Đừng nói là mỗi tôi suy nghĩ như vậy mà ngay cả Ái Nghi cũng đi ra cửa, cảm thán: "Bạn anh chạy nhanh như một cơn gió."
Nắm chặt thẻ trong tay, tôi bần thần đáp lại: "Chắc là vợ gọi về."
Ái Nghi gật đầu, "Thậm chí còn chẳng thèm liếc nửa con mắt sang nhìn em nữa."
Tôi thấy nó đang ngơ ngác thì tranh thủ lướt nhanh qua bàn, cầm túi đồ ăn Tuấn Anh để lại, muốn chuồn vào trong.
Nhưng mới đi được hai bước thì phía sau hô lên: "KHOAN!"
Tôi nhắm chặt mắt, liều chết bước tiếp.
Ái Nghi lập tức lẽo đẽo theo sau, "Này người trai thẳng vừa được một anh đẹp trai đã có gia đình hôn ơi~ Dừng lại cho em tham khảo chút tình hình trái tim của người đã~"
Tôi quay lại, trừng nó: "Đừng ăn nói bậy bạ!"
Ái Nghi không sợ, còn trừng lại: "Em chỉ nói sự thật!"
Tôi thở dài, lấy tờ hai trăm nghìn đồng đưa cho nó, "Sự thật không như em nghĩ đâu. Đi kiếm gì ăn sáng đi, mua một phần về cho thằng Tiến giùm anh."
"Anh tính dùng tiền chặn họng em hả? Mơ đi!" Ái Nghi giựt lấy tờ tiền, nhanh chóng nhét vào bộ ngực giả nhưng vẫn kéo tôi ngồi xuống sofa, "Anh đang trốn tránh. Tại sao vậy? Em đoán đúng rồi sao?"
Tôi im lặng liếc nó một cái. Thằng nhóc này rất tinh mắt.
"À~" Ái Nghi gật gù, "Trước kia anh đẹp trai thích anh, sau đó phải kết hôn theo mong muốn của gia đình, bây giờ trưởng thành tự quyết định cuộc đời mình được rồi nên trở lại quyết tâm theo đuổi anh lại từ đầu?"
"..."
Anh cũng nghĩ thế.
"Hoặc là trêu đùa anh?"
"..."
Chắc không phải đâu... nhỉ?
"Trước đây hai người yêu nhau, anh đẹp trai bỏ anh đi lấy vợ nên anh hận tình đeo lên mình mặt nạ trai thẳng? Sau này anh đẹp trai hối hận quay lại thì anh đã chết tâm rồi?"
"..."
Em mà mở tiệm bói toán thì anh sẽ góp vốn!
Tôi bình tĩnh lên tiếng: "Không phải đâu. Hai bọn anh đều... thẳng."
Nó đập bàn làm tôi giật nảy cả người, "Anh tưởng em là thằng ngu à? Làm quái gì có hai thằng trai thẳng nào hôn trán nhau?"
Tim tôi run lên, bây giờ nhớ lại mà vẫn còn bồi hồi, đáp lúng túng: "Hôn trán nhau hồi nào? Là anh ấy hô... à... chạm môi lên trán anh."
Nó bĩu môi, "Hôn thì nói là hôn! Bày đặt chạm môi! Ai mà không tận mắt chứng kiến, chỉ nghe anh nói úp úp mở mở thì chắc chắn sẽ nghĩ hai người vừa mới hôn môi."
Tôi chột dạ, lặng lẽ mím môi.
"Hả?" Ái Nghi vỗ tay 'bép' một tiếng: "Chẳng lẽ đã hôn môi rồi?"
"..."
Thằng này nó thành tinh rồi!
Tôi nghiêm mặt, "Em đừng nói vớ vẩn!"
"Thì tự nhiên anh bặm nhẹ môi rồi hai má ửng hồng lên chi vậy?"
Tôi chối: "Là do em đang nghĩ linh tinh nên liên tưởng bậy bạ thôi. Mặt anh bình thường cũng như vậy. Vừa mới vào tiệm, chưa cởi áo khoác cũng chưa mở máy lạnh, anh chỉ đang nóng trong người thôi."
"Ò~" Ái Nghi gật gù, tôi muốn đứng dậy nhưng lại bị nó bắt lấy cánh tay, tiếp tục tra hỏi: "Rồi, cứ coi như hai người chưa hôn môi, cũng coi như hai người chưa từng yêu đương đi, nhưng tại sao anh đẹp trai lại hôn lên trán anh?"
Ái Nghi nhìn tôi chăm chú, "À không, phải là tại sao một người đàn ông đã có gia đình rồi lại đặt nụ hôn dịu dàng lên trán của một thằng con trai khác?"
"..."
Có cần miêu tả tỉ mỉ quá mức cần thiết như vậy không?
Sao em biết là dịu dàng?
Rõ ràng là mạnh bạo.
Mạnh mẽ đâm vào tim anh đau đớn rỉ máu. Có nhiều chuyện... nói một hai câu em cũng không thấu hiểu được.
Giọng tôi nghiêm túc: "Đấy chỉ là cách chào hỏi giữa bạn bè với nhau ở quê anh thôi."
"Em không tin!"
"Em không tin, anh cũng đành chịu. Giữa anh và anh hồi nãy chẳng có gì ngoài quan hệ bạn học cũ cả."
Ái Nghi ngó mặt tôi mãi làm tôi gồng muốn cứng cả cơ, mãi mới "À~" một tiếng, gật gật: "Giống kiểu chào hỏi thân thiết hôn trán, hôn má như bên Tây ấy hả?"
Á đù! Thằng này nhạy ghê trời! Cho anh mày mượn ý tưởng nhé!
Tôi hồ hởi trong lòng, gật đầu chắc nịch: "Đúng vậy."
Nó chớp mắt mơ hồ: "Vậy tại sao anh Kiên không chào em như thế? Hai anh cùng quê mà."
"..."
Nhạy thôi, đừng nhạy quá!
Tôi vẫn làm vẻ mặt lạnh lùng, "Nhập gia tuỳ tục! Lên thành phố mà còn giữ kiểu chào hỏi như ở thôn quê để cho bị đục vào mặt à?"
Ái Nghi há miệng gật đầu liên tục, "Đúng nhỉ?"
Nó đập tay tôi lia lịa, "Mấy bữa nữa Tết Tây anh về nhà đúng không?"
"Ừ."
"Cho em về với." Giọng nó vui vẻ.
Tôi hơi khó hiểu, "Về làm gì?" Chẳng lẽ muốn kiểm chứng xem người ở quê tôi có hôn trán thay lời chào không à?
Hồi xưa học năm hai năm ba, tôi rủ nó về chơi mấy lần nhưng nó không chịu, hiện tại mẹ con tôi chẳng có nhà nữa rồi, nên... hơi ngại. Tôi định bụng sẽ từ chối, sau khi xây nhà kiên cố xong thì mới mời về chơi.
Ái Nghi cười tủm tỉm, "Em về mua đất cất nhà, như thế là được cùng quê với anh Kiên rồi."
"..."
"Sau này anh Kiên có lấy vợ sinh con thì vẫn phải hôn trán hôn má em mỗi ngày ha ha ha ha ha ha ha ha..."
"..."
Nó cười đã rồi mới ngồi ngay ngắn, vén tóc mái giả toẽ ra làm hai, chìa khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt tôi, nói: "Nào, anh thử hôn lên trán em một cái xem cảm giác thế nào!"
"..."
Tôi đấm cho nó một cú vào trán.
Dù dùng lực nhẹ hều nhưng Ái Nghi vẫn lăn ngửa ra ghế kêu lên oai oái khiến mấy thằng mới tới cười ha hả.
Ái Nghi trừng tôi khét lẹt, la làng: "Em chỉ muốn thực hành trước để sau này anh Kiên có hôn cũng đỡ bỡ ngỡ thôi mà. Đừng nói là cái trán mà ngay cả háng em cũng đóng mạng nhện luôn rồi."
Bọn tôi bật cười.
Có một thằng nhóc học nghề nói vào: "Đưa háng anh đây em quét mạng nhện cho!"
Tôi chỉ tay sang, "Nội quy của tiệm là gì?"
Nó giơ hai tay đầu hàng, "Em chỉ đùa thôi mà."
Tôi nghiêm mặt, "Đùa cũng không được! Đi ăn sáng rồi vào học, nay tập pha mực, đề tao in ra để trên bàn kìa, không xong bài thì tối nay cũng đừng hòng về!"
Mấy thằng khác hô lên: "Ù~ Để thầy An lên tiếng là chết mày rồi~"
Tiệm tôi có một cục cưng tên Ái Nghi, là gay công khai, em ấy luôn coi mình là nam nhưng là nam bé bỏng, nam mềm mại, tôi rất thích tính cách lẫn ngoại hình của bé con nên mới chơi với nhau nhiều năm như vậy được, không nhất thiết cứ phải đi chuyển giới thành nữ thì mới được nâng niu.
Nên tôi đặt ra quy định, trong tiệm bất kể có kì thị đồng tính luyến ái hay không thì hãy giữ trong lòng, còn đã đến nơi làm việc thì phải tôn trọng Ái Nghi, không chấp nhận được cảnh Ái Nghi mặc đồ cosplay rồi dè bỉu thì bấm nút biến. Đặc biệt, không được phép sex joke. Dù là trêu chọc về giới tính hay tình dục, tôi cũng không chấp nhận.
Đã từng có thằng nói Ái Nghi nằm ngửa ra cho nó kiểm tra xem khác đàn ông chỗ nào mà giọng nói ngọt lỗ tai thế. Ái Nghi có mắng lại nhưng không kể ra với tôi, sau hai ngày tôi xem lại cam, lập tức tẩn cho thằng kia một trận trước khi trả tiền đuổi người.
Nó cãi, tại Ái Nghi ăn mặc như đàn bà, chỉ là giỡn mà tôi làm quá. Tôi lại phải huy động anh em giãn cơ thêm lần nữa.
Nực cười!
Ái Nghi mặc đồ nữ không đồng nghĩa với việc đang mời gọi tư duy biến thái nhục mạ người khác làm trò tiêu khiển.
Chẳng lẽ thấy người giàu là có thể hùng hổ nhảy vào ăn cướp? Phạm tội hiếp dâm rồi đổ thừa tại người ta ăn mặc sexy?
Tôi cực ghét tư tưởng đổ lỗi cho nạn nhân.
Vẫn còn sớm nên tiệm chưa đến đông đủ, tôi hỏi: "Nghi, rồi mấy thằng hồi sáng là chuyện gì? Sao tự nhiên đánh em?"
Ái Nghi tròn mắt, cười cười, gãi đầu: "Không phải tự nhiên đâu. Tại em... thằng cha túm tóc em cả tháng nay đến đây xăm rồng, xong đến ngày cuối em... em..."
Thấy nó cắn môi, tôi hỏi: "Em làm sao?"
"Em xăm cho con rồng hai cái nơ màu hồng."
"..."
Bị đánh không oan đâu!
Nhưng Ái Nghi không phải người như vậy, em ấy bình thường vui vẻ chứ lúc làm việc thì nghiêm túc vô cùng. Có thể nói bên tiệm này Ái Nghi là cây kim vàng sáng giá.
Tôi hỏi lại cho rõ ràng đầu đuôi, quả nhiên có lửa thì mới có khói.
Do Nghi hay mặc bộ đồ tùng xoè, bị nhầm tưởng là nữ, nhiều lần gã kia cố ý tìm cách sờ soạng đùi còn ăn nói xấc xược nên thằng nhóc mới ghim. Chỗ tôi không lắp cam trong buồng vì có nhiều khách xăm ở nơi nhạy cảm, nhất là khách nữ tìm đến xăm ở vùng ngực hoặc bikini là chuyện bình thường. Nên chuyện Nghi bị toan tính xâm hại tôi cũng không biết.
Tôi tức giận trong lòng, yêu cầu: "Lần sau những chuyện bị quấy rối bắt nạt như vậy bắt buộc phải nói với anh, nghe chưa?"
"Dạ nghe~" Giọng Nghi ngọt lịm như trai Sài Gòn dỗ bồ chứ không có miếng cố bóp giọng cho ẻo lả bắt chước phái nữ gì cả. Thằng nhóc chỉ có sở thích cosplay chứ không hề muốn chuyển giới sang nữ. Kể cả khi thích Kiên mê mẩn nhưng cũng thà thất tình chứ không bao giờ vì trai mà phải chịu đau đớn thay đổi con người của chính mình.
Lúc rời đi, tôi tiện tay lấy một cái gương để bàn đem lên phòng riêng ngồi soi cả buổi. Mãi mới ngơ ngẩn trái tim rộn ràng sờ lên trán mình được.
Tôi nhớ trước lúc rời đi, môi Tuấn Anh ấn rất lâu rất sâu xuống, nhưng bây giờ da dẻ trên trán tôi trông không khác bình thường chỗ nào, căng mắt ra cũng không thấy vệt đỏ gì cả.
Sao Tuấn Anh không cắn tôi một phát nhỉ?...
Hôm nay, thời gian tôi được gặp cậu ấy chắc chưa tới mười lăm phút nữa.
Tuấn Anh chuyển vào trong Nam rồi à? Hiện tại nhà Tuấn Anh ở đâu? Tại sao ngày thường không thể gặp mà cứ cuối tuần mới đến được? Cậu ấy bỏ chạy đi đâu mà vội vàng như vậy?
Tôi mở túi ra xem mới biết có tận ba hộp cơm, trong đó có hai hộp đồ ăn giống nhau như đúc, chỉ là một trong hai có khẩu phần cơm trắng gấp ba lần hộp còn lại.
Như vậy tức là hai hộp để tôi và một người nữa ăn sáng, một hộp còn lại để tôi ăn trưa?
Tuấn Anh dự định sẽ ăn sáng cùng tôi sao?
Tôi lặng lẽ ăn hết phần cơm của mình, buổi trưa ăn phần của Tuấn Anh, tối đến hâm lại phần cơm trưa rồi lầm lũi ăn hết sạch thức ăn. Chỗ cơm dư ra, tôi ngồi nắn lại thành người tuyết nhỏ cất vào ngăn đá. Cũng lấy sữa trong hộp mà Tuấn Anh để lại, tự pha cho bản thân một cốc nóng hổi.
Ngon quá!
Đồ ăn tối hơi có mùi thiu nhưng vẫn thấy ngon.
Cảm giác như thời gian quay cuồng trở lại vào một đêm mưa bão nọ, ngày một người lạnh lùng rời đi, tôi ngoan ngoãn ăn hết sạch hộp súp mà người ấy để lại.
Bữa tối chan đẫm nước mắt.
Hiện tại tôi có thêm bốn hộp cơm và hai bình giữ nhiệt. Tôi sẽ rửa sạch sau đó đổ đầy những ngôi sao nhỏ vào cất kỹ đi.
Thói quen mỗi tối viết một câu thăm hỏi dành cho người ấy vào mảnh giấy nhỏ vẫn chưa bao giờ ngừng lại.
Một hộp súp năm xưa làm sao có thể đựng đủ. Lâu nay, tôi toàn gói vào bọc bóng giấu đi. Bây giờ thì tốt rồi, những ngôi sao bé xíu của tôi đã có nơi trú ẩn an toàn.
Khuya đến, tôi nhét thẻ của Tuấn Anh vào trong áo, đặt lên ngực rồi mới tự ru mình vào giấc ngủ.
Chủ nhật, tôi vì một lời hẹn ước mà nôn nao không ngủ được, cứ ôm hộp tiền dự định trả cho cậu ấy mà ngồi ngây ngốc đến sáng. Tôi nghĩ Tuấn Anh đến trễ, tuần trước cậu ấy đã nói rõ nếu đến sớm được thì mới đợi ở cổng. Vậy là ăn mặc thật đẹp đi làm, thực ra là đi đón một người.
Nhưng đợi rồi đợi, người cần đến lại không hề đến.
Mấy tên gây gổ ngày hôm qua đem lẵng trái cây khổng lồ tới tiệm xin lỗi, tôi cũng không muốn phiền hà nên giữ thái độ dĩ hoà vi quý, chỉ xoay cổ tay đấm cái thằng muốn sờ đùi Ái Nghi một cú, đợi Ái Nghi chấp nhận lời xin lỗi rồi thì hẹn ngày sửa lại cái nơ thành sừng cách điệu.
Tôi thấy ai cũng sai. Gặp tôi nếu người ta muốn sàm sỡ thì cứ đuổi đi không xăm hình nữa là được, đằng này thằng kia chưa xơ múi được gì mà bị quất hẳn hai cái nơ hồng phấn ịn lên da thịt thì mất mặt với anh em giang hồ quá.
Đến giờ làm, tôi thay áo thun sát nách cho thoải mái, ăn mặc bụi đời quen rồi, ngồi tỉ mỉ lụi cụi cả ngày trời mà mặc sơ mi rất khó hoạt động.
Hôm nay sẽ dạy cách đi nét đẩy lên được hồn của hình xăm chứ không đơn giản cứ scan lên da thịt là được. Hình Quan Công khá khó nhằn, tôi không ngồi buồng mà để khách nằm sấp trên giường gần sảnh tư vấn, khu này rộng sẽ tiện cho học viên đứng xung quanh nhìn vào.
Cứ thế vừa xăm vừa hướng dẫn miệt mài không để ý thời gian, chỉ đến khi học viên ai nấy xôn xao mất tập trung tôi mới nổi quạu, đang tính sạc cho một trận thì thấy mọi người đồng loạt nhìn ra cửa.
Tôi liếc qua thấy loáng thoáng cái xe sang bảy chỗ hầm hì đậu trước cửa thì cũng hiểu, thanh thiếu niên thường mê xe nên thấy xe đẹp muốn ngó một chút cũng không sao.
Nhưng mà...
Một lần liếc mắt này, tôi không tập trung tiếp tục làm việc được, đến cả vị khách đang nằm sấp cũng tò mò mà nghiêng đầu ngó sang.
Tuấn Anh vẫn một thân chỉn chu lịch lãm nhưng mà...
Hôm nay, ngoài áo vest, ghi lê, sơ mi, cậu ấy còn diện thêm áo khoác măng tô bằng vải dạ dài đến đầu gối, thậm chí còn cường điệu đến mức quấn cả cái khăn len cùng màu một cây đen thui thùi lùi trên người.
Tôi lặng lẽ lấy điện thoại ra coi thời tiết.
34 độ C, không mây, nắng to.
"..."
Cậu ấy có cánh cửa thần kì của Doraemon, sau đó trực tiếp lái xe từ Bắc Cực đến đây à?
Tuấn Anh bị như thế này lâu chưa?
Giờ tôi đã hiểu vì sao học viên rì rào bàn tán rồi. Người đẹp thì gặp nhiều nhưng đẹp mà khùng thấy lác đác dữ lắm.
Tuấn Anh vẫn khom lưng cùng chú tài xế làm gì đó trong xe, sau đó thằng Tiến xách một đống đồ chạy vụt vào như ăn cướp, tri hô như cháy nhà: "Đệt mẹ! Ra lấy đồ ăn vào! Nhanh lên! Đứng đực ra nhìn cái đéo gì nữa! Hôm nay nhà mình ăn chùa! Cơm nước thơm nức mùi nhang!"
Vậy là trừ thợ đang ngồi khách, tất cả lục đục chạy ào đi hết.
"..."
Ủa? Tôi đã cho nghỉ đâu?
"Ê, Tiến!" Tôi gọi.
"Dạ." Nó đi tới.
"Chuyện gì vậy?"
"À, anh đẹp trai bao cả nhà mình ăn uống. Chở nguyên một xe đến kia kìa."
Tôi cúi xuống, tiếp tục xăm nhưng miệng vẫn hỏi: "Có quen biết gì không mà nhận đồ ăn của người ta tỉnh rụi vậy?"
Nếu không phải sáng nay Tiến lượn ở tiệm từ sớm thì tôi còn tưởng nó theo cái xe bóng loáng kia đến đây đó.
Tiến vô tư nói: "Em không quen nhưng đây là bạn của anh mà. Không phải tuần trước hai người còn hôn nhau sao?"
"..."
Tôi run tay, may mà kịp thời nhấc máy lên kịp.
Chẳng lẽ lại đấm nhân viên của mình trước mặt khách?
Tôi nghiến răng: "Mày lặp lại xem nào?"
"À," Tiến cười nham nhở: "Em lộn, là anh đẹp trai hôn anh."
"..."
Thôi được rồi. Hôn trán thì cũng là hôn.
Tôi trừng nó: "Nói nhỏ thôi! Đây là bí mật không được kể với ai nghe chưa?"
Nó nghiêm túc gật lia lịa, "Đảm bảo ngoài tiệm mình ra thì không một ai biết cả."
"..."
Tiệm mình?
Gần hai chục con người?
Chúa ơi!!!!!
Tôi tức muốn nổ phổi, "Là mày hay thằng Nghi đồn?"
Tiến trả lời tỉnh queo: "Ai trong bọn em cũng không nói, tiệm mình có cam mà anh."
"..."
Chẳng lẽ ngày mai lại kêu thợ đến gỡ hết sạch camera giám sát ra?!
Còn sợ tôi chưa đủ bàng hoàng hay gì mà anh khách đang nằm sấp cũng giơ tay phát biểu: "Bây giờ có thêm cả anh biết nữa. Bồ em nhìn ngon đấy!"
"..."
Tôi nói: "Hiểu lầm thôi, đấy không phải bồ em."
Dứt lời thì dặn dò thằng Tiến: "Từ giờ trở đi mày có nhiệm vụ minh oan cho tao nghe chưa?"
"Vâng. Minh thế nào anh?"
"Giải thích với mọi người là giữa tao với người kia không có mối quan hệ gì hết, đấy chỉ là một kiểu chào hỏi dưới quê thôi."
Tiến nhìn tôi chằm chằm, bật lại: "Anh nghĩ tiệm mình toàn thằng ngu à?"
"..."
Thằng này tỉnh hơn Ái Nghi.
Tôi cố chấp, "Anh không biết! Đấy là nhiệm vụ của mày! Không đồn được thì không cho đến đây chơi nữa!"
Làm cũng như chơi ấy mà. Doạ trừ lương nó cũng không sợ vì có đợt nó còn đem bọc tiền đến, nói trả cho tôi để tôi cho nó bay nhảy thất thường. Riết không biết thằng nào thuê thằng nào.
Tiến chưa đáp ứng đã chạy vội ra cửa, Tuấn Anh vô cùng tự nhiên mà cởi áo măng tô đưa qua, còn nó cũng rất là tự nhiên vươn tay đón lấy.
"..."
Nó niềm nở chu đáo với khách từ khi nào vậy?
Đến tôi là chủ còn chưa bao giờ được nó cầm áo khoác đem đi treo giùm như hiện tại bao giờ.
Chẳng lẽ là vì đống đồ ăn thức uống la liệt trên bàn ngoài kia?
Vật chất quyết định ý thức à?
Trong tay Tuấn Anh cầm bó hồng đỏ thẫm đường kính phải to hơn nửa mét, vừa đi vừa cởi áo vest, vội vàng bước tới tung áo lên phủ kín vai tôi.
"..."
Tôi đang ở Sài Gòn, miền Nam Việt Nam, không phải Nam Cực. Ok?
Đáng lẽ tôi phải cầm cái áo thơm phức này ném trả vào người Tuấn Anh, nhưng mà... không nỡ.
Đành cúi xuống, lẫn trong tiếng máy xăm 'rè rè', giọng tôi lạnh nhạt che giấu bối rối, hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Tuấn Anh cởi áo ghi lê đưa luôn cho thằng Tiến, chậm rãi nói: "Tôi... sợ em lạnh."
Đáng lẽ tôi sẽ không nghĩ ra, nhưng cậu ấy lại ngập ngừng, trong khoảng không đó dường như tôi hiểu ra một chuyện. Là do tôi mặc áo sát nách, hở da thịt nhiều nên...
Nghĩ đến đây, bàn tay tôi run nhẹ, dựa vào việc lau vệ sinh nét xăm mà dừng xuống kim, tránh hư hình.
"Tặng em." Tuấn Anh đưa cho tôi bó hoa rực rỡ, mùi hồng ngọt ngào phảng phất vỗ về lấy khoang mũi.
Tôi không phản ứng.
May mà đeo khẩu trang nên khuôn mặt đang nóng bừng sẽ không một ai biết được.
Tuấn Anh kéo ghế ngồi xuống đối diện bên kia, đặt hoa lên kệ, cất giọng trầm ấm: "Xin lỗi, tôi bận quá, bây giờ mới đến thăm em được. Em sắp xong chưa? Đã đói chưa? Nghỉ tay ăn chút gì nhé?"
Cậu ấy không cho tôi trả lời mà lập tức đập lên cánh tay vị khách đang nằm, yêu cầu: "Dậy! Đi ra kia ăn đi! Nghỉ trưa rồi."
"..."
"A?" Khách nhìn Tuấn Anh rồi đáp: "Ờ, được."
"..."
Ai mới là người quyết định ở đây?
Tôi ấn lưng khách xuống, nói: "Chưa đâu, nửa tiếng nữa."
Lúc thu tay về mới nhận ra, mình để lộ hình xăm rồi. Tôi liếc qua vừa vặn đụng trúng ánh mắt của Tuấn Anh thì vội vàng né tránh, cũng may là cậu ấy không phản ứng gì khi thấy người tôi có mực.
Mà tôi đang mong đợi gì đây? Tuấn Anh phản ứng hay không thì cũng đâu có liên quan đến tôi nữa. Tại sao tôi phải để ý thái độ của cậu ấy?
Sau hôm nay đây, trả lại hết tất cả cho cậu ấy rồi, cuộc đời của chúng tôi sẽ vĩnh viễn là hai đường thẳng song song.
Thấy Tuấn Anh nhìn xuống bàn tay tôi chằm chằm, mặc dù đang đeo găng, không trực tiếp chạm lên da thịt người khác nhưng tôi vẫn thấy hoảng hốt không được tự nhiên, nên nói: "Cậu sang bên kia đi. Ngồi đây tôi không làm việc được."
"Được." Tuấn Anh đáp ứng rồi bê ghế đi vòng qua phía tôi, ngồi sát ngay bên cạnh.
"..."
Ý tôi bên kia là chỗ mọi người đang tụ tập ăn uống chứ không phải bên này!
Tôi đang định tiếp tục đuổi người thì Tuấn Anh đứng dậy, cảm giác áp bách vơi bớt không bao lâu, lát sau bóng dáng cao lớn lại phủ tới.
Tuấn Anh bày đồ ăn ra bàn, là được chuẩn bị bằng hộp giữ nhiệt chứ không phải cơm phần như mọi người. Hôm nay cậu ấy cho tôi ăn súp bào ngư hầm, giống y như món chú chủ nhà hay chuẩn bị. Mùi đồ ăn liên tục dậy lên thơm ngon trong phòng lạnh, tôi còn chưa ăn sáng, cả buổi tập trung không sao, bây giờ nghe mùi... bụng lập tức sôi lên ùng ục.
Tôi xấu hổ không có chỗ chui.
Nhưng Tuấn Anh không cười, chỉ dịu dàng nói: "Em tháo khẩu trang ra, tôi đút cho em ăn."
"..."
Cậu ấy quyết tâm vượt rào cản Luật hôn nhân và gia đình thật à?
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng không thể phủ định tim tôi đã nhũn ra thành dòng.
Lúc này thầm thấy may vì Ái Nghi hôm nay chuồn sang bên kia rồi, nếu không chắc lại phải nói dối thêm một nghi thức đút ăn quan tâm bạn học cũ ở quê mình nữa.
"Để đó đi." Tôi vẫn chăm chú cúi xuống tiếp tục xăm.
Khoé mắt tôi liên tục liếc sang, thấy cậu ấy đang tỉ mỉ nhổ mấy sợi vải li ti bám lên chiếc khăn bé xíu. Khi nhìn rõ hai chữ "Bình An" được móc xiêu vẹo trên góc, cảm xúc trong lòng tôi giằng xé hỗn độn, chẳng biết nên thấy ngọt ngào hay cay đắng nữa.
Chiếc khăn ngắn cũn này là năm đó một tay tôi đan cho cậu ấy. Còn có găng tay, nón len, đầy đủ ba bộ. Tuấn Anh vẫn luôn giữ đến bây giờ ư? Còn cẩn thận nâng niu như thế kia?
Bây giờ dáng cậu ấy cao lớn vạm vỡ, chiếc khăn bé xíu này chẳng còn hợp với người nữa rồi. Ngày ấy tôi còn nhỏ, chưa khéo tay lắm nên làm ra khăn cũng chẳng được đẹp xuất sắc. Bây giờ choàng lên người cậu ấy y như tái hiện hình ảnh của tôi năm xưa tựa cây tầm gửi hèn mọn bám lấy bóng hình cao sang vậy.
Tôi chạnh lòng.
Ngay khi Tuấn Anh vươn tay đến gần, tôi không biết cậu ấy muốn tháo khẩu trang hay định làm gì, nhưng tôi đã nổi quạu hất mạnh cánh tay ấy ra.
Cả căn phòng bỗng chốc yên lặng, tôi thở gấp gáp, nhìn xuống mới biết mình hất muỗng súp cậu ấy định đút văng đầy xuống sàn.
Tuấn Anh đang cúi xuống dùng khăn giấy lau bớt.
Tôi bấu chặt đầu ngón tay, cảm thấy tội lỗi đầy mình nhưng không biết nên làm sao cả. Tôi không thể thoả hiệp và dung túng chiều theo sai lầm của cậu ấy được.
Tiến cầm cây lau nhà chạy tới, nói với Tuấn Anh: "Anh ngồi chơi đi, để em lau cho."
Tuấn Anh lại tiếp tục ngồi thẳng sống lưng bên cạnh, giọng vẫn điềm tĩnh: "Em không muốn ăn vậy thì uống chút sữa đã rồi làm tiếp. Bụng em kêu nãy giờ, nhịn đói hoài cũng đâu có tốt."
Tôi nhấc chân khỏi bàn đạp, tắt nguồn xăm, vỗ nhẹ lên lưng khách: "Nghỉ, một tiếng sau tiếp tục. Không bia rượu gà trứng bò nếp muống sản tương."
"Cái gì? Nói chậm lại anh không nghe rõ."
Tôi gọi: "Tiến."
"Dạ." Tiến chạy tới, nói với khách: "Anh đi ra đây em đưa cho tờ hướng dẫn dặn dò."
Tôi muốn nghỉ làm để nói chuyện rõ ràng với Tuấn Anh, nhưng chắc cậu ấy nghĩ tôi dừng tay để dùng bữa. Tuấn Anh mở sẵn bình sữa, tôi đứng dậy đi rửa tay nhưng chân tê nên hụt một cái đụng phải đồ trên bàn, dù Tuấn Anh nhanh tay chụp được nhưng sữa vẫn đổ đầy ra áo tôi.
"An!" Tuấn Anh lo lắng hô lên, vội vàng kéo vạt áo của tôi ra cho khỏi bám vào da thịt.
Tôi vùng ra, dùng sức chạy khập khiễng vào nhà vệ sinh khoá trái cửa lại.
Vừa vào trong này mấy giây thì nghe tiếng đập cửa: "An! Mở ra cho tôi vào!"
Tôi tháo găng tay ném vào thùng rác, bỏ áo vest trên người ra để lau sơ cho mình mới thấy cái áo sang trọng của cậu ấy cũng dính bẩn rồi. Là vì ở trên người tôi nên mới nhớp nháp như thế.
Tiếng Tuấn Anh mất bình tĩnh hét lên: "Tiến, mày đi mua chai xịt bỏng về đây! Gọi xe luôn đi! Tao đưa An đi viện!"
Đây là lần đầu tiên từ khi gặp lại tôi thấy cậu ấy thể hiện một cảm xúc khác ngoài vẻ điềm đạm thường ngày.
"An! Mở cửa!"
Sốt ruột? Lo lắng?
Rất nhiều rất nhiều năm về trước hình như bên cạnh tôi cũng có một nhóc con như thế, hùng hổ che mưa chắn gió bảo vệ tôi khỏi bão tố cuộc đời.
"Tôi đếm đến ba, nếu em không tự mở thì tôi sẽ phá cửa xông vào!"
Tôi vội vàng xả vạt áo của cậu ấy dưới vòi nước, vò cho sạch sẽ. Tiếng nước ào ào lấn át đi âm thanh xoay nắm cửa lục cục ngoài kia.
Tuấn Anh nói sẽ đếm đến ba nhưng cậu ấy còn không thèm hô một tiếng nào, ngay lập tức đạp dộng cửa ầm ầm.
Chắc chỗ tôi nghèo hèn, cửa đểu, cậu ấy tông đúng hai lần đã vào được bên trong.
Tôi tỏ ra bình tĩnh, hợt hợt nói: "Cậu vào đây làm gì?"
"Em không lo cho bản thân mà đi giặt cái áo này làm gì?" Giọng cậu ấy nôn nóng.
Tuấn Anh cầm áo vest trong tay tôi, ném sang bên cạnh sau đó kéo vạt áo của tôi lên quá eo, bàn tay rộng lớn mang theo chút nước mát lạnh áp tới da thịt, xoa dịu cảm giác nóng rát.
Cả người tôi run lên, lui mạnh về sau, tặng cho cậu ấy một bạt tai.
Tuấn Anh không phản ứng gì, tiếp tục bước tới, lần này là cường thế ôm chặt tôi vào lòng. Tôi giãy giụa kịch kiệt, dùng cả tay và chân mà đẩy nhưng không có tác dụng.
"Tránh ra!" Tôi quát lên.
Tuấn Anh mạnh mẽ vòng cánh tay kéo eo tôi ghì chặt áp sát vào cơ thể cường tráng, hai mắt đỏ ngầu đối nhau chằm chằm.
Tích tắc, Tuấn Anh giựt khẩu trang của tôi ném xuống đất sau đó cúi xuống mạnh bạo hôn môi.
Khoé môi tôi bặm kín kẽ, chân tay cố giãy giụa thế nào cũng không thoát được. Tuấn Anh vươn lưỡi ra muốn đi vào bên trong nhưng tôi cố cắn chặt, cậu ấy dùng bàn tay nãy giờ đang liên tục áp nước lên eo tôi mà chuyển lên bóp má tôi, ép buộc cạy mở khớp hàm.
"Ưm~" Tôi dùng cả hai tay đánh lên lồng ngực rắn chắc, đôi mắt vẫn nhắm nghiền không dám đối mặt.
Cuối cùng Tuấn Anh thành công, mạnh mẽ đem đầu lưỡi mềm mại một đường trượt vào bên trong, cuốn lấy lưỡi tôi, gấp gáp dây dưa, đảo khuấy mãnh liệt. Bàn tay lúc này mới lại dời xuống hứng nước tiếp tục áp lên eo tôi. Môi lưỡi tê dại, da thịt nóng bỏng, cả cơ thể này chỗ nào cũng tê rần như có dòng điện chạy dọc qua sống lưng, kích thích bất ngờ lan tận ra từng đầu ngón tay run rẩy.
Tuấn Anh cuồng nhiệt, hôn nút môi lưỡi mạnh bạo, căn phòng nhỏ vang lên những âm thanh đỏ mặt nóng tai như thể trong đây có hai người đang mãnh liệt đồng thuận yêu đương. Tôi không nỡ cắn xuống, cũng không vùng ra được, chỉ còn cách thu lưỡi mình vào bên trong. Tuấn Anh không hề bỏ cuộc mà ghì chặt lấy tôi, hôn càng thêm sâu, khi đầu lưỡi tôi chạm phải đầu lưỡi ấm nóng của cậu ấy, toàn thân tôi mềm nhũn không còn sức lực. Bao nhiêu công sức giãy giụa nãy giờ đều bị khoái cảm tê rần khắp người dập tắt hết. Bây giờ nửa vùng vằng nửa im lặng, Tuấn Anh chắc chắn sẽ cảm thấy tôi vô liêm sỉ, muốn còn làm bộ.
Thấy tôi xụi lơ, lúc này Tuấn Anh mới chuyển sang hôn dịu dàng, ngậm mút nhẹ nhàng lấy môi trên của tôi mà hôn liếm nhưng cánh tay phía sau vẫn ghì tôi khảm sâu trong lòng, bụng dưới còn cảm nhận được đũng quần cậu ấy gồ lên, cọ xát, bàn tay còn lại liên tục mang theo hơi nước mát lạnh áp lên eo tôi, nhẹ nhàng, mơn trớn.
"Ư~"
Lúc cậu ấy hạ xuống từng nụ hôn vụn vỡ, hơi tách ra lại vội vàng in môi xuống rất nhiều lần, tôi tưởng Tuấn Anh thôi đề phòng nên bất ngờ đẩy mạnh, muốn thoát ra... Nhưng không xê dịch nổi. Tôi cứ vừa cử động muốn đẩy là cậu ấy đều biết, lại tiếp tục cuồng nhiệt đâm sâu đầu lưỡi âu yếm mọi ngóc ngách trong khoang miệng. Lưỡi cậu ấy mềm, miệng cậu ấy thơm, toàn thân thể toả ra cảm giác an toàn khiến người khác muốn nương tựa.
Nhưng mà... người này... tôi không thể dựa dẫm.
Tôi không còn cách nào khác, đành nhẫn tâm cắn xuống.
Sau khi Tuấn Anh buông ra, tôi đấm thêm vào mặt cậu ấy một cú.
Ánh mắt Tuấn Anh đỏ ngầu, khoé môi tướm máu, nhìn tôi chằm chằm nhưng lời phát ra lại là quan tâm vô hạn: "Có đau lắm không em? Tôi đưa em đi viện."
Tôi bật cười ha hả.
Sữa cũng ấm chứ không nóng, Tuấn Anh nghĩ tôi là em bé lên ba chắc? Không phải mới mấy tuần trước cậu ấy còn mỉa mai tôi hay sao?
Giọng Tuấn Anh vẫn dịu dàng: "Em còn đau nhiều không?"
Đau! Đau nhiều! Đau âm ỉ ngày này qua tháng nọ! Chín năm qua chưa từng có lúc nào không đau!
Tôi nghiến răng hàm, la lên: "Cậu đừng có tỏ ra quan tâm đến tôi như thế!"
Tuấn Anh cũng gằn giọng: "Tôi không quan tâm em thì quan tâm ai? An à, tôi muốn bù đắp cho em."
Tôi gào lên, chỉ ra ngoài cửa: "Tôi không cần! Cậu biến đi! Biến ngay lập tức! Cậu là tên khốn kiếp! Cậu lấy tư cách gì mà đứng đây đòi bù đắp cho tôi! Hả?"
Con ngươi Tuấn Anh mở lớn, dịu giọng khẩn thiết: "An à, sao em lại khóc? Được rồi mà, tôi là tên khốn, tôi không có tư cách, xin lỗi, em bình tĩnh rồi mình nói chuyện nghiêm túc được không?"
Tôi vươn bàn tay sờ lên má mình, thế mà tôi lại rơi nước mắt trước mặt người này rồi ư? Mắt tôi hư quá, chảy xuống hai hàng mặn đắng mà chính bản thân tôi còn không biết.
Tôi quẹt ngang khoé mắt, tay còn lại vẫn nghiêm túc chỉ ra hướng cửa: "Đi đi! Đời này tôi không muốn gặp cậu nữa! Đồ đạc, tiền bạc cậu từng để lại, tôi sẽ nhờ lớp trưởng gửi cho cậu không thiếu một xu!"
Tuấn Anh đứng bất động sừng sững như ngọn núi, ánh mắt sắc bén chưa từng rời khỏi cơ thể tôi nửa tấc, chậm rãi hỏi: "Em khóc như vậy tức là vẫn còn tình cảm với tôi đúng không?"