Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

chương 43: gả cho người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuấn Anh cốc đầu tôi, nói: "An ngốc! Phải giả vờ chưa biết đạp để tối còn sang sân kho chơi chứ."

Tôi lúc này mới ngớ người ra, nhưng lỡ đạp tung tăng khắp nơi rồi, phải làm sao đây, phải làm sao đây?

Vậy là tôi suy nghĩ cả một đêm cuối cùng cũng có cách.

Tôi lên lớp hỏi: "Tuấn Anh, buổi sáng có chạy thể dục được không?"

Cậu ấy đáp: "Có chứ. Nhìn Tuấn Anh to khoẻ như này, nghĩ sao mà không chạy được?"

Tôi mím môi, "Không phải. Ý là dậy sớm lắm. Tuấn Anh có dậy nổi không?"

"Nổi." Cậu ấy gật đầu chắc nịch, "Tuấn Anh vẫn chạy đi ăn trộm trái cây buổi sớm tinh mơ với tụi trong xóm mà."

Tôi rủ rê: "Sáng sớm tụi mình chạy thể dục đi." Như vậy là được gặp nhau thêm một chút.

Tuấn Anh nhìn tôi chăm chú, "Trông An không giống người sẽ siêng năng chạy đâu. Tuấn Anh chưa gặp An vào sáng sớm bao giờ."

Tôi ngơ ngẩn, "Bây giờ trên lớp An hay chạy còn gì? Đâu phải như hồi cấp 1 nữa."

Tuấn Anh bật cười, "Ừ. Nhưng nhà An bán quán mà, nên Tuấn Anh nghĩ An sẽ tranh thủ ngủ đến khi dọn hàng sớm luôn chứ?"

Thì ra là thế. Tôi kể cho cậu ấy biết, hồi xưa buổi sáng thường đi theo mấy thằng em chơi, cũng đi hái trộm trái cây, dĩ nhiên là tôi chỉ đi cùng thôi chứ không phải làm gì. Nhưng đi ăn trộm chán lắm, vì hồi nhỏ tôi chạy không nhanh, toàn bị bỏ lại nên đa số là tôi tự tách lẻ, gấp thuyền ra mương thả một mình, để con thuyền ở đầu suối bên này rồi chạy xuống đầu bên kia vớt, rồi lại thả lại vớt, vui lắm. Sáng mờ sương ở quê rét buốt, khu vực sông suối càng lạnh hơn bình thường nên chẳng có ai tới đó cả, không gian yên tĩnh, tự do thoải mái, thích làm gì cũng không lo ai dòm ngó. Sau này nhà bán hàng rồi thì ít đi hơn, muốn đi thì dậy sớm hơn một chút là được. Dậy sớm quen rồi nên không thấy mệt gì cả.

Cậu ấy lắng nghe và mỉm cười.

Tuấn Anh hỏi: "Chỉ chơi như vậy hết cả sáng sớm?"

Hiện tại, không phải hôm nào tôi cũng chạy thể dục, nhưng đúng là ngày nào đi thì cũng ra suối chơi. Trừ mùa Đông rét cóng thì mới không ra khỏi nhà vào sớm tinh mơ thôi, còn như mùa Hè là sáng nào cũng như sáng nấy, tôi ra suối ngồi thả thuyền cả tiếng, khi nào mấy thằng em đến gọi í ới mới về chung.

Cậu ấy lại nhẹ nhàng hỏi: "Sáng còn lạnh lắm đấy, An chịu nổi không?"

Bây giờ mới sang Xuân không bao lâu, buổi sáng đi học còn lạnh nữa huống chi 3, 4 giờ sáng, nhưng vì muốn có thêm thời gian bên cậu ấy nên tôi vẫn ráng được, đi một tiếng rồi về phụ mẹ sau.

Sáng đầu tiên, chúng tôi hẹn nhau ở ngã tư, tôi gấp hai chiếc thuyền buồm to thật to nhưng Tuấn Anh không thả. Cậu ấy ngồi nhìn tôi chơi thôi, vừa chơi vừa nói chuyện, tôi vận động chạy đi chạy lại cũng không thấy lạnh lắm.

Tóc mái tôi đã dài hơn rồi, bị ướt sẽ lỉa xỉa, Tuấn Anh dùng tay chải gọn cho tôi, cười bất đắc dĩ, "Đây là An đi nghịch nước chứ có phải chạy thể dục đâu."

Tôi cười hì hì, thở hổn hển nói: "Chạy qua chạy về như này cũng tính là thể dục mà."

Cậu ấy bật cười.

Nếu đụng nước nhiều, Tuấn Anh sẽ mắng rồi ủ ấm tay, cởi áo khoác phủ thêm cho tôi. Sau đó cả hai sẽ dựa lưng vào nhau rồi đọc bài tập thuộc lòng.

Được hai bữa thì Tuấn Anh nói: "Không đợi ở ngã tư nữa."

Lòng tôi hụt hẫng mà hỏi: "Tuấn Anh ra suối luôn à?" Vì từ nhà cậu ấy đi ra suối gần hơn, còn nếu lên ngã tư thì chút xíu đi với tôi phải vòng ngược về, đường xa hơn.

Nhưng Tuấn Anh lắc đầu, nói muốn lên thẳng nhà tôi đón người. Sẽ đứng bên hông nhà, dặn tôi đi vòng cửa sau ra là gặp. Tôi mừng rỡ, biết ý cậu ấy là nói bên hông ngay chỗ cửa sổ phòng tôi.

Vì Tuấn Anh dặn trước sẽ đứng đó đợi rồi, nên lúc mơ màng mở cửa ngó xuống tôi cũng không bị giật mình. Tuấn Anh nhảy lên ôm lấy gáy tôi, tôi vội vàng bị miệng mình lại. Tôi còn chưa đánh răng, không thể hôn đâu. Tuấn Anh cười cười rồi thơm lên má tôi hai cái.

Nếu biết trước Tuấn Anh nhiệt huyết như vậy thì tôi đã đi tắm rửa thật thơm tho, đánh răng thật sạch sẽ, chải chuốt thật đẹp trai, thay bộ đồ thật tinh tươm rồi mới làm bộ vừa mới thức giấc ra mở cửa đón cậu ấy rồi.

Lúc đi ra suối học bài tôi hỏi cậu ấy "Đợi lâu chưa?"

Cậu ấy đội mũ len kín tai cho tôi, nói: "Đợi từ 12 giờ đêm. Lạnh muốn chết luôn!"

"..."

Lại bốc phét!

Nhưng tôi vẫn dặn: "Tối nay An để cửa, Tuấn Anh tới lúc nào thì vào phòng gọi An dậy lúc đó nhé?"

Lại nhanh chóng bổ sung ngay lập tức: "Chỉ gọi dậy thôi chứ đừng đừng có hôn!"

Tuấn Anh cười, hỏi: "Đừng đừng hôn tức là phải hôn à? Ai daaa! Gay nhỉ! Tuấn Anh cũng không muốn hôn lắm đâu! Thôi để mai Tuấn Anh cố gắng đánh thức An bằng ngàn nụ hôn vậy!"

"..."

Tôi vừa ngại vừa tức, không biết làm sao vậy là vốc nước rồi áp hai tay lạnh ngắt lên má cậu ấy.

Tuấn Anh bật cười nói tôi ngốc, "Người ta chưa lạnh thì tay An đã bị cóng mà cứng đơ trước rồi". Sau đó lại ôm bàn tay tôi xoa xoa, hà hơi, ủ ấm.

Tôi nhìn sống mũi cao thẳng của cậu ấy chốc lát rồi quay mặt đi, sợ nhìn thêm sẽ không nhịn được mà thò tay xuống sờ thử một cái mất.

Đêm hôm đó cố ý không cài then cửa sổ, tôi háo hức, nôn nao không ngủ được. Không biết Tuấn Anh có vào phòng mình không? Mình dậy trước hay cậu ấy đến trước? Vậy là lăn qua lộn lại thao thức mãi tới hơn 2 giờ sáng mới mệt quá thiếp đi mất.

Vì đi ngủ trễ nên nghe tiếng đồng hồ báo thức kêu rồi mà tôi vẫn còn buồn ngủ vô cùng, quên béng luôn chuyện có một anh chàng đẹp trai còn đang đợi mình. Vậy là vươn tay mò mẫm đầu giường tắt báo thức xong thì ngáp ngáp rồi dang tay dang chân ra ư ư a a ngủ tiếp.

Đẹp trai đến mấy thì cũng phải ngủ đủ giấc mới có sức ngắm được.

Nhưng vừa ngủ lại chưa được mấy giây thì tôi nghe được tiếng cười khẽ trầm thấp bên tai. Trong tích tắc còn cảm nhận rõ ràng tay trái chân trái của mình dường như đụng phải cơ thể người. Lúc đó đang mơ màng, não bộ chưa kịp định hình nên kinh hồn bạt vía muốn la toáng lên.

Nhưng chưa kịp hét thành tiếng thì con ma to cao đã dịu dàng bịt chặt miệng tôi: "Suỵt suỵt! Là Tuấn Anh đây... Đừng sợ... đừng sợ..."

Lồng ngực tôi hô hấp phập phồng, phải cả phút sau mới bình tĩnh lại được. Lúc này mới thấy mình đã sợ đến cứng đơ, tay chân trái vẫn còn gác lên người cậu ấy.

Tôi bình tĩnh thu tứ chi về, dùng hai bàn tay ôm lấy tay cậu ấy, kéo xuống rồi nói: "Suýt nữa thì hại chết An rồi!"

"Xin lỗi." Tuấn Anh vuốt ngực cho tôi hô hấp thông thuận dễ dàng hơn, nhỏ tiếng hỏi lại: "Cục cưng sợ đến vậy sao?"

Tôi gật đầu, hỏi ngược lại: "Thử đêm hôm An trèo vào phòng Tuấn Anh xem có sợ không?"

Cậu ấy cười khẽ, nói: "Cầu còn không được."

"..."

Hết nói nổi cái người này.

Cậu ấy vuốt ve trán tôi, khẽ thở dài, "Rõ ràng An kêu Tuấn Anh vào phòng mà còn sợ nữa."

Tôi ngẫm nghĩ lại thì thấy đúng là do mình dặn dò người ta, bây giờ đi trách ngược lại quả thật là không nên.

✿Chỉ đăng tải duy nhất tại wattpad Công Suất Tiêu Thụ. Tất cả các nền tảng khác reup đều là chưa xin phép.✿

Tôi lí nhí hỏi: "Sao không ngồi ở ghế mà lên đây? Tuấn Anh nằm sát bên nên An mới bị giật mình đó. À không đúng. Tại sao không gọi An dậy?"

"Nhìn An ngủ ngon quá! Không nỡ gọi."

Cậu ấy lại bổ sung: "Phòng An nguy hiểm quá! Cửa sổ không có song sắt, trộm vào cướp sắc thì phải làm sao?"

"..."

Người duy nhất muốn cướp không phải đang nằm bên cạnh tôi đây sao?

Tôi cãi lại: "Rõ ràng chỉ có Tuấn Anh vào thôi. Cũng là do An cố ý để cửa."

Cậu ấy bật cười, nói: "Vậy à? Thế thì Tuấn Anh là tên trộm háo sắc rồi." Nói rồi vươn tay kéo cằm tôi lên: "Nào! Chu môi ra! Để Tuấn Anh xơ múi một miếng thơm ngon nào!"

"..."

Tôi buồn cười đẩy Tuấn Anh ra.

Cậu ấy tiến lại nằm gần bên tôi, thầm thì: "Lạnh quá! Cho Tuấn Anh đắp chăn chung với!"

Tôi nhanh chóng nhấc chân đá tung mền phủ sang cho cậu ấy, vừa phủ xong mới nhớ ra chuyện chính: "Ơ! Không đi chạy thể dục nữa à?"

"Không! Tuấn Anh mệt lắm! Không có sức chạy nữa!" Cậu ấy nằm chung gối rồi luồn cánh tay qua gáy tôi, ôm người vào lòng.

Tôi lo lắng, sờ tay lên trán cậu ấy, hỏi: "Tuấn Anh bị bệnh à?"

"Không." Cậu ấy nắm lấy tay tôi hôn xuống nhẹ nhàng, cười cười, đáp: "Chạy thể dục mỏi chân lắm! Thời gian đó ngủ cho sướng!"

"..."

Tôi há hốc miệng, không nói lên lời. Sao hôm trước mới quảng cáo bản thân to khoẻ chạy rất giỏi mà? Lại nói, mang tiếng là chạy thể dục chứ rõ ràng chúng tôi chỉ đi chơi thôi, thậm chí Tuấn Anh còn ngồi im một chỗ, có một mình tôi chạy qua chạy lại mà.

Tôi nói thẳng: "Tuấn Anh có chạy đâu mà mỏi chân."

Cậu ấy ấn đầu tôi vào ngực mình, cười nói: "Có mỏi. Đi bộ từ đây ra suối mỏi dã man. Sợ An buồn nên mới không nói thôi."

Nghe đến đó thì tôi sửng sốt, thì ra cậu ấy thức dậy sáng sớm mệt mỏi nhưng vì tôi nên mới phải cố gắng chiều theo. Thương quá à...

Tôi áy náy đề nghị: "Hay hay là từ mai không cần đi nữa? Tuấn Anh ở nhà ngủ cho thoải mái."

Cậu ấy cúi xuống hôn lên trán tôi, nói: "Không được! Phải lên đây!"

"Nhưng Tuấn Anh mỏi chân mà..."

Cậu ấy cười, đáp: "Đi ra suối mới mỏi. Lên An thì không mỏi."

"..."

Kì vậy?

Từ nhà Tuấn Anh ra suối gần hơn lên nhà tôi nữa mà.

Tôi lí nhí nói: "Nhưng mà lên đây thì Tuấn Anh sẽ bị mất giấc ngủ..." Nhưng không ra suối thì lên đây rồi sẽ đi đâu chơi cho đỡ mỏi chân đây?

Tuấn Anh cười cười rung hết cả lồng ngực, nhéo má tôi một cái, nói: "Lên đây ngủ tiếp là được."

"..."

À!

Thì ra là thế!

Tự nhiên thấy trong lòng ngàn hoa nở rộ.

Tôi đang giấu mặt mỉm cười thì Tuấn Anh thả đầu tôi nằm bẹp xuống gối rồi ngồi phắt dậy.

Tôi nắm áo cậu ấy, vội vàng hỏi: "An ngủ quên lâu lắm sao? Đến giờ về đi học rồi à?" Vừa mới ôm được có một chút xíu xìu xiu thôi mà.

Cậu ấy lắc đầu, nói: "Tuấn Anh cởi áo. Nóng quá!"

"..."

Rõ ràng hồi nãy mới than lạnh xong!

Mùa này Tuấn Anh ít khi mặc áo khoác lắm. Sáng sớm mặc thêm chủ yếu là đem đi để phủ cho tôi thôi.

Tôi hỏi ra: "Nóng sao vừa rồi còn đòi đắp chăn?"

"Thì bây giờ cởi ra mới lạnh nè." Cậu ấy thản nhiên trả lời tào lao.

"..."

Tuấn Anh ném áo xuống chân giường rồi lại tung chăn lên phủ cho cả hai, sau đó quen tay vớt tôi vào lòng ôm chặt lấy.

Tôi đổi câu, quyết hỏi cho bằng được: "Hồi nãy Tuấn Anh vẫn mặc áo khoác thì phải nóng chứ? Sao kêu lạnh rồi chui vô đây chi vậy?"

Cậu ấy bóp má tôi, cúi xuống hôn 'chụt chụt' mấy cái liên tục lên môi tôi, nói: "Nãy khác, giờ khác. Hỏi nữa Tuấn Anh hôn cho ná thở bây giờ."

"..."

Không phải cậu ấy vừa mới hôn rồi sao?

Tôi xấu hổ, sợ mình bốc mùi nên đẩy Tuấn Anh ra: "Đã bảo đừng hôn rồi mà... Ư... Thả ra đi, An đi đánh răng..."

"Nằm yên đi! Sáng dậy rồi đánh sau." Cậu ấy ôm chặt lấy tôi, nói: "Kêu lại nghe chơi nào!"

"Kêu cái gì?" Tôi không hiểu.

Cậu ấy cười khẽ, hôn lên chóp mũi tôi, nói: "Hồi nãy An mới 'Ư~' một tiếng. Nghe ngọt chết người! Ư lại Tuấn Anh nghe xem nào!"

"..."

Tôi xấu hổ che miệng lại, đến thở cũng không dám thở mạnh nữa.

Cậu ấy cười cười kéo tay tôi xuống, dịu dàng nói: "Không ghẹo An nữa. Ngủ xíu đi. Khi nào An dọn hàng thì Tuấn Anh về."

Tôi gật gật đầu, với tay lên đầu giường tìm báo thức hẹn giờ. Vừa làm xong thì Tuấn Anh cầm cổ tay tôi, yêu cầu: "Ôm Tuấn Anh đi!"

Tôi thuận theo lực kéo nhẹ nhàng của cậu ấy mà vòng cánh tay lên lưng người bên cạnh.

Tuấn Anh cũng đặt bàn tay lên hông dưới của tôi, sau đó cả hai cùng sững sờ.

Tuấn Anh lập tức nhấc cánh tay lên còn tôi gấp rút lui người lại.

Tôi xấu hổ, ngại ngùng không diễn tả nổi vậy mà cậu ấy còn cố ý cười cười, trực tiếp hỏi: "An không mặc quần à?"

"..."

Không phải tôi không mặc quần mà do tôi mặc đồ dài rộng thùng thình rồi nên cứ đắp chăn ngủ cho thoải mái. Sau đó thì lăn qua lộn lại rồi đạp chân tung chăn cho Tuấn Anh nên đồ mới bị cuộn lên tít trên bụng lúc nào không hay.

Thôi được rồi... Đúng là tôi không mặc quần thật.

Tôi không dám nói năng gì, cứ thế lùi sát vào tường chỉ mong có phép màu nào đó sẽ cuốn tôi nhét vào trong bức tường này luôn đi.

Tuấn Anh nhanh chóng đào bới, khai quật tôi ra. Cậu ấy ôm lấy tôi rồi thò tay xuống dưới.

Tôi hoảng hốt dùng cả hai tay giữ chặt cổ tay Tuấn Anh lại.

Cậu ấy hôn lên trán tôi, nhẹ nhàng nói: "Ngoan... không sợ... Tuấn Anh đây mà..."

Trong lòng tôi thoáng chốc bình tĩnh, vô thức buông lỏng tay. Không hiểu sao chỉ cần là cậu ấy thì tôi luôn cảm thấy yên tâm đến lạ. Tuấn Anh làm gì cũng được hết!

Trong đêm tối cậu ấy sờ từ trên lưng men dọc xuống eo để tìm vạt áo.

Tôi nhẹ nhàng cất lời: "An mặc áo của Tuấn Anh..."

"Vậy à..." Tay cậu ấy dừng ở hõm eo tôi rồi lần mò đến gấu áo, đụng chạm da thịt tôi đến ngứa ngáy, giọng cậu ấy du dương vỗ về tôi, "Đồ của Tuấn Anh đưa hôm bữa có nhiều cái rộng lắm đó..."

"...An lấy mặc ngủ cho thoải mái." Cậu ấy vừa dịu dàng nói vừa kéo áo phủ xuống quá mông cho tôi.

Ngón tay cậu ấy lướt trên đùi tôi một chút, nói: "Người An bé xíu. Nhớ phải ăn nhiều vào nhé!"

Tôi gật đầu khẽ khàng.

Tuấn Anh hôn lên trán tôi lần nữa rồi mới vươn tay kéo sát tôi vào lòng vỗ về: "Ngủ đi em bé ngoan ơi... Anh đây buồn ngủ lắm rồi..."

Mắt tôi nhắm lại, ngoan ngoãn nghe lời.

Cậu ấy nói buồn ngủ nhưng đến khi tôi tỉnh giấc đã thấy mở mắt nằm nghiêng cười cười nhìn tôi rồi.

Rạng sáng, ánh mặt trời le lói xuyên qua gạch thông gió, tôi nhìn Tuấn Anh rõ ràng thần thái hoàn toàn tỉnh táo, như chưa từng ngủ thêm chút nào.

Còn mình thì mặt mũi díu hết cả lại, ngáp ngắn ngáp dài, vươn vai mãi mới nhận ra còn có Tuấn Anh nằm ngay bên cạnh.

Tôi hoàn hồn kéo chăn lên che kín mặt, chỉ để lộ hai đôi mắt chớp chớp nhìn cậu ấy đang mỉm cười ngọt ngào.

Tuấn Anh thần thanh khí sảng, cười nói: "Lúc An chuẩn bị thức dậy đáng yêu ghê! Rúc vào lòng Tuấn Anh rên ư ử như chó con ấy!"

"..."

Vậy mà đáng yêu à?

Tôi ngại ngùng kéo chăn phủ kín đầu.

Tuấn Anh kéo nhẹ chăn xuống khỏi khuôn mặt tôi, dịu dàng hỏi: "Cho Tuấn Anh nhìn An mặc đồ thế nào được không?"

Tôi nhớ ra tình cảnh xấu hổ lúc sớm, khuôn mặt cảm thấy nóng bừng trở lại nên vội vàng lắc đầu nguầy nguậy.

Cậu ấy bật cười, nhéo nhẹ mũi tôi một cái, nói tiếp: "Mai Tuấn Anh đem lên thêm cho. Còn rất nhiều áo rộng. Hay là An mặc áo thun có tay đi, tay ngắn tay dài có đủ. Như thế mùa đông cũng không bị lạnh." Thấy tôi định lắc đầu thì cậu ấy bổ sung thêm: "Đều là áo Tuấn Anh mặc qua hết rồi. Không phải mua mới."

Nghe đến đó tôi liền gật gật đầu lia lịa. Tôi thích mùi hương của cậu ấy. Thích áo cậu ấy từng dùng qua.

"Mỗi khi mặc trên người hãy cứ nghĩ là Tuấn Anh đang ôm nhé!" Cậu ấy mỉm cười hôn lên trán tôi rồi đứng thẳng người dậy, nói: "Về đây! Xíu nữa đừng ăn sáng. Để anh mua cho cục vàng."

"..."

Trời ơi! Ngại chết mất! Ai là cục vàng vậy?

Tôi đỏ mặt kéo chăn trùm hết lên người, lần này còn dùng đầu chặn mép chăn lại nữa.

Trước khi Tuấn Anh rời đi còn cười cười cúi xuống hôn trán tạm biệt tôi qua lớp chăn mỏng.

Aaaawwwwww!!!!

Sau hôm đó, mỗi sớm tôi đều mơ màng nửa tỉnh nửa mê vì có người luồn cánh tay ôm mình vào lòng dỗ ngủ.

Đến sáng ra tỉnh dậy thì không còn lãng mạn như ngày đầu nữa. Tuấn Anh sẽ chọc ghẹo nói rằng tôi ngủ chảy ke ướt áo cậu ấy, kéo tay tôi ép buộc sờ soạng lên lồng ngực rắn chắc kiểm chứng hồi lâu mới biết mình bị lừa. Rõ ràng là áo khô rang. Tôi đẩy cậu ấy xuống giường.

Hôm khác lại nói, vừa vào phòng đã thấy tôi ngủ đạp chăn bay xuống dưới đất, nằm dang tay dang chân, lộ cả chim nhỏ. Tôi sợ muốn đứng tim nhưng thấy cậu ấy căng mặt ra nín cười thì mới bình tĩnh nhìn lại bản thân, hôm đó tôi mặc quần áo đàng hoàng, làm gì mà lộ được. Vậy là đạp một cước cho Tuấn Anh ngã lăn quay xuống dưới sàn.

Hôm sau nữa lại bảo, nghe thấy tôi ngủ nói mớ. Tôi hoảng hốt hỏi Tuấn Anh xem tôi nói gì? Vì lúc nhỏ, ông cũng từng bảo tôi khi ngủ có lúc nói mớ lại những khi được đi chơi vui vẻ, chỉ một hai câu. Nhưng tôi còn có tiền sử bị mê sảng, mộng du nên sợ mình nói gì đó không hay.

Ai ngờ cậu ấy cười cười, cắn lên đầu ngón tay tôi, bẽn lẽn chớp chớp đôi mắt, nói: "An gọi tên Tuấn Anh mãi, nói nhớ Tuấn Anh khôn nguôi. Còn nói, đời này, kiếp này chỉ muốn nên duyên với Tuấn Anh, nếu không phải Tuấn Anh thì nhất định sẽ không gả."

"..."

Chuyện này...

Tôi ngẩn ra. Mãi sau mới cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức xì khói, nhảy xuống đuổi theo người bỏ chạy phía trước đá cho mấy phát. Trước khi Tuấn Anh bay xuống dưới cửa sổ còn chu môi hôn gió 'chụt chụt' nữa chứ.

Đúng là không biết hai chữ liêm sỉ viết như thế nào nữa mà!

Tôi chống nạnh nhìn theo Tuấn Anh đang nghênh ngang đút tay vào túi quần, vừa chậm rãi đi về vừa cười sảng khoái như mới trúng được xổ số độc đắc mà cảm xúc hỗn độn, một lời khó nói hết.

Mỗi lần chọc ghẹo tôi xong, cậu ấy vui đến vậy sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio