái tóc màu đen cùng với ánh mắt sau kính là một màu xanh ngọc đẹp vô cùng run rẩy nói
????:"Xin....xin lỗi tôi...tôi đi ngay đây, đừng.....làm ơn đừng đánh tôi nữa"
Nói rồi cậu nhóc ấy chạy thẳng một mạch hướng ra cánh cổng của trường mà đi về nhà
Tử Liêm:"Cậu nhóc đó hình như là bị bạo lực học đường đúng không"
Nhạn Điệp:"Trước chúng ta vào phòng hiệu trưởng đã rồi khi làm xong việc"
Ngọc Sương:"Liền hỏi hiệu trưởng xem cậu nhóc đó là ai đã"
Trong phòng hiệu trưởng cho dù là họ có xem đi xem lại cỡ nào thì vẫn không thể thấy ai đã làm việc này, nên họ có một chút thất vọng, nhưng rồi cũng gọi điện lại cho họ nói là không tìm thấy một manh mối nào
Khi cúp máy, họ liền hỏi hiệu trưởng
Thiên Dạ:"Hiệu trưởng, thầy có biết cậu nhóc đeo mắt kín y như hai cái nắm chai, tóc đen cao tầm m không"
Hiệu trưởng nhanh chóng trả lởi:"À học sinh ấy tên là Ngọc Thanh Tâm, học giỏi lắm, nhưng khổ nổi bị ăn hϊế͙p͙ mà không dám nói ra"
Tử Liêm:"Vậy ngài có biết cậu nhóc đó tại sao bị bạo lực thành ra như vậy không?"
Hiệu trưởng:"Đây là học đường, mà học đường cho dù có bắt tại trận việc bạo lực thì cũng luôn xảy ra, và cũng không tránh khỏi chuyện bị ganh ghét nhau"
Ngọc Sương:"Đúng là việc này cho dù có bắt tại trận hay báo với phụ huynh thì việc bạo lực này vẫn không hề suy giảm đâu"
Thiên Dạ:"Vậy chỉ có thể tới đó hỏi rõ cậu nhóc ấy xem sự việc như thế nào thôi"
Hiệu trưởng hiểu ý rất nhanh đưa địa chỉ nhà của cậu nhóc ấy cho năm người bọn họ, và khi nhận được họ liền cầm lấy nó mà chạy đi
Về phía Gia Nhi khi nhận được tin rằng không có chút manh mối liền trở nên khó xử, vì bọn họ sẽ bị đình chỉ một tuần
Ông Trần:"Thầy giám thị, thầy có thể giảm nhẹ hình phạt cho bọn nhóc nhà tôi được không, tôi biết bọn nó không bao giờ làm chuyện này đâu thưa thầy"
Giám thị:"Vậy thì để tôi xin thầy hiệu trưởng giảm từ đình chỉ tuần thành lao động công ích cho nhà trường được không?"
Ông Trần:"Vậy thì được, phiền thầy quá thầy hiệu trưởng"
Vài phút sau, việc ý kiến giảm đình chỉ một tuần thành lao động công ích cho nhà trường đã thành công, họ gọi hai người nào đó xuống để mà đi về nhà
Ngay khi về, bà Trần hay tin liền hỏi han hai đứa kia
Bà Trần:"Ôi các con không sao đấy chứ"
Thu Nguyệt:"Bà thôi việc dùng ánh mắt của mình thương hại bọn tôi đi"
Sương Băng:"Nhìn trong tởm chết đi được, đồ gái bán bông"
Chát một phát, cái tát trời giáng của Gia Nhi vang lên thất thanh cùng với sự giận dữ của mình trước bao nhiêu người có cả Tinh Nguyên, Nhật Dạ và Nguyệt Quang
Gia Nhi:"Tôi cấm các anh nói mẹ tôi như vậy, mau xin lỗi mẹ tôi ngay đi"
Thu Nguyệt:"Cậu dám đánh tôi sao"
Sương Băng:"Cậu muốn bọn tôi xin lỗi thì kêu mà ta quỳ xuống dập đầu tạ lỗi đến rướm máu trước mũi chân của bọn tôi đi"
Cuối cùng họ đồng thanh mà đáp:" ĐỒ CON HOANG "
Và rồi bọn họ đi lên phòng đóng cửa một cái rầm thể hiện sự bất mãn thật sự của mình