Chẳng mấy chốc, chớp mắt một cái đã tới buổi lễ hội hằng năm tổ chức trước khi thi và nghỉ hè
Hiện tại Trần gia chính là thưởng thức một bữa sáng sau khi mở lòng nhân từ thương xót ăn chực lẫn ở chực
Lệ Phong:"Chừng nào mấy người về đây?"
Dạ Huyết:"Hôm nay nếu các cậu không về thì"
Sương Băng:"Thì bọn tôi sẽ tống thẳng đấy"
Nhật Dạ nghe họ nói thế lập tức lên tiếng
Nhật Dạ:"Căng thế bạn hiền, bạn làm mình buồn đấy"
Thu Nguyệt cũng đâu phải là cái dạng vừa gì cũng nói thêm vào
Thu Nguyệt:"Buồn cái , còn tụi idol bọn bây nữa, mặt dày thế"
Nhạn Điệp:"Ầy bọn tôi khi nào muốn về thì về thôi"
Ngọc Sương:"À đúng rồi Gia Nhi, sắp tới lễ hội rồi đó"
Thiên Dạ:"Em đi nhé, vì bọn anh sẽ hát ở đấy"
Gia Nhi vui mừng:"Thật sao ạ, vậy thì em sẽ đi, đi để ủng hộ các anh"
Tinh Nguyên nghe thấy thế cảm thấy khó chịu vô cùng nói
Tinh Nguyên:"Sao em lại trông có vẻ hớn hở quá vậy?"
Nguyệt Quang:"Em thích tới đó ủng hộ họ lắm hả"
Gia Nhi nội tâm:"Gì nữa đây, mấy người lại ghen tuông nữa rồi, nhức cái đầu ghê luôn ta ơi, thôi nếu đã ghen thì nên giải quyết nhỉ"
Gia Nhi nghĩ nghĩ hồi lâu xong liền lên tiếng giải vây
Gia Nhi:"Có sao đâu ạ, vì là lần đầu tiên em được đi tới lễ hội, và càng ngạc nhiên hơn khi là lễ hội có ca sĩ nữa đấy ạ", Gia Nhi vừa nói vừa cười trông rất chi là hồn nhiên, khiến mặt từng người từng người một đỏ mặt
Gia Nhi thấy đỏ mặt liền liên tưởng tới bệnh, mà khi liên quan tới bệnh thì Gia Nhi lại thể hiện tính lo lắng
Cũng đúng thôi, bên ngoài là cậu thiếu niên, bên trong lại chính là tâm hồn của một ông chú ba mươi mấy nồi bánh chưng
Thì việc người lớn lo cho trẻ nhỏ cũng là một điều hết sức bình thường thôi
Gia Nhi:"Các anh bệnh sao, hay chúng ta không đi lễ hội nữa nhé"
Vâng chính câu nói đó của Gia Nhi đã làm họ hiểu lầm rằng cậu buồn vì không được đi lễ hội, nhưng không theo ý kiến chính chủ thì lại là một sự lo lắng mà thôi
Lệ Phong:"Ơ ơ, không bọn anh không có bệnh gì hết"
Dạ Huyết:"Chỉ...chỉ là bọn anh xấu hổ thôi"
Gia Nhi nghiêng đầu hàng vạn chấm hỏi
Gia Nhi:"Sao lại xấu hổ"
Sương Băng:"Ừ...thì tại bọn anh khi đó không dẫn em đi, chỉ vậy thôi ha ha ha"
Ừ công đúng là dòng họ lươn mà, đã vậy thuộc hàng tự vã cực mạnh, nếu như Gia Nhi nói chuyện năm xưa họ còn nhỏ, các anh không cho đi vì ghét cậu thì không biết nên trốn đi đâu đây
Mà thôi cũng may Gia Nhi nhà chúng ta thuộc dòng họ thánh thiện nên đã bỏ qua hết tất cả, cộng việc não cá vàng nữa mới đau chứ
Gia Nhi nhìn họ, xong nhìn bầu không khí ngượng ngùng đó liền nở nụ cười giải vây
Gia Nhi:"Vậy à, vậy thì tốt quá, chúng ta mau ăn sáng rồi đi học, đi học xong liền đi lễ hội liền đi"
Nhìn thấy Gia Nhi của họ chẳng khác gì một cậu nhóc ham chơi mà cười ôn như nói
Thu Nguyệt:"Được được, mau ăn rồi đi học, đi học xong về liền đi chơi nào"
Nhật Dạ:"Nhưng nhớ là đi sát bọn anh nhé"
Tinh Nguyên:"Nếu không thì em sẽ bị lạc đấy, mau ăn rồi đi học thôi"
Mấy phút sau, bữa sáng đã được chén sạch, họ ra gara xe và bước lên xe để đi tới trường, tiếng gió vù vù khi bị chiếc xe chẽ làm đôi ra nghe rất vui tai
Két, chiếc xe dừng lại, họ bước xuống cùng Gia Nhi khiến mọi người không khỏi bàn tán