Tâm trạng của anh một chút vui vẻ cũng không có, đột nhiên Đinh Tiếu lại chạy đi mất để anh đi xem phim với Liễu Thanh, cậu ta cứ luyên thuyên mãi không ngừng khiến anh vô cùng khó chịu.
Lục Nhiên Thành vừa về cửa hàng tiện lợi, thông qua tấm kính cậu nhìn thấy Đinh Tiếu ngủ quên, bên cạnh còn có ly nước và ly mì, tai cấm tai nghe, đang nghe nhạc.
Dừng xe lại liền đi vào bên trong cửa hàng tiện lợi, lấy chai sữa dâu cùng cơm rong biển rồi đi đến chổ của Đinh Tiếu ngồi, anh đặt hộp sữa dâu xuống bàn, bản thân giúp cô dọn rác trên bàn xong thì cũng không đánh thức cô mà chỉ ngồi bên cạnh ăn phần ăn của mình.
Lâu lâu lại đưa mắt nhìn cô một chút.
Không biết cô đã mơ thấy gì mà đột nhiên giật mình thức dậy, vừa quay sang đã thấy Lục Nhiên Thành kế bên liền giật bắn mình.
“ Cậu sao lại ở đây, định doạ người khác chết sao? ” Đinh Tiếu khó chịu liếc nhìn anh.
Lục Nhiên Thành nheo mắt nhìn cô xong khom người áp sát mặt mình vào gần mặt cô nói “ Cậu làm chuyện xấu nên có tật giật mình phải không? ”
“ Chuyện xấu gì chứ ”.
Đinh Tiếu đẩy người Lục Nhiên Thành ra.
“ Còn không phải sao? tôi có lòng tốt giúp cậu hết buồn cậu lại vô ơn bạc nghĩa ” Anh nhếch mép sắc mặt có chút khó coi.
“ Tôi cũng chỉ muốn giúp cậu thôi ” Cô nhún vai, cô vô tội, dù sao hai người họ như vậy chẳng lẽ bảo cô ở lại làm kỳ đà cản mũi sao? như vậy ngày mai chắc chắn cô sẽ bị lên trang trường mất.
Lục Nhiên Thành không thèm đôi co với cô, có chút tức giận đứng bật dậy không thèm nói nữa, bỏ đi một nước một không thèm quay đầu lại nhìn cô.
Khiến cô ở đây không hiểu chuyện gì trơ mắt nhìn cậu tức giận bỏ đi.
Cái tên này hôm nay ăn trúng cái gì rồi sao? còn khó chịu với cô như vậy, cô có lòng tốt cậu ta không nhận thì thôi chứ còn bày đặt ở đây trách cô.
Sáng Đinh Tiếu cũng đứng đợi Lục Nhiên Thành nhưng đợi đến mức sắp trễ học cũng không thấy anh đâu, cô nhìn xuống đồng hồ liền thấy chỉ còn phút nữa là đến giờ vào lớp rồi.
“ Chết rồi! Lưu Đại Đại nhất định không tha cho mình ”
Cô nghĩ xong liền ba chân bốn cẳng, chạy như chết đi đến trường, lần này cô xong rồi Lưu Đại Đại dạo gần đây đặc biệt chú ý đến cô, nếu cô còn đi trễ chắc chắn sẽ không tha cho cô.
Đinh Tiếu đến trường cũng là phút sau.
Gương mặt cô túa mồ hôi, bản thân cũng vô cùng khó chịu, đi đến cửa lớp thì thấy Lưu Đại Đại đã giảng bài rồi.
Giáo sư Lưu nhìn sang cô đứng ở cửa lớp liền khó chịu lên tiếng “ Đinh Tiếu! Em lại đi trễ nữa sao hả? mau ra ngoài đứng hết tiết cho tôi ”.
“ Thầy ơi em! em không cố ý đâu, là do em gặp sự cố mà thầy, thầy bỏ qua cho em lần này có được không ạ ” Đinh Tiếu dùng gương mặt đáng thương của mình nhìn Giáo sư Lưu nhưng ông ấy vẫn kiên quyết bắt cô ra ngoài đứng phạt.
Ngẩn đầu muốn cầu cứu Lê Tư Tư thì đột nhiên cô liền nhíu mài khi thấy Lục Nhiên Thành đã ngồi trong lớp, ánh mắt vừa quét qua cô xong liền quay sang chổ khác.
Đinh Tiếu cúi mặt ôm cặp đi ra ngoài đứng.
Cô có lòng tốt đợi Lục Nhiên Thành đi học, vậy mà cậu ta lại đến lớp trước còn không thèm nói trước với cô tiếng nào khiến cô vì cậu ta mà trễ học như vậy.
Bà đây có chết cũng không bỏ qua cho Lục Nhiên Thành.
Lục Nhiên Thành lúc nãy đảo mắt nhìn cô nhưng thấy cô nhìn mình anh liền quay sang chổ khác làm ngơ, cô vậy mà sắc mặt liền khó chịu.
Sáng nay anh cũng vì chuyện hôm qua mà tức giận đi học không đợi Đinh Tiếu mà đi học rất sớm, nhưng dù sao hôm nào cô cũng đi trễ hôm nay như vậy chắc không sao đâu.
Anh cúi người ghi bài một cách chăm chỉ, để lát nữa cô có vào cũng sẽ mượn tập thì có bài mà chép.
Tiếng trống đánh hết tiết vừa hết.
Đinh Tiếu ôm cặp đi vào sắc mặt vô cùng khó coi.
Không nói một lợi nào ngồi vào chổ ngồi lấy tập sách ra ghi bài, cô cũng không nhìn Lục Nhiên Thành lấy một cái.
“ Đức Lâm! Cậu cho tôi mượn vở với ” Cô quay sang nhìn Đức Lâm ở dãy bên cạnh ngồi ngang cô lên tiếng.
Câu nói của cô không những khiến Đức Lâm sững sờ mà ngay cả anh cũng không ngờ đến rằng cô sẽ mượn vỡ Đức Lâm chứ không phải là anh.
Đức Lâm nhìn cô khẽ gật đầu “ Ừm! hết tiết sẽ cho cậu mượn ”
“ Tớ cảm ơn trước nhé ” Đinh Tiếu mỉm cười gật đầu.
Cô nói xong liền bỏ trống một khoảng rồi ghi bài của tiết này, không thèm mở lời nói chuyện với Lục Nhiên Thành một câu nào, ngay cả Lê Tư Tư phía trước cũng cảm nhận được sát khí ở phía sau.
Bình thường Đinh Tiếu dù có trễ đến mức nào cũng sẽ chỉ trễ một hai phút hoặc đến trước đó một hai phút, cũng có thể là ngay lúc Giáo sư Lưu vừa vào chứ không phải là trễ đến mức bị phạt thế này.
Lục Nhiên Thành lúc này cũng khó chịu, sắc mặt tối sầm.
“ Này! Lục Nhiên Thành! cậu và Tiếu Tiếu cãi nhau à? ” Tiêu Tuấn Nam cũng cảm thấy có gì đó không đúng liền nghiên đầu nói nhỏ với Lục Nhiên Thành.
Anh nhìn cậu ta tâm trạng khó chịu vô cùng “ Tôi và cậu ta không liên quan, cậu mau quay lên học đi tôi không cho cậu mượn bài tập chép đâu ”
“ Ông đây không cần nhé ” Tiêu Tuấn Nam bĩu môi.
Ông đây có Tư Tư cậu ấy nhất định cho ông đây mượn chép, không thèm của cái tên này, khó khăn hỏi mới một câu mà khó chịu như vậy.
Cái đồ giận cá chém thớt.