Editor: Giừa
-
"Thì ra đây là bí mật của em à?"
Một lúc lâu sau, Giản Du nghe thấy giọng Lương Túc Niên truyền tới từ phía trên.
Đèn ký túc vẫn không bật, đã vậy cửa ban công còn mở toang, ánh đèn sợi đốt từ sân bóng rổ hắt vào, tuy không gọi là sáng lắm, nhưng vẫn có thể nhìn như bình thường.
Lương Túc Niên đỡ lấy Giản Du, tò mò đánh giá tai thỏ của cậu.
Tai rủ xuống, trắng, mềm mại, tương phản với mái tóc đen, tạo hiệu ứng thị giác mạnh mẽ.
Một cậu trai có tai thỏ trên đầu, quả là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Thảo nào lại phải đội mũ cả ngày,
Thảo nào lại sợ người ta sờ đầu mình đến vậy.
Hắn quan sát cậu trong chốc lát, lấy tay chạm vào, đầu ngón tay truyền đến xúc cảm mềm mại, người trong lòng hắn run rẩy kịch liệt.
Giống như bị một luồng điện chạy dọc người, Giản Du cắn chặt răng, muốn giãy khỏi lồng ngực Lương Túc Niên.
Nhưng cậu đã quên rằng, sức lực trên cơ thể cậu lúc này thậm chí còn không đủ để cậu đứng thẳng, chứ đừng có nói đến giãy giụa.
Huống hồ dù cho thân thể cậu ở trạng thái bình thường thì người này vẫn có thể áp chế cậu tuyệt đối.
Cậu chưa kịp ngã xuống thì Lương Túc Niên đã bắt được cậu, cánh tay dồn thêm hai phần lực, dễ dàng ôm cậu vào trong ngực.
Giản Du ăn một trận hoa mắt, hoảng hồn.
Không rõ vì sao nhưng cái ôm của Lương Túc Niên lại cho cậu cảm giác cực kì an toàn.
Thân thể áp sát làm dịu đi sự khó chịu trong người cậu, đồng thời lại gợi ra càng nhiều kỳ vọng mà chính cậu cũng không giải thích được.
"Buông tôi ra!"
Cậu cắn mạnh môi dưới, chống cự lại bản năng của cơ thể mình, chật vật níu lấy chút ít lý trí còn lại gằn giọng một câu.
Cậu không cần.
Cậu không muốn.
Lương Túc Niên cảm thấy bộ dạng này của cậu quá mức thú vị.
Ngoài miệng thì kêu la đòi hắn buông ra, tay lại nắm chặt ngực áo hắn.
Vừa sợ người lại vừa dính người, quá là mâu thuẫn.
"Sao mà dữ vậy, bé thỏ con.
"
Lương Túc Niên cười tủm tỉm nhéo nhéo mặt cậu, sau đó lại sờ sờ tai cậu.
"Trông không tệ đâu, tôi sờ nhẹ một chút em không ngại chứ?"
Lương Túc Niên vừa từ bên ngoài về, hơn nữa nhiệt độ cơ thể Giản Du cao hơn hắn rất nhiều, tai thỏ cũng không quá nhạy cảm, bàn tay của hắn phủ lên, lạnh lẽo giao hòa với nóng bỏng, Giản Du thoải mái kêu r.ên một tiếng, co người lại, bả vai càng thêm run rẩy.
Lương Túc Niên lại xấu tính nắm trọn một bên tai thỏ.
Mềm mại hơn so với tưởng tượng nhiều.
Ấm áp, bông xù, cảm giác cực kì thích.
Tay Giản Du áp lên cổ tay anh, muốn đẩy nhưng không nổi, muốn nắm nhưng không được, lời chửi mắng trong họng thoát ra lại chỉ có hơi thở vỡ vụn, hoàn toàn không có chút khí thế nào.
"Sờ! con mẹ anh! !"
Lương Túc Niên tốt tính sửa lại: "Là tôi sờ em.
"
Giản Du: "! "
Cậu muốn đánh cái đầu chó của hắn quá.
Có linh cảm tên này không phải người tốt, quả nhiên không sai chút nào mà!
Lương Túc Niên sờ đến đã cơn nghiện, mới chia sự chú ý tới tình trạng của Giản Du hiện tại.
Hắn nâng cằm cậu lên, ánh sáng trong phòng không rõ, nhưng cũng đủ để hắn quan sát được sự khác thường của cậu lúc này.
"Em làm sao vậy?" Hắn tò mò áp lại gần: "Có phải muốn biến về nguyên dạng không?"
Giản Du: "Ông đây không phải thỏ tinh!"
"Thế này mà còn không phải hả?"
Lương Túc Niên nhích lại gần hơn, cẩn thận quan sát một lúc, chợt nhướng mày: "À, biết rồi, bé thỏ con, không phải em ph.át tình chứ?"
Giản Du trợn to hai mắt.
Lương Túc Niên nhếch môi: "Thế nào, không thích từ ph.át tình à, hay là nghe không hiểu? Không sao, chúng ta có thể đổi cách nói, có phải em đang tư xuân không?"
(*Tư xuân nó vẫn là phá.t tình/động d.ục thôi haha.
)
Giản Du lúc này vừa run vừa giận: "Tư! tư cái con mẹ anh!"
Bàn tay nắm lấy cằm cậu đột nhiên dùng sức, khiến cho giọng cậu chệch đi, tức khắc im bặt.
"Ngoan, thỏ con không được nói tục.
"
Ừm, mặt cũng mềm như bông, Lương Túc Niên nghĩ thầm, trước khi buông ra còn thuận tay nhéo thêm hai cái.
Giản Du: "! "
Cậu hít sâu một hơi, cố gắng đè cơn phẫn nộ xuống, trừng mắt hung dữ nhìn Lương Túc Niên: "Nếu anh dám nói chuyện này ra, tôi nhất định sẽ đánh chết anh!"
Lương Túc Niên chẳng có vẻ gì là bị uy hiếp: "Muốn tôi giữ bí mật à? Được thôi, nhưng tôi có một điều kiện.
"
Hắn nhìn xuống cậu, ánh mắt trêu chọc: "Hôn tôi một cái đi, tôi sẽ giúp em.
"
Huyệt thái dương Giản Du giần giật: "Mẹ nó, anh! "
Lương Túc Niên ung dung ngắt lời cậu: "Nói tục nữa thì hôn hai cái.
"
Giản Du: "! "
Đm đm đm! Cái đồ điên này!!!
"Hây, Lượng Lượng, về rồi đấy à.
"
Ngoài hành có tiếng gọi khiến Giản Du giật nảy mình.
Đới Lượng Lượng?
Quả nhiên, một giây sau liền nghe thấy âm thanh cực kì dễ nhận biết của Đới Lượng Lượng truyền tới từ ngoài cửa: "Hê lô, người anh em tính ra ngoài à?"
Bạn ở phòng bên: "Không ra ngoài, chỉ xuống cầu thang mua cái cổ vịt thôi, ông thì sao? Mới đi ăn tối về à?"
Đới Lượng Lượng: "Cũng xui xẻo dữ, vốn định đi net, cơ mà đến nơi mới nhận ra không mang căn cước, đành phải chạy về lấy thôi.
"
Bạn phòng bên: "Thế mà còn thong thả vầy được! "
Bọn họ đứng ngay ngoài cửa.
Giản Du đứng bên trong căng thẳng tột độ.
"Hình như cậu ta sắp vào rồi.
"
Lương Túc Niên cực kì thảnh thơi: "Nè, em đoán thử xem cậu ta thấy em như thế này sẽ có phản ứng gì?"
"Mà, không chừng đồng chí cách vách kia cũng sẽ vô tình nhìn thấy đó, em có nghĩ bọn họ sẽ sợ đến rớt cằm không?"
Giản Du cắn răng trừng mắt nhìn hắn.
Đồ chó.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, thì hiện giờ Lương Túc Niên đã biến thành cái xác bị chém trăm ngàn nhát rồi.
Lương Túc Niên nhìn từ trên xuống: "Bé thỏ trắng à, cho em cơ hội cuối cùng, có hôn không nào?"
Đới Lượng Lượng ngoài cửa đã móc chìa khóa rồi.
Âm thanh lách cách đẩy Giản Du vào đường cùng tuyệt vọng.
Cậu nắm lấy cổ áo Lương Túc Niên, chênh lệch 5cm khiến cậu phải hơi nhón chân: Tốt nhất là anh nên giữ lời!"
Nói xong, cậu cắn răng một cái, mang theo khí thế muốn đánh người, dùng sức hôn tới.
-
Hết chương 4.
Tác giả có lời muốn nói:
Thỏ con không được nói tục chửi bậy!
Nhưng để mắng chó thì được.
.