Bám Vào Một Vị Vua Hồ Ly Lạnh Lùng

chương 43: ngoan, thu đuôi vào cho tốt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thiều Nhiễm cho tới bây giờ chưa thấy con hồ ly này để ý như vậy, mất thật nhiều sức mới sắp xếp cái gối ôm này thật tốt.

Gối ôm ướt sũng ở ban công rớt nước “tí tách ti tách.” Thiều Nhiễm lau mồ hôi, vừa tức vừa buồn cười.

Du Khinh Trần từ phía sau ôm lấy người này, miệng còn nói xạo: “khẳng định không liên quan tới anh.”

“Trong nhà ngoài anh ra còn có ai ngây thơ như vậy?” Thiều Nhiễm co giò chọc chọc người này, giọng nói bất đắc dĩ.

Du Khinh Trần vui vẻ đón nhận cách nói này, ghé vào bên tai con người này nói: “Ừ, nhà của chúng ta.”

“….. đây không phải điểm quan trọng,” Thiều Nhiễm xoay người, vô cùng đau đớn, “Anh nói xem anh là một con hồ ly lại đi so đo với cái gối ôm làm gì?”

Du Khinh Trần không tự chủ lại liếc liếc đến cái gối ôm ẩm ướt đáng thương kia.

“Còn nữa,” Thiều Nhiễm lại nghĩ tới cái gì, chỉ vào người này tay cũng phát run, “Anh thế nhưng còn ghen với cả kem! Lại không có tiền đồ như vậy?”

Du Khinh Trần nắm lấy ngón tay con người này: “Nhiễm Nhiễm.”

Trong lòng Thiều Nhiễm quả quyết, lập tức quên mất mình muốn nói cái gì, sau một lúc lâu mất tự nhiên nói: “Không phải nói chỉ có trên giường mới kêu như vậy sao?”

Du Khinh Trần sờ sờ mặt người này, lại gọi một lần: “Nhiễm Nhiễm.”

Thiều Nhiễm “ừ” một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu: “Anh không phải là đang ám chỉ em…..”

Du Khinh Trần nhìn con người này, chờ con người này tiếp tục nói.

Thiều Nhiễm: “Trời đang sáng, nghĩ cũng đừng nghĩ, sau này không chế một chút.”

Du Khinh Trần nhìn mắt con người này, còn nghiêm túc nói: “Thật muốn đem những lần sau này làm một lần.”

Thiều Nhiễm bị lời nói hùng hồn này làm cho sợ hãi, trừng mắt nhìn người này: “Qúa đáng.”

Thiều Nhiễm bĩu môi một lát, nhỏ giọng nói: “Sợ cái gì, dù sao cả người anh cũng đều là của em.”

Đáy mắt Du Khinh Trần mang ý cười, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt con người này. Trên ban công đầy ánh mặt trời, sáng trưng, chiếu vào trên người này giống như đang phát sáng. Gối ôm trên giá phơi quần áo tí tách tí tách rơi nước xuống, trong không khí tràn ngập mùi hương cây cỏ.

Du Khinh Trần nhìn người này thật sâu, hận không thể khắc con người này vào trong ánh mắt.

Thiều Nhiễm ôm lấy người này, nghiêng đầu tựa vào vai người này, thoái mái không muốn động: “Sau này chúng ta đi thật nhiều nơi được không?”

Du Khinh Trần: “Được.”

Thiều Nhiễm lén lút kéo tay người này, nhỏ giọng nói: “Còn muốn làm nhiều chuyện lãng mạn.”

Du Khinh Trần đan mười ngón tay cùng con người này: “ừ.”

“Làm sao bây giờ?” Thiều Nhiễm ngửa mặt, ánh mắt cong cong, khoa trương ôm lấy người này, “Đột nhiên cảm thấy mình hạnh phúc muốn chết!”

Du Khinh Trần hôn nhẹ lên khóe miệng con người này: “Đồ ngốc.”

Thiều Nhiễm ôm lấy cổ người này, đang muốn nói cái gì, đột nhiên cảm thấy mông hơi ngứa, sau khi nhận ra là cái gì, cong lên khóe miệng: “Du Khinh Trần, không phải đuôi của anh lại dài ra rồi chứ?”

Du Khinh Trần hơi sửng sốt, bình tĩnh đem đuôi thu hồi lại.

“Đuôi liên tục lộ ra như vậy là sao?” Thiều Nhiễm cọ cọ mũi với hắn, “Có phải thấy em là động dục?”

Khi Du Khinh Trần thanh tỉnh rất rụt rè, từ chối trả lời vấn đề này. Nhưng cái đuôi rất thành thực bởi vì câu này lại lộ ra, trực tiếp dán vào mông con người này cọ cọ.

Thiều Nhiễm nhắc nhở: “Lại dài ra rồi.”

Du Khinh Trần mím môi, đem đuôi rụt về.

“Rụt đuôi về thì có tác dụng gì, trị phần ngọn không trị được gốc,” Thiều Nhiễm kiễng chân, hôn cằm người này, “Nói xem trong đầu anh cả ngày nghĩ tới cái gì?”

Thế thôi! Rụt đuôi về thì có ích lợi gì! Mời vừa rụt về đuôi giống như được cổ vũ, lại xông ra.

Du Khinh Trần: “Anh không nghĩ bậy gì hết.”

Thiều Nhiễm coi như không nghe thấy, cố ý hài hước nói: “Anh không phải cả ngày nghĩ muốn thượng em đi?”

Vành tai Du Khinh Trần đỏ bừng, bình tĩnh nói: “Không có, nói lung tung.”

Nhưng nhóm đuôi nghe thế giống như bị điên, toàn bộ đều nhào lên người Thiều Nhiễm, một trong số họ còn không rụt rè lặc lư không ngớt: đúng đúng!!

Du Khinh Trần: “….”

Thiều Nhiễm cũng bị cảnh tượng này dọa cho sợ rồi, đem nhóm lông xù trên người đều gạt xuống dưới, hơn nữa còn đe dọa trừng mắt nhóm lông xù kia một cái.

Loại tức giận trong xấu hổ quen thuộc này làm cho nhóm lông xù không nhịn được nhớ tới cảnh tượng trong đêm dài yên tĩnh, vì thế lập tức biến thành màu hồng phấn.

“….” Thiều Nhiễm co rút khóe miệng, nhìn về phía Du Khinh Trần, “…. Bị em trừng mà tâm tình còn tốt như vậy?”

Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi: “Không phải.”

Nhóm lông xu thực dâm đãng lại đỏ lên: Có! ở thời điểm nào đó, em trừng anh, anh càng muốn ức hiếp em!

Vành tai hồ ly nào đó đỏ lên, thực rõ ràng nghĩ tới chuyện tình không thể miêu tả. Thiều Nhiễm nhịn không được chậc chậc: “Du Khinh Trần, anh còn có thể nói một đằng nghĩ một nẻo sao?”

Du Khinh Trần càng nghĩ một đằng nói một nẻo: “Chúng nó là chúng nó, anh là anh.”

“À, thật không?” Thiều Nhiễm nhếch mày, “Đuôi của anh không có liên quan tới anh? Thiên tài mới tin.”

Vừa dứt lời, nhóm lông xù lại kích động lên: cậu sao lại biết được!!!

Thiều Nhiễm: “Ngừng!”

Nhóm lông xù ngoan ngoãn dừng ở giữa không trung, cọ cọ vào nhau, rất là đáng yêu.

Thiều Nhiễm nhìn Du Khinh Trần, hơi bất đắc dĩ: “Ngoan, thu đuôi vào cho tốt.”

Du Khinh Trần vẫn là câu nói vô lực kia: “Chúng nó là nó, anh là anh.”

Thiều Nhiễm nhếch mày: “Anh đừng nghĩ bậy không phải được rồi sao?”

Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi, nhìn thực bình tĩnh, nhưng nhóm đuôi lại chột dạ rũ xuống.

“Làm sao lại cơ khát thành như vậy?” Thiều Nhiễm tới gần người này, mờ ám nói, “Kỳ thật không phải không lui về được, mà là không muốn lui về có phải không?”bg-ssp-{height:px}

Nhóm đuôi ở trong tối trộm gật đầu: đúng đúng!!!

Du Khinh Trần bình tĩnh túm chặt đám đuôi chết tiệt, biện giải cho mình: “Có đôi khi không thu về được.”

“À,” Thiều Nhiễm không buông tha, “Đôi khi là lúc nào?”

Du Khinh Trần bình tĩnh nói: “Loại tình huống này rất nhỏ.”

Thiều Nhiễm nhìn bộ dạng ngượng ngùng của người này, tâm tình sung sướng: “Cho nên thời điểm cực nhỏ đó anh suy nghĩ cái gì? Vì sao không thu đuôi về được?”

Du Khinh Trần không nói gì, cũng nắm lấy nhóm đuôi đang len lén chuẩn bị hướng tới mông Thiều Nhiễm.

Thiều Nhiễm đoán: “Có phải hay không nghĩ tới muốn biến về nguyên hình để thượng em?”

Không đợi Du Khinh Trần phản bác, nhóm đuôi nháy mắt liền kích động, phịch một cái cả đám liền biến thành màu hồng, lắc lư đến run rẩy cả người: đúng đúng đúng!!!

Thiều Nhiễm nhìn người này, vẻ mặt rất là khinh bỉ.

Du Khinh Trần không nói lời nào, thật muốn đem đám đuôi không rụt rè này cột lại rồi quét đi.

Thiều Nhiễm: “Sờ đuôi thực thoải mái có phải không?”

Trầm mặc trong chốc lát, Du Khinh Trần “ừ” một tiếng.

“Thoải mái như thế nào?” Thiều Nhiễm dán vào người này, nhịn không được hỏi thêm một câu.

Du Khinh Trần không nói lời nào, vành tai đỏ bừng.

“Nói đi,” Thiều Nhiễm ôm lấy cổ người này, dán vào lỗ tai người này, nhỏ giọng uy hiếp, “Anh không nói sau này em cũng không sờ nữa.”

Sao có thể không sờ? đuôi ở phía sau Du Khinh Trần nghe vậy gắt gao cuốn lấy con người này, không cho người đi.

Thiều Nhiễm giống như bị trói gô, dính sát vào trên người Du Khinh Trần, không khí trong lồng ngực đều bị ép ra hết, cả người thở không nổi, miệng cầu xin nói: “Được được, em sờ, anh buông ra trước.”

Du Khinh Trần ở khóe miệng con người này hôn một cái, lúc này mới ngoan ngoãn buông người ra.

“Hồ ly muộn tao,” Thiều Nhiễm thở hổn hển một lát, nhỏ giọng than thở, “Thích bị sờ đuôi như vậy?”

Hồ ly thực buồn, không nói gì.

“Sờ đuôi hay không sờ cũng không…..” Thiều Nhiễm bĩu môi, liếc mắt xuống dưới thân người này, “Không khác gì nhau lắm đi?”

Du Khinh Trần lập tức nói: “Không giống nhau.”

Vốn chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới Du Khinh Trần lại phản ứng lớn như vậy. Thiều Nhiễm nhìn người này.

Du Khinh Trần trả lời lại một lần nữa: “Không giống nhau.”

Thiều Nhiễm: “…. Anh có thể chột dạ một chút được hay không?”

Du Khinh Trần không để ý tới con người này, nhưng nhóm đuôi đều thẹn thùng không nhúc nhích.

Thiều Nhiễm liếc mắt tới đuôi, mặt lập tức liền đỏ: Vậy lần đầu tiên gặp mình liền sờ đuôi người này, chẳng phải tương đương là đang thay người ta làm cái kia sao?

Suy đoán này thật đáng sợ! Du Khinh Trần anh mau phủ định! Thiều Nhiễm tha thiết nhìn người này.

Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi, ánh mắt né tránh.

Trong không khí im lặng, trong đầu của Thiều Nhiễm toàn là suy đoán vừa rồi của mình, cả người đều cứng ngắc.

Cuối cùng vẫn là Du Khinh Trần đánh vỡ không khí im lặng: “Em nóng không?”

Lúc này Thiều Nhiễm mới phản ứng lại, trên người được phơi nắng rất là dễ chịu, lỗ tai cũng nóng lên, không biết là do phơi nắng, hay là thẹn thùng.

“Có chút.” Thiều Nhiễm nuốt nuốt nước miếng, vừa dứt lời liền cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, theo bản năng ôm lấy cổ người này.

Du Khinh Trần đem người ôm lấy, tay ôm lấy đùi con người này, đi tới sô pha.

“Này,” Thiều Nhiễm lắc cổ người này, “Em có thể tự đi.”

“Anh biết.” Du Khinh Trần cúi đầu nhìn người này.

Thiều Nhiễm nhỏ giọng than thở: “Vậy anh còn…..”

“Im lặng.” Du Khinh Trần ở khóe miệng người này hôn một cái.

Du Khinh Trần nhẹ nhàng thả người lên sô pha, khi buông tay đứng dậy, Thiều Nhiễm liền ôm lấy cổ hắn, nhỏ giọng làm nũng: “Lại ôm một lát.”

Du Khinh Trần bật cười, ngồi xổm bên cạnh, còn nghiêm túc nhìn mặt con người này.

Thiều Nhiễm rất nhanh liền ngủ, lông mi thật dài hạ xuống, trong lòng ngực ôm đuôi lông xù không biết khi nào lại dài ra, vẻ mặt thỏa mãn.

Du Khinh Trần giúp con người này chỉnh tóc tán loạn trên trán, nhỏ giọng nói: “Nhiễm Nhiễm.”

Thiều Nhiễm giơ tay tóm lấy lông xù, nhỏ giọng than thở: “Đuôi dài…..”

Du Khinh Trần hơi không muốn, giúp người này sửa sang lại tóc trên trán, một chút lại vuốt mặt con người này, ánh mắt si mê.

Thiều Nhiễm chậc chậc lưỡi, giơ tay gãi gãi cổ, xem ra hơi không thoải mái.

Du Khinh Trần nhẹ nhàng gãi ngứa cho con người này, nhỏ giọng nói: “Có thể không có cơ hội nhìn thấy em biến thành một ông già đẹp trai.”

Thiều Nhiễm thoải mái rầm rì một tiếng.

Du Khinh Trần bị bộ dạng của người này đùa cười, toàn tâm toàn ý hôn quai hàm con người này: “Càng ngày càng ngốc, trước kia rõ ràng rất khôn khéo…..”

Thiều Nhiễm chẹp chẹp miệng, tay quen thuộc nhét vào trong quần áo người này, vuốt cơ bụng cứng rắn, trên mặt lộ ra nụ cười thật to.

Du Khinh Trần tùy ý con người này sờ vuốt mình, nhỏ giọng nói: “không kịp cùng nhau làm chuyện lãng mạn, cũng không thể cùng em ăn bữa sáng, em phải thật ngoan ngoãn nghe chưa?”

Thiều Nhiễm vô tâm vô phế cười cười, bá đạo mà đem lông xù ôm vào ngực.

Du khinh Trần lấy tay vẽ bên ngoài lông mi, ánh mắt, mũi, miệng, cuối cùng đặt một nụ hôn lên trán người này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio