Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

chương 189: số kiếp an bài

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vương Hạo tiếp lời: "Thật ra cũng không có mấy ai chính mắt nhìn thấy Bất Hoán Thi, năm đó nơi này có rất nhiều thôn làng lần đầu tiên phát hiện có chuyện không hợp lý là có nhiều vụ báo án mất tích, ban đầu chỉ có một hai người, cảnh sát phát hiện có vết máu trong rừng nên nhận định là bị dã thú tấn công. Khoảng chừng tám năm trước thì nơi này đột nhiên bị sự kiện mất tích đại quy mô, toàn bộ người trong thôn đều mất tích chỉ trong một đêm, cảnh sát triển khai lực lượng truy tìm vẫn không có kết quả gì, sau đó những người tham gia tìm kiếm không hiểu sau tự nhiên nổi điên, cục công an nơi đó mới báo cáo tình hình lên cục xử lý, trong cục phái một tiểu đội điều tra, kết quả chỉ có mình tôi còn sống."

Vương Hạo im lặng thật lâu, tựa như nỗi sợ đến nay vẫn còn.

"Các người cũng biết năng lực của tôi là dự báo ba phút tương lai, lần làm nhiệm vụ đó tôi thấy rõ ràng là mình sẽ chết, tôi lớn tiếng gọi mọi người rút lui nhưng đáng tiếc khi ấy tôi mới vào cục có hai năm nên không ai phục, thậm chí tôi còn không thể thấy rõ thứ gì giết chết tôi, chỉ biết trên người nó mọc nhiều lông trắng thật dài, xung quanh nó mùi rất thúi. Không còn cách nào tôi đành bỏ lại bọn họ, lợi dụng năng lực liều mạng chạy trốn nên mới nhặt lại cái mạng này. Tôi đem chuyện này trình báo với cục trưởng, mấy người cố vấn trong cục sau khi trải qua thảo luận thì suy đoán đây là Bất Hoán Thi chưa hoàn chỉnh vậy nên cả cục phải vội vàng rút lui. Các cô cứ nhìn mọi thứ trong căn cứ thì sẽ biết chúng tôi gấp gáp rút lui như thế nào."

Mục Dung hỏi: "Không có cách tiêu diệt Bất Hoán Thi sao?"

Tang Đồng đáp: "Có lẽ có, nhưng tư liệu trong cục không có ghi chép tương quan, sở dĩ Bất Hoán Thi mạnh như vậy thì đương nhiên có lý của nó, đầu tiên: Điều kiện hình thành rất hà khắc, trước khi thành thi nhân thì phải là người chịu hàm oan mà chết hoặc phải có chấp niệm rất nặng, chấp niệm này không tiêu tan kể cả khi đã chết, đây là điều kiện cơ bản nhất để hình thành Bất Hoán Thi, những loại cương thi khác thì không cần loại điều kiện này. Sau đó sẽ là nơi chôn thi thể, nhất định phải là đại hung địa để nuôi thi. Cái chết là chuyện rất lớn với công dân quốc gia, không có bất kỳ ai dám để người nhà mình chôn ở thi địa, kể cả thầy phong thủy kém trình cũng không dám chọn mộ địa ở những nơi này, nhỡ không nhìn ra được huyệt mộ tốt thì cũng sẽ chọn nơi bình thường, không cầu công lại chỉ cầu không thất bại, đây là điều kiện thứ hai. Cuối cùng là Bất Hoán Thi phải bình an đi qua sự tẩy rửa của tự nhiên, ví như bị thiên thạch rơi trúng, thiên hoả đốt rừng, hoặc bị sấm sét bổ trúng, cái loại này còn thấp hơn trúng độc đắc mấy lần, hội đủ ba điều kiện trên thì xem như tập hợp đủ "thiên thời địa lợi nhân hoà"."

Vương Hạo tiếp lời: "Bởi vì Bất Hoán Thi quá mạnh, trước khi nó hoàn toàn hình thành thì nó không thể rời thi địa quá xa, hơn nữa nó cần hút số lượng lớn nhân khí, năm đó chuyên gia đưa ra hai phương án, một là nhân lúc nó chưa hình thành tiêu diệt nó, hai là biến nơi này thành khu không người, làm gián đoạn nguồn dinh dưỡng của Bất Hoán Thi. Lâu nhất có thể kéo dài sự hình thành của nó trong mấy chục hoặc trăm năm, để khoa học quốc gia nghiên cứu ra biện pháp tiêu diệt Bất Hoán Thi. Năm đó cốt cán trong cục bao gồm Ngưu cục trưởng đều có khuynh hướng chọn phương án đầu tiên, bởi vì cục chúng ta là hộ thuẫn của nhân dân, chúng ta không thể để vấn đề khó này cho hậu thế, đây là biểu hiện của vô năng: chỉ có mình tôi đơn độc phản đối, tôi và Ngưu cục trưởng mặc kệ nguy hiểm đi đến tử địa của đội viên tiến hành hơn trăm lần dự đoán, kết quả chỉ có chết, lúc này Ngưu cục trưởng mới xin báo cáo chỉ thị của Trung ương, toàn cục phải vội vàng rút lui."

Tang Đồng hỏi:"cậu biết nơi nào có Bất Hoán Thi tại sao lúc đầu không cản tôi."

Vương Hạo cười như không cười nhìn Tang Đồng: "Nếu tôi không dẫn cô tới đây thì sao cô phát hiện chuyện lớn như vậy đúng không."

"Chúng ta và Bất Hoán Thi là hai cấp bậc khác nhau, nếu như tôi biết thì tuyệt đối không dẫn người nhà đến nơi này."

Vương Hạo móc ra bao thuốc, châm một điếu: "Tang Đồng, nếu Ngưu cục trưởng muốn bắt người thì trừ trốn ở đây, có chạy nơi nào cũng vô dụng, nhiều cái mạng như vậy cô dám cược không?",

Tang Đồng không trả lời, Vương Hạo rít sâu hơi thuốc, nói: "Tôi cảm thấy cô nên cám ơn tôi, Bất Hoán Thi chưa hình thành hoàn toàn thì chúng ta còn có cơ hội, người trong thôn là "đồ ăn" nó nuôi, vậy thì khi nó hình thành thì trong cục nhất định cũng sẽ phái cô tới đây xử lý, cho nên nha, chữa bệnh phải chữa lúc sớm đừng đợi đến không còn thuốc chữa."

Tang Đồng lạnh lùng nhìn Vương Hạo: "cậu dẫn bọn tôi đến đây là có ý đồ gì."

"Lời này cô nói không đúng, là cô đề nghị tới đây tôi đã nói gì đâu, cô tự ngẫm lại xem dọc đường đi xảy ra những chuyện gì, nếu tôi muốn hại cô thì cô đã chết sớm rồi."

Vương Hạo đột nhiên mỉm cười, đưa mắt nhìn từng người, sau đó lại nhìn Tang Đồng nói: "Cô không thấy cô xuất hiện ở đây là do thiên đạo an bài sao?"

Tang Du nhìn vết thương trên tay Mục Dung, lo lắng hỏi: "Nếu đây là khu không người sao năm đó quốc gia không tiến hành oanh tạc tiêu diệt Bất Hoán Thi, không lẽ Bất Hoán Thi lợi hại đến mức có thể chịu được vũ khí hạt nhân sao."

Vương Hạo vỗ vỗ vai Tang Đồng: "Em gái cô đáng yêu ghê."

Tang Đồng thở dài, kiên nhẫn nói: "Nơi này cách đường biên giới rất gần, nếu như chúng ta tiến hành bão đạn hoặc sử dụng vũ khí hạt nhân thì người khác sẽ nghĩ thế nào, đặc biệt là vũ khí hạt nhân, một khi sử dụng thì sẽ tạo ảnh hưởng trăm năm không thể cứu vãn cho toàn bộ địa cầu, nơi này có một ít cây cối đã phát triển hơn ngàn năm, là tài nguyên tự nhiên vô cùng trân quý còn có quần thể động vật đa dạng, một quốc gia muốn bình an phát triển nào có dễ dàng gì, loại vũ khí hạng nặng này nếu không phải vào đường cùng thì sẽ không dùng đến."

Tang Du nhẹ gật đầu, Mục Dung lấy điện thoại ra: "mọi người nhìn đi."

Ảnh chụp là vách hầm: "Đây là vách tường hầm nhà cô gái kia, tôi hỏi cô ấy ở đây bao lâu thì cô ây chỉ cho tôi nhìn. Suy đoán sơ bộ thì có hơn một ngàn dấu gạch, như vậy tính ra thời gian thực tế cô ấy vào thôn còn lâu hơn là số gạch, tôi thấy vẻ mặt cô ấy rất đau đớn, tôi có cách giúp cô ấy rời đi nhưng cô ấy lại từ chối chỉ xin tôi cứu con của cô ấy."

"Ba năm?? Lúc chúng ta tới đây có thấy chiếc xe bỏ hoang nào đâu, lại nói nơi này là khu không người, không có Ẩn Thân phù làm sao vào."

"Trí nhớ của cô ấy bị tổn thương rất nghiêm trọng chỉ nhớ mình là con dân quốc gia, từng sống ở đây hay tên mình là gì cũng nhớ không rõ, càng không nhớ mình tới đây bằng cách nào."

Mục Dung lướt màn hình: "Đây là hình cô ấy, tôi hỏi làm sao cô ấy học được tiếng trong thôn, thì cô ấy nói học ở trong mơ, hình như trong thôn trước đây vẫn nghe hiểu tiếng phổ thông nhưng không biết vì sao bây giờ thì thái hoá hết."

Tang Đồng nói: "Là "hoạt thi hoá", tôi đoán Bất Hoán Thi được chôn ở gần thôn, bọn họ bị ảnh hưởng của thi khí nên mới xuất hiện sự biến hoá này."

"Ban ngày bọn họ không đụng tới tôi được, nhưng buổi tối thì có thể là thế nào."

"Bất Hoán Thi danh xưng là người dẫn Hoàng Tuyền, người bị nó lây nhiễm có thể có âm dương nhãn thì việc chạm vào được hồn thể không có gì lạ, hoặc là bà lão kia bị thi biến nên mới có thể chạm vào cô, cũng có thể do ban ngày Thiên Dương áp chế thi biến trong thân thể thôn dân, đến khi trời tối thì thi biến hoàn toàn bộc phát ra."

Sắc mặt Tang Du tái nhợt, mọi người nghiên cứu thương thảo mấy tiếng đồng hồ cũng không đưa ra kết luận gì, cũng may Vương Hạo có nói, trong căn cứ có hệ thống kiểm tra khí thể độc hại, thi khí của Bất Hoán Thi chưa bay tới chỗ này.

"Không còn sớm, mọi người giải tán thôi." Chuyện này Tang Đồng đã báo cáo lên trung ương, cô tin không bao lâu nữa sẽ có được câu trả lời chắc chắn.

Tang Du và Mục Dung về phòng, Mục Dung dùng hai lá bùa vàng xếp thành cái túi nhỏ, bỏ gạo nếp vào trong, viết lên tên của mình rồi châm lửa đốt.

Mục Dung xuất hồn, mấy phút sau hai túi gạo nếp từ trên bay xuống.

"Để em làm "

Tang Du cầm túi gạo nếp, vén tay áo Mục Dung lên, vết thương không chảy máu nữa nhưng có dấu hiệu sưng mủ, Tang Du cắn môi hít sâu một hơi, cầm túi gạo nếp xoa lên miệng vết thương.

"Xèo" một tiếng, khói trắng từ miệng vết thương bay lên, gạo nếp đổi màu.

"Em đắp lên là được, đợi màu sắc hoàn toàn thay đổi thì lại đổi."

"Dạ."

Tang Du buông túi gạo nếp xuống, cùi đầu không nói gì.

Mục Dung ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên trán nàng, áy náy nói:" Xin lỗi, luôn để em lo lắng."

Tang Du xoay người ôm đó Mục Dung: "Sau này đừng như vậy nữa được không, em sợ."

Không có vui và yêu phách, cho nên khi Mục Dung nghe vậy chỉ thấy đau lòng, chút tình cảm này khi vừa mớ bắt đầu liền đã định sẵn sẽ không công bằng với Tang Du.

Bất luận Tang Du cố gắng thế nào, cô cũng không thể cảm động như "yêu"

Cô có thể cảm nhận được sự lo lắng và bảo vệ của Tang Du, thậm chí cảm nhận được sự nhẹ nhõm và ỷ lại khi ở bên nàng.

Thế nhưng mà lại không cách nào có loại cảm xúc giống nàng, là loại cảm xúc "yêu thương".

Mỗi một lần đối mặt với Tang Du, nhìn vào đôi mắt làm cô trầm luân kia tim sẽ đập nhanh hơn rất nhiều, nhưng đó là cảm giác tâm của Mục Dung nhói nhói, bởi vì cô sẽ vĩnh viễn không thể đáp lại những gì mà Tang Du đã cho.

Giờ phút này Mục Dung cảm thấy vô cùng bi thương, hối tiếc, tự trách và áy náy, còn có cả khát vọng và ước mơ.

Nếu như năm đó cô không thế chấp yêu phách và vui phách, thì kết quả chắc là sẽ không như bây giờ.

Thì có lẽ trong những thời điểm quyết định, cô có thể cân nhắc đến yếu tố "yêu" để không làm những chuyện khiến Tang Du sợ hãi và đau lòng.

~~~~

Quên mất phải up chương:))~ nay chỉ có chương hoy, vì mị mê quệt quẹt màu nước rồi

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio