Ngày thứ hai, Lê Hoặc tỉnh dậy phát hiện mình ngủ ở nhà, vừa ngồi dậy lại bị một trận choáng váng đánh gục, trước mắt đen thui mấy giây.
"Anh Lê, anh đã tỉnh chưa?" Hạ Dương gõ cửa tiến vào.
Lê Hoặc xoa thái dương, "Tối hôm qua tôi về kiểu gì vậy?"
Hạ Dương đẩy xe lăn đến bên giường, "Bùi tổng đưa anh trở về, anh uống bao nhiêu mà la hét thành như vậy?"
Lê Hoặc: "! Cũng không nhiều.
" Chỉ một chai bia.
Thân thể này thực sự là quá củi mục! Bia rượu cũng không thể tận hứng mà uống.
Ăn sáng xong, Hạ Dương bị Long Tề mang đi huấn luyện, Lê Hoặc thu Đại Công vào giấy xong cũng cùng ra cửa.
Hoa phủ ngụ tại đông khu Kinh Châu, là toàn bộ khu vực phong thuỷ tốt nhất ở Kinh Châu, đương nhiên giá phòng cũng đắt nhất, phòng ốc phổ thông hay thương phẩm cũng phải tính bằng ngàn vạn, khu biệt thự giá thấp nhất cũng □□ ngàn vạn.
Nói chung, tất cả đều là giá cả trước mắt Lê Hoặc mua không nổi.
Đến cửa tiểu khu Hoa phủ, vừa xuống xe liền có một nam tử trẻ tuổi mặc âu phục đi tới.
"Xin chào, cho hỏi anh là Lê Hoặc sao?"
Lê Hoặc: "Đúng, là tôi.
"
"Tôi là trợ lý Kim tổng, họ Chu, ngài ấy bảo tôi ở chỗ này chờ anh.
" Chu trợ lý vừa nói, vừa dẫn hắn đi vào tiểu khu.
Một đường đi tới khu biệt thự, dư quang Chu trợ lý quan sát Lê Hoặc nhiều lần.
Sáng sớm nghe chỉ thị của ông chủ, hắn ở trong lòng thở dài, lại tới nữa rồi cái bọn giang hồ bịp bợm.
Hai năm qua, số tiền công ty đổ vào thầy bà cúng kiếng có thể đủ để phát lương cho hắn mấy năm! Số tiền này sao cứ bị lừa như vậy chứ?!
Vốn tưởng rằng là mấy lão già mặc đạo bào, không nghĩ tới vậy mà còn quá trẻ, nhìn có chút giống người nổi tiếng, chưa nói tới gương mặt này hơi quen mắt.
"Chính là chỗ này phải không?" Lê Hoặc dừng bước trước một tòa biệt thự nào đó.
Chu trợ lý ngẩn ra, hắn quên chưa giới thiệu, không nghĩ tới đối phương dĩ nhiên biết đến, chẳng lẽ những thầy cúng lần trước đã truyền nhau bí mật của bọn họ rồi?
"Đưa chìa khóa cho tôi.
" Lê Hoặc duỗi tay.
Chu trợ lý lăng lăng đưa cho hắn, "Tôi! chờ ở đây hay là đi vào chung với anh?"
Lê Hoặc cười cười, "Cậu ở đây chờ đi.
"
Mở cửa, Lê Hoặc không khỏi cảm thán, so với ổ chó kia của hắn quả nhiên khác nhau, không gian lớn trang trí thư thích, lấy ánh sáng cũng tốt, loại thân phận như hắn đây nên ở phòng ốc như thế này mới thỏa đáng.
Hắn lấy Đại Công từ trong lòng ra, vứt trang giấy xuống đất, lập tức đại cẩu cao hơn một mét xuất hiện.
"Đi, cho mày đi tìm đồ ăn.
"
Có câu nói, ăn gì bổ nấy, oan hồn ác linh đối với Đại Công mà nói, quả thực có thể so với nhân sâm tổ yến.
Vừa mới bước chân lên cầu thang, rõ ràng là giữa trưa thời điểm mặt trời đang mãnh liệt nhất, bốn phía lại đột nhiên đen kịt, nhiệt độ cũng cấp tốc hạ thấp.
Một ngọn gió xông tới mặt, Lê Hoặc hơi nghiêng người, nó miễn cưỡng lướt qua mặt hắn.
Rất nhanh, loại âm phong này càng ngày càng nhiều, từng đợt từng đợt như đang bắn tới, nó sẽ không đối với thân thể người tạo thành tổn hại gì, nhưng đối với linh hồn người tạo thành đả kích rất mạnh mẽ.
Càng khủng hoảng, hồn phách càng không ổn định, bị âm phong này đánh qua rất dễ dàng tiêu tán, ba hồn bảy vía tùy tiện mất một cái, người cũng phế bỏ.
Lê Hoặc làm như không nhìn thấy, đi tiếp lên lầu.
Càng đi lên, âm phong càng mạnh, thậm chí trên hành lang lầu hai còn tạo thành lốc xoáy.
Lê Hoặc ở trong bóng tối đi mấy bước, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của con nít, lúc ẩn lúc hiện, ở nơi khác đang dần dần tiến lại gần.
Nếu là người bình thường gặp phải tình huống này, phỏng chừng sớm bất tỉnh nhân sự.
Đi qua chỗ ngoặt, một trận âm phong mạnh mẽ đâm tới.
"Gào gừ!" Đại Công che trước người Lê Hoặc gào thét với âm phong, miễn cưỡng thổi tan được âm phong kia.
Lê Hoặc cười nhẹ một tiếng, xoa xoa cái đầu đầy lông của nó, "Làm tốt lắm.
"
Đại Công dụi dụi đầu vô lòng bàn tay của hắn, "Uông nha nha nha —— "
Tiếng trẻ con khóc càng ngày càng to, mang theo âm u tàn nhẫn.
Lê Hoặc đứng lại trước cửa một phòng, từ trong túi tiền lấy ra lá bùa kẹp giữa hai ngón tay, hít sâu một hơi, đột nhiên đẩy cửa xông vào.
Vẩy lá bùa chặn lại công kích Quỷ Anh, Lê Hoặc thấy rõ dáng dấp của nó.
Nó như một con búp bê vải rách nát vừa mới may vá lại, không có món nào là nguyên vẹn, hai cái con ngươi một hướng lên một hướng xuống, còn không cùng màu sắc, trên lỗ mũi tràn đầy nếp nhăn, mặt trái già yếu mọc đầy đồi mồi trên da, má phải lại tinh xảo trắng nõn.
Một cánh tay đứa nhỏ một cánh tay người lớn, mười ngón tay không giống nhau.
"Dựa vào hấp thu mảnh vỡ oan hồn có thể tu thành hình người, giỏi thật.
" Lê Hoặc nghĩ một đằng nói một nẻo mà than thở, càng giống như là trào phúng.
Giữa nhân gian và địa phủ có vách tường ngăn cách, mà tử môn này chính là lỗ thủng trên vách ngăn đó, nhỏ vô cùng, cơ hồ có thể bỏ qua không tính, hồn phách đi vào địa phủ không có cách nào từ tử môn chạy trốn tới nhân gian, nhưng mảnh vỡ có thể.
Có vài oan hồn du đãng ở hoàng tuyền mãi mãi đến khi hồn phi phách tán, thỉnh thoảng sẽ từ tử môn bay tới nhân giới, người bình thường có chạm đến cũng sẽ không sao, nhiều lắm chính là xui xẻo một thời gian, hoặc là sinh ít bệnh lặt vặt.
Tử môn đại thể sẽ xuất hiện ở phong thủy bảo địa, cái gọi là tương sinh tương khắc.
Giống như thời điểm các thuật sĩ xem phong thủy, đều sẽ kiến nghị dùng trọng khí ngăn chặn tử môn, nhưng trong này không biết xảy ra vấn đề gì, hoặc là nói tìm trúng thuật sĩ không chuyên nghiệp, không những ngăn chặn tử môn, còn xây nhà, dẫn đến mảnh vỡ oan hồn gia tăng mãnh liệt, cuối cùng ngưng kết thành Quỷ Anh.
Quỷ Anh trừng mắt, huyết lệ từ khóe mắt chảy xuống, nó lớn tiếng gào thét, xông tới chỗ Lê Hoặc, thân pháp cực nhanh, tới mức hóa thành một cái bóng mờ.
Lê Hoặc móc ra ba tấm sấm sét phù, thủ đoạn xoay ném ra ngoài, lôi quang chiếu lên cả phòng lúc sáng lúc tối.
Quỷ Anh này hết sức kiêng kỵ sấm sét, xông tới nửa đường phải bẻ phương hướng, nhảy tới một bên vách tường, dùng loại tư thế vặn vẹo nhân loại tuyệt đối làm không được bò trên đó.
Lê Hoặc thản nhiên móc ra một tờ sấm sét phù, "Chớ phản kháng, ngươi! "
Còn chưa nói xong, trước mắt bóng mờ loáng một cái, Quỷ Anh liền vọt tới.
Trong chớp mắt, sấm sét phù trong tay Lê Hoặc văng ra ngoài, vai có thể cũng bị đụng trúng phải lui về sau vài bước.
Bị va chạm như thế, sấm sét phù đầy trời còn chưa kịp phát huy tác dụng liền bắt đầu tắt ngúm.
"Đệt!" Lê Hoặc thầm mắng một tiếng, ôm vai cấp tốc nghiêng người né tránh Quỷ Anh công kích lần thứ hai.
Thân thể này thực sự quá yếu, bất kể là linh khí hay thể lực đều kém cực kỳ.
Xem ra cần phải rèn luyện thể hình nhiều hơn.
Đại công thấy chủ nhân bị đánh bị thương, rít gào một tiếng vọt tới, nhưng đây là Quỷ Anh do mảnh vỡ hồn phách ngàn vạn năm du đãng ngưng tụ thành, rất lợi hại, móng vuốt Đại Công còn chưa đụng tới nó, liền bị một cước đạp bay lên tường.
"Gào gừ nha nha ——" Đại Công đau đến gào thét.
Lê Hoặc đứng vững, điều động sấm sét phù mới rơi xuống đất vây khốn Quỷ Anh lại trong đó, lôi quang mạnh mẽ từ bên trong lá bùa rầm rì đi ra.
Nương theo một trận gào thét khủng bố, Quỷ Anh bị lôi điện bao quanh bốn phía.
Cường quang khiến thân thể của nó càng thêm dọa người, Lê Hoặc thậm chí thấy được thi thể nhuyễn trùng bò ra từ thái dương nó.
"A ——" Quỷ Anh gào khóc giãy dụa, âm thanh da trên người bị lôi điện đánh trúng vang vọng.
Lê Hoặc che mũi, ngăn mùi khét trong không khí làm người buồn nôn, "Đại Công, lại đây.
"
Đại Công va vào tường không nhẹ, khấp khễnh đi vài bước, hai con mắt đột nhiên biến thành màu xám bạc, tư thế bước đi biến đổi, khí thế nhất thời trở nên mạnh mẽ.
Bỗng nhiên nghe một tiếng rít gào lớn, lôi quang đột nhiên yếu đi, Quỷ Anh thẳng hướng xông tới cửa chỗ Lê Hoặc bỏ chạy.
Ở ngoài biệt thự, Chu trợ lý đợi nửa ngày không nghe một chút động tĩnh, muốn vào xem tình huống nhưng lại có chút sợ sệt, chỉ có thể qua lại tại chỗ, dư quang nhìn thấy Kim tổng tới đây, lập tức đến đón.
"Kim tổng.
"
Kim tổng xa xa nhìn biệt thự được dải cây xanh bao quanh, nhấc nhấc cằm, "Hắn đi vào?"
"Vào đã hơn một tiếng đồng hồ, không nghe được động tĩnh gì.
" Chu trợ lý hạ thấp giọng, "Tôi cảm thấy! So với những lần trước còn khó tin hơn.
"
Những lần trước mời đạo sĩ, hắn còn có thể nghe tiếng rung chuông hoặc đọc chú ngữ gì đó, nhưng lần này cái gì cũng không nghe được, hắn thập phần hoài nghi tiểu đạo sĩ trẻ tuổi kia cùng lắm chỉ đi ngang qua sân khấu, sau đó trực tiếp ra đây lấy tiền.
Nghề đạo sĩ này thật tốt, hiện tại đổi nghề vẫn còn kịp không?
Kim tổng thần sắc không thay đổi, nếu như nói điểm tối đa là một trăm, mong đợi của hắn đối với Lê Hoặc nhiều lắm chỉ có một phần, không cầu giải quyết vấn đề, chỉ cần cải thiện một chút xíu thôi đã tốt rồi, dù làm không công, hắn cũng không có tổn thất gì.
"Kim tổng? Sao cậu lại ở đây?"
Do Kim tổng chỉ mới đứng tuổi, t đoán khoảng - là cùng, còn Triệu tổng đã lớn tuổi rồi, nên xưng hô ở đây t để là cậu nha.
Kim tổng thuận theo âm thanh nhìn sang, cười đến đón, "Triệu tổng, chào ngài chào ngài.
"
Người được gọi Triệu tổng là một ông lão cao gầy mặc một thân trường sam xanh đen, thoạt nhìn là cha của Kim tổng đời này, hắn liếc mắt nhìn biệt thự, cười nói: "Mới gọi người?"
Kim tổng bất đắc dĩ bật cười, "Dằn vặt lung tung, chỉ cầu an lòng.
"
Chu trợ lý tự giác đứng ở một bên, nghe hai vị đại lão bản nói chuyện phiếm, trong lòng thở dài.
Ông chủ hắn vốn bởi vì chuyện quái dị ở biệt thự này mà bị những người có mặt mũi trong vòng cười nhạo, những người kia mặt ngoài không nói, kỳ thực sau lưng đều xem việc này như trò cười, Triệu tổng này đương nhiên không ngoại lệ.
Ngày hôm nay còn chạm mặt, phỏng chừng việc này rất nhanh sẽ lại truyền ra.
Triệu tổng: "Nếu khi đó cậu chịu bỏ tiền ra, hiện tại cũng không nhiều chuyện như vậy, chúng ta là người coi trọng làm ăn, bây giờ còn chưa xử lí xong, khi nào mới bán ra được?"
"Vâng vâng vâng, tôi bỏ ra hai triệu, thỉnh nghe nói là đại sư phong thủy tốt nhất trong nước, bây giờ nhìn lại là bị gạt.
" Kim tổng sắc mặt lúng túng, nếu không phải Lê Hoặc còn chưa có đi ra, hắn định đi trước.
Triệu tổng sau khi nghe, chậc chậc lắc đầu, "Cậu thỉnh loại tuổi trẻ này có ích lợi gì? Đây không phải là hồ đồ?"
Kim tổng sắc mặt càng ngày càng kém, có thể e ngại đối phương lớn tuổi, còn là đối tác làm ăn, chỉ có thể nhẫn nhịn, giống như con cháu đang bị bề trên chỉ dạy.
Vậy nên đối với chuyện để Lê Hoặc hôm nay đến đây xem phong thuỷ càng ngày càng hối hận.
Hắn tuyệt đối là gặp quỷ.
Đang nghĩ ngợi, cửa biệt thự đột nhiên răng rắc một tiếng mở ra ——.