Văn Tiêu ở bệnh viện hai ngày, thời tiết vẫn cứ u ám, đến gần tối ánh mặt trời lấp sau mây mới lộ ra. Cậu kéo rèm cửa sổ màu xanh da trời ra để ánh nắng rọi vào phòng.
Nha Nha chống tay lên mặt, “Anh Coca, anh nghĩ xem…giờ anh hai em đang làm gì nhỉ?”
Tóc cô bé được Văn Tiêu chải giúp, tay nghề vẫn chưa đủ điêu luyện cho nên vẫn còn rối tung, bím tóc nhỏ được tết vẫn còn hơi lệch. Chỉ có điều cô bé ngốc nghếch vẫn cảm thấy vui vẻ, đỏm dáng soi gương mấy lần, còn hết sức trân trọng sờ nhẹ lên đầu.
“Đang làm việc.” Văn Tiêu ngồi trên ghế xếp y tế, nhắc nhở cô bé, “Bài tập Toán học của em vẫn chưa làm xong, ngày mai là thứ hai rồi.”
Nha Nha bị ốm rất nhanh nhưng sức đề kháng tốt cho nên hồi phục cũng rất nhanh. Lúc bác sĩ đến kiểm tra còn nói cần quan sát thêm nữa, nếu như không có vấn đề gì thì hết tuần có thể xuất viện.
Nha Nha nhíu đôi lông mày nhỏ, rất buồn rầu than thở: “Em bị ốm đó anh Coca, người ốm sao có thể làm được bài tập Toán học chứ? Bài tập Toán học thật là khó, nhỡ làm xong em lại ốm nặng thêm thì sao?”
Nói xong, cô bé nhìn Văn Tiêu với ánh mắt đầy mong đợi.
Văn Tiêu nhét cây bút vào trong tay Nha Nha: “Anh đảm bảo sẽ không nặng thêm.”
Nhận ra được chuyện này không có cách nào thương lượng được đường sống, Nha Nha nắm cây bút chì trong ngón tay ngắn ngủn, “Được rồi, em làm bài tập về nhà. Trước khi làm bài tập em có thể gặp anh hai không?”
Không nói rằng đáp ứng, Văn Tiêu chỉ mở WeChat, gọi video cho Trì Dã, thế nhưng đến tận lúc cuộc gọi tự động kết thúc vẫn không có ai nghe máy.
Cầm bút chì chọc chọc lên quyển vở, Nha Nha rất thất vọng, “Chắc chắn anh hai lại bị chú Trương gì đó sai bảo làm việc rồi, bận rộn như vậy, lâu rồi em còn chưa được gặp anh hai…”
Văn Tiêu nhìn khung chat trong WeChat, tin nhắn của hai người mới dừng lại lúc rạng sáng hôm nay——Khi đó giờ sáng Trì Dã mới xong việc, hắn gửi tin nhắn nói đã đến dưới tầng khu nội trú. Sau đó hắn đi lên, hai người ghép giường xếp y tế trong phòng bệnh lại, dựa vào nhau chơi game, chỉ có điều khoảng phút sau kể từ lúc bắt đầu, Trì Dã đã buông lỏng điện thoại ngủ mất.
Văn Tiêu ngủ không sâu, lúc Trì Dã thức dậy động tĩnh không lớn nhưng cậu vẫn tỉnh. Cậu mò lấy điện thoại di động nhìn thời gian, mới giờ sáng, bên ngoài trời còn chưa sáng.
Nghe động tĩnh hẳn là Trì Dã vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo. Trước khi đi hắn còn cúi người cẩn thận đắp tấm chăn mỏng lên người cậu.
Văn Tiêu tựa như nhìn thấy có vô số hòn đá cứng rắn sắc nhọn không ngừng đập xuống vai Trì Dã, đến mức tím đen rồi chảy máu, hắn vẫn luôn mím chặt môi chịu đựng, không nói tiếng nào.
Sống lưng vẫn thẳng tắp như thanh thép kiên cường chống đỡ.
Sau khi Trì Dã rời khỏi, cậu nằm trên ghế gấp y tế, nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh không tiếng động khép lại, trong lòng nặng nề trĩu xuống, cuối cùng trùm chăn lên, nhắm hai mắt lại.
Buổi tối, vừa mới hơn giờ Trì Dã đã quay lại phòng bệnh. Văn Tiêu đang kiểm tra bài tập Toán học của Nha Nha, hắn tiện tay cầm một quả táo lên, vừa gọt vừa hỏi, “Thầy Tiểu Văn, thấy thế nào? Có phải cảm giác quẩn quanh đứng trên bờ vực bị tức chết không?”
Trì Dã vừa mới rửa tay, trên da vẫn còn dính nước chưa lau khô, ngón tay cầm quả táo xoay vừa đều lại có lực. Văn Tiêu nhìn thêm một lúc mới trả lời, “Tiến bộ hơn so với hôm qua.”
Trên giường bệnh, Nha Nha trợn to hai mắt, “Có thật không có thật không?” Nụ cười như hoa không thể che giấu được.
Trì Dã không phá đám, chỉ xúc động trong lòng—–Cái khả năng kém cỏi kia của Nha Nha hắn quá rõ, chỉ làm khó bạn cùng bàn của hắn còn nghiêm túc bảo vệ tâm hồn của cô nhóc.
Ném vỏ táo vào thùng rác, lại cắt một miếng táo, Trì Dã đút một miếng vào miệng Văn Tiêu.
Ánh mắt Văn Tiêu đang rơi trên đề Toán học, không thèm nhìn mà trực tiếp há miệng.
Bộ dạng hoàn toàn tin tưởng này khiến Trì Dã ngứa ngáy trong lòng, hắn miễn cưỡng kiềm chế, lại cắt thêm một miếng táo cho Nha Nha, “Ăn hết đi, đừng có lén vứt ra thùng rác sau lưng anh.”
Lâu lắm rồi Nha Nha không được gặp Trì Dã, cô bé đang rất vui, cực kỳ đúng lúc ngoan ngoãn biết nghe lời, “Anh hai yên tâm, em chắc chắn sẽ ăn hết!”
Theo thói quen sờ lên trán Nha Nha một cái, chắc chắn rằng không nóng, Trì Dã lại hỏi: “Đã muộn thế này rồi sao còn chưa ngủ?”
Nha Nha ngậm táo trong miệng, quai hàm phình lên như chuột hamster, lúng ba lúng búng nói chuyện: “Hai ngày nay em không được nhìn thấy anh, anh Coca nói tối hôm qua anh tới nhưng mà sáng sớm hôm nay lại đi rồi. Em lo lắng nhỡ đâu mình ngủ, anh hai tới em lại không biết.”
Trong lòng Trì Dã hơi sa sút, hắn thuận tay nhéo lên mặt Nha Nha, “Hai buổi tối liền anh Coca của em chắc chắn ngủ cũng không ngon, tối hôm nay anh hai ở bệnh viện cùng em. Sáng mai có thể làm thủ tục xuất viện về nhà rồi.”
Nha Nha nghe xong đã hớn hở vui mừng, “Cuối cùng cũng có thể về nhà!” Nhưng vừa nghĩ đến cái gì, cô bé lại thay đổi suy nghĩ, “Như vậy có phải muốn nói, em phải đến trường không?”
Giọng Trì Dã ôn hòa hơn, “Không tệ không tệ, bạn học Nha Nha vẫn còn nhớ thân phận học sinh Tiểu học vẻ vang của mình.”
Nha Nha nhỏ giọng nói: “Vậy…thật ra em vẫn rất thích nằm viện.”
Lúc về, Trì Dã tiễn Văn Tiêu xuống tầng.
Thời gian đã quá muộn, cửa thang máy mở ra, bên trong trống không, chỉ có không gian bốn phía màu bạc phản chiếu ánh đèn.
Văn Tiêu nhấn nút tầng , con số màu cam không ngừng thay đổi, Trì Dã đứng bên cạnh cậu, bờ vai hai người kề sát nhau.
Lúc Văn Tiêu đang định kéo quai cặp sách theo thói quen, bỗng nhiên nhận ra bàn tay đang đặt xuôi bên người bị nắm lấy, lòng bàn tay còn bị gãi gãi nhẹ nhàng.
Rất ngứa.
Trong không gian khép kín, hai người không nhìn đối phương, nhưng ở nơi kín đáo, Văn Tiêu bỗng dưng nắm chặt ngón tay Trì Dã không cho phép hắn lộn xộn.
Ngón tay bị siết thật chặt, Trì Dã cong môi cười, uể oải nhìn chăm chú phía trước.
“Tinh”, cửa thang máy mở ra, Văn Tiêu theo bản năng muốn buông tay, không ngờ bị Trì Dã ngăn lại, nụ cười của hắn trong sáng giống như chộp được bảo bối gì vậy, có chút ấu trĩ.
Bàn tay hai người không lớn hơn nhau bao nhiêu, Trì Dã đan ngón tay mình vào bàn tay Văn Tiêu, mười ngón tay rất khớp nhau.
Trên con đường vắng tanh không một bóng người, bốn phía chỉ có tiếng gió lẫn tiếng côn trùng kêu to, Trì Dã theo thói quen kể cho Văn Tiêu nghe hôm nay hắn đã làm những gì, giữa lúc đó có nhắc tới từ nào nghe không hiểu, Văn Tiêu sẽ hỏi, hắn sẽ dừng lại giải thích.
Đi vòng qua bồn hoa, Trì Dã nhớ ra: “Đúng rồi, hôm nay tôi đi đòi nợ nhưng thất bại.”
Văn Tiêu nhìn hắn: “Đòi nợ?”
“Đúng, chính là đòi nợ. Có người đặt một lô hàng chỗ tôi, giá trị cũng không quá lớn, khoảng , nói hôm qua sẽ thanh toán, cũng lập xong hóa đơn rồi. Kết quả ngày hôm qua không có tin tức gì, tôi gọi điện thoại đến nhưng không nghe máy, đi tìm người cũng không chặn được. Hôm nay tôi lại đi tìm, tìm được người nhưng hắn lại không đủ tiền trả cho tôi.”
Cho đến bây giờ Trì Dã không phải người dễ bị người khác bắt nạt, Văn Tiêu nghe ra trong đó có gì không bình thường, “Người kia thế nào?”
“Con gái hắn chữa bệnh trong bệnh viện, thiếu một khoản tiền lớn, lần làm ăn cuối cùng tiền trong tay chỉ đủ trả viện phí mấy ngày. Hắn xin tôi, hỏi có thể hoãn mấy ngày nữa không, hắn sẽ không quỵt nợ, chỉ có điều bây giờ một đồng tiền cũng không dám vung khỏi tay, sợ ít đi một phần, tính mạng con gái hắn sẽ càng thêm nguy hiểm.” Trì Dã rũ mắt, “Lúc ấy không biết thế nào tôi lại đồng ý, nói mấy ngày nữa sẽ tìm hắn sau. Mặc dù tôi cũng rất thiếu tiền, thế nhưng…tạm thời chưa thiếu đến mức chuẩn bị mất đi một sinh mạng, chậm mấy ngày thì cứ chậm mấy ngày đi.”
Biết Trì Dã đang lo lắng điều gì, Văn Tiêu không biết nói gì khác, chỉ đành an ủi hắn: “Nếu hắn lừa cậu, tôi sẽ cùng cậu đi tìm hắn.”
“Trùm bao bố rồi đánh một trận?” Trong lòng Trì Dã đang căng như dây đàn rất lâu không hiểu sao chợt thả lỏng, “Chậc, biện pháp này rất ổn.”
Mặc dù là nói đùa nhưng trong lòng Trì Dã đã bình tĩnh hơn rồi.
Từ trước đến giờ hắn có thói quen tự mình quyết định mọi thứ, thế nhưng hình thành ra được thói quen này cũng chỉ vì không có ai giúp hắn quyết định, cũng sẽ không có người cùng bàn bạc với hắn để đưa ra quyết định cuối cùng.
Nhưng bây giờ, hắn có Văn Tiêu.
Cứ như vậy đi thẳng ra cửa bệnh viện, phòng khám bệnh sau lưng đã đóng cửa, chỉ còn ánh đèn cấp cứu vẫn còn sáng.
Hai người đứng dưới đèn đường, khí chất lạnh lùng trong trẻo trên người Văn Tiêu bị ánh đèn ấm áp xua tan đi mấy phần, cậu đứng yên, “Buổi tối ngủ một giấc thật ngon, tôi đã mua bánh mỳ và sữa bò, còn có cả nước trái cây, để trong ngăn kéo, lúc đói có thể ăn như bữa khuya.”
Trì Dã đáp, “Được, chắc chắn sẽ ăn hết.”
Trên đường truyền đến âm thanh bánh xe ma sát với mặt đường, âm thanh truyền từ xa đến gần rồi lại xa lần nữa. Văn Tiên nhìn người đứng đối diện mình, cậu muốn nói rằng đừng nên quá mệt mỏi. Thế nhưng lại cảm thấy lời nói này chẳng có tác dụng gì, nói cũng bằng không.
Do dự vài giây, cuối cùng cậu vẫn nói, “Đừng nên quá mệt mỏi.”
Trì Dã đưa tay xoa lên rái tai nhỏ nhắn của Văn Tiêu, giọng cũng trầm xuống, “Lo lắng cho tôi sao?”
Văn Tiêu giương mắt nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Không thì sao?”
Chỉ ba chữ nhưng Trì Dã nhận ra rõ ý tứ trong đó——không phải lo lắng cho cậu thì là gì? Hoặc cũng có thể hiểu theo cách khác, không phải lo lắng cho cậu thì lo lắng cho ai?
Bắt được bóng dáng chính mình trong đôi mắt trong veo của Văn Tiêu, khoảnh khắc tiếp theo, Trì Dã đột ngột ôm lấy Văn Tiêu, môi dán lên tai đối phương, “Cảm ơn cậu.”
Văn Tiêu bị cánh tay hắn ôm chặt đến phát đau, cậu không giãy giụa chỉ hỏi, “Cảm ơn tôi cái gì?”
Trì Dã chỉ dán lên tai hôn cậu, cười một tiếng không đáp.
Sáng ngày thứ hai diễn ra nghi lễ chào cờ, lúc phát biểu sau khi hạ cờ, không ít người đứng ngáp.
Triệu Nhất Dương vươn cổ cố gắng nhìn lên sân khấu, “Hiệu trường vừa nói xong lại đến Trình Tiểu Ninh nói, phỏng đoán một cách có quy luật, Trình Tiểu Ninh lại chuẩn bị lải nhải đến phút nữa.” Vừa nói cậu ta vừa chắp hai tay, “A di đà phật, hi vọng các vị thần phù hộ cho, lúc vị thí chủ kia đang nói trên sân khấu, micro sẽ bị trục trặc.”
Thượng Quan Dục đứng bên cạnh cậu ta tiếp lời: “Đại sư, ngài có tin không, nếu micro bị hỏng, Trình Tiểu Ninh có gân cổ rống lên cũng phải đọc cho bằng xong bài phát biểu.”
“…” Triệu Nhất Dương vẫn giữ tư thế thành kính chắp hai tay, xoay người hỏi Văn Tiêu, “Tiêu ca, cậu thấy sao?”
Văn Tiêu trả lời: “Xác suất đến %.”
Suy nghĩ một lúc cảm thấy rất có lý, sự cố chấp của Trình Tiểu Ninh không một ai có thể đọ được, Triệu Nhất Dương lưu loát buông hai tay đang chắp xuống.
Trên sân khấu, Trình Tiểu Ninh đang thông báo những trường hợp gian lận trong kì thi tháng, “….Những bạn học này, công khai vi phạm kỉ luật phòng thi, vi phạm quy tắc làm người trung thực, toàn bộ vi phạm sẽ được lưu lại…”
Triệu Nhất Dương rảnh rỗi nhàm chán lại không thể chơi điện thoại di động, không thể làm gì khác hơn là thấp giọng tán gẫu: “Không biết lần này bài thi chấm trong bao lâu, có thể là do học kỳ này thi tới thi lui liên tục nên bị chai lì cảm xúc rồi, tôi không căng thẳng nữa. Hơn nữa không còn phải hồi hộp hóng hạng nhất, có tiền đặt cược cũng chẳng còn gì thú vị hết.”
Thượng Quan Dục: “Tôi cũng vậy. Cậu có nhớ lần trước lão Hứa nói lên lớp , bài thi không còn là bài thi, chẳng qua cũng chỉ là một cái đề, chúng ta cũng sẽ khám phá bề ngoài tìm hiểu bản chất. Trẫm bây giờ đã khám phá ra, a di đà phật.”
“Mẹ kiếp, vị thí chủ này, đừng có cướp lời kịch của ta.” Triệu Nhất Dương lại cười lên, “Xong rồi xong rồi, trong đầu tôi toàn là hình ảnh lão Hứa ôm đàn nhị đệm nhạc nhảy giảm cân ha ha ha!”
Lúc quay về lớp học, Triệu Nhất Dương quét mắt qua vị trí bàn học cuối cùng trống không, lại nhắc đến: “Không biết hôm nay Trì ca có đến không, bàn học cũng sắp đóng bụi rồi.”
Văn Tiêu đang kéo ghế hơi khựng lại, không tiếp lời.
Ba ngày tiếp theo Trì Dã cũng không đến trường.
Kết quả thi tháng đã có, bảng thành tích thứ hạng dán trên tường phía cuối lớp, vị trí thứ nhất vẫn là Văn Tiêu, như bình thường bỏ xa vị trí thứ hai đến mười mấy điểm. Mà ở hàng cuối cùng trên bảng thành tích viết tên Trì Dã, mỗi môn học đều viết hai chữ “Vắng thi.”
Triệu Nhất Dương chống tay lên đầu, nhìn bảng thành tích dán trên tường, “Mặc dù đều ở vị trí cuối cùng thế nhưng đã quen nhìn con số điểm của Trì ca rồi, lần này nhìn thế nào tôi cũng thấy không quen mắt.” Cậu ta hỏi, “Văn Tiêu, mấy hôm nay cậu có gặp Trì ca không, tính thử xem, trừ thứ hai tuần trước Trì ca đến ra, còn đâu đã ngày rồi chưa đến trường!”
“Tuần trước là lần gặp cuối cùng.”
Văn Tiêu nhớ đến hôm thứ hai Nha Nha xuất viện, Trì Dã gửi hình tới, có điều ba ngày sau lại không gặp được người.
Buổi tối hai người sẽ nói chuyện điện thoại, qua giọng nói Trì Dã có thể nghe ra được sự mệt mỏi rõ ràng nhưng hắn vẫn kiên cường chống đỡ không thể hiện ra. Tối hôm qua điện thoại gọi đến, còn chưa nói được mấy câu, phía đối diện đã im lặng——Trì Dã cầm điện thoại ngủ mất.
Văn Tiêu ngồi trước bàn học, tai áp lên điện thoại, lắng nghe sự yên tĩnh hồi lâu mới ngắt máy.
Bọn họ đang trò chuyện, Hứa Duệ mặt đầy hưng phấn lại gần, “Các anh em, tôi vừa mới nghe được một tin!”
Mấy người Triệu Nhất Dương cũng rất phối hợp đảo mắt qua lại, “Tin tức gì?”
“Góc đông bắc sân tập của chúng ta không phải mới đào lên được mộ áo quan sao? Khảo cổ đã chấm dứt nhưng lại có tin, trường chúng ta bị đào hẳn một khoảng kia, sau đó theo kế hoạch đặt nguyên mộ áo quan về vị trí cũ, xây dựng phòng triển lãm!”
“Phòng triển lãm?” Triệu Nhất Dương tóm được ý chính, “Mộ áo quan đào lên từ trường chúng ta, đất cũng là lấy từ trường chúng ta, muốn thăm quan trường chúng ta có cần thu vé vào cửa không?”
Cuộc thảo luận lại lái sang vấn đề giá đất trong thành phố Minh Nam rồi lại quay về chuyện miễn phí vé vào cửa, mãi cho đến khi chuông vào học vang lên, mỗi người mới quay về chỗ ngồi yên.
Sau khi tan học giờ tự học buổi tối, bên ngoài lại rả rích cơn mưa mùa hạ.
Văn Tiêu không mang dù, lúc về đến nhà áo khoác đồng phục bị mưa dội ướt, bà ngoại đứng ở cửa nhìn thấy, nhắc nhở một hồi.
“Lần sau có cần để một cái dù ở trường không? Biết cháu không muốn bà ra ngoài đón cháu vì cảm thấy không an toàn, thế nhưng dầm mưa rồi bị ốm thì sao?” Bà ngoại cầm khăn lông nhạt màu đắp lên đỉnh đầu Văn Tiêu, “Mau lau đi, thời tiết thật là thất thường, lúc lạnh lúc nóng, sáng nay có phải cháu hắt hơi không? Nếu như bị cảm sẽ khó chịu bao nhiêu…”
Văn Tiêu lau tóc, đặt cặp sách xuống phòng ngủ, theo thói quen nhìn sang hướng đối diện——Trì Dã vẫn chưa về, đèn phòng ngủ chưa sáng, vẫn tối om.
Bà ngoại ở bên ngoài hỏi bữa tối muốn ăn gì, Văn Tiêu thu hồi tầm mắt, lê dép đi ra ngoài phòng bếp.
Không ngờ sáng ngày hôm sau cậu thật sự lĩnh đủ.
Lúc Văn Tiêu tỉnh lại, cổ họng đau rát, tay chân đều mất sức.
Thấy đã đến giờ mà Văn Tiêu vẫn chưa dậy, bà ngoại gõ cửa, “Tiêu Tiêu, sắp muộn học rồi.”
Văn Tiêu theo bản năng trả lời, “Cháu ra ngay đây.”
Nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, chính cậu cũng không ngờ giọng mình lại khàn như vậy.
Buổi sáng hơi lạnh, bà ngoại khoác áo choàng trắng vào phòng, “Có phải bị cảm rồi không?” Vừa nói bà vừa đặt tay lên trán Văn Tiêu.
Không biết là do nhiệt độ cơ thể quá cao hay do tay bà ngoại quá lạnh, Văn Tiêu bị kích nhiệt đến mức lông mi run rẩy.
“Tại sao lại nóng như vậy?” Bà ngoại kinh ngạc lên tiếng, “Chờ chút, cháu nằm im đây, để bà lấy nhiệt kế.”
Nhiệt độ đo ra là độ, bà ngoại ngồi bên mép giường cầm nhiệt kế trong tay, “Sốt quá cao, hôm nay trước tiên đừng đến trường, để bà gọi điện cho chủ nhiệm lớp xin nghỉ, sốt cao như vậy nhỡ ngất xỉu giữa đường thì sao?”
Văn Tiêu thật sự rất khó chịu, chủ yếu cũng không muốn bà ngoại lo lắng nên không cự tuyệt, “Vâng.”
Cậu nói xong thì muốn đứng dậy, bà ngoại lập tức cảnh giác, “Cháu dậy làm gì?”
Văn Tiêu giải thích: “Cháu đi đánh răng, ăn sáng xong sẽ về giường.”
Lúc này bà ngoại mới khoát tay, “Được được được, vậy cháu cẩn thận một chút, bà đi gọi điện thoại.”
Ăn sáng xong, Văn Tiêu về giường nằm xuống. Chính cậu cũng cảm thấy đầu mình đang nặng trịch, toàn thân từ trong ra ngoài đều nóng lên, dù vậy cũng không có gì khác. Nhưng do năm ngoái nguyên cả một năm thân thể cậu không tốt, bà ngoại rất sốt ruột, mỗi tiếng lại đo nhiệt độ cơ thể một lần, nửa tiếng lại nhắc nhở uống nước một lần. Văn Tiêu nhìn bà ra ra vào vào, nghe lời uống nước, nghe lời đo nhiệt độ cơ thể.
Bà ngoại lại bưng một ly nước ấm vào, nhìn Văn Tiêu uống rồi cảm khái, “Cháu đó, trông tính tình thì lạnh lùng nhưng thật ra rất nghe lời, hoàn toàn trái ngược với mẹ cháu. Mẹ cháu từ nhỏ nhìn lại thì rất ngoan ngoãn vâng lời, thật ra sau này lại rất có chủ kiến, nói gì cũng không nghe.”
Văn Tiêu: “Mẹ cháu nói, người không có chủ kiến, tính cách không đủ bướng bỉnh sẽ không thể làm nghiên cứu khoa học.”
Bà ngoại bật cười, nếp nhăn ở đuôi mắt càng sâu: “Có lý, con bé ấy, luôn tìm ra đủ lý do.” Cầm cái ly rỗng trong tay, bà ngoại lại hỏi, “Đúng rồi, lần trước chẳng phải cháu nói em gái bạn cùng bàn của cháu lên cơn sốt nằm viện sao, bây giờ đã khỏe hơn chưa?”
Văn Tiêu: “Đã khỏe lại rồi, hôm thứ hai đã ra viện.”
Bà ngoại gật đầu, “Vậy thì tốt, con nít bị ốm là khổ nhất, người lớn cũng sẽ khổ theo, xuất viện là tốt rồi.” Chuẩn bị đứng dậy ra ngoài, bà ngoại lại không yên tâm dặn dò, “Bà ra ngoài mua thức ăn, lát nữa sẽ trở về, cháu nằm im nghỉ ngơi cho khỏe, không cho phép lộn xộn!”
Sắc mặt Văn Tiêu trắng bệch, hai bên má hơi đỏ lên, môi khô khốc. Cậu gật đầu, giọng khàn đặc trả lời, “Cháu biết rồi, nhất định không lộn xộn.”
Sau khi cửa đóng lại, trong nhà yên tĩnh. Văn Tiêu nhận được tin nhắn Triệu Nhất Dương gửi, nghe lão Hứa nói cậu xin nghỉ ốm, là bệnh gì, có nghiêm trọng không.
Văn Tiêu giải thích đôi câu mình chỉ bị cảm mạo sốt thôi.
Sau khi nhắn xong, Văn Tiêu rời khỏi cuộc trò chuyện, ngón tay vuốt lên danh sách liên lạc, một lúc sau cậu mở hình đại diện của Trì Dã, thế nhưng ngón tay lơ lửng trên bàn phím hồi lâu, cuối cùng vẫn không đánh ra bất kỳ con chữ nào.