Edit:LinhLan
Beta:Tề Tuyết Đồng
Mấy ngày nay, Quyết Y phát hiện Quý Lạc cùng Thư Ninh rất không thích hợp. Quan hệ giữa họ tựa hồ trở nên vô cùng tốt. Mãi cho đến khi hắn nhìn thấy hai người ôm nhau, hắn mới biết được, thì ra là bọn họ đã ở bên nhau.
Cảm giác bị phản bội, thống hận lập tức dâng trào trong lòng hắn. Hắn vẫn luôn cho rằng Quý Lạc thích hắn, không nghĩ tới hắn thế mà lại bại bởi một phế nhân tay trói gà không chặt.
Thư Ninh Thư Ninh Thư Ninh. Hiện tại hắn chỉ nghĩ nên giết chết Thư Ninh như thế nào mới tốt. Hắn muốn cho Thư Ninh tuyệt vọng cùng cực mà chết đi.
Chờ đến khi Thư Ninh rời khỏi, Quyết Y liền đi đến bên cạnh Quý Lạc, nói: “Ngươi cùng Thư Ninh đang ở bên nhau?”
Quý Lạc kinh ngạc vì hắn đã biết rõ, cũng không phủ nhận, ngược lại cười nói: “Đúng vậy.”
Câu trả lời của cô không thể nghi ngờ càng khiến hắn càng tức giận hơn. Hắn che giấu nội tâm đang sôi trào hận ý của mình, ôn tồn nói: “Ngươi có thể ở bên ta mấy ngày không? Chỉ mấy ngày thôi.”
Quý Lạc kiên quyết lắc đầu: “Không được.”
Như vậy cũng không được? Quyết Y thống khổ nhìn nàng, ánh mắt đầy cầu xin: “Chỉ mấy ngày mà thôi. Sau đó, ta sẽ không bao giờ quấn lấy ngươi nữa.”
Sau khi cân nhắc lợi hại, cuối cùng cô vẫn đồng ý. Như vậy cũng tốt, cô không có khả năng bảo vệ hắn cả đời. Bởi vì hiện tại, cô chỉ muốn bảo vệ duy nhất một người, người kia chính là Thư Ninh, chứ không phải là hắn.
Mấy ngày nay, Quyết Y giống như người không có việc gì làm, chỉ mang cô đi dạo khắp nơi. Mà cô bởi vì muốn bồi hắn, nên cũng không có thời gian đi gặp Thư Ninh.
Cuối cùng đến một ngày, Quyết Y đột nhiên muốn đưa cô đi uống rượu. Trong lòng Quý Lạc lập tức sinh ra cảnh giác. Vị diện trước cũng có thời điểm như thế này. Tuy rằng cô cảm thấy Quyết Y sẽ không làm như vậy, nhưng lòng người khó phòng, cô chỉ dám nhấp một chút rượu trong ly.
Nhưng dần dần, cô cảm giác thân thể có chút vô lực. Quả nhiên, cô vẫn trúng kế. Quý Lạc nỗ lực ổn định thân mình, không để Quyết Y nhìn ra khác thường.
Thấy hai tay Quyết Y đang định chụp xuống, Quý Lạc liền nghe thấy giọng nói của Thư Ninh.
Hắn nói: “Các ngươi mang ta tới nơi này làm gì?”
Quý Lạc muốn mở miệng nói chuyện, lại phát hiện bản thâm không thể phát ra âm thanh, thậm chí, thân mình còn không thể nhúc nhích.
Quyết Y thấy vậy liền vừa lòng cười một tiếng. Lúc này hắn mới đi ra bên ngoài.
Sự xuất hiện của hắn làm Thư Ninh cực kì sửng sốt. Nhưng rất nhanh hắn liền phục hồi tinh thần lại, đứng ở nơi đó không nói chuyện. Cuối cùng vẫn là Quyết Y thiếu kiên nhẫn trước: “Ngươi không hỏi ta vì sao lại sai người đưa ngươi tới nơi này?”
“Còn cần phải hỏi sao? Nếu ta đoán không sai, Lạc Lạc cũng ở chỗ này, cho nên, hiện tại nàng ấy đâu rồi?”
“Ngươi không cần biết. Sau khi ngươi chết, nàng ấy chính là của ta.”
“Quả nhiên.”
Ánh mắt châm chọc của Thư Ninh làm tim hắn đau đớn. Hắn cầm lấy thanh chủy thủ trên bàn, kề lên cổ Thư Ninh: “Ngươi không sợ chết?”
“Sợ, nhưng ngươi sẽ để ta sống sao?”
Quyết Y cười ha ha hai tiếng, sau đó mới nói: “Thư Ninh à Thư Ninh, ngươi vẫn thông minh như vậy, nhưng thực đáng tiếc, đúng là sẽ không.”
Nói xong, hắn liền ra hiệu cho người bên cạnh. Người nọ lập tức tiến lên, không chút khách khí xé rách quần áo của Thư Ninh. Chờ đến khi trên cổ Thư Ninh lộ ra da thịt tuyết trắng, người nọ liền cười gian hai tiếng rồi muốn hôn lên.
Nhưng lúc này, Thư Ninh lại bắt đầu ho khan kịch liệt. Quý Lạc ở trong phòng nghe thấy vô cùng khó chịu. Cô gian nan dùng chân móc lấy trâm cài tóc bị ném cách đó không xa trên mặt đất.
Thư Ninh ho khù khụ, trong miệng chậm rãi chảy ra máu tươi, tên kia hoảng sợ, trực tiếp nhảy ra cách Thư Ninh mấy mét.
Khóe môi Thư Ninh nở ra một nụ cười sáng lạn. Hắn nhỏ giọng nói: “Vốn dĩ ta cũng không còn sống được bao lâu nữa, ngươi có thể còn có cơ hội. Nhưng hiện tại, ngươi thua rồi.”
Lần này nên là hắn nói xin lỗi với cô. Lạc Lạc, thực xin lỗi, ta phải đi trước một bước.