Tây Môn Nguyên Bảo cùng Tây Môn Bảo Đệ tay dắt Hắc Câu cao lớn trở về nhà, đến khi các nàng bước vào cửa người trong nhà mới phát hiện có hai tiểu cô nương buổi tối không ngủ mà chạy ra ngoài đánh cướp.
Cả đám bọn họ nghẹn họng trân trối vây quanh các nàng, nhìn ngắm, sờ mó, đánh giá Hắc Câu
“Bảo bối của ta, ngươi thực sự là làm quá tốt, là cha hiểu lầm ngươi, cứ tưởng ngươi chỉ biết cùng mọi người dành ăn, không nghĩ tới ngươi cũng có thể ra ngoài đánh cướp mà còn làm nên thành tích tốt như vậy, cha thật là cao hứng” Thùng cơm lớn trong nhà cuối cùng cũng có tiền đồ, Tây Môn Phát Tài cảm động đến phát khóc.
“Ta nói cha, ngươi hẳn là đã biết năng lực của nữ nhi, cho nên từ giờ đừng nói ta kém hơn các ca ca nha”. Vì muốn cho lão cha càng thêm cao hứng, Tây Môn Nguyên Bảo liền lấy túi bạc của Hồ Thổ ra khoe, tay giơ lên rồi lại hạ xuống, vẻ mặt rất là đắc chí mà cả đám Tây Môn Gia ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm theo cánh tay đưa lên hạ xuống của nàng, trong đầu tưởng tượng trong hà bao kia là bạc, mà việc bạc trắng biếng thành gà quay, vịt quay có thể cúng tế cho ngũ tạng miếu của bọn họ, hai mắt càng thêm sáng rỡ.
“Còn có ta, ta cũng giúp Nguyên Bảo rất nhiều việc! Ta cầm đao đặt lên cổ hắn, hắn liền sợ đến mức rụt đầu như con rùa, một chút cũng không dám động” Tây Môn Bảo Đệ cũng nói dối để tranh công, dù sao thì sự thật cũng chỉ có một mình nàng là Nguyên Bảo biết, sẽ không ai phát hiện là nàng nói dối.
“Ôi, ta chỉ biết Bảo Đệ nhà ta ngày nào đó sẽ làm nên chuyện mà. Các ngươi nói có phải hay không? Bảo Đệ thật là tinh quái nha. Ta cho tới giờ vẫn chưa từng hoài nghi năng lực của nàng a, ta đã sớm biết Bảo Đệ sẽ là trợ thủ tốt nhất cho Nguyên Bảo” nương của Tây Môn Bảo Đệ, Du kim Hoa liều mạng lên tiếng khen ngợi Bảo Đệ, như sợ mọi người không biết đến nàng ta.
Hừ, sau tối nay, còn ai dám chê Bảo Đệ nhà nàng ngốc, nàng nhất định sẽ liều mạng với kẻ đó.
Tây Môn Bảo Đệ miệng cười thật tươi, đầu dúi vào lòng mẫu thân làm nũng, còn thuận tiện thêm mắm dặm muối làm cho mình trở thành anh dũng phi thường.
Người trong tộc đã quen với việc Du Kim Hoa sủng ái Bảo Đệ, còn về việc Bảo Đệ tinh quái hay là ngu ngốc thì ai cũng biết rõ, không cần nhắc tới, mắc công lại khiến Du Kim Hoa nổi giận, chạy vào phòng bếp lấy dao liều mạng với mọi người.
Tây Môn Nguyên Bảo cùng Tây Môn Bảo Đệ trao đổi giảo hoạt tươi cười, túm lại, đêm nay các nàng đã hạ quyết tâm ba hoa chích chòe, tự tâng bốc năng lực của mình, muốn mọi người trong tộc nhìn hai nàng với cặp mắt khác.
Tây Môn Quý đắc ý nhìn muội muội đến mức cặp mắt sắp rớt ra ngoài, Nguyên Bảo cùng Bảo Đệ, hai cái nha đầu ngốc này cư nhiên lại mèo mù vớ phải chuột chết, không chỉ cướp được tài vật của đối phương mà ngay cả ngựa cũng lấy được, liền cả y bào, giầy…cũng đều bị các nàng lột sạch…đây thực sự là hai muội muội ngốc của hắn sao?
Không! Tuyệt đối không phải các nàng trở nên thông minh mà kẻ bị các nàng đánh cướp còn ngốc hơn, lại rất yếu đuối.
Tây Môn Quý tin tưởng vững chắc Nguyên Bảo cùng Bảo Đệ không thể trong một đêm mà trở nên trí tuệ, càng tin tưởng kỹ năng đánh cướp của hắn so với các nàng càng cao hơn, các nàng chẳng qua gặp may, đánh cướp được một gã yếu đuối, nhu nhược mà thôi.
Tây Môn Kim Bảo, Tây Môn Ngân Bảo hai an hem sinh đôi thì thầm, không tin chuyện trước mắt là thật, nàng là Tây Môn Nguyên Bảo, kẻ chuyên tranh đoạt đồ ăn với họ. Nàng như thế nào lại xuất môn đánh cướp mà còn cướp được tài vật mang về? Chuyện này thật quá sức tưởng tượng.
“Ai ~~ A Quý ca ca, Kim Bảo, Ngân Bảo ca ca, các ngươi nói, ta là rất, rất giỏi phải không? Chỉ đi ra ngoài chốc lát đã đánh cướp được nhiều như vậy, không biết là ta lợi hại hay là ông trờ giúp đỡ ta đây” Tây Môn Nguyên Bảo trưng bộ mặt xinh đẹp, linh động lại tràn ngập biểu tình vô tội nhưng pha chút tiếc nuối cùng cảm thán nhìn ba ca ca so với nàng thành vô dụng kia.
Oa ~~~ ha! Ha! Ha! Tây Môn Nguyên Bảo đợi lâu như vậy, chờ chính là giờ khắc này a! Thống khoái!
Tây Môn Kim Bảo cùng Tây Môn Ngân Bảo đang trợn trắng mắt nhìn, bọn họ biết nàng quá rõ, mặc kệ làm ra vẻ vô tội thế nào thì cũng là đáng đánh đòn.
Đối với thành tích của Tây Môn Nguyên Bảo, Tây Môn Quý lại có suy nghĩ khác, hắn là trưởng tử của Tây Môn Gia, cần phải tạo lập uy tín của mình, há có thể để cho nha đầu Nguyên Bảo kia tiếp tục kiêu ngạo. Phải tìm một cơ hội để lấy lại uy danh mới được.
“Ha, ha ha. Bảo bối của ta, ngươi đương nhiên là có cả hai a. Mọi người nhìn đi, Nguyên Bảo của chúng ta thông minh xinh đẹp, lão thiên gia làm sao mà không thể không giúp nàng. Còn nữa, Nguyên Bảo là người của Tây Môn Gia, đánh cướp với chúng ta mà nói thì cũng dễ như ăn cơm. Nguyên Bảo là nữ nhi của Tây Môn Phát Tài ta, nàng đương nhiên là có khí chất của thổ phỉ, các ngươi nói có đúng không?” Tây Môn Phát Tài khen ngợi nữ nhi mà mặt không đỏ, thở không gấp cũng không quản người trong tộc có nghe lọt lỗ tai hay không.
“Cha, người nói thật đúng, khó trách người bên ngoài nói người là Phát Tài thành thật nha” Tây Môn Nguyên Bảo cũng vuốt đuôi trả lễ cho phụ thân, người bên ngoài đương nhiên là chưa từng nói vậy, đây là nàng muốn làm vui lòng cha.
Tây Môn Quý không chịu đựng được nữa, lấy ngón tay ngoáy lỗ tai, cố kiềm chế cảm giác muốn nôn.
Người trong tộc còn lại thì làm như chưa nghe thấy gì, dù sao Tây Môn Gia vốn là như vậy, có Du Kim Hoa cưng chiều nữ nhi thì cũng có Tây Môn Phát Tài sủng nịch nữ nhi, nếu không quen nghe những lời như thế làm sao có thể tồn tại được trong Tây Môn Gia.
“Hừ, Phát Tài thành thật? Tây Môn Gia chúng ta muốn phát tài chứ chưa từng thành thật qua, nha đầu Nguyên Bảo thật đúng là chuyện gì cũng dám nói. Nhìn bộ dạng đắc ý của Nguyên Bảo kìa, nàng thật nghĩ là mình có tài bay lên trời hay chui xuống đất sao?” Tây Môn Ngân Bảo bĩu môi.
“Chậc, cũng đâu phải là thiên tài đệ nhất, nha đầu Nguyên Bảo này bị cha chiều đến mức hỏng rồi, chỉ có chút chuyện nhỏ vậy mà cha cũng có thể ca ngợi nàng lên tới trời” Tây Môn Kim Bảo cũng ghen tỵ lên tiếng.
“Bảo bối !” Tây Môn Phát Tài nghe nữ nhi tán hắn là Phát Tài thành thật, trong lòng cảm động không thôi, mở rộng hai tay ra
“Cha ~~~” Tây Môn Nguyên Bảo nghe theo tiếng kêu thâm tình, nhào vòng lòng cha, lập tức cha cùng con gái ôm nhau thật chặt.
“Khụ! Nói nhiều như vậy, Nguyên Bảo ngươi còn chưa nói ra là người nào không hay ho bị ngươi gặp phải, bị ngươi đánh cướp, chắc không phải là một người qua đường nào đó chứ?” Tây Môn Quý cho rằng phụ thân và muội muội đã ôm đủ nên lên tiếng phá tan bọn họ, muốn Nguyên Bảo kể lại sự tình đã trải qua.
Tây Môn Nguyên Bảo ngẩn ra, không nghĩ tới A Quý ca ca sẽ hỏi nhiều như vậy, nàng và Bảo Đệ nhìn nhau, chỉ thấy miệng của Bảo Đệ mím chặt lại, không biết nên trả lời thế nào.
“Ai nói ta cùng Bảo Đệ đánh cướp một người qua đường? A Quý ca ca, các ngươi xuất môn có thể đánh cướp tùy tiện nhưng ta thì không, Nguyên Bảo ta ngày ngày đêm đêm đều nhớ tới mối thù Đông Phương Gia đoạt mỏ vàng của chúng ta cho nên muốn đánh cướp đương nhiên phải là đánh cướp người Đông Phương Gia a” Tây Môn Nguyên Bảo khí thế bừng bừng nói.
“Đúng!” Tây Môn Bảo Đệ lập tức nhảy ra phụ họa. Bất luận Nguyên Bảo nói cái gì, nàng giống nhau kêu đúng là được.
“Ngươi làm sao mà biết hắn là người Đông Phương gia?” Tây Môn Ngân Bảo đưa ra nghi vấn.
Toàn bộ người trong tộc đều tập trung chú ý vào Nguyên Bảo, chờ nàng đưa ra căn cứ chính xác
“Ta đây đánh một quyền chặn ngựa của hắn lại, sau đó ở trước mặt hắn lại giơ nắm đấm lên, hắn lập tức sợ tới mức run lập cập, chỉ sợ ta một quyền đánh chết hắn. Ngân Bảo ca ca, ngươi nghĩ một người đã sợ tới mức sắp tè ra quần còn dám đối với ta nói dối sao?” Đã không ai biết, nên Tây Môn Nguyên Bảo liền tận lực bôi xấu Hồ Thổ.
“Đúng” Tây Môn Bảo Đệ nhiệt tình phụ họa.
“Nhưng là, ngươi lúc trước không phải nói ngươi có bao nhiêu anh minh, dũng mãnh phi thường, như thế nào nghe tới bị ngươi đánh cướp lại là một kẻ bất lực?” Tây Môn Quý bắt bẻ lời nói cả nàng.
“Đúng…không, không đúng” Tây Môn Bảo Đệ chỉ lo phụ họa, hoàn toàn quên mất đối tượng ngươi cần phụ họa là Nguyên Bảo chứ không phải A Quý ca ca, chờ đến khi nàng phát hiện sai lầm thì đã bị người trong tộc đã cười to chế nhạo, nàng xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ nào đó để chui vào.
“A Quý ca ca, không thể nói đối phương rất yếu đuối mà là ta rất dũng mãnh a, dù sao Tây Môn Nguyên Bảo ta chủ dùng một quyền nho nhỏ cũng đã có thể đánh chết một con trâu, nếu huynh không tin thì chi bằng ngươi đứng ra để cho ta toàn lực đánh một quyền như vậy ngươi sẽ biết được ta có dũng mãnh hay không” nàng không thể để A Quý ca ca phát hiện ra nàng nói dối, nên chỉ có thể dùng khí lực khủng bố để chứng thật lời nói của mình.
“Đúng” Tây Môn Bảo Đệ lần này nghe thật cẩn thận rồi mới nói, nàng không muốn tái phạm sai lầm a.
Đứng cho Tây Môn Nguyên Bảo đánh một quyền, Tây Môn Gia không ai có can đảm làm chuyện này,Tây Môn Quý cũng không phải ngại mệnh quá dài, chán sống mà tự nhiên làm chuyện dại dột nhất thời cho nên vờ ngó lơ.
Người trong tộc nghe xong cười hơ hớ, có người còn vỗ vai Tây Môn Quý, muốn hắn đừng tranh cãi với Nguyên Bảo nữa, nếu thật trúng một quyền của nàng không chết thì cũng chỉ còn nửa cái mạng. Huống chi Nguyên Bảo nói không phải là không có lý, ai bị nàng đánh một quyền mà không cầu xin tha mạng chứ?
“Vậy ngươi nói đi, người Đông Phương Gia kia tên gì?” Tây Môn Ngân Bảo vẫn không chịu khuất phục hỏi
“Đúng vậy! Nói ra tên của hắn.” Tây Môn Kim Bảo đi theo truy vấn, nếu Nguyên Bảo nói không nên lời, kia liền chứng minh nàng là nói dối.
Mọi người nín thở ngưng thần chờ nghe Nguyên Bảo khai ra tên đối phương, có lẽ người bị Nguyên Bảo đánh cướp bọn họ có biết a, ngày sau nếu không làm được gì thì cũng có thể hung hăng cười nhạo đối phương không thể địch lại hai tiểu nữ oa của Tây Môn Gia
“Đông Phương Hồ Thổ! Hắn gọi Đông Phương Hồ Thổ!” Tây Môn Nguyên Bảo chuyển chuyển đôi mắt to trò linh lợi, trong đầu chợt lóe linh quang liền mặt không đỏ, tim không suy mà nói ra một cái tên.
“Đúng, hắn kêu Đông Phương Hồ Thổ”, Tây Môn Bảo Đệ không thể không bội phục Nguyên Bảo, trong thời gian ngắn nàng đã nghĩ ra một cái tên để đối phó.
“Tên này nghe không hay một chút nào, Đông Phương Gia quả nhiên so với Tây Môn Gia chúng ta kém hơn nhiều, ngay cả cái tên cũng đơn giản như vậy. Trái lại Tây Môn Gia chúng ta có tên nào mà không hay, có người nào mà không quý khí bức người” Tây Môn Phát Tài nghe xong tên của đối phương nhịn không được mà lên tiếng, về phương diện này, Đông Phương Gia cần phải hướng hắn học hỏi thêm mấy chiêu.
Mọi người cũng xúm vào quở trách Đông Phương Gia, hai nhà oán hận chất chứa đã lâu nên khó có thể nói tốt cho đối phương.
Mọi người cũng đã quên mất chuyện nên tiếp tục truy hỏi Nguyên Bảo việc có liên quan đến Đông Phương Hồ Thổ mà đều tin những gì nàng nói.
Thuận lợi đã lừa gạt mọi người xong, Tây Môn Nguyên Bảo càng thêm đắc ý, mà Bảo Đệ còn lại là nhẹ nhàng thở ra, tận tình hưởng thụ mọi người tán dương.
“Mọi người đừng đứng đây nói chuyện, mau cùng ngồi xuống chúc mừng Nguyên Bảo và Bảo Đệ ra ngoài đánh cướp thành công a” Nương của Tây Môn Nguyên Bảo – Bạch Thu Lan nói.
Nàng sinh ra Nhất Quý Tam Bảo, làm nương nên rất hiểu biết con của mình. Tuy rằng cả ngày bọn chúng cãi nhau, giành ăn…người nhìn thấy tưởng rằng huynh muội bốn người cảm tình không tốt nhưng thật ra tình cảm bọn họ rất tốt, nếu gặp chuyện cả bốn huynh muội sẽ đồng tâm hiệp lực giải quyết. Cho nên mặc kệ bọ nhỏ cãi nhau, nàng cùng cha đứa nhỏ cũng không để trong lòng.
Mọi người vừa nghe nói có rượu uống liền lập tức hoan hô như sấm dậy, khoái hoạt cầm lấy ly vì Nguyên Bảo và Bảo Đệ mà chúc mừng.
Tây Môn Nguyên Bảo cùng Tây Môn Bảo Đệ cũng uống rượu, hai nàng bị người trong tộc vây quanh, trong chốc lát có cảm giác mình là anh hùng.
Loại cảm giác này thật sự quá tuyệt diệu, Tây Môn Nguyên Bảo cả người lâng lâng, cảm giác bay bổng không biết là vì uống quá nhiều rượu hay là được mọi người ca ngợi, tán dương mà tâm tình của nàng tốt vô cùng.
Các bà các chị? Hừ! không bao lâu nữa, nàng sẽ làm cho A Quý, Kim Bảo, Ngân Bảo, ba cái ca ca đem ba chữ ” Các bà các chị” Kia thu hồi đi!
Đông Phương Dực thiếu chút nữa bị Tây Môn Nguyên Bảo các nàng hại chết!
Khi Đông Phương Dực tỉnh lại đã là giữa trưa, hắn hao hết khí lực mới có thể đầy hết đám cây cỏ trên người ra, toàn thân vừa đau lại vừa ngứa; đau là vị bị nội thương còn bị Tây Môn Nguyên Bảo đánh một quyền, ngứa là vì trên đám cây cỏ các nàng đắp lên người hắn có không ít kiến cùng sâu. Khi hắn hôn mê, chúng ở trên người hắn tàn sát bừa bãi, làm cho hắn dù có tu dưỡng tốt cũng không nhịn được mà mắng um lên. Y bào trên người bị đoạt lấy, giầy cùng Hắc Câu cũng bị đoạt, hơn nữa lục phủ ngũ tạng thiếu chút nữa là bị nát bét nên hắn không thể đi bộ về nhà đành phải ngồi bên vệ đường chờ một hồi lâu mới có một nông dân đi ngang qua, nhờ nông phu lấy xe trâu đưa hắn về nhà.
Trận này khiến cho hắn nằm trên giường khoảng nửa tháng mới khỏi hẳn. Người trong tộc có hỏi chân tướng hắn đều nói bị người mai phục, không rõ chân tướng, đối với việc bị Tây Môn Nguyên Bảo đánh cướp hắn một chữ cũng không tiết lộ để bảo toàn uy danh của tộc trưởng.
Đối với Đông Phương Dực đây là vết nhơ suốt đời, đối phương chỉ là một tiểu cô nương cư nhiên có thể làm cho hắn chật vật, thê thảm.Mỗi khi nghĩ đến đây hắn lại nhịn không được mà mắng, cũng không phải chỉ mắng Tât Môn Nguyên Bảo mà còn mắng chính mình, nếu không nhờ may mắn, hắn có lẽ đã phơi thây nơi hoang dã.
Bất quá khi nhớ tới một quyền kia của Tây Môn Nguyên Bảo, hắn liền rùng mình. Hắn trăn nghĩ vạn nghĩ cũng không thể ngờ được một tiểu cô nương xinh xắn, lanh lợi lại có khí lực mạnh dường ấy. Hắn đoán nàng vẫn chưa dùng hết sức, nếu nàng dùng toàn lực giống như khi đánh ngã Hắc Câu thì chắc hắn không còn cơ hội nằm trên giường để nghĩ tới nàng cậy mạnh mà liên tục kinh ngạc.
Chuyện lần này đã cho hắn một bài học thật lớn, hiểu được mơ ước Đông Phương gia không chỉ có Tây Môn gia mà còn nhiều kẻ khác cũng đang dòm ngó mỏ vàng. Có năng lưc cùng triều đình hợp tác, trở thành nơi chuyên cung cấp trang sức, hoàng kim cho hoàng gia là niềm mơ ước của nhiều người, cũng có nhiều người muốn đánh bại hắn, giết chết hắn bởi vì hắn chết cũng tương đương với một nửa Đông Phương gia bị hủy, đến lúc đó muốn đoạt mỏ vàng là dễ như trở bàn tay. Cho nên sau này hắn đi một bước cũng đều phải suy tính kỹ càng, tránh cho người khác có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Mà điều làm cho hắn không muốn phỏng đoán nhất là người trong tộc có liên can đến chuyện này, hắn không muốn hoài nghi người nhà nhưng cũng không thể loại trừ khả năng này.
Đột nhiên bị công kích dù không muốn, dù không xem là quan trọng cũng phải cho người điều tra nguyên nhân mới được.
Đông Phương phu nhân – Y Thư Ngọc từ sau khi Đông Phương Dực bị thương trở về mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt. Trượng phu của nàng đã qua đời, mọi người đều dòm ngó vị trí tộc trưởng mà con trai yêu dấu của bà đã trổ hết tài năng, lấy hành động cùng năng lực để chứng minh hắn xứng đáng ngồi ở vị trí đó. Hắn đã thành công đem cuộc sống của Đông Phương gia ngày càng tốt hơn cũng làm cho những kẻ chống đối hắn phải im miệng.
Dực nhi thành công đem trang sức, hoàng kim của Đông Phương gia phát triển ngày càng mạnh, cung cấp cho cả trong cung. Hoàng kim Đông Phương gia sáng chói mà lại tinh khiết, hoàn mỹ, bên cạnh đó hắn còn mở tiệm bán trang sức, châu báu ở kinh thành, trở thành trân phẩm để các vương công quý tộc tranh nhau giành mua.
Đông Phương gia hoàng kim trang sức càng hướng lên trên đẩy mạnh, cung cấp trong cung chi phí. Đông Phương gia độ tinh khiết hoàn mỹ hoàng kim ở trong cung nở rộ sáng rọi, mà ở kinh thành mở châu báu phô sở tạo ra đi ra châu báu trang sức, càng trở thành các vương công quý tộc cướp muốn trân phẩm.
Y Thư Ngọc vì con yêu có thành tựu mà kiêu ngạo lại không khỏi trách cứ chính mình sơ sẩy. Ngay từ đầu nàng nên cực lực phản đối Dực nhi lẻ loi một mình vào thành xem xét tiệm châu báu, nếu không thì cũng nên phái người đi theo hộ tống như vậy Dực nhi sẽ không bị thương nặng đến thế. Đến tột cùng là kẻ tiểu nhân bỉ ổi nào đã làm thương tổn con trai nàng?
Y Thư Ngọc hận không thể đem đối phương từ trong chỗ tối bắt được, hơn nữa còn đưa đến nha môn trị tội, mà trước đó còn phải sai gia nhân đánh một trận xem sau này còn ai dám thương tổn Dực nhi bảo bối của bà.
“Dực nhi, người lần này làm nương thật sợ hãi, nương đã mất cha ngươi không thể mất luôn cả ngươi, nếu ngươi có mệnh hệ nào ta cũng không sống nổi nữa…” Y Thư Ngọc hai mắt đỏ hoe lặp lại câu nói nàng đã nói suốt nửa tháng qua.
“Nương, sau này ta sẽ càng thêm chú ý, sẽ không lại làm ra làm cho người lo lắng” Đông Phương Dực trấn an mẫu thân. Đông Phương gia cần hắn, mẫu thân cùng bọn muội muội cũng cần hắn cho nên hắn sẽ không dễ dàng gục ngã như vậy. Hắn cam đoan với chính mình, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng hắn sẽ không làm việc bất cẩn như vậy nữa.
“Là ngươi chính mình hứa hẹn, không cho ngươi thất hứa với ta” có cam đoan của con yêu, Y Thư Ngọc cũng thấy yên tâm hơn.
“Dạ, mẫu thân đại nhân, con tuyệt đối sẽ không vi phạm lời hứa với người” Đông Phương Dực tự tay cầm ly trà sâm nha hoàn mang đến đưa mời mẫu thân uống.
“Ta cứ nghĩ đến cảnh ngươi bị thương nặng được người đưa về là tim của ta như muốn vỡ ra, hận không thể bắt được kẻ ác ý dám làm tổn thương ngươi. Rốt cuộc là kẻ tiểu nhân bỉ ổi nào chứ? Loại hành vi ti bỉ này quả thật không phải Tây Môn gia làm thì là ai”
Y Thư Ngọc càng nghĩ càng giận, trước mắt nàng chỉ nghĩ có Tây Môn gia thổ phỉ là làm thương tổn đến nhi tử bảo bối của nàng mà thôi.
Đông Phương Dực không lên tiếng, không muốn để mẫu thân biết được người làm cho hắn thêm chật vật là Tây Môn Nguyên Bảo, thứ nhất là vì tự tôn của hắn, thứ hai là vì mâu thuẫn giữa Tây Môn gia và Đông Phương gia đã lâu. Tây Môn gia giống như ruồi bọ đuổi đi không được, cứ bám theo người của Đông Phương gia mà cướp tài vật, tuy rằng số của ấy không đáng kể nhưng cũng là người của Đông Phương gia luôn bị người của Tây Môn gia đánh cướp. Nếu giờ để mọi người biết hắn bị một nữ nhân nhân lúc cháy nhà đi hôi của, thậm chí còn đánh hắn bất tỉnh bỏ nơi hoang dã, chỉ sợ sẽ làm xung đột giữa hai nhà càng lớn hơn.
Trước mắt việc hắn muốn xử lý là tìm cho ra kẻ ở chỗ tối ám toán hắn, hơn nữa đối phương có đúng như hắn là vì mỏ vàng hay còn có nguyên nhân nào khác?
Về phần Tây Môn gia, nếu có thể việc nhỏ hóa không là tốt nhất, dù sao hắn cũng không muốn chưa giải quyết được kẻ ẩn mình trong bóng tối lại phải mệt mỏi đối phó với những kẻ cướp cạn Tây Môn gia kia.
“Vừa nhắc đến Tây Môn gia ta liền thấy không thoải mái, bọn họ cứ như đỉa đeo bám Đông Phương gia chúng ta mãi không dứt, cứ muốn đem chúng ta ăn sạch sẽ mới cam tâm” nghĩ tới Tây Môn gia thổ phỉ kia, Y Thư Ngọc lại thấy đau đầu. Đông Phương gia xử sự rộng lượng càng làm cho Tây Môn gia được nước lấn tới, cũng không phải Tây Môn gia không có cách đối phó mà vì nghĩ đến giao tình bao nhiêu năm của tổ tiên hai nhà nên thật sự không muốn so đo.
“Tây Môn gia xưa nay đã vậy, mẫu thân đừng đem những chuyện này để trong lòng cho thêm phiền” Đông Phương Dực khuyên
“Không phải là nương hẹp hòi mà vì bọn họ khinh người quá đáng, ngươi không biết trong khi ngươi đang dưỡng thương bọn họ lại đoạt trâu cùng lúa thóc của chúng ta sao? Ta nghĩ bọn họ ngoài trừ làm thổ phỉ cường đạo thì không làm được chuyện gì khác” Y Thư Ngọc vẫn bất bình lên án.
“Chuyện này Hà tổng quản đã báo cáo với ta, ta đã kêu Hà tổng quản bù lại tổn thất cho người trong tộc” những việc xảy ra trong lúc hắn nằm dưỡng thương, Hà tổng quản đều nhất nhất báo cáo lại chờ hắn quyết định.
“Dực nhi, chúng ta không thể để Tây Môn gia tùy ý mãi như vậy được, còn nói Đông Phương gia chúng ta sợ họ nữa”. Hừ, Đông Phương gia tiếng tăm lừng lẫy, còn từng được Hoàng Thượng tứ hôn gả quận chúa cho, các quan viên trong triều cũng đều nể mặt mũi của họ, nếu mọi người biết bọn họ dung túng cho việc làm sai quấy của Tây Môn gia thì sau này còn có ai kính trọng bọn họ nữa.
“Ta hiểu được.” đúng là trong quá khứ bọn họ đã rất du di cho Tây Môn gia, cho dù bị cướp bóc thì cũng chỉ là chút tiền tài nho nhỏ nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Dù sao hai nhà đã từng co giao tình tốt đẹp chỉ vì chuyện mỏ vàng mà cắt đứt quan hệ, cũng vì thế mà Đông Phương gia mới có thể nhẫn nhịn, không tính toán chi li với Tây Môn gia.
“Dực nhi, ngươi cùng cha ngươi, gia gia ngươi tâm địa quá tốt nên mới làm cho đám thở phỉ kia trở nên kiêu ngạo như thế. Sau này đừng nhân từ, nương tay với bọn họ nữa, khi tất yếu cũng phải đánh cho họ một đòn để bọn họ biết chúng ta không phải dễ khi dễ, xem bọn họ sau này còn dám đến chọc chúng ta nữa không?” Y Thư Ngọc con có thể quyết liệt hơn để tránh cho bản thân bị thiệt.
“Ta sẽ” Đông Phương Dực cười đáp ứng, nhưng tất nhiên hắn sẽ không áp dụng thủ đoạn nghiêm khắc đối với Tây Môn gia, hắn muốn dùng biện pháp ôn hòa để hai nhà có thể hòa hợp với nhau một chút. Chính là việc này hắn còn giấu trong lòng, tạm thời không muốn cho mẫu thân biết.
“Nghe ngươi nói như vậy, nương an tâm.” Y Thư Ngọc cảm thấy an ủi vỗ vỗ cánh tay con trai, cuối cùng cũng có thể tâm bình khí hòa mà uống trà.
Tứ lạng bạt thiên cân, cuối cùng cũng có thể giải quyết được mẫu thân, Đông Phương Dực có thể tập trung tinh thần để xử lý gia nghiệp cũng như bắt kẻ gian còn đang ẩn nấp.
Đông Phương gia dễ dàng tha thứ nhưng Tây Môn gia vẫn không biết khiêm tốn, càng ngày đánh cướp càng nhiều, làm cho người ta không thể tiếp tục bỏ qua. Bởi vậy một người trong tộc đã không thèm nói với Hà tổng quản mà trực tiếp tìm Đông Phương Dực lên tiếng bất bình “ ngươi là tộc trưởng, nhất định phải tìm biện pháp ngăn chặn, diệt trừ đám thổ phỉ Tây Môn gia kia đi. Tháng này ta đã bị bọn họ trộm ba lần lúa mạch cũng thóc gạo, cứ tiếp tục để như vậy ta nghĩ bọn họ cho rằng Đông Phương gia chúng ta sợ đám thổ phỉ bọn họ”
“Ông chú, ngài trước ngồi xuống uống một ngụm trà, đừng vì đám kia thổ phỉ cường đạo kia mà tức giận đến làm hại thân thể mình” Đông Phương Dực một mặt an ủi ông chú bà con, một mặt dùng ánh mắt ra hiệu, nha hoàn lập tức dâng lên trà long tĩnh thượng hạng để giúp ông chú nguôi giận.
Ông chú rất nhanh uống hết ly trà, nha hoàn cũng rất nhanh rót đầy ly cho hắn. Sauk hi đã uống xong ba ly trà long tĩnh, ông chú cũng tiêu hao khí giận vài phần nhưng vẫn còn cảm thấy bất mãn đối với Tây Môn gia “ gần đây đám người Tây Môn gia hình như là uống lộn thuốc rồi, tinh lực không chỗ nào phát nên hết cướp rồi lại cướp”
Việc này thực sự không giống phong cách trước nay của Tây Môn gia, bọn họ bình thường sau một thời gian mới lại đánh cướp lần nữa, mà lần này bọn họ lại đánh cướp liên tục, quả thật là liều mạng.
Nghe vậy, Đông Phương Dực trong lòng thở dài, ông chú là người thứ năm hôm nay đã đến tìm hắn trút oán giận, làm cho hắn càng ngày càng chán ghét hành vi của Tây Môn gia.
Mấy ngày gần đây hắn bận phái người điều tra kẻ đã mai phục tập kích hắn trong bóng tối, tưởng là đã bắt được đối phương nhưng không ngờ kẻ đó có phòng bị nên ở hiện trường không lưu lại bất kỳ dấu vết nào, làm cho việc điều tra gặp khó khăn rất nhiều.
Đương nhiên hắn cũng không chỉ ngồi đó chờ tin mà tâm tư còn đặt hết vào việc quan trọng khác. Gần đây trong cung yêu cầu chế tác một số trang sức tinh mỹ, không thể giao trễ hẹn càng không thể để xảy ra sai sót gì, chỉ một chút sai lầm là sẽ rơi đầu ngay cho nên hắn đích thân giám sát các sư phó yêu cầu tốc độ cùng kỹ thuật đều phải đạt ở mức cao nhất. Những việc này đã làm cho hắn bận đến sứt đầu mẻ trán, Tây Môn gia còn đến gây rối làm cho hắn dùng muốn nhẫn nhịn đến đâu cũng không thể nhịn được nữa.
“Lại là ba huynh đệ kia?” Đông Phương Dực nhíu mi. Ba huynh đệ Tây Môn gia gần đây thật càn rỡ, mà Tây Môn Nguyên Bảo thì dường như không ra ngoài đánh cướp, có lẽ nàng đã bị cha mẹ giáo huấn cho biết một cô nương không thể tùy tiện xuất môn ra ngoài đánh cướp nam nhân, cũng không được tùy tiện nói muốn cởi y phục của nam nhân sao?
Nghĩ tới Tây Môn Nguyên Bảo, hắn không khỏi lắc đầu thở dài. Hắn chưa từng gặp qua một cô nương nào như vậy, cứ như một con ngựa hoang chưa được thuần dưỡng, không biết cha mẹ nàng đã dạy dỗ nàng thế nào?Mà hắn vẫn khát vọng khi gặp lại nàng, sẽ bóp lên cái cổ tuyết trắng đáng yêu kia, làm cho nàng hiểu được không phải ai cũng có thể chọc vào, không phải mọi người từng bị nàng đánh cướp chỉ biết cười trừ hoặc cảm thán cho qua, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lại nghĩ về một hướng khác, nếu không phải hắn thật bị nàng đánh bất tỉnh còn cướp đi áo bào thì khi nghe nói tới ác danh của nàng, hắn chắc chắn sẽ không tin đó là một tiểu cô nương làm nên. Bất quá khi nạn nhân là hắn, hắn cười không nổi.
“Không sai! Lại là ba huynh đệ bọn họ” vừa nói tới Tây Môn Quý, Tây Môn Kim Bảo, Tây Môn Ngân Bảo, ông chú lại tức đến nghiến răng nghiến lợi. Ba an hem họ cứ như cá chạch, trơn trợt khó bắt, hắn muốn bắt bọn họ để hung hăng giáo huấn một phen nhưng tiếc là việc đó cũng khó như lên trời. Ba huynh đệ bọn họ không thông minh nhưng thân thủ linh hoạt dị thường mới có thể làm cho người khác không thể đối phó, bó tay chịu trận.
“Ba người bọn họ thật khó giải quyết lắm sao?” Đông Phương Dực sắc mặt trầm ngâm, hắn chưa từng thấy qua thân thủ của bọn họ nhưng vẫn thường nghe người trong tộc nhắc đến, mặc kệ bọn họ có bày ra bao nhiêu cạm bẫy cùng phòng bị, ba huynh đệ Tây Môn gia vẫn có biện pháp đào thoát.
Bình thường ba anh em Tây Môn gia không quá thông minh nhưng khi đánh cướp lại hoàn toàn bất đồng. Không biết là do bạc đối với bọn họ có sức hấp dẫn lớn làm cho bọn họ trong chớp mắt trở nên thông minh hay là khát vọng mãnh liệt đối với đồ ăn đã thay đổi họ?
“Ngươi nói đi, làm sao có người da mặt lại dày như vậy, làm thổ phỉ mà còn đắc ý dào dạt, không thấy thẹn chút nào” đề cập tới huynh đê Tây Môn gia, ông chú lại nổi giận bừng bừng.
“Bọn họ là người Tây Môn gia.” Tây Môn gia xưa nay vụng về, thô lỗ, dã man, da mặt dày trứ danh, trong đó vụng về này hạng nhất càng như là Tây Môn gia tiêu xí, gắt gao đi theo Tây Môn gia một thế hệ lại một thế hệ.
“Chính vì Đông Phương gia chúng ta rất dễ dàng bỏ qua cho bọn họ cho nên bọn chúng mới được nước làm tới. Chúng ta hiểu biết lễ nghĩa, bọn họ lại ngu dốt, vô tri, chúng ta là láng giềng với bọn họ thực sự rất ủy khuất. Cố nhân nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, người ta nói Đông Phương gia chúng ta cùng bọn họ mà một giuộc a, Nghĩ tới chuyện này là ta lại ăn không ngon, ngủ không yên” Ông chú lại ca thán
“Ông chú, với thân phận, địa vị của người ta nghĩ người không nên cùng bọn họ chấp nhặt” lo lắng ông chú giận quá mà chóng mặt, Đông Phương Dực lại trấn an cảm xúc hắn.
“Đây là tất nhiên, bọn họ tự hủy thân phận của mình là chuyện của họ, ta sẽ không cùng bọn họ đánh đồng” Ông chú cao ngạo ngạo vỗ vỗ ống tay áo vốn không dính chút tro bụi.
“Ông chú nói phải” Đông Phương Dực ra vẻ lắng nghe lời dạy
“Bất quá, chúng ta thật sự không thể nhịn nữa, cho dù tổ tiên hai nhà đã từng co giao tình thì chúng ta cũng đã đối đãi hết lòng với Tây Môn gia. Cái này gọi là nhân thiện bị nhân khi, mã thiện bị nhân kỵ, chúng ta vẫn không nên để bọn chúng lấn tới, phải phản kích, phải làm cho bọn chúng hiểu chúng ta không dễ chọc như vậy. Dực nhi, ngươi có đủ tư cách là tộc trưởng Đông Phương tộc hay không phải xem cách ngươi xử lý chuyện này” Ông chú lên tiếng uy hiếp. Cái ghế tộc trưởng Đông Phương gia tuy không phải dễ ngồi nhưng vẫn có nhiều người muốn cướp, hắn nếu xử lý không tốt, Đông Phương gia còn có nhiều người khác thay thế, hắn hẳn là nên biết rõ điều này.
Đông Phương Dực như thế nào lại không hiểu ông chú đang uy hiếp. Đông Phương gia tuy bề ngoài hòa thuận, vui vẻ, đối với việc hắn trở thành tộc trưởng cũng không hề dị nghị nhưng có nhiều người ngầm không phục, nhìn bên ngoài như là mọi việc đều rất thuận lợi. Đối ngoại, hắn lo mở rộng sự nghiệp của Đông Phương gia, đối nội hắn cố gắng chu toàn mọi thứ, làm cho mọi người tâm phục khẩu phục.
Với đề nghị của đường thúc, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng lo lắng qua. Thay vì cùng một đám ngu ngốc làm địch nhân, chi bằng biến họ thành bằng hữu, ít nhất là khi hắn lo các việc quan trọng khác không bị đám ngu ngốc này phá rối người trong tộc, làm cho hắn có thể tập trung tinh thần để đối phó kẻ địch giảo hoạt bên ngoài mà cũng làm cho địa vị của mình ở trong tộc thêm vững chắc.
Nhưng mà là thế nào để cùng Tây Môn gia hóa bạn thành thù đây? Người Tây Môn gia luôn cho rằng Đông Phương gia độc chiếm mỏ vàng, chiếm hết tiện nghi vẫn luôn canh cánh trong lòng, muốn trong thời gian ngắn hóa giải hận thù giữa hai nhà không phải là chuyện dễ. Hơn nữa hiện tại Đông Phương gia bị Tây Môn gia chọc giận, nghĩ cách làm sao để hai bên có thể chấp nhận hòa giải đây? Làm thế nào để người hai tộc tâm bình khí hòa đối xử tử tế với nhau? Chuyện này phải trong thời gian ngắn mà giải quyết xong nếu không hắn sẽ khó càng thêm khó.