Bấm Ngón Tay Tính Toán, Tình Địch Là Lão Công Của Ta

chương 27

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên bàn cơm, Hạ Dương đưa ra hai tấm vé, "Anh, anh Bùi, đây là vé thi đấu chung kết mùa đông, hàng trước nha."

Thi đấu mùa đông sau một hồi bàn bạc cuối cùng xác định tổ chức vào tối ngày mốt, vé bán ra chỉ có những hàng ghế xếp sau, hàng trước hoặc là nhân viên nội bộ, hoặc là chính là phía ban tổ chức dùng hình thức biếu tặng phân phát, một tấm vé bị đôn giá đến mười vạn trở lên.

Nghĩ lúc trước Hạ Dương bị nguyền rủa quấn thân, Lê Hoặc không yên lòng, buổi tối chuẩn bị cho hắn một lá bùa trừ tà loại mạnh.

Hôm nay vừa lúc là ngày Lê Hoặc kết thúc hợp đồng, hắn đến công ty một chuyến, dưới ánh mắt giết người của Trương Ân bình thản ung dung ngồi trong phòng làm việc giám đốc, ngoại trừ giám đốc công ty, Đường Mộ cũng tới rất sớm.

"Anh nghĩ kỹ chưa?" Đường Mộ ngồi trên ghế sa lon bên cạnh hắn, vành mắt đen đặc, hai mắt vô thần, "Người nhà anh trước đây đối xử với anh như vậy, anh còn chưa tỉnh ngộ? Coi như bây giờ trở về, anh có thể nhận được kết cục tốt sao?"

"Sao tôi lại muốn trở về? Cũng không phải không thể tự nuôi sống mình?" Lê Hoặc cười khẽ, "Tôi là người không có dã tâm gì, có ăn có mặc là được rồi."

Lúc hợp đồng còn hiệu lực đã không bắt bí được hắn, huống chi bây giờ đã hết hạn.

Tiền hắn vẽ bùa kiếm được không cần chia phần tram với công ty, nhưng tiền nhận được lúc phát sóng trực tiếp lại bị lấy đi không ít, Lê Hoặc tâm lý vốn không cam tâm, bây giờ còn thấy thái độ này của bọn họ, tự nhiên cảm thấy rất buồn cười, cũng không giấu giếm biểu cảm trên mặt.

"Cậu cười cái gì?" Chương tổng nhìn về phía hắn, sắc mặt không tốt.

Không dễ gì có cây rụng tiền trong tay, không được mấy ngày liền chạy, trải qua chuyện này tâm trạng người nào tốt được chứ.

Lê Hoặc đứng lên, nhìn hắn chằm chằm, "Chương tổng, gần đây ngài có phải hay gặp ác mộng? Ban ngày phân tâm, thỉnh thoảng nghe thấy âm thanh gì đó?"

Chương tổng trong lòng giật mình, "Làm sao cậu biết?"

Lê Hoặc không trả lời, ngược lại cúi đầu nhìn về phía Đường Mộ, "Tình huống của anh có phải còn nghiêm trọng hơn không? Gần một tháng nay chưa được ngủ ngon phải không? Dùng gương mặt bây giờ của anh, mấy lão già kia còn muốn xì tiền ra cho anh?"

"Lê Hoặc!" Đường Mộ đột nhiên đứng lên, nhưng còn chưa tức giận mắt đã tối sầm, lung lay mấy lần mới miễn cưỡng đứng vững.

Quỷ khí này từ đâu không biết đã sắp cắn nuốt cả người hắn, còn lây sang nhân tình.

Lê Hoặc mắt lạnh nhìn, không có một chút ý tứ muốn giúp đỡ.

"Một tấm bùa của tôi có thể trị tận gốc giúp hai người, dù sao cũng quen biết, khuyến mãi cho các người một chút, một tấm năm triệu, hai tấm chín triệu, hiện kết."

Chương tổng nghe hắn giở công phu sư tử ngoạm, tay đột nhiên vỗ lên bàn, "Đừng cho là ai cũng ngu si tin tưởng chiêu lừa gạt này của cậu!"

"Hoạt động thân thể của các người đã xuất hiện vấn đề, đặc biệt là Chương tổng, bệnh khí trên người ngài là bị lây qua, khả năng bộc phát ra sẽ nghiêm trọng hơn, nhiều nhất chưa tới một tháng, nếu như muốn trở thành tổn thương không cách nào cứu vãn, vậy coi như..."

Lê Hoặc cười cười, lộ ra hai lúm đồng tiền, "Thời gian không còn sớm, hẹn gặp lại."

Vừa nghe đến bị lây, Chương tổng lập tức trừng mắt về phía Đường Mộ, "Là mày! Mẹ nó, chính là ngày đó ngủ với mày xong mới biến thành như vậy!"

Bị Lê Hoặc nói như vậy Đường Mộ thẹn quá hóa giận, "Nói không chừng là ông lây cho tôi thì sao?!"

Lê Hoặc lười nhìn bọn họ chó cắn chó, chỉnh lại áo khoác, thản nhiên đi xuống lầu dưới, định ăn một bữa cơm trước rồi đi xem chung kết.

Vừa xuống tới ga ra, sau lưng truyền đến âm thanh của Đường Mộ, ống tay áo bị sức lực mạnh mẽ kéo lấy.

"Tiểu Lê, là em có lỗi, em sai rồi." Đường Mộ khóe mắt ướt đẫm, mũi đỏ chót, "Kỳ thực từ trước tới nay người em thực tâm thích là anh, chỉ có một mình anh! Chỉ là nhiều lúc hết cách rồi, trong cái vòng lẩn quẩn này, muốn tránh..."

Nếu không có vành mắt đen dày đặc kia, thật sự có mấy phần quyến rũ mê người, tầm mắt Lê Hoặc chậm rãi đảo qua mặt hắn, kéo ống tay áo trở về, "Chẳng có ai so sánh với cuộc sống của anh bây giờ, tôi cũng cho anh cơ hội lựa chọn, anh đó, phải gánh chịu hậu quả do lựa chọn của mình."

Đường Mộ muốn nói gì, đèn xe chỗ ngoặt lóe vào mắt hắn, dư quang nhìn thấy biển số xe quen thuộc, ánh mắt hắn lóe lên, đột nhiên ôm chặt lấy Lê Hoặc, âm thanh rất lớn, "Anh yêu em sao, em thật sự rất vui! Sau này nhất định chúng ta không rời xa nhau nữa!"

Lê Hoặc kéo kéo, không kéo xuống được, trán đầy dấu chấm hỏi.

Hắn nói yêu lúc nào? Bị lãng tai à?

"Buông tay."

Đường Mộ lại càng ôm chặt, tự biên tự diễn, Lê Hoặc nghe như rơi vào trong sương mù.

Mãi đến tận khi hắn nhìn thấy Bùi Dực Thần mặt tối sầm đi tới, đột nhiên hiểu ra.

Người này sao lại xấu tính như vậy? Hận không thể nắm lấy bất cứ cơ hội nào kéo hắn xuống vũng bùn.

Trong đầu Đường Mộ, có phải chỉ cần Bùi Dực Thần vứt bỏ hắn, thì hắn chỉ có thể trở về bên người Đường Mộ, tiếp tục bị điều khiển?

Nghe thấy tiếng bước chân, Đường Mộ ở góc độ Lê Hoặc không nhìn thấy cong khóe môi, đáy mắt tràn đầy điên cuồng ——

Nếu hắn không chiếm được, người khác cũng đừng hòng mơ tưởng!

Đột nhiên một luồng sức mạnh lôi hắn ngã về sau, xung quanh không có bất cứ đồ vật gì để hắn nắm lấy, như giẻ vải bị quăng lên vách tường, sau cú va chạm mạnh thân thể dần trượt xuống dưới đất.

Lê Hoặc trơ mắt nhìn Bùi Dực Thần một tay quăng Đường Mộ bay đi, sợ hãi co rúm một chút, lo lắng có phải chuẩn bị tới phiên hắn không?

Bùi Dực Thần trầm mặt đến gần, Lê Hoặc lui về sau, "Bình, bình tĩnh một chút, tôi thân kiều thể yếu, đừng nóng vội!"

Bùi Dực Thần nắm tay hắn, không nói một lời lôi kéo vào trong xe.

Trong góc tường, Đường Mộ mãnh liệt ho khan, trước mắt choáng váng liên hồi, hoảng hốt nhìn thấy Bùi Dực Thần mang theo Lê Hoặc đi xa, liều mạng gào thét, "Lê Hoặc! Không phải mày nói yêu tao sao?!"

Bùi Dực Thần dừng bước, ánh mắt lành lạnh nhìn Lê Hoặc, "Em nói?"

Lê Hoặc: "..." Tình huống gì đây? Tự nhiên hắn lại dính líu vào chuyện tình cảm của công thụ chính vậy?

Bên kia Đường Mộ còn đang thét gào, Bùi Dực Thần liếc mắt nhìn lại, toàn bộ ga ra đột nhiên yên tĩnh.

Lê Hoặc khóe mắt liếc thấy một màn màu đen, chờ hắn nhìn sang, một màn kia là mảnh vỡ ác quỷ đã sáp nhập vào trong cơ thể Đường Mộ.

Lê Hoặc: "???" Đây là tình huống gì nữa?!

Bùi Dực Thần mở cửa xe lôi hắn vào ghế phó lái, hai mắt mở to, đầu óc nhất thời không suy nghĩ được gì.

Tại sao vai chính công Bùi Dực Thần có thể điều động ác quỷ?

Chỉ một chuyện này, đột nhiên xuất hiện thêm nhiều vấn đề râu ria xung quanh.

Tại sao lần đầu gặp mặt Bùi Dực Thần bị quỷ khí quấn thân? Tại sao lúc đối phương nhìn thấy Đường Mộ một chút cảm giác động tâm đều không có? Là hắn ảnh hưởng tới quyển sách này, hay là nói nguyên bản đã...!

Bùi Dực Thần khom lưng giúp hắn buộc dây an toàn, thời điểm tầm mắt lướt qua mặt Lê Hoặc, không nhịn được ở trên môi hắn lưu lại một nụ hôn.

Đầu đầy dấu chấm hỏi còn chưa nghĩ ra, đột nhiên bị hôn, cả người Lê Hoặc choáng váng.

Đệt! Lưu manh này đang làm gì!

Nhưng hắn không dám mắng, sợ Bùi đại tổng tài ném hắn lên tường, thoạt nhìn rất đau đó.

Bùi Dực Thần môi nhẹ nhàng dán một chút liền lui ra, một đôi mắt thâm trầm nhìn chăm chú vào hắn.

Lê Hoặc tầm mắt không tự chủ đảo qua môi mỏng nhạt màu của hắn, hậu tri hậu giác hai lỗ tai nóng bỏng, "Anh, sao anh hôn tôi?"

Âm thanh rất nhẹ, mang theo cẩn thận từng li từng tí chính hắn cũng không biết.

Bùi Dực Thần: "Em nói xem?"

Còn hỏi ngược lại hắn! Lê Hoặc tức giận, nếu tình huống bình thường hắn đã phát tác rồi, nhưng hiện tại hắn chỉ dám nhỏ giọng hừ hừ hai tiếng, "Chẳng lẽ vì thích tôi?"

Bùi Dực Thần xem biểu tình tức giận nho nhỏ của hắn, cảm giác không nhịn được muốn hôn tiếp, nhẫn một chút, đứng dậy nhu nhu đầu hắn, đóng cửa xe.

Lê Hoặc xuyên qua cửa sổ xe nhìn hắn không nói lời nào vòng qua đầu xe ngồi vào ghế điều khiến, nổ máy lái xe, một loạt động tác liền mạch, nhưng không trả lời vấn đề của hắn.

Đệt! Lê Hoặc ôm tay nghiêng đầu nhìn cảnh vật ngoài xe, rất tức giận.

Hiện trường buổi tối chung kết, tiếng người huyên náo, hai người ngồi ở hàng đầu khó tránh khỏi hấp dẫn không ít ánh mắt.

Chung kết còn chưa bắt đầu, đề tài về hai người ngược lại lan truyền trên mạng tới mức sôi sục.

【 quả lê cùng Bùi tổng càng ngày càng không chút kiêng kỵ, xem thi đấu thôi còn song song đi vào cùng nhau, cẩu độc thân như tôi phải sống thế nào? 】

【 cảm giác hai người bọn họ từ lúc mới bắt đầu cũng không che giấu, trái lại như vậy khiến người khác dễ dàng tiếp thu, cũng thật kỳ quái.

【 Dương Thần nhìn thấy đại ca ngồi hàng thứ nhất, nhất định sướng đến phát rồ rồi.

【 a a a a thần tiên ái tình! Tôi lại có thể rồi! 】

【 quả lê muốn cùng Bùi tổng cả đời ân ân ái ái nha! 】

"Thần tiên ái tình? A, ân ân ái ái? Ha ha." Thừa dịp nghỉ ngơi giữa giờ, Lê Hoặc xem điện thoại di động, không ngừng cười lạnh.

Bọn họ làm sao nhìn ra thần tiên ái tình hay vậy, hắn một chút cũng không cảm giác được?

Người nào đó là đồ lưu manh hôn xong bỏ chạy, hắn mới không thích!

Tắt điện thoại, dư quang nhìn thấy Bùi Dực Thần cũng đang xem, Lê Hoặc lơ đãng đến gần xem, thấy hắn yên lặng ngồi like những bình luận đó.

Lê Hoặc: "..."

Hạ Dương không hổ là đại thần kinh nghiệm lâu năm, chung kết nghiêm chỉnh không chút sai lầm, mang theo đội ngũ không huyền niệm chút nào ôm trọn quán quân.

Trong lúc hot search TGP đoạt giải quán quân, đề tài Lê Hoặc là con riêng hào môn cũng theo tới.

Bên trong không chỉ nói về bối cảnh thân thế không sạch sẽ của hắn, còn lôi thêm một số chuyện ăn chơi từ nhỏ ra.

Hot search đến đột nhiên như vậy, Lê Hoặc dùng ngón chân nghĩ cũng biết là ai ra tay.

Bất quá hắn không có dự định làm người của giới giải trí, đối với loại tin bôi đen không tới nơi tới chốn này mặc kệ.

Rất nhiều người đi ra hắc hắn, cũng có rất nhiều người bảo vệ hắn, trong lúc nhất thời phi thường náo nhiệt.

Nhưng bản thân hắn lại ở nhà mở champagne chúc mừng, buổi tối Hạ Dương có tiệc khánh công không thể trở về, cuối cùng chỉ còn dư lại Lê Hoặc cùng Bùi Dực Thần hai người ăn mừng.

Chính chủ không ở, chỉ có hai người, tiệc khánh công liền biến thành bữa cơm thuần túy.

Bùi Dực Thần nhìn bạn nhỏ mê rượu nào đó, lén lút rót thêm rượu, dời tầm mắt làm bộ không biết.

Ăn được một nửa, người nào đó bắt đầu say khướt, ngồi ghế tựa không yên, nằm nhoài trên lưng Bùi Dực Thần, miệng lẩm bẩm, "Anh tại sao muốn hôn tôi, nói mau!"

Không chờ Bùi Dực Thần trả lời, lại nghe hắn nói tiếp, "Trên người anh thơm quá a, tại sao thơm như vậy?"

Bùi Dực Thần: "..."

Lê Hoặc thì thầm nửa ngày, như đột nhiên phản ứng lại, quay trở về vấn đề thứ nhất, "Anh tại sao muốn hôn tôi?"

"..." Bùi Dực Thần để ly rượu xuống, "Muốn biết?"

Lê Hoặc vùi trên bả vai hắn gật đầu, mặt của hai người kề sát nhau, trơn bóng mềm mịn, hắn không tự chủ cà cà.

Bùi Dực Thần: "..."

Hắn kéo người vào trong lồng ngực, liền hôn một cái, "Ngoại trừ yêu thích, còn có đáp án khác sao?"

Lê Hoặc say rượu, phản ứng có chút trì độn, sờ sờ miệng bị hôn, "Yêu thích?"

Bùi Dực Thần than nhẹ, nhu nhu tóc hắn, "Sớm nhớ ra một chút đi, nhãi con."

Vừa mới nói xong, thấy hắn đột nhiên nhìn sang, Bùi Dực Thần cho là hắn hồi tưởng lại cái gì, sau một khắc liền bị hôn.

Bạn nhỏ say rượu nào đó liếm liếm miệng, bẹp một cái, "Trả lại anh!"

Bùi Dực Thần: "...".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio