Tang Du cất điện thoại, trên mặt vẫn luôn tươi cười: A Miêu, chúng ta đi thôi."
Đám người đừng bên cạnh hồ nghi nhìn Tang Du: Cô gái nói chuyện với ai vậy???
"A~ Đông Bắc, Đông Bắc thân yêu của ta, ta trở về rồi nè!!!"
Cô gái ở bên cạnh Tang Du giang rộng hai tay la làng lên, nhà ga đông người vội vàng qua lại, tiếng la lớn lại không gây chú ý đến bất kỳ ai.
Cô gái này gọi là A Miêu, chỉ có Tang Du nhìn thấy được. A Miêu không phải tên của cô, trong thế giới quỷ hồn tồn tại nhiều loại đặc thù, bởi vì số kiếp phức tạp cùng một ít yếu tố khác mà bọn họ không thể bị sứ giả Câu Hồn câu xuống Địa Phủ, chỉ có thể cả ngày lượn lờ dương gia, theo thời gian trôi qua dần dần mất đi ký ức, bao gồm cả danh tính của chính mình. Khi tất cả ký ức đều mất đi, cũng là lúc linh hồn triệt để tiêu tan.
A Miêu chính là loại linh hồn này.
Lúc A Miêu gặp được Tang Du cô đã quên tên mình, Tang Du gọi cô là A Miêu, bởi vì giọng nói của A Miêu rất dịu dàng hơn nữa cũng không giống những linh hồn khác, A Miêu rất thích sưởi nắng, như một con mèo lười biếng.
A Miêu không nhớ rõ nguyên nhân cái chết của mình, cũng quên đi cố hương, Tang Du là dựa vào khẩu âm của cô mà đoán rằng cô là người Đông Bắc.
"A Miêu, cậu trước kia không chừng là người Đông Bắc đó, tớ nghe khẩu âm của Mục tiểu thư và cậu rất giống nhau."
"Tào lao, người Đông Bắc nói chuyện không có khẩu âm, bọn tớ nói là tiếng phổ thông!"
Tang Du khẽ cười mắt cong cong.
Mặc dù đã quên rất nhiều thứ, nhưng A Miêu lại rất tin tưởng người Đông Bắc không dùng khẩu âm.
"A Miêu, chúng ta ở nhờ nhà người khác, cũng không biết thân thể đối phương thế nào, cậu chỉ nên ở trong phòng tớ thôi đừng quấy nhiễu Mục tiểu thư, tránh ảnh hưởng sinh lực của cô ấy."
"Ù ôi cậu yên tâm đi! Tớ tự có chừng mực."
A Miêu theo sau Tang Du thỉnh thoảng nhìn xung quanh, cảm giác tựa hồ rất thân quen lại rất mù mịt. A Miêu có chút phiền muộn, cô chết quá lâu rồi, lâu đến mức không nhớ được mình đã chết bao nhiêu năm, chỉ nhớ đi theo Tang Du đã ba năm. Dạo gần đây A Miêu cảm giác được linh hồn của cô càng lúc càng bất ổn, linh thể bắt đầu trở nên trong suốt hơn, có khi còn rét đến run lẩy bẩy, dù có phơi nắng thế nào cũng vô ích.
Tang Du yêu thương cô, đưa cô đi tìm kiếm cố hương, dù chỉ là một tia ký ức nhỏ nhoi cũng có thể giúp cô bảo tồn lại linh hồn. Tang Du là người Tứ Xuyên tuổi, vừa tốt nghiệp học viện nghệ thuật. Bề ngoài cũng như bao cô gái khác, duy chỉ có đôi mắt là đặc biệt hơn người, có thể nhìn thấy âm hồn, người đời gọi là Âm Dương Nhãn. Mà Tang Du có được âm dương nhãn cũng không phải trời sinh.
Lúc nàng tám tuổi một nhà ba người đi du lịch xảy ra tai nạn, Tang Du nhỏ gầy bị chèn vào một góc may mắn tránh được kiếp nạn, nhưng ba mẹ lại tử vong tại chỗ. Tang Du bệnh nặng một trận, từ đó về sau liền có khả năng nhìn thấy âm hồn. Gặp trúng A Miêu là chuyện của ba năm trước, lúc đó nàng là sinh viên năm nhất.
Bởi vì Tang Du thường xuyên nhìn về phía hư không nói chuyện, đám bạn cùng phòng không cách nào tiếp thu được hành vi kỳ cục của nàng nên liền viết thư đệ trình lên quản lý ký túc xá, qua quyết định của quản lý, Tang Du được đặc cách một mình một phòng.
Lúc Tang Du chuyển vào phòng mới thì A Miêu đã ở sẵn trong phòng. Lúc đó A Miêu y hệt như một nữ sinh viên, ngồi trên ghế phòng ngủ nhiệt tình chào hỏi nàng, nàng nhìn A Miêu mỉm cười phất phất tay, dì quản lý bắt gặp cảnh này, lập tức bỏ của chạy lấy người. Cũng từ lúc đó hình thành biệt danh "tâm lý bất ổn" của Tang Du còn lưu truyền rất rộng rãi. Bốn năm đại học, ngoại trừ A Miêu bên cạnh, nàng không có bạn bè.
~~~~
Tang Du cùng với A Miêu đi tới cổng của Hân Hân gia viên nhưng Mục Dung chưa xuất hiện. A Miêu quay đầu nhìn quanh sau đó lượn lờ bên tai Tang Du nói: "Tiểu khu này quá sạch sẽ!"
"Sạch không tốt à?"
"Trời, cái tớ nói là, trong tiểu khu này đến một mống linh thể cũng không có đó!"
Tang Du trừng mắt: "Cậu không phải từng nói, chỗ nào cũng có linh thể à?"
"Cho nên tớ mới thấy kỳ, không lẽ có cao nhân bày trận phòng thủy ở đây sao ta? Không đúng, tớ đâu có cảm giác được gì..."
"A Miêu, khoan nói chuyện đã, hình như Mục tiểu thư đến."
Mục Dung cột tóc đuôi ngựa, áo màu lam quần jean trắng chân mang giày canvans, đạp xe hướng đến Hân Hân gia viên. Mặc dù chưa từng nhìn thấy Mục Dung, nhưng trong lòng Tang Du lại có cảm giác "chính là cô ấy."
Lúc nói chuyện qua điện thoại giọng điệu Đông Bắc có phần lạnh lùng cùng khí chất của cô gái đạp xe này không có khác biệt. Mục Dung từ xa nhìn thấy cô gái đeo túi xách, bên cạnh còn có vali. Cô gái mặc áo len dài đến gối, trên cổ quấn khăn đỏ, chân mang giày vải màu hồng, nhìn vừa buồn cười vừa đáng yêu. Mục Dung tăng nhanh tốc độ, hai phút sau dừng lại trước mặt Tang Du. Mục Dung ngồi trên xe, chân trên bàn đạp đôi môi mỏng mím lại đánh giá Tang Du.
"Woww! Tang Du! Chủ thuê đúng là lãnh khốc nhaaaa."
A Miêu vô cùng hưng phấn, lượn một vòng quanh Tang Du, Tang Du thấy thế liền kéo khoé miệng, tỏ ra điềm nhiên chào hỏi Mục Dung: "Cô chắc là Mục tiểu thư? Tôi là Tang Du."
Mục Dung nhẹ gật đầu đáp: "Gọi tôi là Mục Dung được rồi."
Hai người song song bước vào cư xá, Tang Du nãy giờ luôn có vẻ căng thẳng, sợ bản thân nhịn không được có thái độ 'kỳ cục' doạ chết Mục Dung.
A Miêu vẫn như cũ lượn tới lui quanh Mục Dung, miệng không ngừng reo lên: "A hahaa, Tang Du! Trên người của cô này cảm giác quen lắm, tớ thích cực khí tràng của cô này, cậu nói coi trước đây tớ có biết cô này không?"
"Chèn ơi! Tang Du coi nè, cái mũi thiệt là cao luôn~~~~"
"Ù ôi~ Tang Du nhìn coi nhìn coi, da của người ta tốt ghê chưa, một điểm tì cũng không có, cậu mau hỏi coi người ta dùng loại dưỡng da nào đi!"
"Ừm!" Tang Du ho khan, dùng ánh mắt ra hiệu A Miêu nên biết chừng mực, A Miêu vừa gặp đã hợp mắt Mục Dung sao? Đến gần người ta như vậy làm gì.
Mục Dung hồ nghi quay đầu nhìn Tang Du, người phía sau liền cười một cái ngọt ngào
"Tang tiểu thư lạnh à?"
"Gọi tôi Tang Du là được rồi, thực ra đây là lần đầu tôi đến Đông Bắc, nên đem quần áo dầy nhất mặc lên người, giờ thì...nóng quá." Tang Du nói, hai gò má có chút hồng, lộ ra chút xấu hổ, làm người ta không thể trách móc. Mục Dung khoé miệng nhẹ cười chỉ một giây rồi biến mất.
"Nhà ở trên lầu, tôi giúp cô mang hành lý lên."
"A, không cần đâu, tôi tự..." Không đợi Tang Du nói xong Mục Dung đã xách hành lý của nàng đi lên lầu.
"Wow! Max hấp dẫn!!!! Trời ơi~ Tang Du, một Mục Dung hiếm có khó tìm nhaaa, cậu nhất định phải ở đây nhaaa, không biết tại sao mà ở cạnh cô ta thoải mái dễ sợ, toàn thân tớ tràn đầy tinh lực luôn nè, giống y như lúc tớ mới chết luôn ý, chèn ơi~~~~"
Tang Du che tai, đi theo sau.
"Đến rồi."
Mục Dung một hơi leo bốn lầu, đặt hành lý xuống mở cửa mời Tang Du vào.
Phòng lấy ánh sáng cực kỳ tốt hướng nam bắc, gạch men trắng trong phòng khách tựa hồ có thể thay gương soi, trang trí ngăn nấp, tất cả đồ vật trong nhà không nhuốm chút bụi nào, sạch sẽ sáng sủa, nhìn quanh một cái tâm tình cũng sẽ tươi đẹp lên nhiều.
Mặc dù còn chưa chính thức ở chung, nhưng trong lòng Tang Du đánh giá Mục Dung rất cao. Mục Dung từ trong tủ giày lấy ra dép lê đặt dưới chân Tang Du, là đồ mới.
"Cô ở phòng này đi, đối diện là phòng tôi, không được vào. Khu vực khác cứ tự nhiên, được không?"
"Tôi rất thích chỗ này, hôm nay ở liền nha."
"Được, phiền cô đưa tôi thẻ căn cước, tôi đi photo một bản, tối về trả lại được không?"
"Được chứ." Tang Du móc bóp lôi thẻ căn cước ra, trong bóp tiền còn có tấm ảnh chụp, là hai cô gái xấp sỉ tuổi nhau, một là Tang Du một còn lại nhìn lớn hơn chút, thân mật ôm Tang Du, mặt hai người còn dính vào nhau.
Mục Dung nhìn thoáng qua rồi để thẻ vào túi: "Phòng khách tôi đã quét dọn rồi, cực khổ Tang tiểu thư đêm nay ngủ sofa một đêm, sáng sớm mai tôi dẫn cô đi mua giường, tủ và bàn trang điểm, giống như từng nói qua trong điện thoại, còn những thứ khác cô cần mua cứ tự trả tiền. Nhà này địa nhiệt ấm áp, dù ngủ ở phòng khách cũng sẽ không lạnh."
Tang Du nhìn sofa xếp thành hình chữ U trong phòng khách, nàng ngủ ở đây dư sức liền gật đầu.
"Trước cứ vậy đi, Tang tiểu thư ở đây tự làm quen hoàn cảnh, ở tiệm tôi còn có việc phải đi trước, trên tủ lạnh có dán số điện thoại mấy quán ăn bên ngoài, nếu như không đói bụng thì đợi đến tối tôi về mua luôn thức ăn, chìa khoá dự phòng ngày mai cùng đi làm thêm một cái cho cô."
"Được, cám ơn."
"Ừm, đi trước."
Trên mặt Tang Du một giây trước là nụ cười chân thành, một giây sau Mục Dung vừa đi nàng liền bày ra vẻ mặt ghét bỏ, hướng về bên cạnh trống rỗng vung tay.
Cánh tay trắng nõn xuyên qua A Miêu, vẻ mặt Tang Du ghét bỏ bói: "A Miêu, cậu có thể thận trọng chút không? Vừa đến Đông Bắc tính cách đã thay đổi rồi? Phong phạm thanh niên u buồn trước kia đi đâu rồi hả?"
A Miêu một mặt hưng phấn, cả người kích động, bộ dáng hoa si nói: "Tang Du~~~~ không biết vì sao mà ở trên người Mục Dung đặc biệt có cảm giác quen thuộc, tớ rất thích loại cảm giác này, ở bên cạnh cô ta tớ cảm giác được linh thể của mình tốt hơn rất nhiều á, cậu nói xem có phải trước đây tớ cùng cô ấy có duyên phận không? Hay là trước đây từng có quen biết?"
"Cậu tỉnh mộng dùm, cô ấy nhìn qua không lớn hơn tớ bao nhiêu, ba năm trước tớ quen biết cậu, cậu đã là cái dạng này rồi. Nói không chừng do cậu thấy cô ấy đẹp, hoặc nơi này chính là cố hương của cậu cho nên hồn phách mới tốt hơn thôi."
Trong phòng khách có một cái tủ nhỏ là không lâu trước đó Mục Dung đã mua, Tang Du bắt đầu chỉnh lại hành lý, A Miêu hưng phấn lượn lờ khắp nơi, trong miệng còn lẩm bẩm bài ca dân gian không biết tên.
"Đây là phòng của Mục Dung hả? Vậy tớ ở đây nhaaa..."
"Ầm" một tiếng, A Miêu vừa đến gần phòng của Mục Dung đã bị đánh bay, bay đến hơn năm mét, vượt qua phòng khách, xuyên qua đến phòng của Tang Du.
"A Miêu, cậu sao rồi?"
Tang Du nhìn A Miêu đang ngồi dưới đất cả người run rẩy, tựa như mặt hồ yên ả bị chọi đá, nàng luống cuống ngồi xổm lo lắng nhìn A Miêu. Phải mất một lúc hồn phách A Miêu mới dần bình ổn, bởi vì lúc nãy ở bên cạnh Mục Dung mà linh thể hồi phục, giờ lại giống trước mờ nhạt dần.
~~~~~
Tác giả có lời muốn nói
A Miêu: oaaaa, đây là mùi vị gì?? Rất quen thuộc, rất thích nhaaaaaa.
Mục Dung: Quen thuộc không? Thích không? Hừ, chờ đến tối đi, đảm bảo ngươi càng thêm thích [mặt lạnh mỉm cười.]
Tang Du:???????
Mị:?????