Editor: Vừa mới đọc xong "Đếm ngược thời gian sống sót" ạ, trời ơi mê em bé Triệu Bạch Ngư quá đi:((((((
-
Tương tự mấy ngày trước, Lục Thời Niên bước vào phòng thí nghiệm ngay khi vừa mở cửa.
Tâm trạng mừng vui phơi phới vì cuối cùng cũng được đón người yêu về nhà, thế nhưng rồi lại nhận được tin người yêu khôi phục ký ức xong đã về từ nửa tiếng trước rồi.
"Đã đi rồi sao?" Hắn sững sờ, Giản Du thế mà lại không thèm đợi hắn.
TDL gật đầu: "Nếu hai người không gặp nhau trên đường thì chắc giờ này cậu ấy cũng về đến nhà rồi đấy."
Thôi được rồi, là trách hắn chậm chân.
Lục Thời Niên không để tâm chuyện này, hỏi thêm một chuyện khác hắn quan tâm: "Kết quả thí nghiệm của Giản Du thế nào?"
TDL: "Cậu yên tâm, mọi thứ đều thuận lợi, chúng tôi cũng thu thập đủ số liệu tiêu chuẩn để tham khảo rồi, hai ngày nữa chúng tôi chỉnh sửa xong rồi sẽ cùng nhau nộp lên, có kết quả sẽ thông báo cho các cậu ngay."
Lục Thời Niên: "Vậy là toàn bộ thí nghiệm đều kết thúc rồi à?"
TDL: "Đúng vậy, cảm ơn các cậu đã sẵn lòng hợp tác, quả thực giúp đỡ chúng tôi rất nhiều."
Lục Thời Niên: "Nên như vậy."
Rời khỏi phòng thí nghiệm, hắn gọi cho Giản Du một cú điện thoại, đầu kia vừa nhận là hắn lập tức ăn vạ: "Bé cưng, sao em không ở lại đây chờ anh?"
Giản Du: "Biến đi, ai bảo anh lừa em ngoài cửa sổ có bướm?"
Lời tính sổ đột ngột bay tới không kịp tránh, Lục Thời Niên nghe thấy giọng điệu quen thuộc từ đầu bên kia bèn cười rộ lên: "Bạn trai à, lâu rồi không gặp em~"
Tay Giản Du vẫn đang cầm một cái túi chứa mấy bức vẽ và đống sao giấy: "Lâu cái quần què."
Lục Thời Niên: "Em về đến nhà rồi à? Để anh quay về liền."
Giản Du: "Không, em có việc phải về trường một chuyến, anh tự về trước đi."
Lục Thời Niên: "Em bận bao lâu?"
Giản Du cũng không rõ, thuận miệng nói ra phạm vi thời gian lớn nhất: "Đến chiều tối."
Lục Thời Niên: "Anh qua đón em nha?"
Giản Du: "Không cần, anh chơi một mình đi, đừng có đến."
Thôi được rồi, vợ yêu khôi phục ký ức xong hôm nay cũng thật là tàn nhẫn.
Sau khi cúp máy, Lục Thời Niên liền nhận được một cuộc gọi từ nhà, bảo là mẹ hắn xem lịch vừa đúng sinh nhật hắn, kêu hắn về nhà tiện ăn một bữa.
Lục Thời Niên vui vẻ đáp: "Ồ, hiếm lắm mới thấy mấy người nhớ sinh nhật con nha?"
Ba Lục: "Bình thường không nhớ tới thì thôi, nhưng giờ đã nhớ ra rồi, nếu không tổ chức gì thì cũng không đúng lắm nhỉ."
Lục Thời Niên nghĩ ngợi một chút, Giản Du vẫn còn đang bận ở trường, hắn về nhà một tí thì cũng vui: "Được rồi, con về liền."
Trước khi đi hắn còn không quên gửi tin nhắn báo cáo hành trình cho Giản Du:
[qwertyuiop]: Anh về nhà ăn bữa cơm, bé yêu xong việc thì gọi anh nhé, anh đi đón em.
Giản Du nhìn tin nhắn xong thở phào nhẹ nhõm, như vậy thì không cần lo Lục Thời Niên chạy đến tìm cậu rồi.
[asdfghjkl]: Đã biết.
(Dòng credit @caphecot_giua vô tình chạy ngang qua)
Lục Thời Niên về đến nhà mới phát hiện ra "tiện thể ăn bữa cơm" trong miệng ba hắn thực chất lại chẳng "tiện thể" tí nào, cô dì chú bác anh em họ hàng đều đã có mặt đông đủ rồi.
Lục Thời Niên: "Đây mà gọi là tổ chức sinh nhật đơn giản cho con hả?"
Má Lục liếc hắn: "Tiện thể cả gia đình ăn một bữa đơn giản thôi, ý kiến gì hả?"
Lục Thời Niên: "Không ý kiến gì hết ạ, còn đâu dám ý kiến."
Má Lục: "Không ý kiến thì đi mở quà mau đi, mẹ anh cố gắng mất mấy hôm đấy."
Lục Thời Niên được thương mà sợ: "Mấy hôm?"
Má Lục: "Thì chuyển phát nhanh chậm quá, mẹ đợi mất mấy ngày."
Lục Thời Niên cười nịnh: "Vâng vâng."
Trong nhà có cả một biển người, Lục Thời Niên liền hiểu ngay rằng hắn không thể chỉ ăn một bữa cơm xong chuồn, quả nhiên không khí náo nhiệt ở nhà kéo dài đến tận tối, lại bắt đầu chuẩn bị cơm tối rồi.
Lục Thời Niên nhắn tin hỏi Giản Du bận xong đã về nhà chưa, chợt có một thằng nhóc em họ dí sát tới bên hắn, nhìn nhìn điện thoại hắn, vẻ mặt hóng hớt: "Anh ơi, có vụ gì đấy?"
Lục Thời Niên: "Không nhìn thấy à, đang nhắn tin."
Em họ: "Nhắn với ai ạ?"
Lục Thời Niên quay đầu liếc nó: "Nhóc hỏi cái này làm gì?"
Em họ cười hì hì: "Không có gì làm nên em hỏi chơi thui mà, bạn gái anh à?"
Lục Thời Niên thu ánh mắt về: "Không phải."
Em họ chỉ vào điện thoại hắn đọc: "Cưng à, em về chưa? Nếu còn ở trường thì bao giờ em về? Này nhá, đây không phải nhắn cho bạn gái thì là gì?"
Lục Thời Niên: "Ai bảo mày chỉ có bạn gái mới được nhắn thế này?"
Nhóc em họ ngu ngơ: "Thế là gì ạ?"
"Ăn cơm thôi!"
Dì của Lục Thời Niên bưng đồ ăn ra, kêu bọn họ: "Không chơi nữa, mau rửa tay đi còn ăn cơm."
Lục Thời Niên ung dung cất điện thoại đứng lên, để lại thằng nhóc em họ đang bất mãn lầm bầm với mẹ: "Con đang thăm dò tin tức đấy, sao mẹ gọi đúng lúc thế."
Lục Thời Niên rửa tay xong ngồi vào bàn ăn, bởi vì hôm nay là sinh nhật hắn nên chưa gắp được hai đũa thì đã phải cụng hai ly với chú bác, chủ đề cuộc trò chuyện chuyển hướng về phía hắn.
Hắn đã tới cái tuổi mà đôi khi người lớn nói chuyện với hắn còn hóng hớt sốt sắng hơn cả đám trẻ con, lặp đi lặp lại mấy thứ chuyện sáo rỗng: "Ở trường có bạn gái rồi phải không?"
Lục Thời Niên gắp đồ ăn vào bát, cười cười bảo: "Dì à, cháu không có bạn gái."
"Chậc! Mặt mũi thế này mà sao sắp tốt nghiệp đại học rồi còn chưa yêu đương? Nghe vô lý lắm."
"Nhân tiện kể bên nhà hàng xóm cạnh nhà tôi có thằng nhóc kia năm nay mới 16 tuổi, nghe bảo đã thay đến ba cô bạn gái rồi."
"Tất nhiên cái này cũng không đáng khích lệ, nhưng mà thằng nhóc đó còn nhỏ, còn cháu thì tuổi tác đang vừa đẹp rồi."
"Nghe con gái chú nói, tốt nhất là nên yêu đương thời đại học, có thể tìm thì tìm luôn, đừng có mong chờ từ từ đến tương lai có việc làm, lắm người chờ tới ba mươi bốn mươi tuổi vẫn còn độc thân đấy."
Lục Thời Niên: "Cháu biết mà."
Dì: "Biết mà sao còn chưa chịu yêu ai? Tính chờ cái gì?"
Lục Thời Niên: "Dì ơi, cháu-"
Dì cắt ngang lời hắn: "Cơ mà không sao, dì có một người bạn cũ là giáo sư đại học, trong tổ của tên đó có mấy cô bé rất giỏi giang, để dì tìm thời gian nhờ ổng hỏi thăm một tí, nếu có ai độc thân mà có ý thì cho hai bên gặp nhau, biết đâu đấy lại trúng duyên phận thì lại không phải tốt quá à?"
Lục Thời Niên bất lực: "Không cần đâu dì."
"Sao lại không cần, nói cho mày biết nhà, đừng có nghe lời ông già nhà mình, nếu không thì sau này lại thiệt thòi. Tuổi tác chú mày đang đẹp nhất để tìm người rồi, chậm tí thì có khi người tốt lại bị bê hết đi đấy."
Má Lục bưng bánh kem tới, đó là một cái bánh kem rất to, bên trên đầy ắp đào vàng, tạo thành một tầng vàng óng rực rỡ, vừa nhìn đã thèm nhỏ dãi.
Lục Thời Niên liếc qua logo trên hộp bánh một cái đã biết ngay vị trí tiệm bánh ở đâu.
Đó là một tiệm bánh ngọt rất độc đáo, bánh kem phải được đặt trước tận một tuần để cho họ có đủ thời gian để chuẩn bị nguyên liệu làm thì mới có thể giao kịp ngày sinh nhật.
Bánh kem đặt ở trước mặt Lục Thời Niên, dì hắn đứng lên vừa cắt bánh kem, vừa luôn miệng nói với hắn: "Không cần phải ngại, chỉ đi gặp một lần thôi chứ không cần phải yêu ngay, nếu không luyện tập gặp mặt luôn từ giờ ngộ ngỡ sau này hai bên thông gia gặp nhau thằng nhóc bây lại thẹn thùng thì chết."
Lục Thời Niên: "Dì ơi, cháu thực sự không cần mà, cháu có người yêu rồi mà."
"Huống chi bên kia cũng là sinh viên đại học, cũng giống-" bà dì khựng lại, phản ứng chậm mất nửa nhịp, đột nhiên im bặt, tròn mắt kinh ngạc: "Yêu rồi?"
Lục Thời Niên gật gật đầu: "Vâng, yêu rồi."
Không chỉ mỗi dì hắn, mà cả gia đình đều bị sốc.
"Thằng nhóc này, sao vừa rồi hỏi còn bảo không có? Người nhà với nhau mà còn ngại không nói hả?"
"Nhóc Thời Niên ưu tú như vậy, mấy người lo lắng quá rồi."
"Con bảo mà!!! Anh rõ ràng vừa mới nhắn tin cho người yêu, sao lại không thừa nhận hả!"
"Học cùng trường con hả? Lớn đùng rồi, sao hôm nay không đưa người ta về nhà ăn cơm cùng?"
"Em ấy sợ người lạ, chờ một thời gian nữa để em ấy chuẩn bị tinh thần đã, rồi con dẫn em ấy về nhà."
Lục Thời Niên nói xong, đúng lúc điện thoại hắn nhận được tin nhắn từ người yêu, hỏi hắn khi nào mới về nhà.
Mắt hắn cong lên, lập tức trả lời, sau đó cất điện thoại đi rồi đứng dậy: "Cũng muộn rồi, con đi về trước, mọi người cứ từ từ ăn đi ạ."
Cả nhà đều ngầm hiểu rõ, nhân vật chính đã ở nhà với họ cả một ngày, hiện giờ họ không thể cản hắn về với thế giới hai người cùng người yêu được.
"Được rồi, đi đường cẩn thận, về tới nơi nhớ nhắn tin nhé."
"Lần sau dẫn người ta cùng về đi, chúng ta ở bên này đông vui nhộn nhịp thế này, bỏ lại người ta ở một mình thì còn ra thể thống gì nữa."
"Được ạ." Lục Thời Niên đồng ý, ngẩng đầu nhìn mẹ: "Mẹ ơi, mẹ gói một miếng bánh để con mang đi được không? Bánh khá ngon, con muốn mang cho em ấy ăn thử."
Lúc ăn cơm có uống chút rượu, không thể lái xe, Lục Thời Niên bắt taxi về nhà.
Ở trong nhà không cảm nhận được cơn gió lạnh bên ngoài, mùi rượu trên người không bị thổi bay đi mà từ từ lên men trong màn đêm yên tĩnh.
Rõ ràng hắn đã kiểm soát lượng rượu uống vào, nhưng không ngờ vẫn hơi hơi say, hắn tính toán nhầm độ mạnh của chai rượu chú hắn mang tới, là sai lầm của hắn.
Chỉ mong là bé Du nể tình hắn mang bánh kem về mà không ghét bỏ hắn đêm nay.
Quẹt thẻ lên tầng, bước ra khỏi thang máy rồi mở cửa ra vào, căn nhà yên tĩnh, chỉ có đèn phòng ăn đang bật, không thể cản hết bóng tối.
Lục Thời Niên nghĩ chắc Giản Du không chờ được hắn, đã ngủ rồi.
Hắn đi vòng qua vách ngăn, lại thấy một người đang cuộn tròn, vùi mặt vào sofa mơ màng sắp ngủ.
May mắn là trời đêm không lạnh.
Đó là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Lục Thời Niên khi nhìn thấy Giản Du.
Hắn đặt bánh kem xuống, đi vòng qua bàn trà đến bên cạnh Giản Du, khom lưng sờ sờ đầu cậu: "Bé Du, sao lại nằm ngủ ở phòng khách thế này?"
Giản Du ngẩng đầu nhìn hắn, ánh sáng mờ ảo che khuất nửa khuôn mặt của cậu trong bóng tối, hắn không thể nhìn rõ biểu cảm của cậu:
"Anh về rồi à?"
Giọng nói trầm trầm, khàn khàn, nhưng lại không giống buồn ngủ.
Lục Thời Niên đáp lại, muốn ôm lấy cậu: "Chúng mình về phòng ngủ."
Giản Du giữ cánh tay hắn, rướn người móc cổ hắn kéo xuống, sau đó hôn hắn một cái, hiếm khi nào chủ động đến mức này.
Lục Thời Niên sững sờ một lát, sau đó cúi xuống đáp lại cái hôn của cậu, mổ nhẹ mấy cái lên khóe môi cậu, thấp giọng hỏi: "Em có đói không? Anh mang bánh sinh nhật của anh về cho em này, ăn rất ngon, không ngọt lắm đâu, là loại em thích."
Vừa mới dứt lời, môi dưới chợt đau âm ỉ.
Giản Du cắn hắn xong lại hôn hắn, lẩm bẩm câu gì đó mơ hồ, nhỏ giọng tới mức Lục Thời Niên nghe không rõ: "Bé con, em nói gì cơ?"
"Không thèm bánh sinh nhật của anh" Giản Du cọ cọ lên mặt hắn, nhắm mắt lại nhẹ nhàng th ở dốc bên tai hắn.
Có lẽ hắn thật sự uống quá nhiều rượu rồi, Lục Thời Niên vốn là một người khôn khéo mà lúc này cũng không kịp phản ứng: "Bánh kem đào vàng ngon lắm, anh lấy hết đào vàng về cho em đấy-"
Vành tai hắn bị ngậm lấy, ấm áp quấn lấy khiến tinh thần hắn gặp chấn động, cảm giác ngứa ngáy lan từ gốc tai xuống toàn bộ lưng, nửa người đã tê dại.
Ngay sau đó, hắn bị cắn một cái như để xả giận.
Giản Du: "Ăn bánh hay là ăn em, anh tự chọn một cái đi."
-
Hết chương 51.
Hi vọng anh ta lựa chọn đúng:)