10.
Lưu Toa trào phúng: “Quý Ninh, sao cậu ngẩn người thế? Có phải không ngờ em họ của bạn trai Mạn Mạn đẹp trai thế không?”
Không phải vì lý do này.
Người này tôi đã gặp ở quán bar đêm qua.
Nếu nhó không nhầm, hắn là một trong đám trai bao mà cô nhỏ chưa kết hôn của tôi bao nuôi.
Tôi hiểu ngay, người này được Hạ Mạn Mạn thuê đến để lừa bọn tôi.
Hạ Mạn Mạn cười hi hi nói, “Tuấn Sinh vừa du học ở nước ngoài về, lát bạn trai cậu đến thì chắc có chủ đề chung để nói với nhau.”
Còn em họ Tuấn Sinh trong miệng cô ta nở nụ cười mất tự nhiên.
Phải biết hôm qua hắn còn đang kể khổ với cô nhỏ của tôi, nói nhà hắn nghèo lắm, chưa tốt nghiệp cấp 3, hi vọng cô nhỏ có thể mua cho hắn mấy chai rượu.
Một ngày không gặp, hắn đã đi diễn vai cậu ấm mới du học trở về trước mặt tôi cơ đấy.
Tôi có thể nhìn thấy được sự xấu hổ của hắn.
Rất nhiều lần hắn muốn ngăn Hạ Mạn Mạn, ý bảo cô ta đừng nói khoác nữa, hắn là kiểu người gì người ta biết rất rõ, đêm qua hắn vì bán rượu mà khai sạch gốc gác của mình rồi.
Nhưng nghĩ đến số tiền Hạ Mạn Mạn đưa, hắn đành phải nhịn xuống.
Chẳng qua ánh mắt nhìn Hạ Mạn Mạn của hắn tràn ngập sự đồng tình, cứ như xem con ngốc vậy.
Không lâu sau, Thẩm Thừa Ngôn gọi điện đến, bảo anh đã tới trước cửa nhà hàng.
Anh nói: “Em không cần ra đón anh đâu, anh đâu đi lạc đường ở nhà hàng của mình được chứ?”
Vừa nghe bạn trai tôi đến, người kích động nhất là đám Hạ Mạn Mạn.
Bọn họ như thể đang xem phim hay.
“Cuối cùng cũng có thể biết được bạn trai của Quý Ninh xấu cỡ nào.”
“Ha, đừng xấu tới mức mù mắt tớ.”
“Không sao, Mạn Mạn, bạn trai cậu đẹp trai vậy thì có thể xem để rửa mắt mấy lần.”
Hạ Mạn Mạn nghe thấy lời nịnh bợ của Lưu Toa, đưa tay vuốt tóc ra sau tai, cười khẽ: “Cậu nói cũng phải.”
Chưa đến hai phút, Thẩm Thừa Ngôn đã tới phòng ăn.
Anh là một cậu ấm giỏi giang thật sự, khí chất hơn người, bề ngoài đẹp trai, lúc ở chung với người khác luôn luôn tỏa sáng.
Lúc anh vào phòng ăn, Chu Tuyết và Lưu Toa cũng thấy anh.
Hai người không rảnh cười nhạo tôi, ngạc nhiên cảm thán: “Mạn Mạn, bạn trai cậu đẹp trai hơn ảnh gấp trăm lần.”
“Anh ấy chiều cậu ghê, công việc bận vậy mà vẫn tới đây được.”
Hạ Mạn Mạn ngồi đối lưng về phía cửa, chưa biết Thẩm Thừa Ngôn đến nên ngẩn người: “Các cậu nói gì thế?”
“Mạn Mạn, bạn trai cậu đến rồi á.”
“Anh ấy ở sau lưng cậu đó.”
Hạ Mạn Mạn sợ hãi, mặt trắng bệch: “Cái gì?”
11.
Không đợi Hạ Mạn Mạn nói gì, hai người Chu Tuyết và Lưu Toa đã nhiệt tình tới chào hỏi Thẩm Thừa Ngôn.
“Xin chào, em là Chu Tuyết.”
“Em là Lưu Toa, đúng là trăm nghe không bằng một lần gặp, anh còn đẹp trai hơn cả minh tinh trên TV, mau đến đây đi ạ, ngồi đi ạ.”
Bọn họ khen Thẩm Thừa Ngôn mà không để ý tới vẻ mặt khó coi của Hạ Mạn Mạn.
Thẩm Thừa Ngôn cũng biết được chuyện của Hạ Mạn Mạn từ tôi, anh nhìn Hạ Mạn Mạn một cái rồi ngồi cạnh tôi.
Mắt Hạ Mạn Mạn có chút ngạc nhiên, cô ta đã chuẩn bị tinh thần bị Thẩm Thừa Ngôn vạch trần lời nói dối, không ngờ anh lại phối hợp với cô ta như vậy.
Cô ta thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đoán thầm, có khi Thẩm Thừa Ngôn vừa nhìn đã yêu cô ta.
Nghĩ vậy, mắt cô ta sáng rực, gương mặt đỏ ửng.
Hạ Mạn Mạn có thể nhìn ra được, Thẩm Thừa Ngôn là một cậu ấm nhà giàu thật sự, chỉ riêng đồng hồ trên tay anh đã giá trị mấy chục tỉ rồi.
Nếu cô ta có thể quen biết anh thì sẽ phát đạt ngay.
Cô ta dịu dàng nói: “Bọn em đã gọi món rồi, anh muốn ăn gì thì tự gọi nhé!”
Thẩm Thừa Ngôn tùy ý mở menu, nhìn.
ChuTuyết và Lưu Toa không trào phúng được tôi thì sẽ không vui.
Nhất là khi thấy bạn trai của Hạ Mạn Mạn, người này còn ưu tú hơn họ nghĩ.
Thế là sống lưng họ thẳng thắn, cứ như rất vinh quang ý.
“Quý Ninh, bạn trai Mạn Mạn bận vậy mà còn đến được, sao bạn trai cậu chưa đến?”
“Này, có phải hắn xấu tới mức không dám đến không?”
Chu Sơn nói tiếp, “Theo ý tôi, kiểu người chưa đánh đã chạy thì nên chia tay.”
Ngón tay trắng nõn thon dài của Thẩm Thừa Ngôn đóng menu lại, lạnh nhạt nhìn ba người họ, “Cậu muốn Quý Ninh chia tay ai cơ? Sao tôi không biết mình xấu tới mức không chịu được thế?”