Ngày hôm sau, tôi cố ý dậy sớm một chút, ngồi trước gương tủ chải chuốt cả nửa tiếng đồng hồ.
Việc buôn bán của gia đình đã đi vào khuôn khổ, không cần thiết phải thức quá khuya, dậy cực sớm, lách cách chuẩn bị vất vả như thời gian đầu nữa. Nên hôm nay tôi dậy sớm mục đích chính chỉ là để làm điệu.
Nhưng mà không ổn rồi. Tóc tôi không dài như ngày nhỏ, chải kiểu gì cũng không khác mấy, đuôi tóc thì quá ngắn chẳng thể thắt bím, không biết làm như thế nào trông mới khác khác thường ngày. Nếu là con gái thì tốt rồi. Ngày nào tụi con gái cũng có thể thay đổi kiểu tóc nhìn xinh chết đi được. Vừa nghĩ đến đó tôi liền lắc đầu kịch liệt.
Không được nha! Tuấn Anh thích tôi là con trai nha!
Tôi muốn mình mới mẻ một chút vậy là với lấy cái kéo ngồi chồm hỗm trước gương cắt cắt tỉa tỉa.
Mái ngắn hơn một chút nhìn mặt tôi sáng sủa hơn đó chứ?
Tôi tiếp tục cúi xuống cắt cắt cắt.
Woaaa! Từ bé tới giờ tóc mái của tôi chưa bao giờ ngắn quá chân mày cả. Bây... bây giờ nhìn tôi trong gương trông cũng cool quá! Sắp được cool ngầu giống các bạn nam khác rồi!
Tôi chu môi hôn mình trong gương. Tôi sắp đẹp rồi!
Lại hì hục hí hửng xoẹt xoẹt xoẹt. Ngẩng đầu lên...
Tôi hoảng sợ làm rớt kéo 'lạch cạch' xuống sàn nhà. Không tin vào mắt mình. Không phải càng cắt càng đẹp sao? Sao lần này cắt xong nhìn tôi giống người bị Down vậy? Bác dâu hồi xưa nói tôi từng bị bệnh đó trong bào thai! Hay là tôi vốn bị Down? Chẳng qua là tóc dài che khuất, bây giờ cắt rồi mới lộ ra?
???
Tôi sợ hãi kinh khủng! Hồi tưởng lại quãng thời gian khó khăn bệnh tật lúc nhỏ, nhớ lại các bạn vì bị bệnh mà suy giảm trí tuệ tôi từng gặp...
Không được! Tôi phải bình tĩnh! Không được để ba mẹ biết! Mẹ biết sẽ đau lòng!
Tôi lục lọi trong ngăn tủ kiếm mũ len mỏng trùm lên đầu. Điều chỉnh lại khuôn mặt trước gương mãi rồi mới gọi em trai dậy đánh răng ăn sáng còn mình đi dọn hàng. Lúc bán bánh mì tôi cố ý làm cho Tuấn Anh một cái bánh thật nhiều nhân thịt khìa thơm ngon.
Đi tới gần trường thì thấy Tuấn Anh cũng đang đứng ở cổng. Tôi hoàn toàn quên khuấy chuyện ngại ngùng đêm qua mà hịn ga tăng tốc lực chân chạy thật nhanh.
Tuấn Anh cũng chạy tới, đỡ lấy tôi, nói: "từ từ! Từ từ thôi! An cắm đầu chạy như vậy không sợ té à?"
Tôi cúi đầu thở dốc dồn dập: "không... không phải! Chết rồi Tuấn Anh ơi! Có chuyện không hay xảy ra rồi!"
Tuấn Anh hỏi: "có chuyện gì vậy? An thở đi! Thở chậm rãi rồi nói cho Tuấn Anh biết."
Tôi xua tay, kéo cậu ấy chạy: "không nói ở đây được. Đi thôi, đi ra đằng sau trường."
Tuấn Anh sờ lên đầu tôi, hỏi: "tới mùa Xuân rồi mà An vẫn còn lạnh à?"
Tôi ôm chặt lấy mũ, một tay vẫn nắm chặt cổ tay cậu ấy chạy băng băng qua sân trường: "An sắp chết rồi!"
Tuấn Anh đột ngột dừng lại, nắm ngược lấy cổ tay tôi, hỏi: "An nói gì vậy? Đừng ăn nói bậy bạ!"
Tôi vẫn cố lôi xềnh xệch cậu ấy qua dãy lớp học: "An nói thật! An phát bệnh rồi! Không sống được lâu nữa!"
Tuấn Anh chùn chân lại, bước đi chậm, nói: "An đừng có chạy! Bệnh thì càng không được chạy! An bị làm sao nói liền cho Tuấn Anh biết đi? Bệnh gì cũng chữa được mà? An bị ung thư à? Tuấn Anh sẽ về xin bố mẹ đưa An cùng đi Hà Nội chữa bệnh nhé? Không được nữa thì đi nước ngoài. Bình tĩnh lại đã. An! Cục đá kìa!" Tuấn Anh đỡ được eo tôi, trách: "thấy chưa? Chuyên gia đi đường không chịu nhìn trước ngó sau. Thật không yên tâm gì cả!"
"Giờ không phải lúc để nhìn đường!" Tôi mãi mới kéo được cậu ấy chạy qua sân bóng, tới được hàng cây bạch đàn.
"Làm gì có lúc nào không cần phải nhìn đường."Tuấn Anh ấn tôi dựa lên thân cây, lau mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi cho tôi: "được rồi. Bình tĩnh lại đã, thở chậm thôi. An bị làm sao rồi?"
"An sắp chết rồi!"
Phút chốc thấy ánh mắt trìu mến của người đối diện khiến bao nhiêu cố gắng từ sáng tới giờ của tôi bay biến cả. Tôi không giữ được bình tĩnh nữa, cũng không bận tâm phải nhìn trước ngó sau xem có người khác không, cứ thế khóc oà lên. Khóc tu tu lớn tiếng như một đứa trẻ lần đầu phải rời xa cha mẹ tới một nơi xa lạ.
Tuấn Anh cuống lên ôm lấy tôi dỗ dành: "ngoan nào! Ngoan ngoan! Tuấn Anh thương mà! Nói cho Tuấn Anh biết An bị làm sao đã? Mới hôm qua còn khoẻ mạnh bình thường mà."
"Hu hu hu hu..."
"Thương mà! Phải nói ra thì Tuấn Anh mới biết chứ! Đang yên đang lành làm sao mà... mà mà như vậy được. An cứ kể hết ra đi. Bị bệnh gì? Bị làm sao? Khám lúc nào? Bác sĩ đã nói gì?"
"Hu hu hu hu..."
"Nhà Tuấn Anh quen rất nhiều bác sĩ giỏi. Bố Tuấn Anh còn chơi thân với nhiều người mở bệnh viện nổi tiếng trên thành phố nữa. Để Tuấn Anh đến nhà xin ba mẹ An rồi dắt An đi khám lại nhé? Có thể người ta chẩn bệnh nhầm thì sao?"
"Hu hu hu hu..." Tôi đẩy cậu ấy ra: "tránh ra đi. Người khác sẽ nhìn thấy hu hu hu..."
Cậu ấy đứng vững vuốt tóc tôi, thở dài: "giờ này mà còn quan tâm người ta nhìn nữa sao? Tuấn Anh mà buông ra thì người khác sẽ thấy An khóc. Lớn rồi còn khóc nhè như vậy còn mất mặt hơn."
"Oaaaa..." Tôi gào lên nức nở. Chết đến nơi rồi còn quan tâm mặt mũi làm gì.
Cậu ấy hốt hoảng vừa ôm đầu tôi vừa lau nước mắt cho tôi: "thôi mà, thôi mà! Tuấn Anh xin lỗi! Lỗi của Tuấn Anh hết! Không mất mặt nha. An khóc lên nhìn xinh chết đi được. Nhưng xinh như vậy lỡ người khác thấy rồi lấy mất An của Tuấn Anh thì phải làm sao bây giờ? Nín nín ngoan ngoan! Nín rồi Tuấn Anh cho An ăn kẹo Alpenliebe nhé? Ăn rồi sẽ hết bệnh thôi."
"Hu hu hu An không thể tiễn Tuấn Anh đoạn đường cuối cùng được rồi..."
Tuấn Anh một tay lục lọi bên hông balo rồi tới túi quần, tay còn lại vẫn ôm chặt tôi: "không được nói xui xẻo! An bình tĩnh lại kể hết sự tình cho Tuấn Anh hiểu rõ đã chứ? Cùng lắm thì Tuấn Anh dắt An về nói bố mẹ nhận làm con nuôi rồi đưa An đi nước ngoài chữa bệnh!"
Cậu ấy đút một viên kẹo sữa béo vào miệng tôi, lại dùng tay áo lau nước mắt cho tôi: "Tuấn Anh nói thật đó! Không phải an ủi cho An vui lòng đâu. Tuấn Anh đồng ý về quê với điều kiện An vẫn khoẻ mạnh bình an lớn lên vui vẻ yêu đời, chứ nếu An có bệnh thì Tuấn Anh không đi đâu hết! Bố có đánh gãy chân Tuấn Anh cũng không đi nữa! Sẽ ở bên cạnh chăm sóc An mãi mãi mãi luôn!"
"An phải tin ở Tuấn Anh nha? Nín khóc rồi kể cho Tuấn Anh biết An bị bệnh gì nào? Vừa khóc vừa ăn kẹo là hóc đó. Ngoan ngoan nha?"
Tôi dụi đầu vào vai Tuấn Anh, đẩy kẹo hết từ bên má này sang bên má kia cố gắng điều chỉnh cảm xúc.
Tuấn Anh thấy vai tôi ngừng run rẩy rồi mới đẩy người tôi ra phía trước một chút. Cậu ấy chọc tay lên bên má phồng lên của tôi, mỉm cười: "bình tĩnh chưa? Nói cho Tuấn Anh biết đi? Tuấn Anh quan tâm An mà."
Tôi lại luồn viên kẹo ngọt sang phía má bên kia rồi giựt mũ xuống, phụng phịu nhìn chằm chằm cậu ấy.
Tuấn Anh cũng nhìn tôi chằm chằm, con ngươi còn hơi mở lớn. Một lúc sau mới ho nhẹ hỏi: "sao vậy? An nói đi!"
Tôi giậm chân, đấm một đấm vào thân cây, tức giận nói: "còn sao cái gì nữa? Tuấn Anh nhìn mà không biết à?"
Tuấn Anh giật nảy người, túm lấy tay tôi xoa lên mấy khớp ngón tay. Cậu ấy nhíu mày la lên: "Ai dạy An vậy? Ai cho An tự làm đau bản thân mình? Không được phép làm như vậy biết chưa?"
"Có chuyện gì thì bình tĩnh từ từ nói. Không phải Tuấn Anh vẫn luôn ở đây lắng nghe hay sao? Rồi trầy rồi này! Thấy chưa?"
"Thích thì đấm Tuấn Anh này, đấm vô thân cây xù xì như vậy không biết đau sao?"
"Không đau!" Tôi giựt tay ra.
"An không đau nhưng Tuấn Anh đau! Lần sau còn làm vậy nữa thì coi chừng! Chiều riết hư rồi!" Tuấn Anh cầm lại tay tôi, phủi đi lớp bụi vỏ cây còn bám lại.
Tôi hét lên: "ừ! Hư rồi đó! Chết đến nơi rồi ngoan làm cái gì! Cởi mũ ra cho Tuấn Anh xem, Tuấn Anh cũng chẳng thèm quan tâm! Vậy mà cứ bắt nói! Nói làm con mẹ gì nữa! Bỏ tay ra!"
Tuấn Anh sững sờ nhìn tôi nhưng tay vẫn nắm chặt. Sau đó thở dài.
Dịu dàng nói: "An muốn gây sự đúng không? Lớn tiếng qua lại rồi lại giận nhau? An cứ hư đi. Hư bao nhiêu, hư bao lâu Tuấn Anh đều chiều được. Như An thường nói Tuấn Anh hay bắt nạt An, vậy từ bây giờ trở đi An hãy cứ bắt nạt lại Tuấn Anh đi. Cứ làm gì An thấy vui."
"An cởi mũ ra sao Tuấn Anh không quan tâm được? An khác ngày thường chỗ nào Tuấn Anh đều biết. Từ ngày nhỏ quần áo đi học An tự giặt tay qua mỗi ngày Tuấn Anh cũng biết. Mùi trên người An như nào Tuấn Anh cũng biết. Hôm nào nhà An đổi hãng xà phòng Tuấn Anh đều biết hết. Chẳng lẽ An thay đổi kiểu tóc khác hẳn như thế kia mà Tuấn Anh bị đui hay gì mà không nhìn ra được?"
"An vừa cởi mũ ra là Tuấn Anh ngỡ ngàng rồi. An thanh tú, mặt xinh xắn, chân mày như điêu khắc, lần đầu tiên cắt tóc để lộ trán cao nhìn trưởng thành hơn hẳn. Tuy bớt một chút trẻ con nhưng nhìn cuốn hút hơn. Lên cấp 3 mà nét nào ra nét đó như thế này thì Tuấn Anh đang thấy lo lắng đây."
"Nhưng thời khắc này đâu thích hợp để khen đâu An? An muốn Tuấn Anh mê mẩn kiểu tóc của An hay muốn Tuấn Anh quan tâm An bị bệnh gì? An khóc thương tâm như vậy mà Tuấn Anh có thể vì vẻ ngoài mê hoặc rồi bỏ qua người mình quan tâm đang đau khổ sao?"
Tôi ngây người. Tròn mắt há miệng ngồi sụp xuống đất.
Tuấn Anh kéo tôi dậy. Phủi sau đít quần cho tôi: "may mà ngồi lên cỏ đó. Cẩn thận bẩn hết đồ."
Tôi cào cào tóc mái ngắn tủn, rối rắm xâu chuỗi lại lời Tuấn Anh nói nãy giờ. Cũng kể rõ đầu đuôi cho cậu ấy ngồi xỏ chỉ luồn kim liên kết sự việc giùm mình.
Nghe xong đến lượt Tuấn Anh ngây người. Cậu ấy thở dài năm lần bảy lượt, nhìn tôi mà môi mấp máy nói mãi không thành câu.
"Muốn kí đầu An ghê luôn đó!"
"An ơi là An!!!"
Cậu ấy chống nạnh quát lên: "nghĩ sao mà cái mặt này đòi bị Down hả?"
"Trời ơi là trời!"
"Thiệt hết biết nói gì!"
Tôi nấc cụt, nói: "không phải đòi bị. An bị thật rồi hay sao đó? Mặt giống mấy bạn đó lắm."
"Giống chỗ nào?" Cậu ấy nổi quạu.
"Chỗ này và cả chỗ này nữa." Tôi sờ lên má, lên mắt, lên trán rồi xuống cằm.
Tuấn Anh bẹo má tôi, búng trán tôi: "ừ. Chỗ này, chỗ này, chỗ nào cũng đẹp hết!"
Lại nói tiếp: "má An là má sữa, phúng phính, trán là trán cao. Do lần đầu tiên cắt tóc mái ngắn trong đời mà lại cắt quá cao nên An có cảm giác lạ lẫm vậy thôi. Nhìn vài ngày sẽ quen mắt."
"Còn bệnh Down người ta sinh ra đã bị rồi. Ngoài ngoại hình khác biệt thì trí tuệ cũng sẽ chậm phát triển. An nhìn lại bản thân xem có khi nào chậm tiêu không?"
"À. Trừ hôm nay ra đi nhé! Hôm nay chậm tiêu thật!" Cậu ấy lại búng trán tôi.
Tôi gạt tay cậu ấy, bắt đầu suy nghĩ, hình như Tuấn Anh nói đúng.
Tôi nấc một cái, dè dặt hỏi lại: "nhưng mẹ An mang bầu người ta nói tầm soát Down gì đó..."
"Down gì đó là Down gì? Chính An còn không nói rõ được mà huống chi ở tận trong bụng mẹ thì máy móc cũng sẽ có sơ suất nhầm lẫn thôi."
Cậu ấy sờ lên tóc mái cụt ngủn tít trên trán của tôi, nói: "do mười mấy năm An để tóc dài mà bỗng một ngày cắt ngắn quá nên chưa quen mắt thôi." Nói rồi lại dùng ngón tay cái miết xuôi chân mày tôi một cái, nói: "giờ mới được nhìn thấy lông mày của An đó. Nhìn gọn gàng thành nét thanh thoát chứ không rậm như Tuấn Anh."
Tôi cố gắng xác nhận cho chắc chắn: "có ai mà từng sinh ra bình thường xong một thời gian sau bị không nhỉ?"
"Không!" Cậu ấy nheo mắt nhìn tôi: "Tuấn Anh bắt đầu nghi ngờ về mấy tờ giấy khen của An rồi đó. Ngốc như thế này mà cũng được học sinh giỏi hay thiệt!"
"..."
Tôi xấu hổ.
"Lại còn đòi sống đòi chết. Ai nói với An là bị Down sẽ chết sớm vậy? Người ta vẫn sinh hoạt lớn lên bình thường chẳng qua đầu óc giống đứa trẻ vô tư thôi nha. An mà bị Down thì Tuấn Anh chăm An cả đời. Không bị đã ngốc thế này rồi, bị thì không biết tới cỡ nào nữa. Đúng là không khi nào hết yên tâm! May mà nói với Tuấn Anh đó. Nói với người khác không hiểu chuyện lại tưởng An biết mình đẹp nên cố ý làm ra vẻ."
Nghe đến câu cuối lòng tôi chùng xuống, cũng may là mình nói với Tuấn Anh. Mà cũng không đúng, chuyện này tôi cũng xác định trước chỉ nói với mỗi cậu ấy thôi mà. Không bị bệnh là tốt nhưng quả đầu nhìn như thằng đần thế này tốt nhất không thể để người khác thấy được.
Tôi chả quan tâm cậu ấy nói dông dài, chỉ tập trung vào vấn đề mình sợ nhất, nấc cụt hỏi: "hồi cấp 1, có bạn tên Liên, bạn... bạn mà hay chơi với An, bạn mà mất sớm..."
"Rồi biết rồi! Chị Liên con cô hiệu trưởng cũ." Tuấn Anh bẹo má tôi lắc lắc: "thì ra là An vì chuyện này mà lo sợ sao? Chị đó mất vì tai nạn giao thông chứ không phải vì bệnh. Cô hiệu trưởng chơi thân với nhà Tuấn Anh nên biết rõ. Mấy chuyện đồn đại lan truyền linh tinh chưa chắc đã đúng đâu."
Tôi thở phào nhẹ nhõm dựa lên thân cây. Thở mạnh tới nỗi Tuấn Anh phải phì cười.
Hỏi tôi: "ăn hết kẹo chưa?"
Tôi hé miệng.
Cậu ấy nói: "ừ hết rồi thì cãi nhau đi."
Tôi mệt mỏi, đau hết cả mắt, hỏi lại: "cãi làm gì?"
"Thì tranh cãi đi cho hết nấc cụt. Chứ đứng nấc nãy giờ nhìn muốn hôn quá!"
Mặt tôi đỏ bừng bừng, lập tức đứng thẳng người dậy, nhìn tới lui xung quanh, nạt nhẹ: "có thôi đi không hả! Đừng có mà ăn nói bậy bạ!"
Tuấn Anh phì cười, hỏi: "vậy đã hết buồn chưa? Nãy giờ làm Tuấn Anh hết cả hồn."
Tôi quá quê độ. Cầm mũ đội lên đầu rồi quay người đi.
Tuấn Anh đuổi theo, mở balo đưa tôi cái bánh mì.
Tôi ngớ người, nhận lấy rồi cũng lục cặp đưa cho cậu ấy bánh mì.
Cậu ấy gặm một miếng to, cười nói: "này có tính là tâm linh tương thông hay không?"
Tôi lườm cậu ấy, nói: "đi cách xa ra đi."
"Tại sao?"
"Người ta nghi ngờ."
Vừa nghe dứt lời thì Tuấn Anh liền sặc, ho một cái phun cả vụn bánh mì ra ngoài. Tôi sợ hết hồn vội vàng lấy chai nước suối bên hông cặp mở ra đưa cho cậu ấy.
Cậu ấy uống nước xong quay sang hỏi: "nghi ngờ cái gì?"
"..."
"Nghệt mặt ra làm gì? Không trả lời được đúng không? An suy nghĩ nhiều quá! Một vị đại sư từng nói mọi khổ hạnh đều bắt đầu từ việc suy nghĩ mọi chuyện quá sâu xa." Cậu ấy vừa nói vừa liếc tôi.
"..."
Đại sư nào?
Tuấn Anh ấn tôi tới ghế đá, ngồi xuống rồi kéo bao nilon xuống, đưa bánh cho tôi: "thường ngày tụi mình dính nhau như cá với nước. Bây giờ tách ra mới là bất bình thường. Hiểu chưa?"
Tôi cắn một miếng nhỏ, mơ màng gật đầu.
"Lại nói, hồi nãy cầm tay Tuấn Anh chạy từ ngoài đường vào tận trong kia, hàng trăm con mắt nhìn chằm chằm thì không sợ. Bây giờ thì xua đuổi Tuấn Anh. Dùng người xong là vứt bỏ. Đúng là vô tình mà!"
Đang định lên tiếng thì có mấy bạn ở trên lầu hét xuống: "Tuấn Anh ơi! Lớp trưởng được báo là nghỉ hai tiết đầu. Thế có được ra ngoài chơi không?"
Tuấn Anh hét lên: "làm gì mà nghỉ?"
Trên đó xì xào hỏi vào trong lớp một chút rồi trả lời xuống: "không biết!"
"*** mẹ! Nhiêu đó cũng không biết!" Tuấn Anh chửi tục một tiếng rồi đứng dậy, trước khi đi nói với tôi: "An cứ ngồi ăn đi. Tuấn Anh quay lại ngay."
Tôi cũng đứng dậy: "thôi lên lớp luôn đi." Tôi muốn đi chung với cậu ấy.
Cậu ấy ấn vai tôi: "ngồi đây ăn cho thoáng. Đằng nào cũng nghỉ. Tuấn Anh đi rồi quay lại liền."
Tôi vừa ăn vừa nhìn theo bóng lưng cậu ấy, cứ ngỡ sẽ lên lớp hỏi thẳng lớp trưởng nhưng Tuấn Anh lại chạy hướng văn phòng giáo viên. Tôi mỉm cười. Đúng là đầu óc học bá nhạy bén khác xa đầu óc bã đậu như tôi. Cậu ấy sau này mà học kinh doanh chắc sẽ là một lãnh đạo giỏi giang.
Tuấn Anh còn chưa chạy về đến nơi đã nghe bạn học hỏi lớn: "được nghỉ thật mà, tao lừa mày làm gì. Thế có được ra ngoài chơi không?"
Cậu ấy hét lên: "được rồi. Nhưng cho ra chơi tiết đầu thôi nha! Tiết sau vào tự học, tao ra đề."
Tôi nghe lớp mình hét ầm ĩ lên. Vang một vùng trời.
Tuấn Anh bước về phía tôi, nói vọng lên: "tí vào học thì xuống sân chơi hết đi. Đừng giỡn trên hành lang ảnh hưởng lớp bên cạnh. Ai ở lại lớp thì tự giác giữ yên lặng. Vi phạm lớp trưởng ghi lỗi hạ hạnh kiểm."
"TUÂN LỆNH!!!" Bên trên lại hét xuống.
Tôi cười, nói: "nhìn Tuấn Anh giống lớp trưởng hơn đó."
Cậu ấy thở dài "ừ" một tiếng rồi mở chai nước của tôi đưa lên miệng tôi. Là chai cậu ấy vừa uống qua.
Lần này đến lượt tôi sặc.
Tuấn Anh bật cười, vỗ lưng cho tôi, nói: "sao vậy? Có nước bọt của Tuấn Anh nên không uống được à? Mới hôm qua còn..."
Tôi nóng hết mặt mà nhanh tay bịt miệng cậu ấy lại. Bịt xong còn được thêm cả bàn tay cũng nóng bỏng, lại vội vàng buông ra.
Tôi không dám nhìn cậu ấy, nói: "An không khát."
Tuấn Anh uống nước rồi mới vặn nắp lại, nói: "đảm bảo cả buổi sáng hôm nay An cũng không dám khát!"
Tôi lặng lẽ ngồi xích ra tít đầu ghế bên kia. Cậu ấy thấy vậy liền nghênh ngang ngồi vào giữa, dang chân dang tay gác lên thành ghế như muốn ôm tôi vào lòng. Tôi giật nảy người đứng bật dậy.
Đang định mở miệng thì Tuấn Anh cười lên ha ha, ngồi gọn sang một bên rồi hỏi: "không nhớ lời đại sư nói à?"
"..."
"Trên lớp còn ngồi gần hơn ấy chứ. Được rồi. Không chọc An nữa." Tuấn Anh vỗ vỗ ghế.
Tôi lại ngồi xuống đầu bên cạnh.
Cậu ấy hỏi: "sao An không bỏ mũ ra? Cắt tóc nhìn đẹp mà."
"Không đẹp!"
"Đẹp! Do An chưa nhìn quen mắt thôi."
"Nhìn kì lắm!"
"Đẹp!"
Tuấn Anh vươn tay ra. Tôi lui đầu lại.
Cậu ấy nói: "ngồi yên đi. Để Tuấn Anh xem trán của An."
Tôi lắc đầu: "không được. An không bỏ mũ ra đâu."
Tuấn Anh mỉm cười, dỗ dành: "không bỏ mũ. Tuấn Anh chỉ vén lên một chút xem trán thôi. Hồi sáng An cứ làm thế này thế này..." Cậu ấy gãi gãi tóc phía trước, nói: "để Tuấn Anh xem có trầy không?"
Tôi ngồi im, cậu ấy nhấc viền mũ len của tôi lên một chút, nghiêm túc nhìn rồi nói: "An không thích kiểu tóc này thì cứ kệ nó, mấy ngày nữa là dài ra thôi. Đừng cào nữa, đỏ hết rồi này."
Tôi ỉu xìu: "An biết rồi."
"An không thích thật à? Tuấn Anh thấy ổn mà. Chỉ là có chút lạ thôi."
"Không thích!" Tôi lắc đầu.
"Vậy sao còn cắt kiểu này? Hay là thợ không hiểu ý lỡ tay cắt?"
"Tự An cắt."
"Vậy à? Khéo tay quá! Vậy sao cắt rồi lại không hài lòng?"
"Cắt cho mặt nó khác khác."
Cậu ấy nhíu mày: "Vậy giờ khuôn mặt An khác lúc trước rồi nè."
"Nhưng An không thích mặt khác!" Tôi dỗi.
"Vậy... vậy sao còn cắt?" Mặt Tuấn Anh hiện rõ nét căng thẳng.
"Cắt cho khuôn mặt khác đi mà." Tôi tuyệt vọng ôm mặt giải thích.
"Muốn mặt khác mà mặt khác rồi lại không muốn?" Cậu ấy gãi đầu, đổi câu hỏi: "Không thích kiểu này thì sao không cắt ít thôi?"
"Cắt ít mặt nó không khác."
"..."
Thấy cậu ấy câm nín tôi liền bực bội mà quay sang trừng mắt. Tất cả là tại người này hết! Không thì việc gì tôi phải rượng rượng lên cơn thần kinh đi làm điệu chứ! Thật mất mặt!
Nhìn mặt tôi khó chịu cậu ấy liền cười hề hề, nịnh: "hiểu rồi, hiểu rồi mà, Tuấn Anh hiểu hết. Tức là muốn khuôn mặt chỉ hơiii khác một chúttttt xíu xìu xiu thôi." Cậu ấy cố ý ngân dài giọng nhấn mạnh để chọc cười tôi.
"Khác để người ngoài nhìn thấy khác nhưng không được để người ngoài nhận ra khác quá so với thường ngày mà chỉ hơi khác so với bình thường nhưng vẫn phải khác so với mọi khi nhưng người ngoài không được biết là mình quá khác mà chỉ suy đoán là mình khác nhưng lại không hiểu khác chỗ nào so với mình lúc không khác."
"Đúng chưa?"
Tôi gật đầu.
Thấy Tuấn Anh nín cười vai rung hết cả lên tôi lại lườm sang.
"Ấy! Đừng! Tuấn Anh đâu có cười đâu! Nè coi nè! Mặt đơ giống An luôn rồi nè! Hahahahahaa!!!"
Tôi đứng dậy bỏ đi. Cậu ấy vừa cười vừa chạy đuổi theo sau.
Các lớp khác đã vào đầu giờ sinh hoạt, dưới sân trường lác đác vài người lớp tôi, đa số trốn ra ngoài chơi hết rồi.
Đến sân bóng Tuấn Anh khoác vai tôi, nói: "đừng giận nhé? Giận hờn phí thời gian lắm! Tuấn Anh hiểu hết mà, muốn chọc cho An vui vẻ thôi."
"Cười vì An quá đáng yêu chứ không phải cười chê An."
"An muốn khuôn mặt mình đổi mới một chút nhưng lỡ tay cắt nhiều quá! Bây giờ tự ti không muốn người khác nhìn thấy, sợ họ sẽ chọc."
"Tuấn Anh biết An nghĩ mình trông... dùng từ thế nào cho An không giận nhỉ?"
Tôi tự điền từ vào chỗ trống: "giống có bệnh thiểu năng."
"Không." Cậu ấy phản đối: "cùng lắm là An cảm thấy mặt mình trông ngu ngu nên không tự tin. Ban đầu còn nhầm mình bị bệnh rồi khóc nức nở cơ mà. Nghĩ lại thương quá là thương!"
Giờ tôi mới thấy mình mất mặt. Chẳng qua người nhiều bệnh quấn thân quá nên bị ám ảnh. Biết vậy cứ im lặng qua một ngày là tôi tự mình bình tĩnh suy nghĩ được ngay. Là do nhìn thấy Tuấn Anh nên bao nhiêu tủi thân cứ tuôn ra hết. Còn nói mình sắp đi bán muối nữa chứ. Quá nhục!
Tôi hậm hực ngồi xuống gốc cây: "tại Tuấn Anh hết!"
Cậu ấy cũng ngồi xuống bên cạnh, gật đầu nói: "chứ còn gì nữa! Là lỗi do Tuấn Anh hết!"
Cậu ấy xoa đầu tôi: "không biết phải động viên như thế nào thì An mới tự tin lên nhưng mà Tuấn Anh không ép buộc đâu. Cứ làm gì An thấy thoải mái là được. Từ từ chậm rãi yêu thương bản thân mình một chút thì từ trên xuống dưới chỗ nào An cũng cảm thấy mình đẹp cả."
"Nghe hơi chuối nhưng có câu nói nổi tiếng như thế này 'Vẻ đẹp không nằm ở đôi má hồng của người thiếu nữ mà ở trong mắt của kẻ si tình.' Trong mắt Tuấn Anh thì An mãi mãi là đẹp nhất!"
Tôi thổn thức nhìn lên cậu ấy.
"An đừng quá tự ti mà sinh ra buồn phiền. Ngoại hình không phản ánh được con người. Ví dụ An gặp một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành đi, nhưng sau khi tiếp xúc rồi An mới thấy người đó toàn nói những lời sáo rỗng, hoặc lúc nào cũng giành nói mà không chịu lắng nghe An, hoặc nói về chính trị thế giới những điều mà An không hề muốn quan tâm, hay thậm chí tối ngày câm như hến để An ngày đêm phải vắt óc tìm đề tài giao tiếp lấy lòng."
"An có cố chịu đựng ép buộc mình phải bên cạnh người như vậy chỉ vì họ rất đẹp không?"
Tôi lắc đầu.
"Đúng rồi. An chỉ muốn bên cạnh người có thể thấu hiểu, chia sẻ với mình. Ở bên người đó An có thể thoải mái nói những điều không dám nói, tự tin làm những điều chưa từng làm. Có thể la hét, gào khóc, cũng có thể chửi thề. An được sống thoải mái là chính mình mà người đó vẫn yêu thương, chiều chuộng An. Một người mà An muốn họ sẽ coi An là tất cả, là duy nhất, bao nhiêu vui buồn mệt mỏi trong đời này An đều muốn người đó sẻ chia cho mình An biết. Người đó sẽ đau lòng không muốn An phải gánh vác còn An sẽ tìm mọi cách để cùng người đó vượt qua mọi chông gai."
Tôi vẫn nhìn cậu ấy, trái tim tự nhiên nhói lên từng đợt.
"Đó gọi là hoà hợp." Cậu ấy nói tiếp.
"Khi tìm được người thích hợp với mình rồi thì mọi tiêu chuẩn hay ngoại hình gì đó chẳng là cái thá gì cả."
"Bây giờ An còn nhỏ, nếu ép buộc An sẽ sợ hãi, nhưng Tuấn Anh hy vọng sau này khi An trưởng thành rồi, hãy cứ tự tin là chính mình nhé?"
"Đừng cố gượng ép thay đổi vì ai đó. Người thích An sẽ yêu mọi dáng vẻ vốn có của An."
"Còn người không thích mình thì dù có đẹp trai, tài giỏi, tuấn tú cỡ nào thì thở thôi họ cũng ghét rồi."
"An từng nói thấy Tuấn Anh là đẹp trai nhất nhưng An thử hỏi Diệu Hiền mà xem, nó sẽ nói Tuấn Anh xấu nhất trần đời. Không thấy Diệu Hiền đi đâu cũng khoe An là người bạn đẹp trai nhất của nó sao? An à, ai yêu mến mình sẽ tự khắc nhìn thấy mình nổi trội."
"Nhớ rõ một điều là đừng bao giờ cố để làm hài lòng người khác mà hãy cố gắng vì muốn trở thành chính mình với phiên bản tốt nhất. Chỉ nên làm điều gì bản thân thấy thoải mái hạnh phúc là được."
"Còn bây giờ An thích đội mũ thì cứ đội. Tuấn Anh cũng không muốn người khác được nhìn An đẹp thế này đâu. Để mình Tuấn Anh ngắm là đủ rồi."
Tôi cười.
Tuấn Anh nói đến là ngọt ngào, có ăn đường không mà nói chuyện như rót mật thế này?
Tôi đùa: "Tuấn Anh học ở đâu mà nói chuyện mượt thế?"
Cậu ấy nhướng mày: "thích hỏi đúng không? Tuấn Anh trả lời giống hôm qua rồi lại mắng nữa."
Vừa nghe đến đó tôi liền trợn trắng mắt: "không lẽ Tuấn Anh học những lời này trong loại phim đó?"
Cậu ấy cười ha hả: "không hề nha! Tuấn Anh thông minh hơn người nên tự biết. Xem phim đó mà người ta nói mấy lời này thì có mà hết cả..."
Cậu ấy đang nói thì bỗng dưng ngừng lại, cũng ngưng cả cười.
Tôi nheo mắt, hỏi: "hết gì? Hết cả gì?"
Cậu ấy cười toe toét lại, nói: "hết thời gian đó. Nói lằng nhằng hết cả thời gian rồi hết phim thôi. Thôi nói chuyện khác đi."
Rõ ràng là cậu ấy đang lảng tránh. Tôi vừa suy nghĩ vừa nhìn cậu ấy chằm chằm thì Tuấn Anh chu môi ra làm tiếng hôn kêu "chụt chụt" chọc ghẹo làm tôi không thể nghĩ gì được nữa.
Tôi quay mặt sang chỗ khác, nạt cậu ấy: "Tuấn Anh ngồi ngay ngắn đi! Để yên cho An suy nghĩ đã!"
"Ấy! Đừng! An đừng có nghĩ nha! Để Tuấn Anh hát cho An nghe nha! Cố giấu nước mắt lặng thầm nhìn An ăn cháo lòng~ Biết nói chi đây một câu đã hết tiền bao~ Chiều buồn nghẹn ngào nhìn An kêu thêm tô bún bò~..."
Tôi cười lăn cười bò, nghiêng ngả chúi đầu mém cắm xuống bãi cỏ. May mà Tuấn Anh kéo lên để tôi dựa lại lên thân cây.
Cậu ấy nói: "An cười vui vẻ như vậy có phải là tốt không. Tối ngày làm mặt lạnh lùng thôi."
Tôi liếc cậu ấy, nói: "đừng đánh trống lảng! An đã suy nghĩ xong rồi. Biết thừa hồi nãy Tuấn Anh định nói gì. Xem cái loại phim đồi truỵ đó thì làm gì có lời thoại nhân văn chứ!"
Cậu ấy cười gian xảo, hỏi lại: "thế Tuấn Anh định nói gì?"
Cái bộ mặt này là sao chứ? Đã làm chuyện xấu còn không biết che đậy. Tôi cũng nói thẳng xem ai lì hơn ai.
"Thế Tuấn Anh xem loại phim xấu hổ đó thì cần hứng để làm gì?"
Cậu ấy cười càng gian, nhướng mày, tay thì nâng cằm tôi, nói: "Ồ~ Câu hỏi hay nhất trong ngày đây rồi. Cho An 5 giây suy nghĩ xem có nên rút lại không nhé? Chỉ sợ Tuấn Anh có gan trả lời mà có người không có gan nghe thôi."
Nói xong còn dùng ngón tay cái vuốt môi tôi một chút.
Tôi tê cứng hết cả người. Cậu ấy vừa buông tay ra thì cả người tôi ngã ngửa về sau, may mà vẫn là cậu ấy nhanh tay kéo tôi một đường về thân cây đóng đinh cố định lại.
Tuấn Anh cười khẽ: "không hỏi nữa à?"
"..."
Hỏi để cậu ấy miêu tả lại quá trình hứng khởi như thế này rồi lại như thế kia à?
Tôi mắng: "đồ vô liêm sỉ!"
Cậu ấy nhéo mặt tôi: "đương nhiên!"
Tôi há hốc mồm nhìn sang cái người thản nhiên thừa nhận bên cạnh. Đúng là không biết xấu hổ mà. Sao mình lại đi thích người như vậy cơ chứ!
Thế mà cậu ấy lại nhìn tôi rồi lăn ra cười, nói: "mỗi ngày nhìn mặt An làm mấy biểu cảm sinh động đều vui nha!"
"Suốt ngày nói mặt An lạnh như tiền thì vui chỗ nào?" Tôi hỏi lại.
"Thì đó." Cậu ấy bẹo má tôi, nói: "chắc do An ít cười nên khi bất chợt thể hiện cảm xúc lên mặt nhìn mới thú vị."
Tôi ít cười vì thói quen thu mình lại ngày nhỏ, giảm sự tồn tại của mình xuống mức tối thiểu. Có lẽ theo thời gian hình thành khuôn mặt khô khốc, vô cảm lúc nào không hay. May mà có Tuấn Anh luôn khiến tôi vui vẻ nói cười mỗi ngày mà hiện tại chính tôi cũng thấy mình cười nhiều hơn hẳn.
Cậu ấy lại nói tiếp: "An vẫn nhớ chị Liên à?"
Tôi thở dài, gật đầu: "nhớ chứ. Làm sao mà quên được. Hồi xưa An xưng với bạn ấy là cậu tớ."
Tuấn Anh kể: "ừ. Hồi nhỏ An chơi thân nhất với chị ấy. Lớp 1 An rất ít cười, Tuấn Anh gần như là chưa bao giờ thấy An cười luôn đó. Nhớ có lần len lén rình xem An với chị Liên tô màu, lúc chăm chú môi nhỏ sẽ chúm chím lại, đến khi tô xong thì đứng lên vỗ tay, còn cười một cái làm Tuấn Anh ấn tượng luôn."
"Sao vậy?" Tôi quay sang hỏi. Chỉ sợ cậu ấy từng thấy mình làm điều gì ngớ ngẩn.
"Đẹp chứ sao nữa! Tuấn Anh thích chơi với An từ nhỏ mà. Hồi đó tới làm quen mới nhìn có một xíu đã bị An đã cấm nhìn rồi. Sợ muốn chết!"
Tôi gãi mũi: "xin lỗi nhé! Lúc đó cứ tưởng Tuấn Anh nhìn soi mói để trêu chọc như mấy thằng khác. Hồi nhỏ An bị ám ảnh vết bớt này mà."
"Có gì đâu mà xin lỗi chứ! Chắc tại Tuấn Anh không biết thể hiện thành ý nên An mới thấy không an toàn. Hồi đó thích chơi với An mà chẳng biết phải làm sao. Toàn đem kẹo xong nhờ chị Liên cho An."
"Kẹo bạn ấy cho An là của Tuấn Anh ư?"
"Ừ. Cả của Tuấn Anh, cả của chị Liên. Là Tuấn Anh nhắc nhở trước chứ chị ấy ngốc nghếch như vậy đâu có biết phải chủ động cho kẹo. Nhưng mà sợ An ghét không chịu ăn nên Tuấn Anh phải dặn dò chị ấy không được cho An biết."
Tôi mỉm cười.
"Cuối tuần có khi cô hiệu trưởng đến nhà chơi thì Tuấn Anh thường bắt chị Liên kể hết tất cả những gì An hay nói, An thích làm ra. Có khi chị ấy không nhớ được xong ngồi khóc vậy là Tuấn Anh bị ăn đòn cái tội chọc ghẹo con gái. Hahahaha."
Tôi đấm nhẹ vào vai cậu ấy một cái, nói: "trả thù cho Liên đó."
Tuấn Anh mỉm cười, vươn tay xoa gáy tôi, nói: "nếu biết được An lớn lên vui vẻ thế này chắc chị ấy an tâm lắm."
Tôi nhìn xa xăm, gió thổi xào xạc khiến khoé mắt bỗng nhiên cay xè.