Có sự tham gia của chuyên gia đàm phán, nhưng mà, Hứa Diệp cự tuyệt trao đổi, không đề cập tới bất luận yêu cầu gì, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hứa Diệp cũng ngày càng bất an, con tin Mã Thanh có thể bất cứ lúc nào gặp nguy hiểm.
Văn Mạt chủ động yêu cầu đi trước nói chuyện với Hứa Diệp.
Giơ hai tay lên cho thấy mình không mang vũ khí, Văn Mạt chậm rãi đến gần Hứa Diệp. Trên sân thượng gió rét từng cơn, Mã Thanh mặc đồ ở nhà cóng đến run lẩy bẩy, cổ bị Hứa Diệp kiềm chế thật chặt, môi một mảnh tím bầm, tựa như có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Mà tay cầm dao của Hứa Diệp run rẩy không ngừng, trên cổ Mã Thanh vạch ra vết máu nhàn nhạt.
Nhìn dáng vẻ, Mã Thanh là bị Hứa Diệp từ nhà cưỡng ép bắt đi lên đây mà không phải là trên đường trực tiếp bắt một người tuỳ tiện. Từ tình huống trong nhà Hứa Diệp có thể nhìn ra được, hắn rời đi rất vội vàng, đoán chừng là nghe có còi báo động vang lên mới bỏ chạy. Nếu bỏ trốn, hắn hẳn là không đi ở nơi có người mà là nơi vắng vẻ, hoặc chạy đến nhà nào đó trốn, không như vậy mà hắn lại gióng trống khua chiêng chạy đến tầng sân thượng đối lập với cảnh sát, đây không có gì tốt đối với hắn a.
Chẳng lẽ Mã Thanh vốn là một trong những mục tiêu của Hứa Diệp?
Nghĩ tới đây, Văn Mạt bắt đầu cùng Hứa Diệp nói chuyện:
- Hận cô ta lắm sao?
Không trả lời. Văn Mạt cũng không nghĩ là sẽ được trả lời. Chuyên gia đàm phán hơn một giờ cũng không thể làm cho Hứa Diệp mở miệng, cô cũng không trông cậy vào câu nói đầu tiên đã có thể đánh động đến hắn, Văn Mạt chẳng qua là tự nói một mình:
- Cô ta là người yêu của mẹ anh phải không?
Hứa Diệp vốn là không lộ biểu tình gì nghe được câu này lại lộ ra biểu tình chán ghét như ăn phải con ruồi, gầm hét lên:
- Người yêu? Từ này làm sao có thể dùng trên người cô ta, cái này làm cho tôi chán ghét!
Chỉ cần chịu mở miệng là tốt rồi, Văn Mạt trong lòng vui vẻ, bề ngoài lại tỉnh bơ, nhìn Hứa Diệp ưu tư có chút kích động, không dám kích thích hắn nữa, không thể làm gì khác hơn là nói theo hắn:
- Ừ, tôi đồng ý với cách nhìn của anh, quả thật làm cho người ta chán ghét. Điều này không bình thường, cho nên anh giết cô ta, tôi có thể hiểu.
Có thể hiểu, nhưng không dám gật bừa:
- Có thể cùng tôi nói một chút chuyện anh đã trải qua không?Lúc nhỏ chắc anh đã biết mẹ mình và mẹ người khác không giống nhau chứ? Kiềm nén trong lòng nhiều năm như vậy, không thể bày tỏ với bất kỳ ai, anh cũng quá đau khổ đi?
Văn Mạt ánh mắt nhìn thẳng Hứa Diệp, cố gắng khiến mình trở nên rất thành thật.
Hồi lâu, Hứa Diệp cũng không chịu mở miệng. Ngay lúc Văn Mạt cho là hắn sẽ không nói chuyện nữa, chuẩn bị tiếp tục cùng hắn nói đến chủ đề khác, hắn liền thấp giọng nói:
- Cô có phải thấy tôi rất tàn nhẫn không?
Văn Mạt trầm mặt một chút, quyết định hay là nói sự thật:
- Mặc dù có lẽ anh có nỗi khổ, nhưng không thể chối cải được mạng người đã bị giết trong tay anh, trong đó có cả đồng nghiệp của tôi, bạn của anh, tôi cảm thấy anh chí ít cũng là máu lạnh.
Nghe được câu trả lời của Văn Mạt, Hứa Diệp đột nhiên cười:
- Cô rất thẳng thắn, sẽ là một đối tượng rất tốt để nói chuyện phiếm. Không biết nên xưng hô với cô như thế nào? Đồng chí cảnh sát. Hôm nay tới mức này, tôi cũng không có ý định còn sống, ít nhất thì tôi cũng phải biết người cuối cùng nói chuyện với tôi là ai, làm một con quỷ có hiểu biết.
- Văn Mạt.bg-ssp-{height:px}
- Cảnh sát Văn, tại sao rõ ràng mẹ tôi không thương cha tôi lại kết hôn cùng với ông ấy? Rồi còn phải sinh ra tôi?
- Hứa Diệp, chúng ta còn quá trẻ tuổi, không hiểu được thời đại sinh sống của cha chú, ở thời đại của bọn họ, tình cảm đồng tính luyến ái nếu bị phơi bày ra ngoài ánh sáng thì bọn họ sẽ không có cái kết có hậu. Kết hôn đối với bọn họ cũng là một loại tổn thương. Chẳng phải cuộc sống của mẹ anh rất hạnh phúc sao? Hơn nữa bất luận như thế nào, bọn họ sinh anh nuôi anh, tình yêu thương đối với anh cũng sẽ không thay đổi. Anh cần gì phải vướng mắc nguyên nhân đó chứ?
- Lúc tôi tuổi, tôi đã biết mẹ tôi và mẹ người khác không giống nhau. Bà đối với cha tôi hầu như không có vẻ vui vẻ mà chỉ hướng về người đàn bà chán ghét này mà vui cười!
Tay cầm dao của Hứa Diệp bởi vì kích động mà trên cổ Mã Thanh lại có thể một vết thương.
- Bọn họ ở, ôm chung một chỗ, hôn chung một chỗ, cho tới bây giờ chưa từng tránh né tôi. Mỗi lần mẹ tôi ôm tôi tôi đều cảm thấy mình rất bẩn thỉu! Bẩn thỉu giống như họ vậy! Tôi không thể giết chính tôi, vì vậy tôi liền giết những vật còn sống khác, từ lúc còn nhỏ tôi đã dám giết gà rồi. Chỉ cần tâm tình không tốt, đi mua ngay một con gà, nhìn nó chảy máu ngã xuống đất không dậy nổi, tôi đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.
- Anh hận mẹ anh sao?
- Hận sao?
Hứa Diệp mê mang nhìn Văn Mạt:
- Hẳn là hận đi, sau khi lớn lên tôi chưa bao giờ để mẹ đụng tôi, đụng đến đồ tôi. Thậm chí sau đó vì để không gặp bà ta, tôi đã đi học ở trường đại học chuyên ngành rất xa nhà, có thể giảm bớt số lần trở về nhà, sau khi tốt nghiệp tìm được công việc liền dọn ra ngoài mướn phòng ở. Cho đến khi mẹ qua đời, tôi mới dọn về nhà.
- Lúc sửa sang lại di vật của bà, tôi phát hiện mẹ để lại cho tôi một phong thư, trong thư bà đã xác thực, bà cả đời này sống rất thống khổ, tựa như lún sâu trong vũng bùn, không có đường để giải thoát.
- Bởi vì như vậy, anh mới nghĩ đến việc đi giết chết những người đó sao? Giúp bọn họ được giải thoát?
- Không sai. Cách mẹ tôi chết quá khó coi, mẹ tôi đẹp như vậy, cho tới bây giờ mẹ vẫn mang điểm ưu thương ưu nhã, mẹ xinh đẹp giống như một con búp bê, tại sao có thể chết cách khó coi như vậy?
- Cô ấy không phải là mẹ anh, mẹ anh lại có khí chất nhã nhặn lịch sự nên anh mới mang quần áo của mẹ anh thay cho cô ấy?
- Tôi cho cô ta mặc quần áo xinh đẹp, để cho cô ta an tĩnh chỉnh tề mà chết, những thứ này, mẹ tôi đều không có được.
- Còn đối với người cướp đi mẹ của anh, anh liền không chút khách khí.
- Cô ta là rác rưởi, là mảnh giấy vụn, là vi khuẩn! Không có cô ta, gia đình tôi không biết có bao nhiêu hạnh phúc! Tôi muốn cô ta chết cũng phải chế chung với đống rác rưởi đó!
- Nếu như nói bọn họ làm sai chuyện gì, quả thật đáng chết. Vậy còn đồng nghiệp của tôi và bạn của anh thì sao chứ? Bọn họ cũng nên chết sao? Đồng nghiệp của tôi chỉ là làm đúng chức vụ của mình, bạn anh chỉ là xui xẻo làm người chịu tội thay cho anh. Anh không cảm thấy áy náy sao?
- Không phải cậu ta chết thì chính là tôi mất mạng, cảnh sát Văn, người không vì mình, trời tru đất diệt. Ai bảo đồng nghiệp của cô phát hiện nước trên xe tôi? Đó là tôi giữ lại để tối hôm nay dùng. Nhưng không cẩn thận vị đồng nghiệp của cô phát hiện, trực tiếp đem đi, tôi thừa dịp cậu ta rời khỏi xe cắt đứt dây thắng, nhìn cậu ta lái xe ra ngoài, một đường đi theo cho đến khi nhìn thấy cậu ta xảy ra tai nạn giao thông, lấy nước trở về, lúc này mới biết các người đã hoài nghi tôi, mà Trình Tư Ninh, ai bảo hắn vận khí không tốt, tôi cùng hắn về quê, biết nơi đó mùa đông sẽ không có người ở, mới biến nó thành cứ điểm giết người, ai biết các người lại nghi ngờ hắn, còn phái người giám sát giờ, là người chịu tội thay khó tìm a. Chỉ tiếc, đi sai một nước cờ, các người tới quá nhanh. Tôi biết tôi sẽ không chạy khỏi cho nên tới đây hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của tôi.
Vừa nói, con dao hắn cầm hướng cổ Mã Thanh chém tới!
Mắt thấy Mã Thanh sắp đổ máu, Văn Mạt dưới tình thế cấp bách kêu lên:
- Dừng tay, giết chết cô ta, anh để Lâm Diệu Diệu phải làm thế nào?