"Ngươi rơi vào tình trạng ngày hôm nay đều là do Chu Ngọc, bạn cùng phòng của ngươi." Bà ta đang nói lại bỗng dưng cười, tròng mắt đen như mực nhìn tôi chằm chằm."Ngươi đã đắc tội với phu quân của cô ta, Quỷ Vương Chu Độ."Kiếp trước Chu Ngọc có ơn cứu mạng hắn, hai người họ kết thành phu thê, sau khi hai người chết, Chu Ngọc đi đầu thai chuyển kiếp, Chu Độ lại tu luyện Thanh phong Quỷ đạo, tu thành Quỷ Vương."Mạng của ngươi chưa tận, nhưng lại đắc tội với phu nhân Quỷ Vương."Mẹ nó, tiểu thuyết huyền huyễn cũng không dám viết như há miệng th ở dốc, gian nan hỏi: "Lẽ nào không có ai chủ trì công đạo cho tôi?""Không chủ trì được, ngươi đã chết rồi."Tôi không nói chuyện, bả vai lại bị đè nặng xuống, quay đầu lại, Miêu bà cầm ra một viên đá đỏ rực, cười tủi tỉm mang đến trước mặt tôi."Lúc Chu Độ vừa mới tu thành Quỷ Vương, ta cũng chỉ là một con mèo hoang trên núi mới tu luyện thành hình người.
Dáng vẻ của hắn lớn lên anh tuấn, sinh lực cường hãn, lại ôn nhu săn sóc.
Nói mấy câu liền lừa được ta, bảo ta thay hắn đi vào cấm địa tìm Phượng hoàng."Sau này ta mới biết, hắn chỉ là thuận miệng nghe được một truyền truyền thuyết, Phượng hoàng là thần điểu thượng cổ có yêu lực cực lớn nhưng lại bị phong ấn.
Máu thịt của nó có thể giúp cho tu vi của người sử dụng tăng lên, trái tim nó khiến cho con người vĩnh viễn thoát khỏi kiếp luân hồi, trực tiếp thăng lên con đường tu đạo của Độ thậm chí còn không biết lời đồn này từ đâu mà có, cũng không đi kiểm chứng, hắn chỉ lừa ta, nói rằng ta có thể tìm được cho hắn rồi cùng nhau sử dụng với hắn ta mà nói, ta chẳng quan trọng, nếu tìm được Phượng hoàng, thì hắn được lợi, không tìm được, hắn cũng không ta không lỗ.
Nhưng ta nghe theo lời hắn lại lạc trong cấm địa, lấy nhầm thần khí, bị nó nguyền rủa, cho đến hiện tại vẫn không thể thoát khỏi.
Ta hận, hận chính bản thân mình, càng hận hắn ta khi lời nguyền phát tác, toàn bộ yêu đan và thân hình của ta đều bị phá hủy.
Ta cắn chặt một hơi đi tìm Chu ràng ta nói sợ sau khi chết không thể gặp được hắn, mà hắn chỉ nghe được câu tung tích của Phượng hoàng nửa phần cũng không tìm chê ta vô dụng, chán ghét bộ dạng bị cổ trùng bò khắp người của ta.
Rõ ràng lúc lừa ta thì lời ngon tiếng ngọt nhưng khi đó ngay cả nửa phút cũng không muốn cho, trực tiếp dùng một chưởng đánh ta chết."Hắn nói ta khiến hắn cảm thấy ghê tởm ha ha ha ha."Tiếng cười thật sự rùng rợn, tôi theo bản năng lùi lại về sau, nhưng tay lại bị lực mạnh túm bà u ám tiến sát mặt tôi :"Bất quá ngươi đoán xem, sao ta lại sống lại được ha ha ha ha."Lúc này Miêu bà thực sự không giống người bình thường, tôi có chút sợ hãi, nhưng cũng chỉ có thể căng da đầu nghe, bởi vì bà ta nói: "Ta có thể giúp ngươi, chỉ có ta.""Thần khí nguyền rủa ta, tồn tại trong trái tim ta, linh hồn của ta, huyết dịch của ta, ở mỗi một nơi trong thân thể ta.
Nó muốn ta vĩnh viễn bất tử, muốn ta không được thấy ánh mặt trời, muốn ta mỗi ngày đều bị dung nham tưới nướng, vạn tiễn xuyên tâm, cổ trùng cắn xé, xích sắt xuyên tim; muốn ta mỗi ngày đều phải sống trong đau đớn khổ sở, nhưng mà,"Bà ta cười, da thịt trên mặt rơi xuống :"Chu Độ không biết ta cũng có năng lực sử dụng nó."Bà ta cầm viên đá lên, lắc nó trước mắt tôi, giống như mụ phù thủy cầm quả táo độc trong truyện công chúa Bạch Tuyết, "Nó có thể khiến cho linh hồn tươi mới, trở về quá khứ, một lần nữa sống lại."Tôi ngẩn cả người, Miêu bà cũng dừng bước chân, dùng đôi mắt mèo xanh âm u nhìn chằm chằm tôi, hỏi: "Ta có thể giúp ngươi trở về, nhưng người phải thay ta git chết Chu Độ, người đồng ý không?"Tôi từ trước đến nay chưa từng phải lựa chọn câu hỏi nào khó như tại tôi còn cho rằng bản thân vốn chưa có chết, tất nhiên vạn phần muốn sống lại, nhưng để tôi đi giết Chu Độ, rõ ràng là lấy trứng chọi đá.
Sao tôi có thể làm được, vả lại, thần khí kia còn bị nguyền rủa, tôi..."Tôi không làm được, bà đánh không lại hắn ta, huống chi là tôi." Tôi khổ sở đến mức sắp khóc, nhưng giữa trán lại bị đập mạnh một khi ngất, tôi nghe thấy tiếng cười âm u của Miêu bà bà: "Quyết định của ngươi không quan trọng, quan trọng là quyết định của ta.".