Thời gian như nước trôi nhanh. Ba mùa thay lá, ba lần xuân về. Mục Dung ba mươi tuổi.
Mấy năm nay cô dẫn Tang Du đi cùng Nam cuối Bắc, không chỉ thực hiện lời hứa xưa kia, còn đi rất nhiều nơi chưa kịp hứa hẹn.
Ban đầu Mục Dung còn chọn các loại phương tiện để di chuyển, sau này có một ngày cô phát hiện lữ trình quá ngắn mà nhân sinh dường như quá dài, dứt khoát không cần phương tiện giao thông nữa, chọn cách đi bộ --- Giống như Tô Tứ Phương năm đó.
Sau khi đã quen với gian khổ và cách di chuyển kiểu này thì hành trình lại có một loại cảm giác rất đặc biệt. Thả chậm tốc độ thì càng có nhiều thời gian ngắm nhìn phong cảnh xung quanh.
Được Mục Dung chỉ cách, cửa hàng được dì Tôn quản lý càng lúc càng khấm khá, con của dì ấy cũng không phản đối nữa
Có mấy lần dì Tôn gọi cho Mục Dung, hỏi xem có thể nhượng lại cửa hàng cho dì hay không, dì hứa chắc sẽ chăm sóc cây quế thật tốt, cũng cam đoan không để Mục Dung lỗ vốn sang nhượng
Mục Dung từ chối, dì Tôn lại hỏi cô có ý gì? dù sao đã không kinh doanh thì ngại gì không bán cửa hàng lấy tiền?
Mục Dung im lặng thật lâu, sau đó hỏi ngược lại dì: Nếu đã có thể kiếm tiền còn không phát sinh chi phí khác chẳng lẽ không tốt hơn sao? Vì sao nhất định phải mua lại cửa hàng?
Dì Tôn đỏ mặt, cúp máy.
Tang Đồng giữ lời không chủ động liên lạc với Mục Dung, mặc dù cô vẫn giữ chức khoa trưởng nhưng đã dần phai nhạt trong tầng lớp quản lý.
Trải qua ba năm phát triển, cục xử lý sự kiện đặc biệt lại lần nữa toả ra sự sống. Các bộ môn đều được mở rộng, Tang Đồng cũng trở thành cục trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử.
Mục Dung không biết: Dù cô không còn trong nghề nữa, nhưng trong cục vẫn lưu truyền truyền thuyết của cô, không ít người mới cảm thấy vinh hạnh khi gia nhập bộ môn của cô.
Mục Dung ngăn cản nghi thức triệu hồi Hoàng Tuyền cổ quốc ở Đông Bắc, bình an vô sự đối chiến Bất Hoán Thi, tất cả thành tích đều được lưu lại hồ sơ, từ lâu đã trở thành thần tượng bí mật trong lòng những nhân tài mới nổi.
Mùa thu hoạch, cũng là lúc cục xử lý sự kiện đặc biệt tổ chức hội nghị thường kỳ năm năm một lần.
Thư ký đánh một phần văn bản thật dài đưa cho nhân viên dự hội nghị: "Hội nghị thường kỳ lần này, cố vấn thường vụ Lưu viện sĩ tuổi tác đã cao nên phái thư ký đến, khoa trưởng khoa linh dị, đặc dị công năng Mục Dung khoa trưởng cũng không đến. Cố vấn Tô Tứ Phương không đến, trưởng phòng thường vụ Tây Nam - Hoa Vân Nguyệt gọi tới nói: Trong tay ngài ấy có chút việc quan trọng, đêm trước ngày họp sẽ bay đến căn cứ."
Ánh mắt Tang Đồng lẳng lặng nhìn bản hiệu viết ba chữ "Tô Tứ Phương" thật lâu, nhàn nhạt nói: "Hủy bỏ chức vụ cố vấn của Tô Tứ Phương, phái người thăm hỏi Lưu lão viện sĩ chưa?"
"Đã phái người."
"Ừm. Hội nghị sau này không cần thêm Mục Dung vào, tôi đã đặc biệt phê chuẩn cô ấy không cần tham dự bất kỳ hội nghị thông thường nào."
Thư ký gật đầu note lại, hai chữ Mục Dung càng thêm thần bí.
"Khoa trưởng khoa phi nhân loại địa khu Đông Bắc có đến không?"
"Tằng khoa trưởng đã đến hôm qua, đang ở trong căn cứ."
"Gọi người tới đây."
"Vâng."
...
Tằng Thiên Hàm đẩy cửa đi vào: "Cục trưởng, cô tìm tôi?"
Tang Đồng nhàn nhạt không để ý Tằng Thiên Hàm không báo đã vào: "Ngồi đi."
Tằng Thiên Hàm ngồi đối diện, Tang Đồng chống tay lên bàn, đan xen mười ngón nhìn Tằng Thiên Hàm một lúc nói: "lâu rồi không gặp."
"Đúng vậy, tìm tôi có gì sao?"
"Đã tìm ra hung thủ sát hại Khôi bà bà chưa?"
Tằng Thiên Hàm giật mình: "Vẫn chưa, mấy năm nay giáo chủ Khôi gia vẫn truy không ra manh mối gì."
"Cây trâm của Kim Hoa giáo chủ cũng không có tin tức?"
"Ừm, chỉ sợ thất lạc rồi."
"Địa khu Đông Bắc thế nào rồi? Có thái bình không?"
Tằng Thiên Hàm dựa vào ghé, hít sâu: "Cũng vậy có thể chịu đựng."
Tang Đồng bị chọc cười: "Có gì cứ nói, chịu đựng gì chứ? Tôi là đang để cậu báo cáo công việc đó."
Tằng Thiên Hàm móc ra thuốc lá, Tang Đồng đẩy gạt tàn lên trước, hắn cầm lấy lại ngồi xuống ghế châm lửa hút hai hơi: "Ba năm trước Phong Đô đột nhiên đóng cửa mấy tháng, làm số lượng lớn âm hồn bị kẹt ở dương gian. Sau đó bốn vị giáo chủ ở ngũ giáo cũng đột nhiên bế quan. Tử tôn dưới trướng thừa cơ làm loạn, lúc trước xuất mã đệ tử nhà Tiên muốn khấu đường thì phải tu luyện đến một mức độ nhất định, hiện tại thì thôi rồi...Một đám loạn thất bát tao nhập vào người sống hồ ngôn loạn ngữ, bát tự thích hợp liền bắt người ta đứng ra lập khấu đường cho chúng, không đồng ý thì tra tấn người ta. Hồi trước tôi vừa thu phục một đám, vẫn chưa thể xử lý triệt để được, loạn cả rồi!"
(Khấu đường: giống như lập miếu thờ ấy, phải có đại đệ tử đứng ra chứng hương quả, chạy danh thiện lành lôi kéo đệ tử, sớm thành chánh quả~)
Tằng Thiên Hàm quạt quạt khói thuốc, hừ lạnh: "Cô thấy hài hước không? Mấy hôm trước tôi vừa bắt được còn chồn vàng vừa mở linh trí, nó trốn ở đồng ruộng người hút nhân khí để tu hành. Nó ngại chậm nên muốn mượn thân thể người sống tu đạo, náo loạn nhà kia mấy lần, hai vợ chồng nông thôn cũng hồ đồ theo vậy mà đồng ý mới ghê chứ, còn mời người tính ngày hoàng đạo viết tên nó lên giấy đỏ mở khấu đường, giúp người chữa bệnh, tôi kêu đệ tử qua đó thăm dò một chút, con chồn hôi đó lại thấy đạo hạnh đệ tử tôi không sâu liền nhập vào người sống ăn nói lung tung, nói mình Hoàng Đại Tiên ở tích thủy động, mở mồm là đòi tam sinh! Lúc tôi đến bắt nó thì nó lại trốn vào ruộng, mấy ngày nay trời mưa nên ruộng lúa tích nước nhiều, nên nó mới bảo nó là ở Tích Thủy Động."
Tang Đồng cười cười: "Nhận đệ tử?"
"Ừm, đột nhiên cảm thấy thân thể không còn tốt nữa, dạy tốt đồ đệ thì về hưu, còn cô? Thu nhận ai chưa?"
"Chưa, sư tôn không gật đầu thì làm sao dám, với nữa tôi cảm thấy thân thể vẫn có thể bám thêm vài năm."
"Thế hệ trước trong cuộc tới tới lui lui, nhóm chúng ta bây giờ trong mắt thuộc hạ đã bị xếp vào "nhóm người già" rồi."
Tang Đồng hiểu ý cười cười, trong lúc trò chuyện, người một câu tôi một câu, vô tình giải toả sự xấu hổ ban đầu.
Tang Đồng thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn Tằng Thiên Hàm: "Năm đó triệu hồi Cửu Thiên Huyền Lôi đồ sát Nguyệt Hương thôn, thật sự không phải tôi."
Lời trêu ghẹo kẹt ở yết hầu, Tằng Thiên Hàm dập tắt thuốc lá, nghiêm túc trầm mặc một lúc nói: "Thật ra nhiều năm như vậy tôi cũng hiểu rõ, chẳng qua hôm nay cô có thể chính miệng nói với tôi, cũng xem như cho tôi sự giải thoát, năm đó xin lỗi cô."
"Không sao, đều qua cả rồi."
"Tôi còn tưởng người kiêu ngạo như cô cả đời này cũng không giải thích với tôi."
Tang Đồng không trả lời chỉ cười rồi nói tiếp: "Lần này kêu cậu qua đây là cơ chút tình báo phải nói với cậu, có thể giải thích tình huống ở Đông Bắc."
"Ừm, mời nói."
"Cậu biết thời kỳ Mạt Pháp không?"
Tằng Thiên Hàm nhíu mày: "Quen tai, nhưng cụ thể thì không rõ, là thiền ngữ của Phật gia?"
"Đúng vậy, trước đó Tô Tứ Phương từng đề cập qua, gần đây tôi rảnh nên có tra chút tài liệu về Phật kinh, có thể hiểu đại khái một chút."
" Thế nào?"
"Đạo gia không có thuyết pháp về thời kỳ Mạt Pháp, tôi ngẫm mấy ngày rốt cuộc cũng hiểu. Đạo gia quan trọng tu thân cường thể, vẽ bùa diệt ma đều là những thứ có thể sờ, có thể chạm. Còn Phật gia chủ yếu tu tâm, tham thiền, toạ thiền, niệm kinh, bái Phật, toàn là những thứ không thấy được. Nói trắng ra thời kỳ Mạt Pháp là lúc lòng người, đạo đức, và tín ngưỡng cùng nhau suy đồi, những điều này ảnh hưởng không lớn với đệ tử Đạo gia nhưng đối với những vị Thiên tôn Thần Quân đã thăng thiên thì sẽ có ảnh hưởng nhất định. Những vị Thiên tôn này không có nhục thân nên không thể dùng thân để tu hành toàn bộ pháp lực đều nhờ vào tín ngưỡng nhân gian. Có thể nói thời kỳ Mạt Pháp là hạo kiếp cho tam giới lục đạo, chư thiên Thần Phật vì muốn tránh hạo kiếp nên đồng loạt bế quan. Ngay cả Diêm Vương ở Phong Đô cũng bế quan luôn rồi, tôi nghĩ lần Thành Đô đột nhiên đóng cửa có lẽ có liên quan đến những điều này, nhà Tiên ở Đông Bắc đột nhiên xảy ra hiện tượng náo loạn như vậy, chỉ sợ cũng có quan hệ với thời kỳ Mạt Pháp."
"Hoá ra lại có chuyện này! Giáo chủ ngũ giáo bốn vị bế quan, chỉ còn Bạch gia giáo chủ toạ trấn vì am hiểu y thuật, lòng từ bi của vị này không màng thế sự, bất quá chỉ có duy nhất Bạch gia là không hỗn loạn thôi, còn bốn tộc khác đều loạn cả rồi! Tình hình của Liễu gia là nghiêm trọng nhất, hai huynh đệ Thiên Long - Thiên Mãng lại là võ si, Liễu Nhị nương tử - Liễu Thiên Giáo bị phế tu vi không biết lưu lạc ở đâu rồi, dưới Khôi gia giáo chủ thì chỉ có Khôi bà bà là lớn nhất, hiện tại cũng không còn ở đây. Hai nhà Hoàng - Hồ thì có bệnh bao che tôn tử, không xảy ra đại sự thì mắt nhắm mắt mở cho qua, hơn nữa ba năm trước Phong Đô đột nhiên đóng cửa làm vô số du hồn phiêu đãng ở dương gian, bây giờ Đông Bắc dã quỷ tràn lan, hại người rất nặng. Trên người tôi lại không đủ Tứ Trụ, nên chuyện của Liễu gia không tiện quản nhiều. Mục Dung đâu rồi? Có thể kêu cô ấy về giúp không? Nói thế nào thì Đông Bắc cũng là quê nhà của cô ấy."
"Cô ấy bây giờ không phải âm sai, xử lý chuyện linh dị có chút ngoài sức, nhưng niệm lực như cô ấy không biết qua ba năm đã đạt tới trình độ gì rồi, nói không chừng quay về sẽ cho chúng ta kinh hỉ."
"Vậy còn không mau kêu người về? Tôi bận đến sứt đầu rồi nè."
"Tôi đã hứa nếu không phải chuyện lớn sẽ không can thiệp cuộc sống của cô ấy, lại nói cậu nắm tam bảo trong tay, chẳng lẽ không xử lý được những thứ này? Tôi thấy cậu nên nghĩ cách lấy đủ Tứ Trụ, sau đó lại mời Liễu Nhị nương tử đến toạ trấn đi."
"Okie okie tôi không thèm nói với cô, người gì không có chút trách nhiệm gì hết trơn! Cái chức khoa trưởng của Mục Dung cũng quá nhàn hạ rồi, đúng là cùng người không cùng mệnh mà!"
Khoé miệng Tang Đồng nhẹ cong, mấy hôm trước cô vừa bói một quẻ: quẻ bói nói người xa quê về nhà, Mục Dung hẳn là sẽ sớm quay lại thôi.
...
Chớp mắt lại qua thêm ba ngày, hội nghị thường kỳ năm năm một lần đúng ngày mở họp.
Nhưng Hoa Vân Nguyệt hẹn trước không tới
Người phụ trách từng địa khu giao lên văn kiện, năm năm trước cục xử lý sự kiện đặc biệt giải quyết được hơn hai ngàn ba trăm vụ, năm năm sau số lượng nhiều hơn gần năm mươi phần trăm.
Các tầng quản lý nhao nhao, đều thấy năm năm này quá không yên ổn, nhưng tìm không ra nguyên nhân.
Tang Đồng bố trí chiến lược, kế hoạch và phương châm của năm năm tiếp theo, ở lại nghe ý kiến của thành viên một chút, sau khi tan họp tiểu tổ khoa học kỹ thuật lại đổi mới thiết bị cho những thành viên tham gia hội nghị.
Cô bấm số gọi cho Hoa Vân Nguyệt, bên kia điện thoại nhắc nhở không trong khu vực phục vụ, lại gọi đến điện thoại vệ tinh của Hoa Vân Nguyệt, bên kia thông báo nhắc nhở tắt máy.
~~~
Nhậu nhẹt say xỉn quá h mới up, chiều rỗi lại thêm c~