Beta:Minh Nguyệt
Ánh mắt Thư Ninh thâm trầm tựa biển, tựa hồ trong nháy mắt có vô vàn gợn sóng, nhưng giây tiếp theo lại khôi phục thành bộ dáng vốn có.
“Ngươi là ai?”
Vì sao cô lại từ trên người hắn thấy được bóng dáng của Quý Bắc, thật lâu trước kia cô đã cảm thấy quen thuộc, hiện tại lại càng làm cô khiếp sợ hơn.
Cô xuyên qua hắn mà nhìn một người khác, Thư Ninh tình nguyện cô không thích hắn cũng không muốn cô đem hắn trở thành người thế thân, hắn là Thư Ninh, không phải là người khác.
Vì thế hắn chật vật mà đẩy Quý Lạc ra, Quý Lạc còn chưa có phục hồi tinh thần lại, thân thể liền đụng phải vách tường của xe, vang lên một tiếng phang, trong lòng Thư Ninh có chút hối hận, hắn không nên dùng sức như vậy.
Cơn đau làm Quý Lạc nháy mắt tỉnh táo lại, cô cười bản thân quá ngốc, loại chuyện này làm sao sẽ phát sinh, nhưng cô lại thầm thấy chút may mắn, nếu cô đã có thể xuyên qua các vị diện làm nhiệm vụ, vậy Quý Bắc cũng có thể hay không......
Không có khả năng, Quý Bắc còn đang ở trong một thế giới khác sống rất tốt.
Nghĩ như vậy, cô vẫn là nhịn không được mà đem ánh mắt đặt ở trên người Thư Ninh.
Thư Ninh quay đi không muốn để cô nhìn thấy biểu tình của bản thân, sau đó nói: “Quý tướng quân, ta là Thư Ninh.”
Hắn tức giận, từ trước đến nay, cô chưa bao giờ nghe Thư Ninh gọi cô là Quý tướng quân. Đúng rồi, cô biểu hiện rõ ràng như thế, mà Thư Ninh lại là người cực kỳ thông minh, sao có thể không nhìn ra?
“Thực xin lỗi.”
Quý Lạc xin lỗi, Thư Ninh chính là Thư Ninh, sao cô lại có thể đem hắn nhìn thành Quý Bắc?
Thư Ninh an tĩnh mà cầm lấy một quyển sách rồi lật từng trang, không có đáp lại cô.
Quý Lạc ở trong lòng thầm mắng bản thân quá ngu ngốc, hiện tại chỉ có thể nghĩ cách để dỗ tốt Thư Ninh.
Mãi cho đến lúc ăn cơm, Thư Ninh đều không có quan tâm cô, lúc trước tốt xấu gì thì hắn còn gắp đồ ăn cho cô, nghĩ như vậy, chiếc đũa trong tay Quý Lạc không tự giác mà hướng về phía món gà cô yêu thích nhất, nhưng mà lại bị một đôi đũa khác chặn lại, là Thư Ninh.
Thái độ của hắn rất rõ ràng, chính là không muốn cho cô ăn, Quý Lạc xoay chiếc đũa qua một hướng khác, duỗi về chiếc đĩa có gà Cung Bảo, quả nhiên lại bị hắn chặn, chờ thời điểm cô thử kẹp một miếng thịt viên tứ hỉ, Thư Ninh lại không có ngăn cản cô, mà là yên lặng gắp rau xanh lên ăn.
Cha của Thư Ninh ở bên cạnh thì đang cười đến rất vui vẻ, cho đến khi Thư Ninh bắn một ánh mắt tựa tiếu phi tiếu qua thì ông mới lập tức thu liễm nụ cười lại.
Cười như không cười
Sau khi cơm nước xong, Thượng Thư liền nói Quý Lạc bồi ông đi dạo tiêu cơm, đi được một nửa, ông đột nhiên nói: “Hôm nay ngươi chọc thằng bé tức giận?”
Quý Lạc tự nhiên biết người mà Thượng Thư nói tới là ai, cô gật gật đầu.
Thượng Thư thở dài, nói: “Ngươi có biết Ninh nhi vì sao không cho ngươi ăn đồ ăn đó không?”
Vì sao? Không phải bởi vì hắn tức giận sao?
“Mấy năm nay, thức ăn và điểm tâm mà ngươi ăn ở đây, đều là do thằng bé tự mình làm. Thời điểm vừa mới bắt đầu, tay thằng bé toàn là vết thương, ta từng hỏi hắn vì sao lại cứ cố chấp như vậy, đem bản thân làm cho thương tích chồng chất, nhưng hắn lại nói với ta hắn rất thỏa mãn.”
Ý tứ trong lời nói của Thượng Thư đã vô cùng rõ ràng, Quý Lạc lại như bị nghẹn ở trong họng, một vài đáp án đã từng nghĩ qua đều không đúng, cô làm sao cũng không nghĩ tới Thư Ninh thế nhưng lại thích cô, cho nên hôm nay cô đã làm cái gì, cô lại đi coi Thư Ninh thành một người khác, không chỉ có làm tổn thương lòng kiêu ngạo của hắn, mà cũng gián tiếp làm hắn cảm thấy mấy năm nay vẫn luôn là hắn tự mình đa tình.
“Ngươi thích Ninh nhi sao?”
Thích sao? Cô không biết, càng tiếp xúc với người đó trong vị diện, tâm của cô cũng càng ngày càng mềm, dần dần cô liền càng ngày càng không quản được tâm của bản thân.
Quý Lạc không có trả lời vấn đề của Thượng Thư, nhưng cô lại cầm lòng không đậu mà đi tới chỗ của Thư Ninh, xuyên qua hoa viên, cô liền nhìn thấy Thư Ninh đang khoác một chiếc áo khoác màu trắng ngồi ở trên ghế đá, hắn cúi đầu giống như đang xem thứ gì đó.