Dù rất nghi ngờ câu trả lời này, Văn Tiêu vẫn không ngắt máy. Cậu lấy bài thi cũ và tài liệu phụ đạo ra, bắt đầu giải đề. Thấy trong màn hình Trì Dã cũng đang cầm bút, cậu hỏi, “Phiên dịch sao?”
“Đúng vậy, lượng công trình không ít, phải tranh thủ thời gian, nếu tối nay không làm xong thì khỏi cần ngủ.” Bút trong tay Trì Dã linh hoạt xoay mấy vòng, “Bạn cùng bàn, cậu làm bài môn nào thế?”
“Vật lý và bài nghe tiếng Anh.”
“Nhắc mới nhớ, Văn Tiêu, có phải bây giờ cậu có cảm giác mình như hoàng đế lật thẻ bài thị tẩm trong hậu cung không? Ngữ văn, Toán học, Ngoại ngữ, Hóa học, Sinh học, tất cả đều là phi tần trong hậu cung của cậu, mỗi ngày lật thẻ của ai đều phải dựa vào tâm trạng.”
Văn Tiêu: “Không phải trước kia cậu từng nói tình cảm lâu dài nhưng vẫn một lòng một dạ sao?”
“Về mặt học tập, tất cả các môn đều như nhau, về mặt tình cảm, tôi chính là một lòng một dạ.” Tâm trạng của Trì Dã không tệ, chỉ là khi nhìn đến vị trí bị miếng urgo đen kia dán sát lên trông hơi chướng mắt, hắn lại thò tay lên chạm vào một cái, “Chậc, cậu luôn rủ rê tôi nói chuyện phiếm, rõ ràng tôi đang muốn làm người phiên dịch.”
Văn Tiêu, “Ai rủ rê ai?”
Trì Dã cong môi, nụ cười rất không đứng đắn: “Cậu, rủ rê tôi.”
Văn Tiêu: “…”
Không nói lại được, tốt nhất là dứt khoát cúi đầu giải đề, mặc kệ hắn.
Video vẫn đang mở, hai người đều không lên tiếng, chỉ có tiếng ngòi bút di chuyển trên mặt giấy tạo ra tiếng “sột soạt” truyền qua video trên điện thoại tới tai đối phương. Rõ ràng là hai tủ sách hai ngọn đèn nhưng không hiểu sao không gian lại như trong cùng một lớp, hai bàn học kê lần lượt theo hàng dọc.
Đang viết “E-E=. eV”, Văn Tiêu nghe thấy Trì Dã hỏi, “Bạn cùng bàn, horseman nghĩa là gì?”
“Kỵ sĩ, người cưỡi ngựa.”
Trì Dã lại hỏi tiếp, “pass by đặt ở đâu, dịch thế nào?”
Văn Tiêu ngẩng đầu, nhìn khoảng cách như xa như gần với ánh mắt Trì Dã, nói ra nghĩa của từ, “Kỵ sĩ, trước từ đó.”
Trong đôi mắt lạnh lùng của người thiếu niên như phảng phất ngọn lửa, đủ để thiêu hủy tất cả sự dơ bẩn lẫn trở ngại trên con đường chông gai phía trước, Trì Dã nở nụ cười hòa tan sự lạnh giá trong mắt, “Cảm ơn thầy Tiểu Văn đã khích lệ.”
Xác định bản thân vẫn bình thường, lại nhận ra trước mặt Trì Dã đặt một quyển sổ ghi chép, không giống như tài liệu dịch thuật, Văn Tiêu hỏi: “Cậu đang viết gì thế?”
“Mới vừa ghi chép lại sổ sách, chi tiêu và thu nhập gần đây,” Trì Dã cười tự giễu, “Biết rõ bản thân chắc chắn sẽ không tính sai, cũng biết phải tranh thủ thời gian phiên dịch nhưng không thể nhịn được, xem qua một lần lại muốn đọc lần nữa, muốn không ngừng xác nhận con số cuối cùng là bao nhiêu.”
Văn Tiêu nhạy cảm bắt được tâm trạng lộ ra của hắn, “Trì Dã, cậu đang lo lắng.”
“Đúng, mặc dù tôi không muốn thừa nhận.” Trì Dã dựa lưng vào ghế ngồi, thẫn thờ nhìn lên trần nhà vài giây, trong giọng nói tăng thêm vài phần mệt mỏi, “Cậu giải đề trước đi, tôi đi rót ly nước.”
Lúc này đã nửa đêm, khung cảnh ngoài cửa sổ càng ngày càng yên tĩnh, không biết nhà nào nuôi chó, tiếng sủa xa xa truyền tới rất ồn ào. Trong lòng như bị một hạt mầm nhỏ rắc rối cấy vào, không ngừng lớn lên chọc thủng đất đai, quấy nhiều Trì Dã không yên.
Ra phòng bếp rót một ly nước lạnh uống vào, mấy con số lẻ tẻ khiến tâm tình nóng nảy mới bị đè xuống sâu mấy tấc.
Ánh mắt lại quay về màn hình điện thoại, không biết từ lúc nào Trì Dã mải nhìn đến ngẩn người.
Điện thoại di động đặt không xa không gần, vừa vặn thu được cả gương mặt của Văn Tiêu vào màn hình. Ánh đèn rất sáng khiến da cậu còn trắng hơn so với bình thường, còn có chút xanh xao.
Trì Dã vẫn luôn cảm thấy trên người Văn Tiêu có một loại khí chất rất kỳ lạ, là người rất ít khi để lộ ra cảm xúc rõ ràng, tính tình từ trong ra ngoài đều lạnh lùng, chỉ còn thiếu mỗi điều không viết câu đối trên “Đó là việc của bạn” và câu đối dưới “Đây là việc của tôi”, kèm thêm một bức hoành phi—- “Không có chuyện chớ làm phiền tôi”, ít khi nào có người hay chuyện gì khiến cậu phải liếc mắt nhìn nhiều hơn.
Giống như lúc hai người còn chưa quen nhau, hắn bị đâm một dao ngang eo, Văn Tiêu đi ngang qua chỉ đắp một cái áo khoác đồng phục lên người hắn.
Đồng thời, nội tâm người này lại cực kỳ kiên định, giống như núi cao không thể bị người nào làm lung lay.
Ánh sáng của đèn bảo vệ mắt chiếu sáng tạo thành hình vuông, Văn Tiêu cúi đầu, lông mi rủ xuống, vẻ mặt tập trung như không cảm nhận được điều gì khác. Tiếng động rất nhỏ của hành động viết chữ truyền qua điện thoại di động, giống như có người ngồi ngay sát bên cạnh chỉ cách một bước chân.
Rõ ràng tần suất của âm thanh này vang lên chẳng có quy luật nào nhưng lại khiến sự lo lắng không yên trong lòng Trì Dã như được làm dịu đi.
Hắn dựa lưng vào ghế, nhìn chăm chú Văn Tiêu trên màn hình không chớp mắt, nhận ra hô hấp của mình dần dần thả lỏng, tinh thần như được ngâm trong làn suối mát lạnh, hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn rất cần sự tỉnh táo để đối mặt với sự hỗn loạn phía trước.
Cuộc gọi video này cứ thế kéo dài đến tận rưỡi sáng.
Trên màn hình, Văn Tiêu đóng nắp bút lại, ngẩng đầu lên day day ấn đường. Bởi vì thức đêm nên giọng cậu không còn sự lạnh lùng như bình thường, khàn khàn rất gợi cảm, “Phiên dịch được bao nhiêu rồi?”
“Được một nửa rồi, phần còn lại đến giờ là xong.” Trì Dã duỗi người, ngón tay không để yên phải xoay bút, “Cậu xong rồi à?”
Văn Tiêu nói ra tiến độ của mình, “Ừ, tính cả hôm nay vào, Vật lý cũng chuẩn bị bài xong rồi.”
Nghe thấy ba chữ “chuẩn bị bài”, Trì Dã không nhịn được cười, “Mẹ nó, trình độ chuẩn bị bài của cậu cũng thật quá đỉnh rồi, cậu đã thi được hạng nhất, mấy người xếp phía sau cậu mà biết cậu còn học trước mấy thứ kia nữa chắc chắn sẽ biểu diễn một màn nhồi máu cơ tim ngay trước mặt cậu mất.”
Nhìn thấy sự mệt mỏi giữa trán Văn Tiêu, Trì Dã nhớ ra trước đây hắn từng nghe lão Hứa nói, trên thế giới người thông minh hơn bạn có rất nhiều, nhưng đáng sợ nhất vẫn là những người vừa thông minh lại vừa chăm chỉ hơn so với bạn.
Bạn cùng bàn của hắn đã cho thấy rõ một loại, tính kỷ luật khiến người ta ngạc nhiên, đã vậy còn chăm chỉ lại chịu khó.
“Không muốn xem họ biểu diễn.” Từ chối hiểu ví dụ Trì Dã đưa ra, Văn Tiêu cầm điện thoại di động lại gần, “Tôi rửa mặt đi ngủ đây, mai gặp nhé?”
Nghe thấy ba chữ cuối cùng, nụ cười của Trì Dã càng sâu hơn, “Ngày mai gặp.”
Màn hình biến thành màu đen, biểu thị video đã kết thúc, Trì Dã tiện tay ném di động qua một bên.
Đến khi hắn dùng từ điển Anh – Hán tra cứu xong những từ ngữ chuyên ngành, nhìn xuyên qua cửa sổ ở phía đối diện, nhận ra Văn Tiêu dường như đã đứng bên cửa sổ một lúc, không bao lâu sau thì ánh đèn trong phòng tắt, chắc là đi ngủ rồi.
Nhìn giấy bút lộn xộn dưới đèn bàn, Trì Dã nhẹ nhàng thở dài: “Ngủ ngon nhé, bạn cùng bàn.”
Hai ngày thứ năm và thứ sáu, Trì Dã đều không đến trường. Trình Tiểu Ninh theo thói quen đứng ở cửa sau lớp học, nhìn chỗ ngồi trống không của Trì Dã mà thở dài, sau đó xoay người đi kiểm tra địa điểm tiếp theo.
Triệu Nhất Dương vẫn đang buồn rầu vì điện thoại di động mới vừa bị thu mất. Cậu đã rất cẩn thận, vì muốn có thể xem được giải đấu trò chơi truyền hình trực tiếp trong giờ tự học buổi tối mà tốn không ít thời gian, từng dao từng dao khoét một quyển tài liệu dày cộm thành hình chữ nhật, sau đó nhét điện thoại di động một cách hoàn hảo vào trong.
Trời tính không bằng người tính, không ngờ lúc đó lão Hứa lại đi qua, nhìn thấy quyển tài liệu phụ đạo dày cộm này lại rất hứng thú, nói muốn đọc qua một chút. Sau đó, Triệu Nhất Dương chỉ có thể trơ mắt nhìn điện thoại di động của mình rơi vào ma trảo, không thể làm gì được.
Chân mày nhăn tít lại, Triệu Nhất Dương rất ưu sầu, “Tôi vừa mới tìm lão Hứa, ông ấy nói muốn chuộc lại điện thoại cũng được thôi, tôi phải viết bản kiểm điểm.”
Thượng Quan Dục cảm thấy kỳ lạ: “Bản kiểm điểm? Chỉ vậy thôi mà lão Hứa nhẹ nhàng đồng ý tha cho? Chắc chắn là có âm mưu.”
Triệu Nhất Dương tiếp tục nói: “Bệ hạ, cái bản kiểm điểm này lão Hứa yêu cầu viết chữ! Ban đầu yêu cầu , lão Hứa nói ông ấy nể tình thầy trò mấy năm qua, cho nên giảm bớt cho tôi.”
Thượng Quan Dục ngừng vài giây: “Tôi dùng sai từ miêu tả rồi, không thể dùng từ nhẹ nhàng mà nói, thậm chí phải dùng từ vô trách nhiệm.”
“Đúng vậy!” Triệu Nhất Dương vò tóc, cảm thấy muốn sụp đổ, “Tôi còn lên hẳn Taobao tìm người viết hộ bản kiểm điểm, tôi nói muốn viết bản kiểm điểm chữ, có người hỏi tôi một câu, thưa ngài, xin hỏi ngài muốn ra sách sao?”
Taobao: là trang mạng mua sắm trực tuyến Hoa ngữ tương tự như eBay, Amazon và Rakuten có trụ sở tại Hàng Châu, Chiết Giang và được Tập đoàn Alibaba vận hành.
Câu cuối cùng cậu ta nói ra, giọng nói càng ngày càng nhỏ dần.
Thượng Quan Dục không khách sáo chút nào bật cười.
Văn Tiêu ngồi giải đề một bên nói thêm, “Tên sách cũng có rồi, ‘Tuyển tập bản kiểm điểm thường dùng trong trường học’.”
Triệu Nhất Dương cảm thấy quái lạ: “Ngay cả Văn Tiêu cậu cũng giễu cợt tôi!”
Xé một tờ giấy ghi chép, gấp thành một hình vuông lớn chừng bàn tay, trên đó viết ngay ngắn một dòng chữ nắn nót “Mộ áo quan của điện thoại di động tiểu Hắc”, Triệu Nhất Dương chắp hai tay, nghiêm túc vái lạy về phía “mộ áo quan”, “Đừng trách tao thay lòng đổi dạ, mày hãy yên nghỉ ở chỗ lão Hứa cho khỏe đi, ngày mai là ngày cuối tuần, tao lại đi mua thêm một chiếc tiểu Hắc khác, mày có thể không cần tao, tao lại không thể không có điện thoại di động một ngày…”
Thượng Quan Dục đánh giá: “Đúng là tên tồi tệ.”
Cất lại mộ áo quan, Triệu Nhất Dương hỏi Văn Tiêu, “Mai thứ bảy có rảnh không, ở đường vành đai thứ hai phía Nam mới mở một quán lẩu rất ngon, có muốn cùng đi ăn thử không?”
Văn Tiêu từ chối: “Mai có việc không đi được.”
“Được rồi, vậy mai chỉ có Thượng Quan đi cùng tôi, Hứa Duệ cũng không đi được, nhưng mà yên tâm đi, ngày mai nhất định sẽ chụp ảnh cho các cậu!”
Sáng ngày thứ bảy, lúc Văn Tiêu ra khỏi nhà, mặt trời đã lên cao. Ánh mắt trời rực rỡ đến mức chói mắt, cậu kéo mũ áo hoodie lên đội vào, gương mặt vốn nhỏ lại càng rụt vào hơn phân nửa.
Văn Tiêu đến đúng giờ, bác sĩ Lâm thấy cậu, rất ôn hòa khen ngợi, “Cháu là người đúng giờ nhất trong số các bệnh nhân của bác, mấy lần đến đây một phút cũng không tới trễ.”
“Chào buổi sáng.” Văn Tiêu ngồi xuống ghế đối diện bác sĩ Lâm, trên mặt không có biểu cảm gì, rõ ràng không có ý định trò chuyện.
Trên người cậu toát ra khí chất gầy yếu lại chuẩn mực của thiếu niên ở độ tuổi này, một đoạn cổ tay nhỏ lộ ra ngoài, sống lưng thẳng tắp, lúc đối mặt với người ngoài lại tỏ ra lạnh lùng bất cần.
Bác sĩ Lâm điều chỉnh âm lượng của tiếng nhạc nhẹ đang phát nhỏ xuống, “Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu thôi, hôm nay tiến hành trị liệu luôn được không?”
Ở sảnh tầng một bệnh viện, Trì Dã đang nói chuyện với chủ nhiệm lớp Nha Nha qua WeChat, nói nghiêm túc một chút thì hẳn là phụ huynh của học sinh Tiểu học – trường học đang thông báo kế hoạch. Chủ nhiệm lớp rất có trách nhiệm, giọng nói không ngừng truyền tới, một phút cũng không ngừng lại, rất nhanh đã chiếm hết màn hình.
Thứ bảy ở bệnh viện vẫn rất ồn ào, Trì Dã tìm một nơi yên tĩnh, dựa vào cửa kính đang mở nhìn ra ngoài, kiên nhẫn ấn từng cái mở ra nghe.
Lúc trả lời tin nhắn, sự thờ ơ không đứng đắn lúc bình thường như biến mất, giọng nói của hắn trầm ổn, “Cảm ơn cô giáo, về môn Toán học, tôi ở nhà sẽ dạy kèm cho bạn nhỏ, cô yên tâm.”
Gửi tin nhắn giọng nói đi, Trì Dã hắng giọng, cảm thấy so với lúc đối phó với lão Hứa ở trường, không đúng, so với lúc đối mặt với Trình Tiểu Ninh còn phiền hơn—- hắn đột nhiên hiểu ra tâm trạng của phụ huynh khi sợ phải đến trường gặp giáo viên của con mình.
Suy nghĩ một lúc về việc phải làm sao để dạy kèm Nha Nha cái môn Toán học rách nát kia, Trì Dã cực kỳ nghi ngờ, rốt cuộc đây có phải em gái ruột của mình không, lúc hắn còn học Tiểu học lần nào học Toán cũng được điểm tối đa, năm lớp lớp đã bắt đầu học Toán của Sơ trung một cách dễ dàng.
Lại nhìn Nha Nha xem, mới lớp mà nền tảng Toán học còn lộn xộn chưa vững.
Đang muốn tìm xem trên Internet có video học Toán miễn phí dành cho lớp của trường học không, ánh mắt đột nhiên liếc thấy bóng người quen thuộc, Trì Dã quay đầu một cái liền chính xác thấy được Văn Tiêu.
Sảnh chính bệnh viện người đến người đi, chỉ có lối đi của khu vực liên thông Trung tâm bảo vệ sức khỏe và tinh thần là không quá đông. Văn Tiêu mặc áo hoodie, ngay cả mũ cũng đội lên, hơi cúi đầu, hai tay nhét trong túi quần, cả người thẳng tắp như một thân trúc.
Trì Dã gọi một tiếng “Văn Tiêu”, đối phương như ngăn hết tất cả âm thanh từ thế giới bên ngoài, không có bất kỳ tiếng đáp lại nào.
Trì Dã nhíu mày.
Nhớ đến lần làm thí nghiệm Hóa học, hình ảnh Văn Tiêu sau khi nghe thấy tiếng chuông báo động liền co người ngồi một góc, Trì Dã cảm thấy không yên tâm. Hắn đi vòng hai bước qua người đi đường, đứng cạnh Văn Tiêu, một tay níu lấy cánh tay cậu, “Văn Tiêu?”
Phản ứng rất chậm, vài giây sau, Văn Tiêu mới nghiêng đầu kinh ngạc nhìn sang.
Cậu đang khóc.
Hoặc có lẽ cậu vừa mới khóc, ngay cả lông mi cũng ẩm ướt.
Nhìn về phía lối ra của tòa nhà, ngón tay Trì Dã tăng thêm lực đạo, khàn giọng hỏi: “Cậu…có ổn không?”
Những lời này Văn Tiêu đã nghe qua vô số lần.
Trước đây bác sĩ từng hỏi cậu, cháu có ổn không. Bạn học trước kia cũng từng hỏi, cậu có ổn không. Bà ngoại cũng đã hỏi, bác sĩ ở bệnh viện càng phải hỏi, cậu sẽ không chê phiền mà trả lời—–tôi rất ổn, tôi không sao, tôi không có chuyện gì hết.
Nhưng giờ phút này, đối mặt với sự xuất hiện của Trì Dã, bức tường rào cứng rắn được xây dựng kiên cố như đổ bê tông chỉ một thoáng sụp đổ thành tro tàn, bóng ma của nỗi sợ hãi từ bên trong ào ra ngoài.
Ngón tay Văn Tiêu run rẩy, vì sự kiềm chế mà khẽ run, cậu nắm chặt cánh tay Trì Dã, dùng sức đến mức Trì Dã cũng phải âm thầm cau mày.
Nhận ra ánh mắt tò mò từ người qua đường nhìn sang, Trì Dã trợn mắt lườm thẳng lại mấy người đó, sau đó hắn ôm nửa người, đẩy một bên cửa kính, dừng lại ở khúc quanh bên phải, ngăn cách mọi ánh nhìn xung quanh.
Lòng bàn tay hơi thô ráp xoa nhẹ lên đỉnh đầu Văn Tiêu, Trì Dã hơi dùng lực để cả người cậu tựa lên vai mình. Mọi sự hoảng loạn, khó chịu, thậm chí là lo lắng, luống cuống, khẩn trương và cả tức giận trong lòng như muốn thoát ra ngoài khiến hắn hoài nghi mình vừa mới nhốt một con mãnh thú lại vào lòng, đang đòi thoát ra không ngừng nghỉ.
Môi áp sát bên tai Văn Tiêu, Trì Dã cố gắng hết sức nói thật chậm nhưng trong lời nói vẫn lộ ra một phần sát khí không thể nào che giấu được, hắn trấn an nói, “Nếu như cảm thấy không ổn, Trì ca dỗ cậu.”